Chương 40: Đầy Sao

Đứng trước mặt huấn luyện viên Onizuka, Matsuda Jinpei cõng Higurashi Nanali, chẳng hề thấy chột dạ.

Cô gái kéo kéo quần áo anh, ý bảo đối phương thả mình xuống.

Viên cảnh sát tóc xoăn vẫn đỡ cánh tay cô.

Dù không chột dạ, nhưng đứng trước mặt huấn luyện viên đang hùng hổ, Nanali lại có chút yếu thế một cách khó hiểu, cô thử cất lời chào: “Buổi tối tốt lành, huấn luyện viên?”

Onizuka Hachizou đã sớm nhận được thông báo từ đội Điều tra số Một. Dù sao cũng là học sinh trường cảnh sát, đối với cô mà nói, thông báo cho huấn luyện viên càng thích hợp hơn.

Ông hừ lạnh thành tiếng, “Biết rõ nguy hiểm, biết rõ mình là đối tượng mục tiêu của phạm nhân, vẫn cứ tự mình điều tra, đơn độc hành động.”

Giọng ông nặng thêm hai phần, “Higurashi, em quá không xem trọng sự an toàn của chính mình.”

Nanali cười gượng, “Lần tới em nhất định xin chỉ thị của thầy trước!”

Chẳng phải là trước khi ra khỏi cổng trường vẫn chưa xác định được manh mối sao, hơn nữa quả thật không ngờ phạm nhân đột nhiên thay đổi kế hoạch.

Huấn luyện viên trợn mắt dựng râu, “Em còn nghĩ tới lần tới sao?!”

“Không nghĩ, không nghĩ!”

Tuy nhiên, có Matsuda Jinpei đứng trước mặt gợi lại ký ức, ông cảm thấy Higurashi Nanali quả thực ngoan hơn nhiều.

"Thành tích vẻ vang" trước đây của người kia bao gồm nhưng không giới hạn: Tự ý tháo dỡ súng ống, tranh cãi với người phỏng vấn, tự mình điều khiển nguy hiểm, tự ý tháo dỡ bom, đánh nhau trong trường, làm gián đoạn huấn luyện chó nghiệp vụ, vi phạm lệnh giới nghiêm trèo tường ra ngoài...

Nghĩ như vậy, ông lập tức nguôi giận —— Quỷ ám à!!!!

Nhìn sang cậu trai tóc xoăn, Onizuka càng thêm tức giận, “Bản lĩnh của anh khi còn ở trường cảnh sát chạy đi đâu rồi?”

Ý tứ ngầm là, sao lại để cô gái này một mình đi ra ngoài, rồi bị thương nặng như vậy trở về.

Mặc dù trong lòng Onizuka thừa nhận, nhập giáo tức nhập cảnh, vì chống lại tội phạm mà bị thương là chức trách.

Nhưng Higurashi Nanali chưa tốt nghiệp, thứ hai cô gái này ngày thường nghiêm túc chăm chỉ, lễ phép hiểu chuyện. Đến văn phòng ông sẽ hỏi thăm và tiện tay mang rác đi, khi trời mưa sẽ như làm ảo thuật lấy ra băng đầu gối cho ông, cũng không biết cô làm sao biết ông có vết thương.

Hơn nữa làm những việc này khi chân thành lại tự nhiên, hoàn toàn không có ý lấy lòng hay ý nghĩa khác, cứ như đang quan tâm người lớn tuổi trong nhà vậy.

Ông thậm chí nghi ngờ mỗi giáo viên của Higurashi Nanali đều có đãi ngộ như vậy (thực tế đúng là như vậy, trừ những người thiếu đạo đức nhà giáo).

Onizuka Hachizou bản thân không có con gái, nhiều năm như vậy ở trường cảnh sát hầu hết chỉ dạy nam sinh, hiện tại đối với cô thật sự có chút lòng từ phụ (cha hiền).

Đương nhiên, nói những lời này với Matsuda vốn dĩ không phải là chỉ trích nghiêm khắc.

Không ngờ Matsuda lại thừa nhận, khẽ gật đầu, “Là em sơ suất.”

Lần này Onizuka Hachizou nghẹn lời, nhìn chằm chằm hai người họ hồi lâu.

Ông dùng ngón cái và ngón trỏ xoa bóp giữa hai lông mày, phất tay, vẻ mặt đau đầu không muốn nhìn thấy họ, “Được rồi, mau đi phòng y tế.”

Dù sao cũng là cảnh sát đang trong thời hạn nghĩa vụ, chưa đến giờ giới nghiêm, đăng ký một chút là có thể vào.

Vết thương ở cẳng chân Nanali lúc đi lại bị tác động, vừa vặn là loại tình huống không cần khâu, nhưng lại ảnh hưởng đến việc đi bộ. Cũng may trường cảnh sát không có nhiều người, nếu không cô phải bị Matsuda cõng vào trường dưới con mắt của mọi người.

Phòng y tế.

Bác sĩ Morita là một nữ bác sĩ ngoài 50 tuổi. Bà không hiền từ, mà có khí chất trẻ trung hoạt bát không hợp với tuổi tác.

Bà thành thạo xử lý vết thương cho Nanali, “Kể từ lần trước cô gặp cháu đến giờ chưa đầy năm ngày, lần trước là do luyện tập quá hăng, lần này lại làm sao vậy?”

Nanali và bà rất quen thuộc, ngữ khí thân thiết nói: “Bị tội phạm án mạng liên hoàn làm bị thương ạ.”

Bác sĩ Morita đẩy gọng kính vàng, ung dung nói: “Cháu bị cậu chàng Matsuda này lây bệnh rồi à?”

“Ê ê, bác sĩ Morita, nhiều năm như vậy rồi mà cô còn nhớ cháu sao?” Matsuda Jinpei vào cửa chỉ gật đầu nói “Chào cô”, yên tĩnh đứng bên cạnh, không ngờ lại bị nhận ra ngay lập tức.

“Ha, cái đầu này của anh, đừng nói bốn năm, thêm mười bốn năm nữa tôi cũng phải nhớ! Cùng Fu ——” Bà dừng lại một chút, nuốt đi cái tên, “Cậu và tên bạn thân kia đánh nhau phải đến chỗ tôi đây cũng không dưới 3 lần, càng không cần nói đến bị thương do gặp phải các loại sự kiện.”

Bà cô bé nhỏ trong mắt có ý trêu chọc, “Răng giả còn khỏe không?”

Matsuda Jinpei bất đắc dĩ, “Nhờ phúc của cô, vẫn tốt ạ.”

“Á?” Nghe đến đây, Nanali không còn mệt mỏi nữa, “Cô nói nhanh lên đi cô, là sao ạ!”

Viên cảnh sát tóc xoăn đè cái đầu đang muốn nhấc lên của cô lại, “Thôi đi em, giọng khàn như vậy đừng nói chuyện nữa.”

Bác sĩ Morita lại không chịu ảnh hưởng của anh, không chút lưu tình vạch trần: “Đánh nhau với bạn cùng lớp, làm gãy cái răng giả mới lắp sau lần đánh nhau trước; vật lộn với bọn cướp, dễ dàng hạ gục đối phương, bị tang vật vướng ngã đập vào gáy; đánh nhau với mèo con, làm ngón tay bị thương không tháo được bom...”

Nanali vừa cười vừa nhìn về phía Matsuda. Anh đã buông xuôi, nhìn ra ngoài cửa sổ cây cối, như thể bác sĩ Morita đang nói không phải là mình.

Càng thêm buồn cười.

Vui vẻ hơn nhiều, còn có chút mềm lòng một cách khó hiểu, như thể vượt qua dòng chảy thời gian, nhìn thấy thời niên thiếu tùy ý trương dương của người trước mắt.

Năm tháng thoáng chốc trôi qua, anh đã trở nên trầm ổn đáng tin cậy.

Vẻ phóng khoáng và trẻ con dường như chỉ thể hiện trước mặt những người thân cận.

Mà tấm lòng chân thành và chính nghĩa, vĩnh viễn không phai mờ.

──

Trong màn đêm, hoa anh đào chậm rãi rơi xuống. Cõng cô gái mình thích đi trên con đường quen thuộc của sân trường, lòng Matsuda Jinpei trở nên dịu dàng.

“Ọc ~”

Âm thanh lạc điệu phá vỡ sự yên tĩnh ấm áp.

“Đói bụng à?”

Nanali quả thật không hề ngại ngùng, “Mới nhớ ra, lúc bị bắt cóc đã đánh rơi bữa tối xuống đất rồi.”

“Nhà ăn đóng cửa, ký túc xá có đồ ăn không?” Viên cảnh sát tóc xoăn đã trải qua một ngày đầy thăng trầm, nhưng cũng không có vẻ đói bụng.

“Có! Trộm giấu một ít.” Cô gái nói lời này khi vẻ mặt đáng yêu lém lỉnh, hoàn toàn không thấy phong thái hiên ngang ngày thường, “Em đưa cho anh nha?”

“Không cần, buổi chiều trước khi em đến đã bị Hagiwara nhét cho ăn rất nhiều rồi.”

Chỉ là lúc đó không muốn từ chối lời mời cùng ăn cơm của cô nên không nói ra.

Anh biết rõ tính nết Nanali, “Em đừng mơ tưởng ăn những thứ mà bác sĩ không cho ăn.”

Đến cửa ký túc xá, anh thả Nanali xuống, nhìn chằm chằm cô hỏi lại một lần, “Xác định có thể tự mình về được không?”

“Chỉ ở tầng một (tầng trệt), không thành vấn đề.” Nanali cong cong khóe mắt, chế nhạo nói: “Không yên tâm à? Nếu em không thể, anh còn tính toán ban đêm xông vào ký túc xá nữ?”

Anh đương nhiên biết cô đang nói đùa.

Viên cảnh sát tóc xoăn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn cô, “Có một khả năng là em có thể gọi điện thoại cho bạn bè đón em về.”

Không cần anh ban đêm xông vào ký túc xá.

Nanali cười khẽ, “Được rồi, mau về ăn cơm đi, em vào đây.”

Matsuda gật đầu, nhìn theo cô tập tễnh đi vào ký túc xá.

————

Một giờ sau.

Ký túc xá nữ trường cảnh sát là phòng đơn, rèm cửa kéo kín mít.

“Alo? Sao vậy?” Lúc 10 giờ 15 phút tối, Nanali còn chưa ngủ, nhưng đã thay áo ngủ nằm trên giường, nhìn thấy thông báo cuộc gọi cảm thấy rất nghi hoặc.

Giọng nói trầm thấp quyến rũ truyền đến từ micro, ngữ khí nghiêm túc đứng đắn: “Kéo rèm ra, hiện tại có sao băng.”

Nanali còn đang băn khoăn, vừa mới về rõ ràng trời đầy mây, sao băng ở đâu ra?

Hơn nữa, anh không giống người quan tâm sao băng.

Thế là mơ hồ “Ồ” một tiếng, xuống giường đến gần cửa sổ.

Kéo rèm ra nhìn ——

Trong trời đêm chỉ có ánh trăng bị mây mù che khuất một nửa.

Dưới bầu trời đêm, người lẽ ra nên ở một nơi khác trong thành phố, lại đột ngột đứng trước mặt cô, xách theo hai túi đựng đồ còn đang bốc hơi nóng, đôi mắt sáng ngời mang theo ý cười.

Nanali tự mình không phát giác, nhưng trong mắt Matsuda Jinpei, ý cười của cô gái lập tức nổi lên khóe mắt đuôi lông mày, sáng như đầy sao.

Anh khẽ nhếch khóe miệng —— đó đã là biểu cảm sau khi kiềm chế.

Nanali mở cửa sổ, khuỷu tay chống cửa sổ thò người ra ngoài, mái tóc dài xoăn tùy ý khoác trên vai, có một phần che khuất khuôn mặt.

“Là gì vậy nha?” Cô gái cười tủm tỉm hỏi anh.

“Cháo trứng gà. Quán lần trước anh nói với em đó.”

Nanali có lần nhắn tin nói muốn ăn cháo, hỏi anh có đề cử gì không. Anh báo cho cửa hàng này, Nanali tự mình đi qua, nhưng hàng quá dài, nên đành bỏ cuộc.

“À, quán đó không phải phải xếp hàng rất dài sao?” Cô hai tay nhận lấy một cái túi, mở ra có thể nghe thấy mùi gạo xuyên qua nắp.

“Buổi tối thì ổn.” Biểu cảm anh vô cùng nhẹ nhàng.

Trên thực tế, hơn một giờ này có hơn bốn mươi phút đều dùng để xếp hàng, đến lượt anh thì suýt nữa bán hết.

“Cảm ơn anh nha, Jinpei-chan.” Nụ cười cô càng thêm rạng rỡ, “Sao anh biết em về không ăn được?”

Anh đứng bên cửa sổ, nhìn qua lười biếng tùy ý, “Đồ thường xuyên để dành trong ký túc xá không có mấy thứ là bác sĩ đồng ý em ăn. Anh còn lạ gì em, hoặc là mì gói, hoặc là khoai tây chiên.”

Ngược lại lại kháng nghị nói: “Đừng gọi anh như vậy chứ.”

“À, hôm nay anh đều gọi tên em, lẽ nào chúng ta không phải bạn tốt sao?” Cô giả vờ không hiểu, diễn xuất bộ dạng vô cùng đau khổ, “Nanari-chan quá đau lòng.”

Gân xanh trên trán Matsuda nổi lên, “Anh là nói cái đuôi! Thời điểm như thế này, em không cần học theo cái tên kia!”

"Jinpei-chan", tự mình nói "Kenji-chan quá đau lòng" —— phong cách lời thoại của Hagiwara Kenji.

“Ồ?” Ánh đèn ký túc xá chiếu vào trong bóng đêm, mông lung hơi sáng. Không khí quá tốt, Nanali ngữ khí có thể nói là đùa giỡn, “ Thời điểm nào?”

Tầng một (là tầng trệt) có nền cao, cô gái chống cửa sổ nghiêng người, hiện tại họ cơ bản cao bằng nhau, giữa hai người chỉ có một bước chân xa.

Phản ứng của Matsuda Jinpei không chỗ nào che giấu trong mắt cô.

Cô có thể thấy, tai của người nào đó không phải màu da.

—— Mặc dù trên mặt anh không biểu lộ ra, mà là giả vờ trấn định, nghiêm trang nói: “Lúc này nên ăn cơm.”

Nanali buồn cười, không tính toán vạch trần anh.

“Được rồi, vậy em nói lại. Cảm ơn anh, Jinpei.”

Đây là lần thứ hai gọi tên anh. Giọng cô gái rất nhẹ, rất dịu dàng, không ngọt ngào, nhưng mang một cảm giác lưu luyến ôn nhu khó tả.

Này nguy hiểm quá, còn không bằng cái "Jinpei-chan" mang ý trêu chọc.

Matsuda nhìn đôi mắt sáng của cô, tiến lại gần một chút.

Cô thấy được khuôn mặt mình trong mắt anh.

Tay chàng thanh niên tóc xoăn tiến sát lại gần khuôn mặt cô.

Anh kỳ thật có chút ý tưởng khác, nhưng cuối cùng chỉ là giúp cô vén lại một chút tóc dài rủ xuống bên tai.

Đêm nay ánh trăng thật đẹp.

Higurashi Nanali nghĩ như vậy.

————

Vốn định ở cửa sổ cùng nhau ăn cơm, Higurashi Nanali đột nhiên ý thức được một chuyện, nhìn nhìn thời gian trên điện thoại.

Cô kinh ngạc ngẩng mắt nhìn anh, “Hiện tại gần 10 giờ rưỡi, anh vào bằng cách nào?!”

Matsuda lại nói đúng lý hợp tình, “Trèo tường.”

Nanali nghĩ thầm xong rồi, “Anh... Về ăn đi.”

Matsuda khó hiểu.

Nanali: “Huấn luyện viên Onizuka hiện tại là mỗi ngày 10 giờ rưỡi tối tuần tra.”

Không kịp nữa rồi, ánh đèn pin đã chiếu vào người Matsuda Jinpei.

Theo một ý nghĩa nào đó, lịch sử tái diễn.

“Matsu, da, Jin, pei!” Sợ đánh thức cả tòa nhà, chút lý trí còn sót lại của huấn luyện viên Onizuka khiến ông hạ thấp decibel, nhưng cả người đều bốc hắc khí —— loại tức giận.

“Anh từ đâu tới thì lăn về chỗ đó cho tôi!”

Matsuda Jinpei xách túi cháo trứng gà của mình, vẻ phóng khoáng không kềm chế được phất tay chào tạm biệt hai người.

Trong đêm đen, chỉ thấy một bóng dáng nhanh nhẹn, thuần thục tự nhiên, phóng khoáng tùy ý —— trèo tường đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro