Chương 2: Cứu giúp
Nanali xác nhận cô không hề nhìn lầm.
Điều đó có nghĩa là, những người cảnh sát trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn này, sắp sửa vì nhân dân mà chạy về phía cái chết.
Điều gì có thể khiến cả một đội cơ động với trang bị hoàn thiện phải hy sinh? Không gì khác ngoài một trận đấu súng/chiến đấu kịch liệt, hoặc là một vụ nổ.
Cô không kịp suy nghĩ vì sao thành phố Edogawa lại biến thành Beika, nhưng cô cảm thấy, mặc dù không chắc những luồng hắc khí báo hiệu cái chết kia có phải là biểu thị tử vong hay không, và liệu cái chết có thể thay đổi được hay không, nhưng nếu nó đã cho cô thấy điềm báo, cô nhất định phải tìm mọi cách tránh cho kết quả tệ nhất xảy ra.
Đó là hơn mười sinh mạng.
Nhưng cô hiển nhiên không thể gọi cảnh sát lại và nói rằng cô "xem hiện tượng thiên văn" và thấy họ có huyết quang tai ương—e rằng sẽ không ai tin, hơn nữa cũng không có tác dụng, bởi vì cô không biết rốt cuộc điều gì sẽ xảy ra.
Higurashi Nanali siết chặt cây cung dài, giữ một khoảng cách và bước nhanh đuổi theo nhóm cảnh sát.
Họ tiến vào khu sân có biển số nhà mười lăm. Bên trong là một tòa chung cư cao tầng. Bên ngoài cổng toà nhà đã giăng dây cảnh giới, cảnh sát đang sơ tán đám đông. Có vẻ như đã có rất nhiều người được di tản ra ngoài.
Thấy cổng chính chắc chắn không thể vào, Nanali làm bộ tự nhiên đi ngang qua cổng lớn, tiếp tục đi về phía trước, tránh bị cảnh sát dò hỏi làm chậm trễ thời gian.
Đến chỗ rẽ, cô liền nhanh chóng chạy về mặt sau của tòa nhà. May mắn là hàng rào ở đây không có cảnh sát canh gác.
Các cô gái nhà Higurashi đều là thiếu nữ quái lực. Cô tay chân cùng dùng, mượn lan can bảo vệ bằng sắt rèn hoa văn làm chỗ đạp chân, thuần thục trèo qua tường rào, nhẹ nhàng tiếp đất.
Mặt sau của chung cư không có lối vào.
Cô tiến lên phân biệt, lướt qua cửa sổ của các hộ dân tầng trệt, rồi tìm thấy một ô cửa sổ cao hơn.
Cũng may, cầu thang giếng trời của tòa nhà này có cửa sổ, nằm ngay vị trí chiếu nghỉ đổi hướng ở giữa mỗi tầng.
Cô giơ cao hai tay, nhảy lên bám vào cửa sổ, dùng tư thế hít xà kéo nửa người trên lên. Cánh tay phải chống khuỷu tay vào cửa sổ, tay kia đẩy cửa—ông trời giúp Nanali, đây là loại cửa sổ kéo ngang, có thể đẩy mở từ bên ngoài.
Nanali nghiến răng dùng sức, xoay người chui vào. Bộ trang phục Kyudo màu trắng ở nửa người trên đã trở nên xám xịt. Cây cung dài gần bằng chủ nhân cũng bị kẹt ở khung cửa sổ. Cô nhanh chóng tìm góc độ cẩn thận lấy nó ra.
Cầu thang giếng trời không có người, nghĩ rằng đám đông đã sơ tán xong, Nanali đi đến khu vực thang máy, phát hiện một chiếc đang dừng ở tầng 20, ba chiếc còn lại đều ở tầng một.
Cô bấm mở một chiếc thang máy, đi lên tầng 20, đầu óc vẫn không ngừng suy tư.
Nếu là bọn bắt cóc hoặc phần tử khủng bố, họ sẽ không cho cơ hội sơ tán đám đông; cần đội cơ động mang theo khiên chống bạo động đến xử lý, khả năng lớn nhất chính là bom.
Lên đến nơi, cô có thể giúp được gì? Làm thế nào để giải thích với cảnh sát việc cô vượt qua dây cảnh giới để vào đây?
Nanali siết chặt cung tên, hồi tưởng lại địa hình xung quanh, tháo dây da và dây buộc tóc trên cổ tay, buộc vào một mũi tên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Bên kia, Hagiwara Kenji đang ngồi bên cạnh quả bom, chờ đám đông sơ tán xong.
Lúc này anh nhận được điện thoại của Matsuda. Vì đồng hồ đếm ngược đã dừng, anh không quá lo lắng, tùy tay bắt máy.
Nanali ra khỏi thang máy. Mọi nơi yên tĩnh, các thành viên đội cơ động đang vây quanh sát tường, cách cô hơn mười bước. Có người nghe tiếng mở cửa thang máy quay đầu lại nhìn. Cô vừa lúc nghe thấy tiếng gầm giận dữ truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tên khốn, cậu muốn chết sao?!”
“Nếu tôi có chết…”
“Không được vào đây!”
Lời của Hagiwara và một đội viên vang lên cùng lúc với bước chân của Nanali. Cô nhìn đồng hồ đếm ngược, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng. Những người trước mắt đều bị bao phủ bởi lớp sương đen càng lúc càng dày, như thể đang ở trong đêm tối. Hai tay cô lạnh toát, trực giác thúc đẩy cô hét lên câu nói:
“Chạy mau, bom sắp nổ! Tôi thấy người cầm điều khiển từ xa ở dưới lầu!”
Higurashi Nanali chạy về phía quả bom;
Các đội viên cơ động dù không chạy, nhưng lại giơ tay ngăn cản cô khi cô chạy tới;
Hagiwara nói tiếp với đầu dây bên kia câu “Bảo trọng,” rồi chợt ấn nút ngắt kết nối. May mắn là anh đã không nói ra câu đùa “Thay tôi trả thù” ra—anh nghĩ, rồi mỉm cười một chút;
Matsuda Jinpei gào lên “Hagiwara,” tiếng kêu tê tâm liệt phế, rồi chạy về phía chung cư.
— Tất cả đều xảy ra cùng một khắc, khiến người ta không kịp trở tay. Có lẽ cô là đồng phạm của tên tội phạm bom, có lẽ cô thật sự là một người dân nhiệt tâm, nhưng dù thế nào, họ đều sắp chết đến nơi.
“Chạy đi! Tôi có cách!” Nanali liều mạng đẩy đội viên đang ngăn cản cô.
“Đi mau!” Hagiwara ra lệnh, nhưng bản thân anh vẫn đứng yên.
Để tránh bị Hagiwara ngăn cản, cô lại lần nữa dùng tốc độ nói nhanh nhất: “Tôi thật sự có cách! Nó có thể di động đúng không?”
Vừa dứt lời, đồng hồ đếm ngược sáng lên. Hagiwara phán đoán cô không phải đồng phạm, gật đầu.
00:06
Nanali chạy lên túm lấy quả bom.
Đội viên nghe lệnh rời đi.
00:05
Cô cột quả bom vào mũi tên.
Hagiwara hiểu ý tưởng của cô. Dù nghĩ thế nào cũng thấy không thể thực hiện, anh vẫn chạy như bay đến kéo mở cánh cửa sổ gần nhất, nơi có không gian bên ngoài tương đối trống trải.
00:03
Nanali chạy về phía cửa sổ.
00:02
Giương cung, nhắm thẳng lên trời. Mũi tên phải gánh trọng lượng của quả bom nên bị nặng đầu nhẹ đuôi. Bất cứ ai nhìn thấy đều nghĩ không thể bắn đi được, nhưng mũi tên không gãy, thậm chí không hề cong.
Kéo cung, thả dây.
00:00
Hagiwara đè Nanali, người gần cửa sổ nhất, xuống đất, ngăn cản lực xung kích của vụ nổ.
“Đoàng!”
Quả bom nổ tung giữa không trung. Ánh lửa và khói đen hòa lẫn với một chút bạch quang sáng lấp lánh. Không có sự dữ dội như dự đoán, nhưng lực xung kích vẫn khiến cả hai bất tỉnh.
Dưới lầu, Matsuda Jinpei suýt chút nữa tim ngừng đập. Anh ném thùng dụng cụ cho đồng đội, lao vào chung cư.
Khi anh đi lên, thứ nhìn thấy chính là người bạn thân thuở nhỏ và một cô gái đang nằm rạp trên đất, không rõ sống chết.
“Hagi! Này, Hagi! Hagiwara Kenji!”
“Đây đây, còn sống đây, Jinpei-chan.”
Hagiwara từ từ tỉnh lại, giọng nói rất yếu ớt. Anh nhìn chằm chằm Matsuda đang ngồi xổm trên đất—mặc dù kính râm đã che đi ánh mắt của họ.
Cả hai cùng nhìn về phía người thứ ba ở đó.
Có Hagiwara bảo vệ, Nanali bị thương nhẹ hơn. Cô chống tay ngồi dậy: “Mọi người đều sống sót chứ?”
Matsuda lúc này mới nhìn kỹ cô một cái, rồi lập tức đưa ra phán đoán—không phải dân thường không liên quan, nhưng cũng không phải tội phạm.
“Đều sống sót.” Anh đáp.
“Cảm ơn ơn cứu mạng của tiểu thư. Mũi tên đó ngầu quá! Tôi là Hagiwara Kenji.”
“Higurashi Nanali. Vừa rồi cũng cảm ơn anh, chúng ta hòa nhau.”
Matsuda Jinpei nhìn cô, nói câu “Đa tạ”—tuy kiệm lời như vàng, nhưng vô cùng trang trọng.
Nanali lúc này phát hiện, hắc khí bên cạnh Hagiwara đã tan biến. Cả hai người họ chỉ còn vòng sáng màu trắng chói mắt. Niềm vui sướng tràn ngập trong lòng, khiến cả cảm giác đau đớn từ vết thương cũng giảm đi.
Đội cứu hộ và cảnh sát theo sau đến, đưa họ đến bệnh viện.
Giường bệnh của Hagiwara và Nanali cạnh nhau. Sau khi bác sĩ kiểm tra, xác nhận cô không gặp trở ngại gì lớn, cảnh sát Yamashita bắt đầu hỏi han về sự việc đã xảy ra.
“Tôi là Higurashi Nanali, gia đình ở Thần Xã Higurashi khu bên cạnh. Bạn bè hẹn tôi đến câu lạc bộ Kyudo, khi đi ngang qua chung cư thì gặp đội cơ động. Vì rất tò mò, nên tôi đã đến xem,”
Lời nói của cô rất mạch lạc, giọng điệu không có chút gợn sóng hay sơ hở, “Tôi giả vờ là người qua đường đi ngang qua cổng sau, và phát hiện một người đàn ông, bọc kín mít, lẩm bẩm ‘một người cũng không thoát được,’ trên tay còn cầm một vật trông giống như điều khiển từ xa.”
Matsuda Jinpei liếc nhìn bàn tay đang nắm cung dài của cô, không lên tiếng.
“Ừm… Mọi người đều biết đội cơ động phụ trách chuyện gì. Tôi rất lo lắng,” cô chột dạ nhìn người cảnh sát đang hỏi chuyện, “Sợ nói với cảnh sát ở cổng không kịp, nên tôi đã trèo tường vào.”
“Sau khi vào, tôi nói với cảnh sát Hagiwara rằng bom sắp nổ ngay lập tức,” cô nói càng lúc càng nhỏ giọng, “Xác nhận nó có thể di động, tôi đã dùng mũi tên bắn nó ra ngoài.”
“Trèo tường vào?! Bắn ra ngoài?!” Viên cảnh sát lớn tuổi giận dữ, “Cô nghĩ bom là đồ chơi sao?! Có chút ý thức an toàn nào không! Cô chỉ là dân thường, xảy ra chuyện tôi làm sao ăn nói với cha mẹ cô?”
Ông quở trách luôn cả Hagiwara vài câu, thấy bác sĩ đang quấn băng băng bó vết thương cho anh, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Viên cảnh sát bình ổn cơn giận, quay sang giáo dục Nanali về an toàn trong một thời gian dài đến mấy chục phút, lâu đến mức tất cả vết thương của Hagiwara đều đã được xử lý xong.
Chỉ là trước khi đi, vị cảnh sát nghiêm khắc này đứng nghiêm trang trước mặt Nanali, trịnh trọng kính chào cô một cái.
***
Sau khi đội điều tra rút đi, trong phòng bệnh chỉ còn ba người họ. Hagiwara bị chấn động não, cần nằm lại vài ngày. Nanali cũng cần theo dõi nên cơ động đội đơn giản để Matsuda ở lại chăm sóc họ.
Nanali gửi tin nhắn cho bạn bè, xin lỗi vì đã thất hẹn hai lần.
Hagiwara sau khi truyền dịch và ăn một chút gì đó, cuối cùng cũng không còn khó chịu như trước. Ý thức nghề nghiệp của cảnh sát mách bảo anh, nên làm thêm một chút xác nhận về thân phận của Higurashi Nanali.
Thế là, vị "xã giao cấp đỉnh nóc" này dùng thái độ của một người anh trai tâm lý, trò chuyện với cô gái trẻ trước mặt, moi được thông tin về trường học, sở thích của Nanali, thái độ vô cùng thân thiết mà không khiến người khác cảm thấy mạo phạm.
Qua phân tích vi biểu cảm và logic ngôn ngữ của cô gái, anh xác nhận, đây là một cô gái có lòng tốt thuần khiết, hoàn toàn loại trừ khả năng là đồng phạm.
Còn Matsuda vẫn im lặng nãy giờ, câu đầu tiên anh mở lời là: “Cây cung này của cô, rốt cuộc làm bằng gì?”
Dù không nhìn thấy, Nanali cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén dưới chiếc kính râm của viên cảnh sát này.
Giọng anh không hề gay gắt, nhưng rất chắc chắn: “Hoặc là nói, rốt cuộc cô làm sao biết trên lầu có bom?”
“Ai?” Nanali lộ vẻ mặt kinh ngạc, “Tôi vừa nãy không nói rồi sao?”
Matsuda cười khẽ một tiếng: “Chính cô cảm thấy lời đó có thể tin được sao?”
“A nha,” đôi mắt Nanali khẽ xoay tròn, nhận ra viên cảnh sát này chỉ tò mò chứ không có ý định tống cô vào tù. Lời vừa ra khỏi miệng liền thêm chút nghịch ngợm.
— Mặc dù lời này trong mắt Matsuda lại càng giống như khiêu khích— “Tôi sợ tôi nói thật ra anh lại càng không tin đấy.”
Thanh niên tóc xoăn nhướng mày: “Xin mời cứ nói rõ.”
“Gia đình Higurashi chúng tôi thủ Thần Xã. Cứ vài thế hệ sẽ xuất hiện một Vu nữ.” Giọng cô gái mơ hồ, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Matsuda Jinpei: “Tôi tiên đoán ra anh Hagiwara sắp hy sinh.”
“Hả???” Mặt Matsuda hiện rõ vẻ "cô đang nói quỷ quái gì vậy". “Đồ ngốc, trên thế giới này làm gì có Vu nữ nào?!”
Nanali buông tay: “Thấy chưa, tôi đã bảo anh không tin mà.”
“Loại câu trả lời này ai mà tin nổi chứ!” Khuôn mặt bình tĩnh kia của anh đã không thể giữ được, biểu cảm trở nên sinh động hơn, “Thế giới này là khoa học đấy, hiểu chưa? Khoa—học—”
Hagiwara lúc đầu nghe thấy câu trả lời này cũng chớp mắt, thấy người bạn thân thuở nhỏ của mình gằn từng chữ như thể học sinh cấp hai đang cãi nhau, vội vàng hòa giải: “Thôi nào, Jinpei-chan. Higurashi-san là ân nhân cứu mạng của tôi mà. Dù là vì lý do gì, tóm lại cô ấy sẽ không làm hại bất cứ ai,”
Anh nhìn về phía Nanali, cô gật đầu. Anh lại nhìn về phía Matsuda: “Cậu cũng biết điều đó mà, đúng không?”
Viên cảnh sát mặt đen quay đầu đi chỗ khác, không nói gì.
Cô Vu nữ cười nhẹ nhàng, giống như một con hồ ly tinh ranh: “Trên thế giới này, còn rất nhiều điều anh không biết đâu, thưa anh cảnh sát.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro