Chương 11: Mời Khách
Hai người đội cơ động Matsuda và Hagiwara đã thay lại quần áo của mình. Mặc dù thời tiết vào đông lạnh giá, thường phục của họ vẫn rất bảnh bao. Hai vị cảnh sát "lạnh lùng" đều mặc áo khoác lông vũ dài trung bình, chỉ là kiểu dáng khác nhau: Hagiwara màu xám, Matsuda màu đen.
Đi trên đường, tỷ lệ quay đầu của hai người khá cao.
Quả thật họ là trai đẹp không sai, thu hút rất nhiều cô gái trẻ, nhưng lý do nhiều hơn có lẽ là...
“Cái bộ dạng này của anh, nhìn qua giống như đại ca Yakuza sắp đi dẹp loạn khu nào đó.” Higurashi Nanali nhìn chằm chằm kính râm của Matsuda cười cợt, hoàn toàn không lo lắng anh ta sẽ thẹn quá hóa giận.
Từ lúc Hagiwara khích tướng anh ta đi “cái quán đó”, Matsuda liền duy trì trạng thái áp suất thấp. Quan sát kỹ thì không giống đang giận, chính xác hơn là bực mình.
Anh khẽ “Sách” một tiếng: “Vậy cô là ai? Tiểu đệ chạy việc của tổ chức Yakuza?”
“Không,” cô gái giơ tay phải khỏe mạnh lên, ngón trỏ lắc lư từ trái sang phải, lộ ra thần sắc cao thâm khó lường, nói ra lời khiến người ta không biết nên khóc hay cười: “Tôi là đại tỷ muốn làm túi tiền của anh sụp đổ.”
“Ha, chờ cô tháo băng vải ra rồi nói, lúc đó mới có chút sức thuyết phục.”
Nanali hơi nghiêm túc lại, nghiêng đầu hỏi Hagiwara Kenji: “Nói mới nhớ, vì sao anh Hagiwara lại hỏi cảnh sát Matsuda có dám đi hay không?”
Hagiwara bật cười: “Đến nơi cô sẽ biết. Quán đó có 'khắc tinh' của cậu ta đấy.”
Đi từ Sở Cảnh sát Tokyo ra khoảng 15 phút, họ đứng dưới biển hiệu “Bà Bà Ishima”.
Vừa vào cửa, đây là một quán mì kiểu Nhật vô cùng ấm cúng. Quán được trang trí rất ấm áp. Bên trong tiệm được chia làm hai khu vực: một nửa là chỗ ngồi hai người bình thường và ghế quầy bar, nửa kia là các phòng nhỏ.
Chủ tiệm là một bà lão hiền từ. Nhìn thấy họ, bà cười đến cong mắt: “Cảnh sát Hagiwara, cảnh sát Matsuda, cuối cùng lại gặp được các cậu. Gần đây bận rộn lắm phải không?”
Hagiwara thân thiết đi tới đỡ vai bà: “Chúng cháu vẫn ổn ạ, bà có khỏe không? Gần đây chân còn đau không ạ?”
“Nhờ có thuốc cảnh sát Matsuda lần trước đưa tới, tôi đã đỡ hơn nhiều rồi.” Bà lão khoảng 60 tuổi, tinh thần quắc thước, tóc chải chuốt gọn gàng. Đôi mắt vẫn sáng ngời, không có nửa phần đục ngầu. Bà nhìn Nanali, ánh mắt càng thêm hiền hòa: “Cô bé này là bạn gái của cảnh sát Matsuda sao?”
Không trách bà lão hỏi vậy. Vị trí đứng của ba người vừa lúc là Matsuda ở trong, Nanali dựa sát bên phải anh. Vừa rồi khi vào cửa, vì lo cho vết thương của cô gái, anh ta đã vô cùng tự giác vén rèm cho Nanali, mặc dù vẻ mặt cau có.
“Không phải đâu ạ, bà ơi.” 'Đại tỷ' Higurashi Nanali đối xử với người lớn tuổi luôn luôn rất lễ phép.
“Sao có thể?” Hừ lạnh một tiếng chính là Matsuda Jinpei, tiện thể cho cô một ánh mắt ra vẻ khinh miệt.
Higurashi Nanali thấy thế lườm anh ta một cái, giận dỗi nói: “Quả thật là sao, có, thể.”
Bà Bà Ishima cười tủm tỉm nhìn họ.
“Là ân nhân cứu mạng cháu ạ.” Hagiwara Kenji kịp thời cắt ngang lời Matsuda Jinpei có khả năng sẽ nói ra.
“Ôi chao! Vậy càng phải chiêu đãi thật tốt rồi.”
Bà lão lấy thực đơn tới. Cả nhóm vào phòng nhỏ ngồi. Nanali lúc này mới biết vì sao họ lại dẫn cô đến quán này. Bởi vì quán này không chỉ có mì là món đặc trưng, mà còn có các món cháo dưỡng sinh, cùng với các món giả thịt làm từ rau củ.
Cực kỳ thích hợp cho bệnh nhân đáng thương là cô đây, người mà vết thương chưa cắt chỉ, bất luận là món nặng mùi hay hải sản, thịt bò, thịt dê đều không thể ăn.
Sau khi gọi món, bà lão rời phòng.
Một vấn đề khác của Nanali vẫn chưa được giải quyết.
Cô nhìn quanh bốn phía: “Khắc tinh của cảnh sát Matsuda đâu? Chẳng lẽ là bà lão vừa rồi.”
“Không phải đâu,” Hagiwara Kenji bật cười: “Là một con mèo Xiêm được bà chủ nuôi.”
Anh liếc nhìn thần sắc Matsuda. Người sau lạnh lùng mặc kệ anh, vì thế anh ung dung tiếp tục nói: “Mỗi lần vừa thấy Matsuda, nó liền phải đánh nhau với cậu ta, hoặc là cào rách quần áo cậu ta.”
Anh cố nén một điều không thể nói ra cho người ngoài, quả thật giống y hệt ai đó vậy.
“Ồ ~ không ngờ cảnh sát Matsuda tiên sinh trưởng thành bình tĩnh trầm ổn, lại dám đánh nhau với một con mèo cơ à.” Âm điệu “Ồ” của Nanali lượn lờ trăm vòng, cực kỳ có tính hài hước.
“Khả năng lý giải của cô có vấn đề à?” Kính râm của viên cảnh sát tóc xoăn làm tăng khí thế không dễ chọc của anh ta: “Là nó đánh nhau với tôi.”
Hagiwara cười trộm, nhỏ giọng mở miệng: “Rõ ràng cậu cũng đánh rất vui vẻ mà.”
“Hagi!” Matsuda Jinpei cách kính râm trừng mắt nhìn bạn thuở nhỏ. Không đợi anh phát tác, tay nắm cửa phòng “cạch” một tiếng.
Một con mèo Xiêm mập mạp dựa vào trọng lượng cơ thể tự mình đè mở tay nắm cửa, rơi xuống đất lại dùng chân trước đẩy cửa phòng ra, nghênh ngang đi vào trong phòng.
Matsuda Jinpei phản xạ có điều kiện cầm áo khoác đặt ở bên cạnh đứng dậy. Nanali lờ mờ nhìn ra một cảm giác 'sẵn sàng chiến đấu' từ khuôn mặt lạnh nhạt của anh ta.
Đến bên chân Matsuda Jinpei, con mèo ngửi hai cái, xù đuôi gầm gừ về phía anh ta. Matsuda bày ra vẻ mặt 'tôi không chấp nhặt với mèo' lùi lại hai bước.
Nhưng căn phòng này tổng cộng chỉ lớn như vậy thôi, anh ta có lùi cũng không biết chạy đi đâu.
Con mèo “phốc” một tiếng nhảy lên, nhảy thẳng lên bụng Matsuda Jinpei, móng vuốt móc vào quần áo anh ta tiếp tục bò lên trên.
Để tránh nó làm người khác bị thương nghiêm trọng, bà chủ đại khái thường xuyên cắt móng cho nó, nên nó móc, bám vào quần áo có chút miễn cưỡng.
“Này! Đi xuống đi!” Biểu cảm bình tĩnh thong dong của Matsuda Jinpei không duy trì được, anh quát lớn con mèo béo, muốn đưa tay bắt nó xuống nhưng lại không dám.
Một người một mèo giằng co ở đó.
Và hai vị bên cạnh rất có hứng thú theo dõi cảnh này.
“Hagi! Giúp đỡ đi!”
Khi chưa gặp nguy hiểm thật sự, bạn thuở nhỏ đương nhiên là phải—chế giễu chứ.
“Tôi tin cậu làm được mà, Jinpei-chan.” Hagiwara tiên sinh tặng kèm một cử chỉ cổ vũ cho bạn thân.
Matsuda Jinpei cúi đầu mở hai tay đỡ lấy phần trước và bụng con mèo, muốn ôm nó xuống.
May mắn là, con mèo không cào lại anh ta một cái thật mạnh;
Bất hạnh là, nó cũng không chịu xuống, vẫn cố gắng hết sức móc lấy quần áo Matsuda Jinpei, phát ra tiếng “ngaow ô”*gầm gừ.
Higurashi Nanali cười thoải mái, căn bản không muốn che giấu.
Xem đủ trò hề của Matsuda Jinpei, cô đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng gọi “meo meo, yoshi yoshi ~”, từ từ dùng cánh tay không bị băng vải vuốt ve gáy và lưng nó.
Trên mặt cô gái vẫn giữ nụ cười ý vị vừa rồi, nhưng ánh mắt nhìn con mèo rất ôn nhu, tóm lại là loại ôn nhu Matsuda Jinpei chưa từng thấy qua.
Con mèo kỳ diệu không còn nhe răng gầm gừ nữa, phát ra tiếng “meo ô” nhỏ.
Tay cô theo sau gáy mèo đi gãi gãi cằm nó, con mèo nheo mắt cực kỳ hưởng thụ.
Nanali và Matsuda Jinpei lúc này đứng rất gần nhau, gần như là hơi thở giao hòa.
Vốn nên là một cảnh tượng mờ ám hoặc ấm áp, nhưng hai người trong cuộc hoàn toàn không hề hay biết.
Thậm chí, nam chính vẫn đang phá hỏng không khí.
Anh khó hiểu lại bực bội: “Vì sao cô lần đầu tiên gặp nó mà lại sờ thế nào cũng được vậy?!”
Nghe thấy giọng Matsuda, con mèo lại mở to mắt trừng giận dữ.
Nanali lập tức ngẩng đầu, vô tình ném cho anh ta một câu: “Im lặng!”
Sau đó quay lại không chút khớp nối chuyển sang biểu cảm hiền từ của bà mẹ già. Cô đưa cánh tay phải tạo thành góc 90 độ, cánh tay song song với mặt đất, lòng bàn tay hướng lên, đặt bên cạnh con mèo: “Con ngoan, đi lên, đến lòng chị đây.”
“Cánh tay nhỏ bé của cô làm sao có thể đỡ được con mèo béo này? Đừng quên cô chỉ có một tay.” Viên cảnh sát tóc xoăn làm lơ lời cảnh cáo vừa rồi của cô gái, tiếp tục phun tào.
Nanali hung tợn trừng anh ta: “Anh mới chỉ nói có một tay! Tôi là bị thương chứ không phải mất tay!”
Khí thế cô càng hung hăng vài phần: “Không muốn làm 'cây cat tree' ăn cơm chiều thì đừng có làm phiền tôi nữa!”
Hagiwara Kenji nhìn từ một bên, cảm thấy Matsuda Jinpei bây giờ rất giống thời kỳ ở trường cảnh sát. Mặc dù họ mới tốt nghiệp không lâu, nhưng sau khi nhập chức, bạn thuở nhỏ của anh đối xử với người khác ngày càng bình tĩnh trầm ổn hơn. Mặc dù không thay đổi được khí thế 'người lạ chớ đến gần' và tính tình thỉnh thoảng cáu kỉnh, nhưng có thể coi là một cool guy trưởng thành.
Nhưng khi đối mặt với Higurashi Nanali, cậu ấy lại giống với bộ dạng thiếu niên năm xưa hơn, chứ không phải bộ dạng khi đối xử với đồng nghiệp và người lạ.
Bên này, Nanali vẫn giữ tư thế duỗi tay, liên tục dỗ dành. Con mèo quả nhiên thật sự bò lên cánh tay cô nằm sấp, vừa lúc đặt đầu vào lòng bàn tay cô, bụng mềm mại dán vào cánh tay cô.
Trong ánh mắt trợn tròn há hốc của Matsuda và Hagiwara, cô vững vàng một tay nâng mèo ngồi xổm xuống, đặt con mèo lên bàn đá, rồi ngồi trên tatami.
“Thấy chưa, có người hai tay cũng không hữu dụng bằng một tay.”
Matsuda vừa định cảm thán sức lực cô thật lớn thì lập tức câm miệng, đổi thành một câu khác.
“Tôi thực sự lo lắng,” anh ta không hề để ý nói: “Lần sau tôi gặp cô, cả hai tay đều sẽ treo băng vải.”
“Thôi nào thôi nào,” vua EQ phát huy tác dụng: “Higurashi-san thật sự là quá lợi hại! Cánh tay có sức mạnh như vậy là do luyện tập bắn cung lâu năm sao?”
“Không sai chút nào, tôi đã luyện tập từ bảy năm trước rồi.”
Tay cô vẫn vuốt ve con mèo. Hagiwara đưa ánh mắt kính nể: “Con mèo này tuy sẽ không tùy tiện cào người”
Matsuda trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Hagiwara tiếp tục nói: “Nhưng nó đối với ai cũng lạnh nhạt trừ bà chủ ra.”
“Tôi tương đối được mèo yêu thích đi, nhà tôi cũng có một con mèo. Đã mười mấy tuổi rồi, hoan nghênh cảnh sát Hagiwara đến nhà tôi làm khách, tính tình nó siêu tốt.”
Mỗi lần bị Inuyasha chơi cũng không tức giận, cô thầm lặng bổ sung trong lòng.
“Đó là vinh hạnh của tôi. Lần sau tôi sẽ mang theo quà đến thăm nhà Higurashi-san.”
“Vậy thì tại sao các anh lại thường xuyên đến đây vậy?” Nanali nhìn lỗ thủng trên quần áo Matsuda bị mèo cào: “Là vì tình cảm với bà chủ tốt sao?”
“Đúng vậy,” Hagiwara trả lời: “Thời kỳ ở trường cảnh sát chúng tôi lần đầu tiên đến đây, gặp phải đối thủ cạnh tranh phái người đến phá quán. Tôi và Matsuda đã khống chế họ. Matsuda còn sửa chữa những đồ vật hỏng hóc trong tiệm có thể sửa được. Bà chủ tiệm đối với chúng tôi vô cùng nhiệt tình. Hơn nữa quán này thật sự siêu ngon!”
“Chẳng trách,” Nanali khen ngợi chân thành: “Cảnh sát Hagiwara thật sự thiện lương lại lợi hại nha. Làm cảnh sát thì cảnh sát Matsuda tiên sinh cũng 'không có gì để chê'!”
Hagiwara cười tủm tỉm nhận lời khen, Matsuda thì trên mặt không hề gợn sóng: “Đừng tưởng tôi không nghe ra ý tứ của cô.”
(Làm cảnh sát thì Matsuda Jinpei không thể chê, nhưng cá nhân tính cách thì đúng là, một lời khó nói hết.)
“Chậc. Tôi có nói gì đâu.”
Ba người trò chuyện qua lại một lúc, đồ ăn cũng được dọn ra đầy đủ.
Trước khi ăn, Nanali nhìn chằm chằm mặt Matsuda: “Cảnh sát Matsuda, kính râm là vật bất ly thân sao? Ăn cơm cũng phải mang?”
Nghe vậy anh ta hiếm hoi không phản bác: “Quên mất.” Tháo kính ra, sự sắc bén nhọn hoắt của anh ta dường như giảm đi vài phần. Đôi mắt đen có chút cuốn hút một cách khó hiểu.
Tuy nhiên Higurashi Nanali không nghĩ nhiều.
“Mời cả nhà.”
Vào đông ngồi quây quần trong căn phòng ấm áp ăn mì nóng hổi, bên cạnh hai người làm công việc nguy hiểm lại bình an khỏe mạnh, thật sự là không còn gì tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro