Chương 17: Ấm Áp
“Nơi nào chứ?”
“Anh đi một chuyến sẽ biết.”
“Bộ dạng hiện tại của em có thể đi được sao?” Matsuda dùng ánh mắt chỉ vào chân cô. Cổ chân đã sưng to một vòng, nhìn dáng vẻ thì ngay cả bậc thang Đền Thần cũng không thể đi lên được.
Bị thương nhiều lần như vậy, Higurashi Nanali đã mò ra kinh nghiệm: “Chút thương tích này nửa tháng là có thể khỏi, trước khai giảng không thành vấn đề.”
“Được. Nói trước cho tôi biết, tôi còn xin đổi ca.” Cảnh sát Matsuda đồng ý vô cùng dứt khoát, mặc dù anh không biết mình sẽ đi đâu.
Hagiwara hắt xì một cái bên ngoài xe cứu thương. Vị osananajimi thường xuyên đổi ca giúp anh cuối cùng cũng để ý đến kỳ nghỉ của cậu ấy rồi.
Nanali chịu đựng đau đớn ngồi dậy gửi tin nhắn cho mẹ. Cảnh tượng này như đã từng thấy qua rồi.
Matsuda thì gửi mail bảo Hagiwara về trước. Xe cứu thương đưa họ đến bệnh viện để Nanali làm kiểm tra.
Trong phòng khám, viên cảnh sát này đã hoàn toàn chứng kiến được bản lĩnh 'đại tỷ' cứng đầu của Nanali.
Bác sĩ rất ôn nhu, nói với Matsuda: “An ủi em gái cậu một chút nhé, bó xương sẽ hơi đau đấy.”
Kế cặp nam nữ bạn bè, Matsuda Jinpei và Higurashi Nanali lại bị hiểu lầm thành quan hệ anh em.
Có thể hiểu được, dù sao cả hai đều có mái tóc xoăn tự nhiên, hơn nữa nhìn qua thật không dễ chọc.
Matsuda muốn chuyển hướng sự chú ý của cô, cố tình không phủ nhận, đi tới xoa xoa tóc cô, dùng ngữ khí chế giễu chỉ có hai người họ mới nghe ra được: “Em gái đừng sợ nha.”
Căn bản không ôn nhu, lời lẽ rõ ràng còn mang theo cười nhạo.
Nanali nắm lấy cánh tay anh, dùng sức nhéo.
Matsuda miễn cưỡng duy trì không lộ ra biểu cảm dữ tợn.
Kết quả đến lúc bác sĩ bó xương, cô ngược lại không nhéo anh nữa.
Mặt cô gái trắng bệch, nhưng không hề rên rỉ một tiếng nào.
“Này, không cần cậy mạnh như vậy đi, tôi sẽ không cười em đâu.”
Cô lườm anh một cái thật mạnh: “Thật sao?”
Bác sĩ hơi kinh ngạc: “Thật kiên cường đấy.”
Tuy rằng bó xương đã xong, nhưng chấm chân đi đường vẫn không được.
Dưới sự đỡ đần của Matsuda Jinpei, cô dùng chân trái còn khỏe mạnh nhảy lò cò ra khỏi bệnh viện. Thấy nụ cười mỉm trên mặt Matsuda, cô lập tức hiểu anh đang nghĩ gì.
“Thu hồi cái ý nghĩ thất lễ kia của anh đi.”
Viên cảnh sát tóc xoăn đã cất kính râm, trong ánh mắt sáng ngời lộ ra sự nhẹ nhàng. Anh ta nhướng mày hỏi: “Tôi nghĩ gì cơ?”
Nói ra trước là thua, Nanali không để ý đến anh ta, tự mình nhảy lò cò về phía trước.
Matsuda không chút bực bội: “Em nhảy càng nhanh càng giống đó.”
“Anh cũng rất giống, giống một thứ khác.”
“Cái gì?”
Cô gái bình tĩnh phun ra mấy chữ: “Không có gì.”
Lúc này người khó chịu liền biến thành Matsuda. Higurashi Nanali giống con thỏ, anh giống cái gì thì bản thân anh thật sự không biết.
Kết quả thẳng đến khi ngồi lên taxi cô vẫn không trả lời. Dọc đường đi hai người nói chuyện phiếm về chuyện khác. Đến trước bậc thang dài của Đền Thần, Matsuda Jinpei đứng trước Nanali, nửa ngồi xổm xuống.
“Lên đi.”
Cô cảm thấy không cần thiết: “Phiền anh đỡ tôi là được rồi.”
Matsuda không nói gì, quay đầu lại liếc em một cái, cả người tản ra khí thế không cho phép cự tuyệt.
“Vậy cảm ơn nha.” Nanali nhẹ nhàng bò lên lưng anh, được nâng đỡ vững vàng.
Người cảnh sát quanh năm huấn luyện có bờ lưng rất rộng rãi. Người có thể mang vật nặng vác khiên chống bạo động chạy mười kilomet cõng cô dễ như trở bàn tay. Tay anh nâng khuỷu chân cô gái, rất đúng mực.
Quần áo mùa đông dày nặng, Nanali nghiêng mặt đi, đầu dựa vào bên cổ anh, cảm thấy vô cùng có cảm giác an toàn.
Matsuda Jinpei nghiêm túc cõng cô gái thấy việc nghĩa hăng hái làm về nhà, không có ý niệm khác.
“Lát nữa vào trong nhà ngồi đi, lăn lộn một vòng lớn như vậy mẹ tôi khẳng định làm bữa ăn khuya.”
“Lần này thì thôi.” Không hiểu vì sao, đặc biệt là khi mang theo Nanali bị thương trở về, Matsuda không chuẩn bị tốt để đối mặt với người nhà nhiệt tình của cô.
“Lại muốn lấy kỷ luật làm cớ? Chúng ta là bạn bè mà?”
“Phải, nhưng mà,” Matsuda dừng lại một chút: “Lần sau mang Hagi đi cùng.”
“Nha, không ngờ cảnh sát Matsuda không sợ trời không sợ đất lại là một người sợ xã giao.” Ngữ khí hài hước của Nanali vô cùng rõ ràng. Cô biết vì sao phải mang theo Hagiwara mới có thể đến: “Nếu không có cảnh sát Hagiwara bên cạnh thì anh sống sao đây, tuyệt đối là kiểu độc lai độc vãng chẳng thèm để ý đến ai.”
Khác thường, Matsuda Jinpei thừa nhận.
“Đúng vậy.”
Cho nên cảm ơn em, cảm ơn em đã cướp cậu ấy về từ tay Tử Thần.
Đã đến cổng trời (Torii) của Đền Thần, Matsuda thả Nanali xuống, nhìn cây Thần Mộc của Đền Thần, nhớ đến câu “Xuất nhập bình an” cô đã nói với anh. Viên cảnh sát tóc xoăn vòng vo đáp lại một câu: “Ở nhà dưỡng thương cho tốt, tôi không muốn gặp em trên xe cấp cứu nữa.”
Nanali cũng không để tâm đến sự quan tâm khó chịu của anh ta, gật đầu phất tay: “Hẹn gặp lại lần sau.”
***
Hai tuần sau.
Matsuda dẫn Hagiwara theo lời mời của Nanali đi vào Đền Thần.
Họ gặp nhau dưới bậc đá, Nanali rất lễ phép đi xuống đón.
“Này, thương đã lành hoàn toàn chưa?” Giọng điệu trêu chọc là của Matsuda.
“Nhờ phúc anh, khỏe mạnh nhảy nhót.” Cô không để ý đến ngữ khí của Matsuda, ngược lại quay sang người thanh niên tóc dài vừa phải: “Cảnh sát Hagiwara quá khách khí, sao lại mang theo quà rồi?”
“Lần đầu đến nhà bái phỏng mà.” Jinpei-chan hiến lắm mới căng thẳng tới nửa ngày. Theo anh thấy, không chỉ là đơn giản không thích ứng với sự nhiệt tình của nhà Higurashi, đáng tiếc bản thân tên này chẳng hề phát hiện ra nửa điểm.
Đi vào sân, một thiếu niên đang quét dọn chính điện dùng cho thăm viếng, chính là Morikawa Hiroyuki suýt chút nữa nhảy lầu hôm đó. Kể từ sự kiện đó, mỗi cuối tuần cậu bé đều đến Đền Thần làm thêm.
Matsuda Jinpei hoàn toàn yên tâm cậu bé sẽ không tìm đến cái chết. Trong bầu không khí nhiệt tình như nhà Higurashi, cậu bé chỉ sợ còn không có thời gian nghĩ đến loại chuyện đó nữa.
Vào cửa xong, quả nhiên—
“Ai nha nha, bạn của cảnh sát Matsuda cũng là một anh chàng đẹp trai!” Ông Higurashi nhìn về phía Hagiwara.
“Đâu có đâu có, gia gia ngài mới là gươm báu không bao giờ cùn ạ.”
Matsuda đã dự kiến trước, nhưng hơi khâm phục: Hai người này cư nhiên nói chuyện hợp nhau. Ông nội nói trong nhà có một cái chân Kappa, Hagiwara rất thành khẩn mà “Wow”; ông nội kể gần đây học Thái Cực quyền không rõ, Hagiwara xem xong lập tức phân tích giảng dạy.
Higurashi Nanali cùng Matsuda Jinpei cùng nhau ngồi trên ghế sô pha trợn mắt há hốc mồm.
“Cảnh sát Hagiwara anh ấy... luôn luôn giỏi vậy sao?” Cô cho rằng bản thân mình đã là điển hình của người giỏi xã giao rồi.
“À, từ nhỏ cho tới hiện tại.” Matsuda nhếch khóe môi. Lúc mới quen biết, cậu ấy đã đối đãi với anh như vậy.
Khi tiếp cận anh, cậu ấy đã lén xé tờ giấy “Kẻ giết người”, làm như không có chuyện gì giấu nó đi, rồi sau đó nở nụ cười, chỉ vào khối Rubik đã được khôi phục nguyên trạng trong tay Matsuda nói: “Thật là lợi hại quá, dạy tôi cách ghép đi.”
Sau này mới biết được, rõ ràng bản thân tên này cũng biết làm.
Không chỉ giỏi xã giao, mà còn rất biết làm người ta cảm thấy... ấm áp.
Bà Higurashi tuân thủ nguyên tắc không thể bỏ rơi bất kỳ vị khách nào, bưng trái cây đi đến bên cạnh Matsuda.
Táo được cắt miếng sẵn, nho không ngờ cũng được lột vỏ. Matsuda, người quen với phe phái ăn trái cây một cách tùy tiện, đón nhận sự kinh ngạc lần thứ hai.
“Nghe Nanali nói, các cháu là cảnh sát Ban Xử lý Chất nổ, huấn luyện rất vất vả đi. Ngày thường phải nghỉ ngơi nhiều, bổ sung dinh dưỡng nha.” Bà mẹ mắt cong cong, có sự ôn nhu của gió xuân phả vào mặt. Trên mặt con gái bà rất ít khi nhìn thấy thần sắc như vậy.
Matsuda có chút luống cuống tiếp nhận trái cây, nói lời cảm ơn.
Mẹ cô che miệng cười khẽ: “Không cần khách khí đâu. Nanali thường xuyên nhắc đến cháu, nói cháu là một vị cảnh sát nghiêm túc, có trách nhiệm lại thiện lương, đáng tin cậy.”
“Mẹ!”
Viên cảnh sát tóc xoăn lúc này như một đứa trẻ hiếm khi được người lớn khen ngợi, lộ ra thần sắc thẹn thùng đặc trưng của thiếu niên — tuy rằng biểu hiện không rõ ràng, chỉ có Hagiwara, người vừa nói chuyện với ông nội vừa lắng nghe bốn phương tám hướng là nhìn ra.
Cụ thể biểu hiện là, Matsuda giơ tay sờ gáy mình, trong giọng nói mang theo chút ý cười rất nhỏ: “Đâu có, em ấy mới là người vô cùng dũng cảm.”
Higurashi Nanali nhìn anh ta bằng ánh mắt xem người ngoài hành tinh.
Tên nhóc nhà anh, ở trước mặt mẹ tôi đổi thành một bộ mặt khác sao?!
Cảnh tượng “ấm áp” như vậy kéo dài cho đến lúc ăn cơm. Nhìn thấy đồ ăn mẹ Higurashi chuẩn bị, Hagiwara hô to kinh ngạc: “Quá phong phú đi! Cảm ơn dì ạ!”
Tempura, gà Karaage, cơm cà ri sườn heo, lươn nướng, sushi thịt nguội, Sukiyaki, salad rau củ, cùng với súp Miso.
Chị gái và em trai đều không ở nhà, tổng cộng bốn người ăn cơm. Ban đầu hai vị khách còn cảm thấy nhất định ăn không hết. Nếm thử hương vị xong, thật sự là quá mỹ vị, hoàn toàn không cần lo lắng thừa quá nhiều.
Trước khi đi, mẹ Higurashi cố ý đóng gói những loại bánh kẹo không quá ngọt tự làm cho hai vị khách, có thêm một gói khác dành cho Nanali lát nữa sử dụng.
Thịnh tình không thể chối từ, Hagiwara mở ra chế độ khen ngợi cầu vồng vô địch xong nhận lấy. Anh ta truyền ra nụ cười nháy mắt (wink) sát thủ nam nữ già trẻ: “Cảm ơn dì, cháu sẽ dụng tâm thưởng thức!”
Phương thức cảm ơn của Matsuda tương đối độc đáo: “Nếu có thứ gì cần sửa chữa, dì có thể gọi cháu tới.”
“Được rồi được rồi, biết anh là chuyên nghiệp nhất,” Nanali đẩy anh ta ra cửa: “Mẹ tạm biệt! Lại không đi chúng ta sẽ không kịp!”
Hôm nay hẹn họ ra gặp mặt còn có mục đích khác.
Đi cô nhi viện.
Sau khi Inoue Naoko qua đời, con gái cô, Inoue Mami, được đưa đến cô nhi viện.
Chuyện cha và cô ruột có tình yêu bị mẹ cô bé phát hiện, cho nên người cha đã giết hại mẹ cô bé. Trong tình huống này, nhà ông bà nội và ông bà ngoại đều không thể ở. Huống chi bà ngoại cô bé đã qua đời.
Trên đường, ba người không khỏi cảm xúc trầm xuống một chút.
“Con bé luôn nhắc đến anh,” Nanali nhìn về phía Matsuda: “Em ấy nói hôm đó anh giúp em ấy ghép xe cứu hỏa, còn tìm được manh mối cho mẹ em ấy, phi thường cảm ơn anh.”
Sắc mặt Matsuda Jinpei ngưng lại.
Anh quá hiểu tình huống như vậy. Cha anh bị cảnh sát bắt với tội danh giết người. Mặc dù sau này điều tra rõ chân tướng, nhưng đối với tuổi thơ của anh đã tạo thành ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng. Đứa trẻ này, chỉ sợ sẽ gặp phải thảm cảnh hơn anh.
“Em thường xuyên đến thăm con bé sao?” Ở nhà Nanali, Matsuda đã phát hiện cô sưu tập rất nhiều thông tin về Inoue Naoko. Có một cuốn sổ ghi lại thành tựu giảng dạy của cô ấy, những giải thưởng mà học sinh cô ấy đã dẫn dắt đạt được, danh dự cá nhân của cô ấy, đánh giá của học sinh về cô ấy, cùng với những bức ảnh có thể tìm thấy trên mạng.
“Nghỉ lễ tôi sẽ đến. Con bé rất thích tôi. Lần trước còn nhờ tôi hỏi anh có nguyện ý đến thăm nó không, kết quả bị thương nên trì hoãn.”
Lúc cô nói lời này không có biểu cảm gì. Thật ra phần lớn thời gian, Higurashi Nanali là lạnh lùng, hoặc là khí thế bức người. Cô chỉ làm nũng và đùa giỡn trước mặt người nhà và bạn bè. Mặt ôn nhu của cô, càng chỉ có trẻ nhỏ và động vật nhỏ mới có thể nhìn thấy.
Mà khi gặp phải án kiện, theo lời Matsuda Jinpei, cô chính là một diễn viên, nói diễn là diễn.
Bất quá giờ phút này, anh có điểm lo lắng: “Tôi nhìn thấy cuốn sổ kia ở nhà em, em...”
Anh lo lắng việc không cứu được người gây đả kích quá lớn cho cô.
Không ngờ, trong mắt cô gái lóe lên ánh sáng kiên định: “Tôi phải giữ lại cho Mami. Chờ con bé lớn hơn một chút, tôi sẽ nói cho em ấy biết, mẹ nó là một giáo viên vô cùng ưu tú, đáng kính trọng.”
Matsuda tán đồng, quên đi mới là cái chết thật sự.
Đến viện phúc lợi, tình huống tốt hơn so với anh tưởng tượng.
Inoue Mami vẫn rất được trẻ con yêu thích. Khi họ bước vào, cô bé đang cùng một cô gái khác chơi trò gia đình.
Nhìn thấy Nanali, cô bé giống như một quả pháo nhỏ xông tới: “Chị Nanali!!!”
Cô gái có sức lực lớn ôm cô bé lên xoay vài vòng.
“Còn nhớ anh không?” Giọng Matsuda Jinpei ôn hòa, ngồi xổm bên cạnh cô bé mặt đối mặt.
“Anh Matsuda!” Cô bé vòng tay ôm cổ anh, cả người Matsuda Jinpei cứng đờ.
Nanali cười rất không phúc hậu, nửa điểm ý định giúp anh giải vây cũng không có.
Hagiwara Kenji lúc này lấy ra hai cái hộp, một cái là búp bê Barbie, một cái là xe cảnh sát xếp hình Lego.
“Mami-chan, anh là anh Hagiwara, bạn tốt của anh Matsuda.” Anh ta cũng ngồi xổm xuống, đặt hai món quà trước mặt cô bé: “Anh cùng anh Matsuda mang quà cho em này, có cả hai loại phong cách luôn nha ~”
“Oa, cảm ơn các anh! Em đều thích!”
Nanali mang theo đồ ăn vặt mẹ Higurashi làm, cùng với một bộ đồ chơi bác sĩ cho trẻ em. Lời cô khuyên thiếu niên trên sân thượng là thật. Inoue Mami quả thật muốn trở thành một bác sĩ.
Thế là ba người lớn ngồi quây tròn, cùng cô bé chơi xếp hình Lego.
Khí chất giỏi xã giao của Hagiwara và Nanali đã thu hút những đứa trẻ khác. Mọi người cùng nhau ra sân chơi trò 'Diều Hâu bắt Gà Con'.
Còn về Diều Hâu là ai?
Đương nhiên là Matsuda.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro