Chương 47: Nụ Hôn
Bộ não của Higurashi Nanali đang vận hành với tốc độ tối đa.
Sato đã cho cô xem bản fax của tên tội phạm đánh bom.
Dựa trên những thông tin họ tra được gần đây, mục đích của hung thủ là trả thù cảnh sát. Nếu Matsuda Jinpei gỡ bom ngay lúc này, không chỉ danh dự của cảnh sát sẽ bị dư luận công kích, mà rất có thể hung thủ sẽ lập tức kích nổ quả bom ở bệnh viện.
Họ không thể đánh cược.
Matsuda Jinpei cũng không muốn đánh cược.
Anh sẵn lòng hy sinh vì điều đó, chỉ là còn nhiều luyến tiếc chưa nguôi.
Higurashi Nanali lập tức nghĩ ra phương án, nói ngắn gọn với Sato, rồi cả hai cùng giả vờ không đành lòng mà rời khỏi hiện trường, đi về phía sau đám đông.
Đứng ở một vị trí cao hơn, cô tập trung tinh thần, thu hết vầng sáng trên người những người xung quanh vào tầm mắt.
Dựa vào tâm lý của tội phạm, hắn nhất định đang theo dõi bánh xe quay tại hiện trường, cảm nhận sự khoái chí của việc báo thù.
Ở một góc khuất trong đám đông. Một người đàn ông tóc dài tỏa ra khí chất tà ác màu tím đen, tay cầm điều khiển từ xa, ngước nhìn bánh xe quay, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Chính là hắn!
Hai nữ cảnh sát trao đổi ánh mắt, Sato im lặng tiếp cận hắn từ phía sau.
Nanali hơi thay đổi vị trí, tìm được góc bắn thích hợp hơn.
Đợi Sato đi đến một khoảng cách gần hơn chút nữa là có thể bị phát hiện, Higurashi Nanali giương súng nhắm bắn, viên đạn xé gió bay ra, thẳng vào cổ tay đang cầm điều khiển từ xa của đối phương.
Cùng lúc đó, Sato lao lên chớp nhoáng giật lấy điều khiển từ xa, đột ngột đè nghi phạm xuống đất.
'Bảo hiểm kép', thành công.
Nanali nhanh chóng rút điện thoại gọi đi, trái tim căng thẳng đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhất định phải kịp!
"Alo?"
"Mau gỡ!!! Bắt được người rồi!"
Matsuda lập tức cắt những sợi dây còn lại.
Quả là ngàn cân treo sợi tóc. Khi cắt sợi dây cuối cùng, đã là giây thứ ba đếm ngược, màn hình bật lên chữ "Bei".
Cũng coi như trong họa có phúc, chỉ có hai bệnh viện mang tên "Beika", thời gian vẫn đủ để rà soát.
Bên tai truyền đến giọng nói trấn an, "Yên tâm đi, anh đã gỡ xong."
Dây thần kinh căng thẳng đã lâu của Nanali cuối cùng cũng thả lỏng. Bàn tay lúc nãy giương súng không hề suy suyển, giờ run rẩy dữ dội.
Cô gắng gượng đi đến dưới vòng đu quay đợi anh.
Khi Matsuda Jinpei đi xuống bằng thang chữa cháy, anh nhìn thấy cô gái mình yêu đang đứng dưới vòng đu quay đợi mình, tóc rối bời, sắc mặt trắng bệch, quần áo dính đầy bụi bẩn.
Vừa định hỏi thăm, Nanali trừng mắt, chào đón anh bằng một cú đấm, nấm đấm đến gần mặt thì chuyển hướng, đấm vào vai anh.
"Chà" Viên cảnh sát tóc xoăn nhếch môi, giọng điệu có chút bỡn cợt, vẻ ngạo mạn không kiềm chế được, "Em chào đón anh như vậy à."
Cứ như sinh tử không hề hấn gì, không đáng bận tâm.
Cô muốn mắng chết cái tên này.
Chưa kịp mở miệng, người trước mặt đã một tay kéo cô vào lòng, tay trái ôm lấy eo, tay phải ấn vào sau gáy cô.
Không phải cái kiểu bạn bè như cách mà anh an ủi lúc trước khi cứu cô ra. Mà là thật sự dựa vào lòng anh, cả người được bao bọc bởi hơi thở và hơi ấm của anh.
Một Matsuda còn sống, sống động, ấm áp.
Cánh tay Nanali vòng qua eo anh, áp sát đầu vào ngực, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ đang đập ổn định trong lòng ngực người trước mặt.
Cô nghe thấy giọng Matsuda ôn hòa hiếm thấy, "Xin lỗi em. Đã làm em lo lắng."
Sinh nhật tuổi 22 của Higurashi Nanali, người cô yêu suýt chết trong vòng đu quay – nơi họ đã chọn để bày tỏ tình cảm.
Nghĩ lại mà sợ hãi.
Cô rất ít khi yếu lòng, nhưng lúc này không thể kiểm soát được nước mắt của mình.
Matsuda Jinpei khàn giọng cười, dùng ngón tay cái lau nước mắt trên mặt cô, giọng điệu dịu dàng, lẫn với sự xin lỗi, "Lần đầu tiên thấy em khóc đấy."
Nanali tự mình lau nước mắt, rồi lại đấm anh một cú nữa.
"May mắn có em ở đó." Đồng tử của viên cảnh sát tóc xoăn phản chiếu bóng dáng cô, ánh mắt chân thành và nghiêm túc "Cảm ơn em."
Cô muốn nói với anh có gì mà phải khách sáo với em, nhưng chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàn toàn chìm vào bóng tối.
"Nanali!!!"
————
Bệnh viện Trung ương Haido.
Nanali đã ra khỏi phòng cấp cứu được khoảng hai tiếng, lúc này đang ngủ yên trên giường bệnh.
Matsuda ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô, thần sắc vô cùng dịu dàng.
Em vất vả rồi, cô cảnh sát dũng cảm.
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào phòng, Higurashi Nanali từ từ tỉnh lại.
Ngực đau, lưng đau, cảm giác nội tạng không được bình thường lắm.
Tuy nhiên, tiếng lòng căng thẳng bấy lâu hoàn toàn thả lỏng, ngủ được một giấc, hiện tại tinh thần cô rất tốt.
Trước khi hôn mê Matsuda ở trước mắt cô, tỉnh lại anh vẫn còn ở đây, tâm trạng cô càng tốt hơn.
"Em ngủ bao lâu rồi?" Giọng cô gái còn chút mơ màng.
"Tính cả thời gian khám và chữa bệnh, ba tiếng."
Matsuda Jinpei đứng bên cạnh cô, nhìn từ trên xuống, sắc mặt u ám, "Vậy nên, đó là cái giá phải trả sao?"
Anh vẫn luôn suy nghĩ về những lời tiên đoán và linh lực của Nanali.
Một hai lần là trùng hợp, số lần nhiều lên, anh khó tránh khỏi dao động.
Shiratori đã đi xử lý các công việc tiếp theo của vụ án đánh bom và bắt cóc, nên không kịp báo cho Matsuda về tình trạng của Nanali. Bác sĩ chẩn đoán là do chấn động từ vụ nổ dẫn đến xuất huyết nội.
Mà Matsuda lại không biết được điều này, tình trạng của Nanali càng làm tăng thêm những suy đoán xa vời của Matsuda.
Rõ ràng là lo lắng quá mức sẽ rối trí.
Nanali đảo mắt, "Hừ, mới không có chuyện đó. Là vì sáng nay bị bom dội một trận."
Cô không nghĩ nhiều, chỉ lo làm rõ với anh là việc cứu anh không phải trả đại giới huyền học gì hết. Mà quên mất rằng, việc cô không màng vết thương lao đến hiện trường của Matsuda, đối với anh mà nói cũng là cú sốc tâm lý tương tự.
"Nhưng nói như vậy thì, anh tin em là Vu nữ rồi sao?" Cô mỉm cười trêu chọc, "Tốt! Thực hiện lời hứa đi, cảnh sát Matsuda, ra ngoài hô to ba câu: Nanali đại nhân thần minh, Matsuda Jinpei là đồ —"
Lời còn chưa dứt, người trước mặt đột nhiên cúi xuống, hôn lên trán cô.
Nhẹ nhàng, như lông chim, dịu dàng và trân trọng.
Higurashi Nanali sẽ xấu hổ ư? Không thể nào.
Cô luôn là kẻ dũng cảm.
Nếu kế hoạch đã bị phá hỏng, cô mới không bận tâm ai tỏ tình trước.
"Em thích anh." Cô gái cong mắt, nói trước lời Matsuda muốn nói, trong mắt lóe lên ánh sáng tinh nghịch.
Cô giữ chặt cổ áo Matsuda, trực tiếp hôn trả lại. Đôi môi chạm nhau, mềm mại, chỉ dán vào nhau, rồi sau đó tách ra.
Nanali trơ mắt nhìn tai Matsuda Jinpei từ từ đỏ lên, mặc dù bản thân cô cũng chẳng khá hơn là bao.
"Thật hết cách với em." Anh lẩm bẩm một câu, thần sắc không được tự nhiên.
Quá thua thiệt, địa điểm tỏ tình chuẩn bị sẵn bị hỏng không nói, lời tỏ tình còn bị cướp mất. Ôi...
Viên cảnh sát tóc xoăn nhếch môi, ngồi xuống mép giường, nghiêm túc nhìn cô, "Anh cũng vậy, rất thích em."
Lời nói vừa dứt, cả hai đều bật cười, rạng rỡ tươi tắn, không còn chút u ám nào.
"Em còn chỗ nào không thoải mái không? Có cần anh gọi bác sĩ không?"
Matsuda Jinpei vẫn còn sợ hãi, sau chấn thương vụ nổ còn cố sức đi bắt tội phạm, thực sự làm người ta không yên tâm.
"Không thành vấn đề, thân thể em khỏe lắm." Nanali nói đến chuyện chính, "Quả bom thế nào rồi anh?"
"Ở Bệnh viện Trung ương Beika, Hagi đã gỡ xong." Matsuda đã đến địa điểm kia, nhưng đành bất lực quay về.
Khi nói câu này anh có cảm giác chột dạ khó hiểu, luôn cảm thấy... Khoảnh khắc này giống hệt bốn năm trước.
Hagiwara Kenji có lẽ cũng rất muốn mắng anh.
Đương nhiên, Hagiwara Kenji còn sẽ vui vẻ, cuối cùng thì oasananajimi cũng đã có bạn gái.
Trở thành quan hệ người yêu, dường như khác biệt cũng không lớn, điều khác biệt duy nhất lúc này là có thể không kiêng nể gì mà thoát khỏi khoảng cách xã giao.
Vì thế Nanali giữ chặt tay Matsuda lắc lắc, còn nháy mắt, "Em đói rồi, muốn ăn bánh kem dâu tây và cháo rau củ."
Matsuda Jinpei xoa tóc cô, "Không thành vấn đề." Sau đó mỉm cười ra cửa.
Và đối với cả hai bên, đều còn có những bất ngờ và "bất ngờ" đang chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro