Chương 5: Tìm kiếm

“Cô nói là chồng của Inoue-san đã hại chết cô ấy?” Matsuda ngước mắt: “Nguyên nhân là gì?”

Trong phòng bệnh của Hagiwara có thêm một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, hẳn là bạn bè của họ. Vốn dĩ họ đang trò chuyện vui vẻ, nhưng lúc này nghe thấy khả năng xảy ra án mạng, anh ta cũng nghiêm túc nhìn qua.

Higurashi Nanali biết rằng họ tuyệt đối sẽ không tin những lời như tiên đoán hay liếc mắt một cái nhìn ra kẻ ác.

Cô bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ: “Cô giáo Inoue chết vì nhồi máu cơ tim. Từ lúc phát bệnh đến khi vào phòng cấp cứu không đến năm phút, nhưng vẫn cấp cứu thất bại. Theo lý mà nói, bệnh tim của cô ấy rất nghiêm trọng,”

Cô gái trẻ dần chuyển trực giác thành luận cứ logic rõ ràng: “Thế nhưng trên người cô ấy, tôi không tìm thấy bất cứ loại thuốc cấp cứu nào; hơn nữa, chính vì tôi không khỏe nên đã nhờ cô ấy đưa đến bệnh viện. Cô ấy nhiệt tình chấp nhận, không hề đề cập đến việc bản thân không khỏe, thậm chí còn chủ động giúp tôi xách đồ.”

Ánh mắt Nanali giao nhau với ba vị cảnh sát có mặt. Họ trầm ngâm suy nghĩ. Matsuda đã nhận ra điều không ổn: “Vậy có nghĩa là, cô ấy không biết bệnh tình của mình nghiêm trọng đến thế, hoặc đã lâu không tái phát.”

Không ngờ người đầu tiên đồng tình với ý tưởng của cô lại là Matsuda. Cô gật đầu và nói tiếp: “Tôi đã hỏi bác sĩ, thức khuya kéo dài, hoặc sử dụng các loại thuốc đặc biệt có khả năng dẫn đến phát bệnh tim. Quầng thâm dưới mắt cô giáo Inoue rất đậm, rõ ràng là có tình trạng thức khuya kéo dài.”

“Do thức khuya dẫn đến phát bệnh tim là có khả năng. Có lẽ cô ấy lâu ngày không phát bệnh, cho rằng cơ thể mình đã tốt?” Hagiwara chỉ giới hạn thông tin về vụ cô Inoue qua lời kể đơn giản của Matsuda, anh đưa ra nghi vấn.

“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy,” Nanali nhớ đến tà khí dày đặc quanh người Inoue Keishi mà vẫn rùng mình, “Cho đến khi tôi nhìn thấy chồng cô ấy, anh Inoue.”

“Anh ta trông rất bi thương, nhưng lại cho người ta một cảm giác không thoải mái.”

Nanali dừng lại một chút, suy nghĩ làm thế nào để diễn tả rõ ràng cái cảm giác không thoải mái này.

“Cô sẽ không vì dáng vẻ bi thương của người khác không hợp lý mà khẳng định anh ta là hung thủ giết người chứ?” Thấy cô không đưa ra căn cứ, lời Matsuda nói có chút châm biếm.

“Hả? Anh đang nói gì vậy? Chắc chắn là vì tôi nhìn ra anh ta có vấn đề nên mới nói như vậy chứ.”

Mặc dù biết họ không tin là điều bình thường, nhưng nhớ lại câu nói “Khoa—học—” đầy châm chọc của Matsuda, Nanali vẫn tức giận nói: “Hãy kính sợ thần minh một chút đi cảnh sát Matsuda, anh không biết không có nghĩa là thật sự không tồn tại.”

“A,” Matsuda Jinpei cười lạnh: “Vậy sau này cô cứ mời thần minh giúp cô tìm ra chứng cứ để bắt hung thủ đi.”

“Sao nào, sao nào,” thấy hai người này bắt đầu căng thẳng, Hagiwara tự giác gánh vác nhiệm vụ hòa giải: “Vậy Higurashi-san vì sao lại cảm thấy anh Inoue không thích hợp?”

“Cái cảm giác đau buồn tôi tạm thời không nói rõ được, tôi chỉ thấy vẻ anh ta dịu dàng chăm sóc cô giáo Inoue khiến người khác lạnh sống lưng.”

“Lý do khiến tôi cho rằng anh ta có vấn đề là, rõ ràng anh ta có thể khôi phục lý trí để nói lời cảm ơn tôi và dò hỏi di ngôn của cô giáo Inoue. Nhưng anh ta không hề nhìn con gái mình một cái, thậm chí không phát hiện cô bé khóc đến suýt ngất.” Chính là cô, một người xa lạ, phải đến an ủi cô bé đang khó thở.

Ba vị cảnh sát bắt đầu nghiêm sắc mặt. Nanali tiếp tục bổ sung: “Cô bé mới bốn năm tuổi, và họ trông rất giống nhau.”

Nói cách khác, hai lý do "quan hệ cha con không tốt" và "con gái không phải con ruột" đều không thành lập.

Trong tình huống này, việc anh ta quan tâm đến di ngôn của người chết hơn cả con gái ruột, thậm chí hoàn toàn bỏ qua con bé, rõ ràng là có vấn đề lớn.

“Nói như vậy, quả thật nên xác nhận lại.” Người đàn ông cao lớn chính là Date Wataru, lớp trưởng thời còn ở học viện cảnh sát của Hagiwara, hiện đang làm việc tại Sở Cảnh sát Tokyo. Hôm nay anh ta nghỉ phép và đến thăm Hagiwara.

“Tôi bên này không sao, lớp trưởng và Jinpei-chan mau đi điều tra xem sao đi.” Biết rõ bạn bè không thể từ chối lời triệu tập của vụ án, Hagiwara nhanh chóng đuổi họ đi điều tra: “Dù sao tôi cũng rất tò mò, anh Inoue này rốt cuộc là người như thế nào.”

Thấy đã thuyết phục thành công, Nanali nóng lòng muốn tham gia điều tra, vừa định nói “Tôi đi cùng các anh”, mới phát ra hai âm tiết đã bị viên cảnh sát tóc xoăn vô tình cắt ngang:

“Cô đừng hòng. Để tôi đưa cô về nhà, đừng có chạy đến hiện trường vụ án làm thần côn nữa.”

Quả thật Matsuda kiên quyết không bỏ qua bất cứ điểm đáng ngờ nào liên quan đến sinh mạng người khác, nhưng cô gái này từ đầu đến cuối luôn miệng nói tiên đoán, ý chỉ thần minh, thật sự làm anh khó chịu.

Nói xong, Matsuda trao đổi ánh mắt với Date, ý muốn nói Date, người có thân phận hình cảnh thích hợp hơn, đi điều tra trước, sau đó Matsuda sẽ đến hội hợp.

Nhưng Higurashi Nanali là một thiếu nữ có phong thái 'đại tỷ', làm sao cô có thể bị nói mà không cãi lại và ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của người khác?

“Đưa tôi về nhà thì miễn. Tôi đã thành niên rồi. Anh vẫn nên nhanh chóng đi điều tra rõ chân tướng xem tôi rốt cuộc có phải thần côn không đi.”

Đừng tưởng cô không biết, nói đưa cô về nhà ngoài trách nhiệm của cảnh sát, còn là vì sợ cô vướng bận.

Nanali không thèm nhìn Matsuda lấy một cái, chào tạm biệt Hagiwara và Date, rồi để lại một câu: “À, đúng rồi, tôi kiến nghị các anh có thể tra những chuyện khác của anh ta. Người này tuyệt đối không sạch sẽ.”

Cô dứt khoát xoay người rời đi.

Date báo cáo với cấp trên về việc chậm trễ một chút thời gian. Matsuda vừa lúc nhìn thấy Nanali lên taxi qua cửa sổ lầu hai.

Hai người cảnh sát bắt taxi đi điều tra vụ án. Chạy ra khỏi bệnh viện không xa, Matsuda dừng xe nhặt lên một thứ gì đó, rồi đặt vào cốp xe.

***

Để tránh tiếp xúc với Inoue Keishi mà làm "rút dây động rừng", hơn nữa cho rằng cảnh sát sẽ bắt đầu từ phía anh ta, trạm dừng đầu tiên của Higurashi Nanali là trường cấp hai Beika.

Trước mặt bác bảo vệ trực ban, cô dùng hết thủ đoạn và kỹ thuật diễn, tuyên bố mình từng là học sinh của cô giáo Inoue, đang học ở Sapporo xa xôi, vô cùng muốn đến xem lại buổi huấn luyện câu lạc bộ thơ ca của cô ấy, đồng thời muốn dành cho cô giáo một bất ngờ.

Dựa vào việc tìm kiếm thông tin tạm thời trên đường, cô nắm rõ các hoạt động của trường cấp hai Beika như lòng bàn tay, thuận lợi lừa gạt qua cửa, tiến vào khuôn viên trường.

Ở khu nhà câu lạc bộ, cô dễ dàng tìm thấy nơi hoạt động của câu lạc bộ thơ ca. Lý do không gì khác, số lượng học sinh ở đây giảm đi rất nhiều so với các câu lạc bộ khác, chỉ còn vài học sinh vẫn đang đặc biệt lo lắng.

“Xin hỏi, đây là câu lạc bộ thơ ca của cô giáo Inoue phải không?” Trên mặt cô gái tóc xoăn không phải vẻ bình tĩnh hay tinh ranh thường thấy, mà là vẻ dịu dàng, tri kỷ của một người chị cả.

“Đúng vậy, chị là?”

“Chị là học sinh cũ của cô giáo Inoue. Vừa đúng dịp Chủ nhật nghỉ, chị nghĩ đến để gây bất ngờ cho cô ấy. Cô giáo Inoue không có ở đây sao?”

“Lẽ ra là phải huấn luyện buổi sáng, nhưng buổi chiều cô giáo cũng không đến, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy.” Hai cô gái nhìn nhau: “Chúng em đều đang suy nghĩ không biết có xảy ra chuyện gì không.”

Nanali dừng lại một chút, trong lòng thầm xin lỗi cô giáo Inoue.

Nếu có hung thủ, cô không thể để lộ sự nghi ngờ của mình cho hắn ta; nếu không có, việc thông báo tin cô giáo Inoue đã mất rồi hỏi lại những câu hỏi tưởng chừng thật mà giả sẽ dễ dàng gây ra lời đồn, nên cô chỉ có thể làm như vậy—

Cô an ủi: “Sẽ không đâu, cô giáo Inoue là người tốt như vậy mà. Cô ấy hiện tại còn ôn hòa như trước chứ?”

“Vâng vâng, cô ấy đặc biệt quan tâm chúng em. Lần trước em không vui, để khai đạo em, cô giáo còn gọi điện thoại cho em vào buổi tối, trò chuyện cùng em khoảng ba tiếng đồng hồ. Chị tốt nghiệp được bao lâu rồi ạ?”

“Chị tốt nghiệp đã lâu rồi, rất nhớ cô ấy. Gần đây cô ấy sống vui vẻ không? Sức khỏe thế nào?”

“Nói đến cái này, gần đây cô giáo thường xuyên ngẩn người, hình như ngủ không ngon.”

“Là do công việc quá bận rộn sao?”

“Hình như cũng không phải, tụi em hỏi thì cô ấy chỉ nói thường xuyên mất ngủ.”

“Chẳng lẽ là bệnh tim nghiêm trọng?”

“À? Em không nghe nói cô ấy có bệnh tim bao giờ.”

“À à, có thể là lần này cô ấy chưa nói với các em. Lúc trước nói với tụi chị, mọi người đều rất lo lắng cho cô ấy.”

Kỹ thuật diễn xuất của Nanali có thể nói là lô hỏa thuần thanh (đạt đến đỉnh cao), nói như thật, nhưng thực tế trong lòng cô hàn quang chợt lóe, suy đoán dần trở nên rõ ràng.

“Đặc biệt là lúc sinh con gái cô ấy, rất vất vả đấy. Các em có gặp con gái cô ấy chưa, siêu cấp đáng yêu!”

“Đúng vậy ạ. Tuy bé không giống cô giáo, nhưng vừa ngoan vừa đáng yêu. Cuối tuần nào cô giáo cũng đưa bé đến đây!”

“Chắc là giống anh Inoue đi. Ngày xưa tụi chị từng gặp anh ấy đến đón cô giáo, trông rất đẹp trai.” Nanali tiếp tục tung ra mồi nhử.

“Ơ? Tụi em hình như chưa từng gặp ai hết. Tụi em có tám chuyện về chuyện tình yêu của cô giáo nhưng cô ấy cũng không nói.”

“Vậy chắc là phong cách đã thay đổi,” Nanali đối đáp rất nghiêm túc. Kỹ thuật hỏi chuyện của cô dường như không cần thầy dạy cũng hiểu. Nếu là Matsuda Jinpei đến, phương pháp này chắc chắn sẽ không bao giờ dùng được.

“Đúng rồi, các em có biết cô giáo Inoue hiện tại ở đâu không? Chị sắp phải quay về trường học rồi, không thì chị tranh thủ thời gian đến gần nhà cô ấy liên lạc xem sao.”

“Chắc là gần trung tâm thương mại Beika.”

“Cảm ơn các em! Chúc các em thi đấu thuận lợi!” Higurashi Nanali lại nở nụ cười ấm áp, chào tạm biệt các đàn em rồi rời đi.

Ra cổng trường, ánh nắng buổi chiều chiếu lên người, mang theo chút ấm áp đặc trưng của mùa thu.

Mà một người tốt như vậy, sẽ không bao giờ còn được gặp lại những đứa trẻ mà cô ấy hết lòng yêu thương.

Nanali chớp chớp đôi mắt cay xè, bước nhanh về phía trước.

Đáp án sắp được công bố.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro