Chương 55: Đoàn Viên
Tập đoàn Schindler vừa lúc là đối tượng Furuya Rei đã điều tra trước đây — là đối tượng điều tra song song của Tổ chức và Công an.
Tổ chức Áo Đen có ý đồ đột phá trong lĩnh vực công nghệ phần mềm, tự nhiên sẽ theo dõi gã khổng lồ ngành IT của Mỹ, ý đồ hợp tác kết minh, thậm chí là thôn tính đối phương.
Nhưng Tập đoàn Schindler, doanh nghiệp trăm năm cũng không phải là tay mơ. Chủ tịch Thomas Schindler càng là người có thủ đoạn cứng rắn, quyết liệt.
Lúc đó, Furuya Rei phát hiện đối phương dường như nắm chắc thắng lợi, hầu như có thể nói là khinh thường những điều kiện phong phú mà Tổ chức đưa ra.
Ánh mắt khinh miệt của Chủ tịch Schindler vẫn còn in đậm.
Hiện tại, Furuya Rei rốt cuộc biết là chuyện gì xảy ra.
Trí tuệ nhân tạo dẫn đầu xã hội vài thập niên, xác thật là tư bản có thể tự cao tự đại.
Chỉ là muốn gia thế của bản thân trong sạch không mang tai tiếng, lại không muốn cho thiếu niên thiên tài sự tôn trọng nhân đạo tối thiểu, thậm chí muốn dùng xong liền vứt. Phải nói không hổ là hậu duệ của Jack Đồ Tể.
Càng trốn tránh cái gì, liền càng hiển lộ ra cái đó.
Nanali nghe thấy Furuya nói "Có biện pháp", vốn là vô cùng tin tưởng, nhưng ngồi đối diện anh cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy không có con đường nào đi thông.
Tập đoàn Schindler ở Mỹ xác thật có địa vị ảnh hưởng lớn. Không có bằng chứng phạm tội vô cùng xác thực, FBI cũng phải nể mặt bọn họ vài phần. Nếu chính phủ Nhật Bản ra mặt yêu cầu Hiroki về nước, không chờ trình tự đi xong, Schindler phỏng chừng cũng đã phản ứng lại, áp dụng biện pháp đối phó.
Nếu cách đó không thể thực hiện được...
Nanali bỗng nhiên ngẩng đầu: "Anh nên không phải là muốn bắt đầu từ bên kia đi?"
Cảnh sát tóc vàng gật đầu: "Đúng là vậy."
"Đem Hiroki đi, ngụy trang thành Tổ chức Áo Đen bắt cóc?" Nanali rất có chút ý đồ xấu, phản ứng đầu tiên của cô chính là lấy độc trị độc.
Furuya Rei buồn cười lắc đầu: "Matsuda nói quả nhiên không sai."
"Anh ấy nói cái gì về tôi?" Giọng nói cô gái nguy hiểm, phảng phất tiềm tàng uy hiếp.
"Nói cô rất thông minh."
"..."
Cô không chút nào luống cuống mà tiếp nhận lời khen này, khẳng định nói: "Nhưng anh sẽ không 'làm bên đó' chú ý tới Hiroki."
Cô hơi suy nghĩ: "Là tính toán châm ngòi hai bên?"
Làm Tập đoàn Schindler cho rằng Tổ chức bắt cóc Hiroki. Xuất phát từ ý tưởng muốn bảo mật bí mật thân thế, Thomas Schindler tất nhiên sẽ không nói ra tác dụng chân chính của Hiroki. Hắn rất có khả năng giả vờ tích cực chuộc lại Hiroki, trên thực tế lại ước gì cậu bé chết, cho nên Tổ chức sẽ không từ phía hắn mà moi được tầm quan trọng của Hiroki, Furuya và bên bọn họ cũng không cần đi theo trình tự của chính phủ.
Mà bên phía Tổ chức Áo Đen, tuyệt đối không thể làm cho bọn họ biết năng lực của Hiroki. Nếu không bọn họ sẽ nghĩ mọi cách để thật sự thu Hiroki làm của riêng.
Tình huống tốt nhất chính là, làm Tổ chức Áo Đen cho dù phát hiện có người giả mạo danh nghĩa của mình, cũng cho rằng mình là bị Tập đoàn Schindler trả thù, tống tiền.
Như thế xem ra, người được chọn đi bắt cóc Hiroki liền đặc biệt quan trọng.
Furuya cùng Morofushi không thể ra mặt. Bọn họ một khi bị phát hiện, chỉ có hai kết quả: Hoặc là bại lộ thân phận của mình, hoặc là đem Hiroki giao ra.
Nanali và những cảnh sát khác càng không được, tình huống nghiêm trọng sẽ gây ra tranh chấp quốc gia.
Quan hệ xa hơn lại không tin được...
Bóng đèn trong đầu Higurashi Nanali sáng lên: "Em có một ý tưởng lớn mật..."
Matsuda Jinpei đẩy cửa tiến vào khi vừa đúng lúc nghe thấy câu này. Nanali bổ sung cho anh một phen tình hình trước đó.
Anh tùy ý ngồi xuống, khuỷu tay chống trên bàn nhìn Nanali: "Tuần tra có một lát, hai người các cậu đã an bài rõ ràng tất cả?"
Anh không đi theo cùng nhau tới là bởi vì có nhiệm vụ tuần tra không thể đẩy.
Nghe Nanali nói có một ý tưởng lớn mật, cảnh sát tóc xoăn không chờ cô nói liền nháy mắt hiểu ra, khẽ cười một tiếng: "Vậy em thật đúng là có đủ lớn mật."
Có lẽ là nguy cơ đã giải trừ, Furuya cùng người bạn oan gia cùng khóa đã khôi phục hình thức ở chung thường ngày.
"Cậu đã biết?" Giọng điệu bình tĩnh, ẩn chứa sự khiêu khích giả vờ.
"Ha." Matsuda cười nhạt một tiếng: "Bạn gái tôi, tôi làm sao không biết?"
"Cậu có bạn gái ghê gớm a?"
Bạn gái trong thâm tâm thầm nghĩ hai người càng sống càng thụt lùi.
"Chính là ghê gớm." Anh chàng tóc xoăn đắc ý dào dạt gác tay ra sau đầu: "Người nào đó từ nhỏ độc thân đến bây giờ, uổng phí một khuôn mặt đẹp trai."
Furuya như bị chọc cười: "Cái miệng này của cậu có thể có bạn gái, hoàn toàn dựa vào sự thiện lương của Higurashi-san đi."
"..."
Đấu võ mồm với nhau vài câu, cả người thoải mái.
Furuya Rei dẫn đầu ngừng chiến, thái độ chuyển biến nhanh đến làm người khác lo lắng anh sẽ bị trật khớp lưỡi.
Đôi mắt màu tím của người đàn ông tóc vàng chứa đầy ấm áp: "Chờ chuyện này xong xuôi, cùng đi nhà tôi ăn cơm đi."
"Được a." Matsuda Jinpei cũng lập tức thu hồi thái độ khi đấu võ mồm vừa rồi, trong giọng nói mang theo chút tiếc nuối cùng chờ mong: "Bữa tiệc lớn Hiro-danna hứa hẹn tận tay nấu nướng lúc trước, đến bây giờ vẫn chưa thực hiện đâu."
***
Bên kia đại dương, lầu 4 Tập đoàn Schindler, đêm khuya.
Cửa sổ nơi Sawada Hiroki cư trú bị mở ra, thổi vào là gió lạnh gào thét cuối mùa thu.
Thiếu niên nghe tiếng đi tới, chỉ thấy một nam tử tóc bạc áo đen đứng trên ban công.
Hắn rất muốn mặc y phục màu đỏ chiêu bài, nhưng mà vợ không cho, chỉ có thể khoác lên áo ngủ.
"Ngài là?"
Nam tử ôm trường đao trong lòng, nhếch lên nụ cười tiêu sái tùy ý: "Tới đón cậu."
"Đừng sợ. Ta cần bố trí một chút." Phảng phất đang làm trò chơi thú vị gì đó, hắn dựa theo lời em gái nói, đem căn nhà "tháo dỡ" một phen.
Sau đó cười đắc ý: "Tiểu quỷ."
Hắn cõng Hiroki lên, ba bước hai bước nhảy xuống lầu đi: "Về nhà."
Đêm đó, hệ thống theo dõi của Tập đoàn Schindler bị hacker không rõ xâm nhập. Sáng sớm hôm sau, tiếng kính cửa sổ văn phòng Chủ tịch vỡ vụn vang rõ ràng.
"Kẻ phụ trách bảo trì hệ thống đêm qua là ai?!" Thomas Schindler trong cơn giận dữ, trong phòng mây đen giăng đầy.
Hệ thống theo dõi của công ty IT cư nhiên sẽ bị hack, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Càng quan trọng là, người biết bí mật của hắn không rõ tung tích.
Trong phòng có dấu hiệu đánh nhau, có thể là bị người bắt đi.
FBI? Đối thủ thương mại của hắn? Hay là người nào khác?
"Boss..." Trợ lý cầm một phong thư thật cẩn thận đi tới, đối diện với ánh mắt giận dữ của Schindler không khỏi dừng lại bước chân, giống như bị đóng băng.
"Nói chuyện!" Schindler không chịu được dáng vẻ rụt rè của hắn.
Trợ lý tất cung tất kính đưa đồ vật lên. Schindler đoạt lấy, vội vàng mở ra:
[ Ngài Schindler:
Quân sư của ngài đang trong tay tôi. Hoặc là đồng ý kế hoạch lúc trước, hoặc là nhặt xác cho con trai của ngài.
— Bacardi ]
Schindler cầm thư viết tay, ngược lại trở nên trấn tĩnh.
Bacardi, là một tên rượu.
Lần trước hắn ỷ vào việc Hiroki sắp hoàn thành Tàu Noah, vừa mới cự tuyệt cứng rắn lời mời chào của tổ chức này, hơn nữa giấu kín sự tồn tại của Hiroki.
Lúc đó hắn cũng không biết, không lâu sau, Sawada Hiroki liền sẽ phát hiện bí mật đủ để ảnh hưởng đại cục cổ phiếu Tập đoàn Schindler.
Càng không nghĩ tới, Tổ chức biết Hiroki là nhân viên trung tâm trong kế hoạch Tàu Noah.
Nhưng cục diện này với hắn mà nói, lại hợp ý.
Hắn nhếch lên một nụ cười tà mị, tùy tay đem phong thư này đưa cho trợ lý: "Tống tiền, báo cảnh sát đi."
Báo cảnh sát, con tin ước chừng, liền không có cơ hội tồn tại.
Nếu Scotland nhìn thấy phong thư này, tất nhiên sẽ nói, chiêu họa thủy đông dẫn (đẩy tai hoạ cho người khác), cố ý bày ra thế trận thật là hay.
Bacardi của Tổ chức Áo Đen, chính là cao thủ phương diện khoa học Internet. Mà hắn, đã chết trong vụ án nổ bom tại Tập đoàn Kyugen năm đó.
Schindler cũng không biết điểm này, mà Tổ chức nếu biết được, cũng chỉ sẽ tra ra một tầng sương mù dày đặc.
Kế tiếp, chỉ còn lại bước cuối cùng.
***
Hai ngày sau.
Phố lớn ngõ nhỏ nước Mỹ đều đang truyền lưu một tin tức lớn — Chủ tịch Tập đoàn Schindler mà nhà nhà đều biết, cư nhiên là hậu duệ của Jack Đồ Tể.
Cùng lúc đó, mọi người đổ xô đẩy tường (đánh vào điểm yếu khi thấy đối phương suy yếu).
Không biết là vị hảo tâm nào, gửi cho FBI một xấp chứng cứ, tố cáo Tập đoàn Schindler phi pháp đánh cắp bí mật thương mại của người khác, trốn thuế, thậm chí vi phạm an ninh quốc gia và mua hung giết người.
FBI nhanh chóng khống chế Thomas Schindler. Chờ đợi hắn, có lẽ là tai ương lao ngục cả đời.
Mà thiếu niên từng bị hắn áp bức, đang ngồi trong sân nhà cha mình ăn kem.
— Cha hắn Kenmura Nakabayashi thoạt nhìn nghiêm túc, nhưng thực tế cùng cậu bé tưởng tượng cũng không giống nhau, cơ bản có thể nói là hữu cầu tất ứng, hơn nữa dường như không phải xuất phát từ tâm lý bồi thường, chỉ là đơn thuần yêu thương mà thôi.
Sawada Hiroki vì cha mẹ ly hôn, lúc còn rất nhỏ đã đi theo mẹ sinh hoạt, ấn tượng về cha rất là mơ hồ. Mà hiện tại, mẹ qua đời, cậu bé ở bên cạnh cha, cũng sẽ được nhận tình yêu thương đầy đủ.
Higurashi Nanali đưa điện thoại di động chứa tin tức Tập đoàn Schindler cho cậu bé xem: "Em xem, chị nói, hết thảy đều là có biện pháp giải quyết."
Thiếu niên lớn hơn một chút bên cạnh gật đầu, đắc ý và ngạo kiều: "Chính là nói, Jack Đồ Tể là không đấu lại Holmes."
Thomas Schindler lại lợi hại, cũng không thắng nổi tư duy kín đáo do Kudo Yusaku dốc hết hỏa lực vì bạn già, cùng thao tác kỳ diệu của cảnh sát và công an.
Tuy rằng hai bên binh chia làm hai đường, không hẹn mà cùng hợp sức, nhưng kết quả là điều họ muốn.
"Anh biết em đối với Holmes không có gì hứng thú," Thiếu niên trinh thám lớn tuổi hơn ngồi bên cạnh Hiroki nhìn như cao lãnh, kỳ thật rất có thể quan sát cảm xúc người khác: "Bất quá em đối với chế tác phần mềm trò chơi có hứng thú không? Ví dụ như có cốt truyện, mô phỏng cảnh tượng chân thật? Hoặc là sau khi người chơi nhập vai có thể có rất nhiều loại hướng đi câu chuyện bất đồng?"
Nhìn đôi mắt màu lam sáng lấp lánh của người bạn mới quen, Hiroki lộ ra nụ cười đã nhiều năm chưa từng có, không còn khói mù: "Được đó, anh Shinichi, em cảm thấy rất hứng thú."
Anh chàng trinh thám nhìn qua có chút ngạo khí trước mắt này, là người bạn đồng hành rất ôn nhu, rất chân thành đấy.
Sawada Hiroki không có bạn bè, vào năm mười một tuổi này, đã thoát khỏi gông xiềng thế tục, thoát khỏi sự khống chế của Tử Thần, có được một người bạn bè tốt nhất thiên hạ.
***
Ngày 7 tháng 12.
Trong phòng khách một khu dân cư ở Beika, hơi nước Sukiyaki mờ mịt cả phòng.
"Tớ nói nè Matsuda," người đàn ông cường tráng bất đắc dĩ đến cực điểm: "Đánh bơ không phải là đánh như vậy a!"
Người đàn ông của gia đình Date Wataru đang chỉ huy Matsuda làm đồ ngọt. Nguyên nhân ư?
Đương nhiên là bạn gái hai người họ thích.
Date đã thuần thục, Matsuda Jinpei vẫn cần nỗ lực.
Furuya Rei trong phòng bếp đem từng con tôm lớn bọc bột, thủ pháp thành thạo mà bỏ vào chảo dầu.
Từ từ, bọt khí trong suốt từ mặt bột trồi lên, "xèo xèo" rung động, dần dần chuyển sang màu vàng kim.
Matsuda tiên sinh đánh bơ không rõ nhìn Đông nhìn Tây, lắng nghe khắp nơi: "Ui, Zero, nhiều năm không thấy, cậu học được nấu cơm a?"
"Đúng vậy," người đàn ông tóc vàng rút đi khí thế sắc bén, thần sắc có chút ôn nhu khó hiểu: "Sắp có thể so với Hiro rồi đấy."
"Xí, tôi không tin."
Matsuda Jinpei càng muốn phá đám. Mà kẻ phá đám người khác, người khác ắt sẽ phá đám lại.
Hagiwara Kenji đặt tay lên vai osananajimi: "Tóm lại khẳng định mạnh hơn Jinpei-chan cậu rồi."
Vừa muốn phản bác, lại gặp phải sự đâm sau lưng vô tình của bạn gái: "Đúng vậy, người nào đó nấu cơm xác thật có thể nấu chín, nhưng món chiên mỗi ngày đều cháy nồi."
Cô gái mặt vô biểu tình mà gắp đũa, cao lãnh thực.
Natalie "xì" một tiếng cười khẽ: "Đã lâu không có nhìn thấy mọi người cùng nhau vui vẻ như vậy. Furuya-kun và Morofushi-kun, thật sự không thành vấn đề sao?"
"Yên tâm đi," Morofushi Hiromitsu cởi tạp dề xuống, mang ra một mâm thịt bò hầm hương khí bốn phía: "Gần đây Tokyo an toàn thật sự."
Ngày tháng như vậy thật sự khó có được, Hiromitsu cười đến vô cùng ôn nhu.
Nanali may mắn đã từng thấy bộ dáng anh chấp hành nhiệm vụ Tổ chức Áo Đen, ngơ ngác nói một câu: "Đồng bọn trong 'nơi đó' của anh nếu nhìn thấy bộ dáng này của anh, nhất định kinh hãi đến mức làm rơi bát cơm xuống đất."
"Hừ, xác thật." Furuya Rei nhớ tới vẻ mặt của Rye. Tên kia lần đầu tiên nhìn thấy Hiromitsu nấu cơm, đồng tử màu xanh lục mở to ra rất nhiều.
Nhưng anh vẫn là xem Rye không vừa mắt.
Không có nguyên nhân.
Chính là không vừa mắt.
Phi thường không vừa mắt.
Mọi người ngồi vây quanh bàn, khui mấy chai nước có ga: "Cạn ly!"
Kính trọng cuộc gặp gỡ, kính sự đoàn viên, kính bình an.
"A, thống khoái." Lớp trưởng uống nước có ga mà uống ra khí thế của bia. Còn chưa nói ra, liền từ miệng người khác nghe được tiếng lòng của mình.
"Nếu có bia thì tốt rồi." Hagiwara Kenji nói như thế.
"Như vậy cũng đã rất không tồi." Hiromitsu cười mắt cong cong, phảng phất như cậu trai lớn nhà bên thời kỳ còn ở học viện cảnh sát.
"Mau nếm thử, tài nấu nướng của Hiro mà các cậu vẫn luôn nhắc mãi." Furuya thật sự đói đến muốn chết.
"Ngô... Thơm quá!"
Biểu cảm và lời nói y hệt xuất hiện trên sáu khuôn mặt.
"Ai," Matsuda phát ra một tiếng thở dài lẫn lộn giữa thỏa mãn và tiếc nuối: "Đáng tiếc đến muộn nhiều năm như vậy a."
"Hiện tại có thể ăn là cậu nên mang ơn đội nghĩa." Furuya liếc xéo tên khốn tóc xoăn một cái.
Ngoài dự đoán mọi người là, Matsuda Jinpei không hề phản bác, không phân biệt buồn vui nói một câu: "Đúng vậy."
Một đường đi tới, gai góc lan tràn. Hiện tại vẫn có thể bình an tề tụ một chỗ, đã là trời cao chiếu cố.
Chỉ nguyện ngày tháng đoàn viên như vậy, dài dài lâu lâu mà tiếp tục đi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro