Chương 60: Conan

Tokyo, khách sạn Hoa Viên.

Trong phòng trang điểm buổi sáng, cô dâu và bạn của mình đang ngồi đối diện nhau.

"Làm sao bây giờ hả Nanali, chị vẫn còn lo lắng quá."

Cô dâu xinh đẹp động lòng người, ánh nắng xuyên qua cửa sổ nghiêng chiếu vào căn phòng, rọi lên mái tóc vàng óng của cô, lộng lẫy và rực rỡ.

"Đừng lo, đừng lo, hôm nay chị chính là cô gái đẹp nhất thế giới! Hai người nhất định sẽ hạnh phúc, viên mãn, bình an và vui vẻ suốt đời!"

Vận xui không thể cứ mãi đeo bám những người như họ được.

"Chị hãy nghĩ đến Date-san đi" thấy Natalie vẫn còn căng thẳng, Nanali chợt nhận ra khuyên nhủ suông là vô ích, cô liền chuyển chủ đề, "Có phải anh ấy làm chị cảm thấy không đủ an toàn không? Màn cầu hôn có gì chưa ổn à?"

"Không, không có, cầu hôn vẫn rất tuyệt." Hai má cô dâu ửng hồng, trông càng thêm xinh đẹp. Cô nhớ lại khung cảnh lúc đó.

Ngày đó, Natalie nhận lời đến nhà Date Wataru chơi.

Cô biết anh mới mua nhà, nhưng cô cũng vừa mới chuyển đến Tokyo đi làm, nên chưa từng xem qua lúc anh trang hoàng nhà cửa.

Ngay khoảnh khắc bước vào cửa, cô đã cảm thấy điều gì đó khác lạ.

Date Wataru mặc một bộ vest vô cùng trang trọng, chính là bộ đồ mà cô từng khen là rất bảnh bao.

Nhìn quanh căn nhà, phong cách trang trí là kiểu giản dị ấm áp mà cô từng đề cập: ghế sofa màu trắng kem, tấm thảm lông xù cùng tông màu.

Trên ghế sofa còn có một chú gấu bông lớn, món đồ chơi mà cô đặc biệt yêu thích.

Và người đứng trước mặt cô đã lấy hộp nhẫn ra, quỳ một gối xuống đất...

Người đàn ông vốn luôn kiệm lời, ít nói câu âu yếm, khi cầu hôn lại nói những lời chân thành đến rung động. Trong mắt anh chỉ có hình bóng cô, cô hoàn toàn có thể tin tưởng những lời thề đó sẽ kéo dài đến mãi mãi.

Chỉ cần ở bên anh, không có gì là trở ngại, không có gì đáng phải băn khoăn. Giống như những lúc cô khó khăn nhất, anh luôn xuất hiện trước mặt cô như một người hùng.

Nghĩ đến đây, Natalie cảm giác khá hơn nhiều. "Hình như, không còn căng thẳng nữa. Mọi thứ đều rất tốt."

Cô cười rạng rỡ như gió xuân ấm áp, nghiêm túc xem xét kiểu tóc và đồ trang sức, không có chỗ nào sai sót. Hôm nay sẽ là một hôn lễ hoàn hảo.

Ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn, cô nghịch ngợm cười với Nanali, "Cảm ơn sự giúp đỡ lên kế hoạch của em nhé! Chị rất thích!"

Ha ha, bị phát hiện rồi.

Bên phía chú rể, Date cũng căng thẳng không kém cô dâu. Anh không ngừng kiểm tra trang phục của mình. "Matsuda, các cậu xem, cà vạt có bị lệch không."

"Hoàn toàn không lệch đâu Lớp trưởng, câu này cậu hỏi đến mười lần rồi đấy!"

Đi cùng anh là Matsuda và Hagiwara. Đội hình phù rể này thật sự rất phong cách. Lớp trưởng còn đùa rằng, "Hai cậu đứng đó là tự động có hiệu ứng đèn sân khấu rồi, đặc biệt là Hagiwara."

Người bị gọi tên làm bộ vuốt tóc khoe mẽ. "Hôm nay nhân vật chính là Lớp trưởng, tớ sẽ tự động thu lại ánh hào quang!"

Matsuda Jinpei thì hoàn toàn không bận tâm đến vẻ ngoài bảnh bao của mình.

Anh tựa lưng vào ghế, khí phách hăng hái như cậu trai trẻ ở học viện cảnh sát ngày nào. "Quả nhiên để cậu ấy nói trúng, Lớp trưởng là người kết hôn sớm nhất."

"Ghen tị à?" Date hôm nay tâm trạng rất tốt, bắt đầu trêu chọc Matsuda. "Thế thì cậu cố gắng lên đi."

"... Hai gã khoe khoang tình yêu này, có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của tôi không." Hagiwara Kenji đang còn độc thân ném ánh mắt oán trách về phía hai người.

Matsuda Jinpei không hề khách khí. "Ghen tị à? Ráng chịu đi."

Người bạn thuở nhỏ làm bộ muốn đánh anh, nhưng anh né được.

"Nhắc mới nhớ, vẫn có chút tiếc nuối." Date nhớ lại bạn bè năm đó và cười. "Đã nói là tất cả đều phải làm phù rể cho nhau."

Hai người đương nhiên hiểu ý anh. Matsuda không kìm được suy nghĩ, "Người thì không đến được, nhưng quà cưới thì đã đến rồi."

Ban đầu họ định để Lớp trưởng tự mình về nhà phát hiện.

"A?!" Date giật mình hiểu ra. "Nó có ở trong túi quà các cậu tặng không?"

"Đúng vậy. Về nhà cùng phu nhân từ từ mở ra đi." Matsuda trả lời đầy ẩn ý.

Có tiền mừng, có một phong thư anh chưa mở, còn lại chính là các bức ảnh khác nhau của Date Wataru.

Thời tiết giữa hè, tiếng ve kêu râm ran. Nhạc hành khúc hôn lễ vang lên theo nhịp điệu. Cha cô dâu đặt tay con gái vào tay người đàn ông đáng tin cậy kia, và nhận được lời đáp lại vô cùng trang trọng.

Bạn bè và người thân cùng tụ họp lại đây, cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc này của đôi tình nhân trẻ.

Không còn gì, có thể chia cắt họ được nữa.

----

Một năm sau.

Vẫn là giữa hè, thời tiết nóng bức làm mọi người làm việc cảm thấy phiền muộn. Số lượng vụ án của Tổ 3, Phòng Điều tra Số 1 trong tháng này tăng vọt, Matsuda, Nanali, Date và những người khác làm việc cật lực, đủ loại báo cáo án kiện chồng chất khiến người ta không kịp trở tay.

"À này, mọi người có nghe không? Gần đây có một vị thám tử rất nổi tiếng, chính là Mori Kogoro, cựu cảnh sát hình sự, đã phá được nhiều vụ án phức tạp." Một cảnh sát trung niên tranh thủ thời gian rảnh nhắc đến chuyện này.

"Mori Kogoro?" Matsuda và Date liếc nhìn nhau. Date hỏi: "Có phải là vị thiên tài bắn súng mà Huấn luyện viên Onizuka từng nhắc đến năm xưa không?"

"Không sai." Nanali và Matsuda đồng thanh.

"Sao hai cậu lại biết?" Lại là đồng thanh.

"Lén vào phòng hồ sơ tra được." / "Huấn luyện viên Onizuka nói cho em biết."

Sau nhiều năm, Matsuda Jinpei lại lần nữa cảm nhận được sự đối xử khác biệt của Onizuka Hachizou dành cho các học viên.

"Hơn nữa" Nanali bổ sung. "Mori-san chính là cha của Ran."

Tuổi tác của Shinichi và Ran tăng lên, Nanali càng có thể trò chuyện nhiều hơn với hai người. Tuy không thường xuyên gặp mặt, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn gửi mail trò chuyện. Tuy nhiên, Kudo Shinichi dường như đã không liên lạc với cô suốt một tháng nay.

Chưa kịp nói nhiều, Cảnh sát Megure đã mang đến vụ án mới, "Một vụ án giết người xảy ra tại nhà số 22, khu 3, phố Beika, Higurashi và Matsuda lập tức đi qua đó."

"Rõ!"

Khi hai người đến hiện trường, đã có người ở đó.

"Mori-san?" Vừa nhắc đến đã thấy người thật, Nanali tiến lên chào hỏi.

Bên cạnh ông còn có một cậu bé, có vẻ hơi ngại ngùng, lẳng lặng trốn sau lưng Kogoro.

"Ồ, là Cảnh sát Higurashi à." Mori đáp lại Nanali, sau đó kéo Conan ra, "Đây là hiện trường vụ án, nhóc con chơi ở chỗ khác đi."

Lần này, Nanali rốt cuộc nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cậu bé.

Chiếc kính lớn nằm trên chiếc mũi nhỏ nhắn, ngũ quan và khuôn mặt có chút quen thuộc.

Quan trọng hơn, cơ thể cậu bé này phủ đầy vòng sáng trắng tinh khiết, cực kỳ hiếm thấy.

Lần cuối cùng một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ như vậy xuất hiện, là ở Kudo Shinichi.

Matsuda đi sang bên kia hỏi thăm thông tin vụ án, Nanali đến gần cậu bé bị Kogoro đẩy sang một bên, ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: "Em trai, em tên là gì?"

Sắc mặt cậu bé vẫn tương đối bình tĩnh, nhưng thực tế nội tâm đã sớm dậy sóng.

Sao lại quên mất là sẽ có chị Nanali chứ...

"Khụ, khụ," Giọng cậu bé non nớt, nghe có vẻ ngượng ngùng, "Em tên là... Em tên là Edogawa Conan."

Kudo Shinichi thầm mắng chính mình trong lòng. Lúc đặt tên sao lại quên mất cục cảnh sát còn có chị Nanali!

Quả nhiên, Higurashi Nanali khựng lại. Cô thực sự đã có một suy đoán nào đó, nhưng nó quá phi lý.

Đành phải cười và xoa đầu cậu bé.

Người bị xoa đầu cứng đờ người - điều này lại càng mang đến cho cô cảm giác quen thuộc.

Nếu không phải vì còn vài phần tin tưởng vào khoa học, ý nghĩ của cô có lẽ đã chạm đến đáp án chính xác.

Cô đi theo Mori khám nghiệm, điều tra thi thể. Nạn nhân chết do trúng độc xyanua, chỉ có ba người có thời gian gây án phù hợp. Họ đang tiến hành sàng lọc.

Lúc này ngay cả Nanali cũng phải thốt lên lời than thở mà cô từng nói: "Người của Cục quản lý Dược phẩm ăn không ngồi rồi à?!"

Sao lại có xyanua đầy đường thế này, hơn nữa chỉ trong vòng một tháng, các vụ án cứ liên tiếp xảy ra, nhiều đến mức kinh ngạc.

Cô cẩn thận kiểm tra hiện trường, phát hiện ra một vài manh mối nhỏ khả nghi trên chiếc bình hoa ở bàn ăn của người chết. Cô đang định lấy túi đựng vật chứng và khăn tay ra thì cậu bé lúc nãy lại xuất hiện ở đó.

Vốn là biểu cảm mạnh mẽ, tự tin của thiếu niên sắp xác nhận manh mối, giờ lại biến thành vẻ rụt rè, căng thẳng.

Lẽ ra hôm nay cậu định gây mê bác Kogoro, nhưng có chị Nanali và anh Matsuda ở đây, việc phá án hoàn toàn không thành vấn đề.

Kudo Shinichi nghĩ, lần này trốn việc cũng không sao.

Quan trọng nhất là, nếu không trốn, cậu sẽ bị bại lộ!

Kudo Shinichi không tin vào những truyền thuyết thần bí của miko gì đó, nhưng cậu luôn cảm thấy chị Nanali có khả năng quan sát cực kỳ mạnh mẽ, có thể giao tiếp tốt với bất kỳ ai, dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của người khác, và hoàn toàn có chấp niệm và năng lực để tìm ra cội nguồn đáp án.

Chỉ cần chị ấy bắt đầu nghi ngờ, thân phận của cậu chắc chắn không thể giấu được.

Huống hồ, so với Ran, chị Nanali còn có ưu thế trời ban: Chị ấy là cảnh sát! Điều tra dấu vân tay chẳng phải là chuyện trong một giây sao!

Bản thân vụ án này rất đơn giản, chỉ là công nhân không ưa việc ông chủ gạ gẫm thực tập sinh, hơn nữa bản thân anh ta cũng từng bị ông chủ gây tổn thương tương tự, nên phẫn nộ trả thù.

Nanali và Matsuda phá án trong vài câu, hoàn toàn không cần đến Kogoro ngủ gật.

Kudo Shinichi cũng ngoan ngoãn đứng một bên như một chú chim cút.

Lúc rời đi, cậu nở nụ cười ngọt ngào chào tạm biệt Nanali, "Chị cảnh sát, tạm biệt!"

Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Kogoro cũng không ở bên cạnh cậu, chỉ có cậu và Nanali.

Cậu nghĩ Nanali sẽ đáp lại một tiếng tạm biệt là xong.

Không ngờ.

Cô ngồi xổm xuống, đối mặt với cậu, "Kudo Shinichi, em có biết cậu ấy không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro