3 - Làm Khó Dễ

Cho hỏi chuyện sướng nhất trên đời này là gì? Ăn dưa hấu trong căn phòng bật điều hòa mát rười rượi? Không phải! Chính là thoải mái nằm phơi nắng dưới cơn gió nhẹ hiu hiu thổi qua, đặc biệt là kẻ vì vết thương sau lưng mà đã nằm bò la liệt trong phòng suốt mười ngày như Chu Giang mà nói. Đương nhiên, việc hắn có thể ra ngoài viện phơi nắng cũng phần lớn do khả năng khôi phục mạnh mẽ của cơ thể này, thân cường thể kiện không hổ là luyện võ từ bé.

Lúc hắn nằm sấp dưỡng thương trong phòng, Chu Giang cũng chỉ ngờ ngợ biết được màu da thân thể này cũng là màu lúa mạch giống hắn, chờ đến lúc có thể xuống giường thì chuyện thứ nhất hắn làm chính là soi gương nhìn diện mạo ở thế giới này của mình, hóa ra cũng tương tự gương mặt trước kia của hắn, giống đến tám chín phần mười.

Dưới cặp mày kiếm rậm như mực là một đôi mắt sáng ngời, gương mặt hắn có đường nét góc cạnh như đao khắc, khuôn mặt tuấn tú sắc bén sâu hút và cứng rắn. Điểm khác biệt đôi chút có thể nhìn ra đó chính là, nguyên thân vẫn còn mang nét khí phách hiên ngang của thiếu niên, không giống hắn đã bị cuộc sống ở thế giới trước rèn giũa khiến cho trở nên bất đắc dĩ cùng cam chịu.

Cũng không biết có phải hắn đã dần dần trở nên hòa hợp và quen thuộc với thân thể này hay không, góc ký ức nào đó của nguyên thân cũng từ từ hiện ra trong đầu của hắn, dũng khí bất đắc dĩ bị chôn vùi từ trước cũng dần dần trở lại trong mạch máu Chu Giang. Có lẽ đây là một cơ hội ông trời ban cho hắn, Chu Giang hy vọng bản thân hắn có thể trải qua một cuộc sống bình thường yên ổn nhưng hạnh phúc ở trong thế giới mới này.

Chu Giang hắn cũng không cần phải trở nên ti tiện thấp hèn vì tình yêu nữa, điều quan trọng nhất là bản thân hắn được hạnh phúc, chẳng hạn như hiện tại.

Chu Giang nằm la liệt mà phơi nắng một hồi lâu, mới duỗi người ngáp một cái, nói: "Xuân Lan, ta nằm ngủ một chút, khi nào tới giờ cơm lại kêu ta, vất vả cho cô rồi."

"Vâng, thiếu gia." Xuân Lan đứng hầu hạ ở một bên khẽ khom người đáp lời hắn. Đối với lời lẽ khách khí của thiếu gia cô nương cũng đã không cảm thấy kinh ngạc như ban đầu nữa, dù sao đi nữa mấy ngày nay cô cũng là người hầu hạ cho thiếu gia nên đã quen rồi.

Chu Giang phía bên này an nhàn bình thản, nhưng mà Chu Thanh bên kia lại sóng ngầm mãnh liệt. Những lời đàm tiếu lan truyền bên ngoài vốn đã bị Chu Thanh dùng thủ đoạn giải quyết sạch sẽ. Hôm nay thượng triều lại bị Lưu thừa tướng khơi gợi lại chuyện này trước mặt toàn bộ quan lại trong triều đình.

"Nhị công tử Chu gia rõ ràng là phận ca nhi lại giấu giếm không báo, bây giờ đã qua độ tuổi xuất giá, loại hành vi này vô cùng xem thường quân pháp. Lại nói, Chu tướng quân cũng là quyền thần trong triều, việc này xảy ra thật là một vết nhơ của Chu gia, khẩn cầu bệ hạ hãy đòi lại công bằng cho lê dân bá tánh, nếu không thật sự là khiến lòng dân xáo trộn."

Vừa dứt lời, Lưu thừa tướng già quỳ xuống vái lạy, không có ý muốn đứng lên.

Hoàng đế ngồi trên ngai vị khẽ thở dài: "Lưu thừa tướng, ngươi tuổi tác đã cao, không cần hành đại lễ như vậy, Hải công công, mau đỡ Lưu thừa tướng dậy đi."

"Vâng thưa bệ hạ." Hải công công cung kính cúi người, đi xuống bậc thềm đỡ Lưu thừa tướng đang quỳ trên mặt đất đứng lên.

"Đa tạ bệ hạ." Lưu thừa tướng được Hải công công nâng dậy, y tạ ơn bệ hạ sau đó bước trở lại chỗ của mình.

Thiên tử phóng tầm mắt nhìn về phía bóng dáng đĩnh bạt, cả người toát lên vẻ chính trực của Chu Thanh bên dưới, y nói: "Chu tướng quân, ngươi có giải thích gì về chuyện này không?"

Nghe vậy, Chu Thanh tiến lên một bước, quỳ dưới thiên tử cao cao tại thượng: "Bệ hạ thánh ân, quân pháp thần ngày đêm đều ghi nhớ trong tâm trí, nhưng máu mủ tình thâm, khi phụ thân còn tại thế đã từng thường xuyên răn dạy thần, không vì thân phận ca nhi của đệ đệ mà đối xử lạnh nhạt, phụ thân từ nhỏ đã huấn luyện thần và đệ đệ với tư cách là nam nhân giống nhau, cứ như vậy cũng đã trở nên quen thuộc đến tận bây giờ."

Dừng một chút y lại nói tiếp, "Thần đệ cũng không giống những ca nhi diện mạo thanh tú khác, thần xuất chinh chiến trường mấy năm ở ngoài cũng không có thời gian chăm sóc đệ đệ. Ban đầu vốn định tìm cho đệ đệ một nơi có thể dựa dẫm, sau đó lại công bố cho thiên hạ sau, nhưng thần cũng không ngờ tới lại xảy ra việc đột ngột như thế, chuyện này, thần tình nguyện lãnh phạt."

"Chu tướng quân cũng khổ tâm, phụ thân ngươi cùng ngươi đều đã vì Trúc Lương mà trả giá rất nhiều, chuyện này cứ như vậy dừng ở đây, nhưng hôn sự của Chu Giang cũng nhất định phải mau chóng thu xếp."

"Chờ thần đệ dưỡng thương xong, thần nhất định sẽ nhanh chóng sắp xếp."

Thiên tử vừa nghe Chu Thanh trả lời liền lập tức cười nói: "Chu tướng quân cũng không cần lo lắng đâu, trẫm thấy cả triều đình hậu đại văn võ hiện giờ cũng có nam nhân cũng vừa đúng tuổi, để trẫm khiến cho Hải công công đi thu xếp, sau đó đưa đến phủ của ngươi."

"Đa tạ bệ hạ." Chu Thanh lại quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng dậy lui về chỗ của mình.

"Bãi triều đi." Nói xong lời này, hoàng đế đứng dậy rời đi.

"Bệ hạ vạn an!" Toàn bộ quan lại trong triều đồng thanh quỳ xuống hành lễ. 

Mọi người lần lượt đứng dậy rời đi, vài quan viên có quan hệ tốt với Chu Thanh đi tới trước mặt hắn nói: "Tướng quân, hôm nay Lưu thừa tướng thật đúng là bỏ mặt già của gã rồi."

Khóe miệng Chu Thanh khẽ nhếch: "Không có gì, chỉ là về đến nhà cũng không biết nên giải thích với đệ đệ như thế nào."

Vị quan viên Lâm Thái Úy bên trái Chu Thanh vỗ vỗ vai hắn: "Cũng đúng, theo tính khí của Tiểu Giang không chừng phải ồn ào một trận."

Chu Thanh lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Mọi người bận việc cứ đi trước đi, ta phải về phủ một chuyến. Phiền mọi người trông coi giúp ta, nếu có chuyện gì phải nhanh chóng báo cho ta biết."

Mấy người xung quanh gật đầu, cũng biết việc này bản thân không giúp đỡ được bao nhiêu nên cũng không nói thêm gì nữa.

Trước phủ nhà họ Chu, một chiếc kiệu từ từ đi tới, Chu Thanh mặc quan phục bước khỏi kiệu, thị vệ ở cổng thấy là chủ nhân nhà mình lập tức hành lễ rồi mở cửa, vừa bước qua cửa, đám người hầu tinh mắt lập tức đi ra nghênh đón.

Chu Thanh hỏi: "Nhị thiếu gia đang ở trong phòng nghỉ ngơi sao?"

Nô tài bên cạnh đáp: "Nhị thiếu gia đang nằm nghỉ ngơi trong hoa viên."

"Hừ, nhãi ranh thật biết hưởng thụ."

Cùng lúc đó, Chu Thanh vừa tỉnh dậy đã cảm nhận mí mắt bắt đầu giật nảy không ngừng, tục ngữ có câu: mắt trái giật tai mắt phải giật tài. Bây giờ mắt trái của hắn cứ giật giật không kiểm soát được, rõ ràng là có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, nhưng mà mí mắt giật cũng không mạnh lắm... có thể chỉ là chuyện ruồi muỗi... đi?

Chu Giang đang trôi theo dòng suy nghĩ, bỗng nghe được tiếng của Xuân Lan: "Thỉnh an đại nhân." Chu Giang vừa quay đầu đã thấy được một Chu Thanh vô cùng khác biệt với ngày thường, hắn mặc một bộ quan phục sa tanh màu đen, lộ ra đường viền áo bên trong là chi tiết nạm bạc chạm rỗng, bên hông mang thắt lưng ngọc bội, dường như thứ này có thể khống chế lại khí chất uy nghiêm của hắn, eo thon vai rộng, dáng người vô cùng tuyệt vời.

"Ca, ngươi thật soái!" Chu Giang buộc miệng thốt ra những lời này vô cùng tự nhiên.

Thính giác của Chu Thanh vô cùng tốt, hắn chưa đi tới gần đã nghe được lời Chu Giang nói, khẽ nhướng mày, cũng không để ý tới quái ngôn quái ngữ của đệ đệ nhà mình. Cởi áo choàng đi tới gần Chu Giang ngồi xuống. "Ta có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?"

"Tin tốt đi?"

"Sắp tới nhà của chúng ta sẽ có hỉ sự, ước chừng khoảng mười ngày nữa sẽ có tin tức."

"Vậy tin xấu thì sao?"

"Ngươi sắp gả ra ngoài."

Không khí bỗng chốc trở nên trầm tĩnh, Chu Giang đột nhiên bật dậy, "Cái quỷ gì vậy? Ca, ngươi có sao không?"

Chu Thanh cầm lấy trà Xuân Lan đưa tới, khẽ nhấp một ngụm mới nói tiếp: "Là ý của bệ hạ."

"Bệ hạ? Chuyện không tới mức nghiêm trọng như vậy chứ...?"

Chu Thanh đặt tách trà xuống: "Ngươi bị thương, thân phận ca nhi cũng bại lộ, hơn nữa ngươi đã qua tuổi thành thân mà luật pháp quy định, đáng lẽ ngươi phải ngồi nhà lao rồi, nhưng hoàng thượng ân sủng, chỉ để ta mau chóng thu xếp để ngươi gả đi."

Quả nhiên mắt trái giật ra tai mà, Chu Giang không ngờ tới bản thân hắn một nam thiếu niên chính trực, à không, một ca nhi sẽ bị thúc giục thành thân! Thân thể này vừa mới tròn mười tám đó nha, đúng là luật pháp chết tiệt không có tính người mà.

"Đừng nóng vội, muốn cưới người nhà họ Chu chúng ta, nhất định cũng phải là nhân trung chi phượng." Chu Thanh nhìn sắc mặt Chu Giang tựa như ăn phải sâu bọ, không đành lòng nên an ủi một chút.

"Ca, ta..."

"Không thể được, đây là ý muốn hoàng thượng đích thân nói ra." Chu Thanh biết đệ đệ của mình muốn nói gì, hắn lập tức ra tiếng chặt bỏ ý nghĩ của Chu Giang, "Yên tâm đi, phu quân của ngươi tất nhiên sẽ để ngươi chọn, nếu ngươi không muốn, ca ca cho dù liều mạng từ bỏ thân quan phục này cũng sẽ nghĩ cách giúp ngươi."

Nghe Chu Thanh nói như vậy, Chu Giang không khỏi hâm mộ nguyên thân có một người anh trai tốt như thế, Chu Giang duỗi tay nắm lấy tay của hắn nói: "Cảm ơn ngươi, ca."

Chu Giang cũng thầm thề trong lòng: tuyệt đối hắn sẽ không để ca ca vì hắn mà khó xử, bản thân hắn nếu đã trở thành Chu Giang của thế giới này, vậy hắn cũng nhất định phải bảo vệ người nhà Chu Giang an toàn, ca ca hắn cùng gia đình này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro