Chương 65: Cơ Hội
Trên đường trở về Tokyo, nữ cảnh sát tựa vào cửa sổ xe, tâm sự nặng nề.
“Em sao vậy? Sau khi nói chuyện với thằng nhóc đó xong, em như người mất hồn vậy.” Matsuda liếc nhìn bạn gái rất nhiều lần, nhưng cô không hề hay biết.
Nanali quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời nhìn qua, không còn vẻ mỉm cười thưởng thức sườn mặt Matsuda như trước, “Nghe được một số... chuyện khó giải quyết.”
Matsuda cảm thấy không ổn.
Higurashi Nanali từ trước đến nay luôn dũng cảm tiến tới, tự tin lạc quan, không hề lo trước lo sau, dường như không có bất kỳ chuyện gì có thể làm cô chần chừ, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản cô theo đuổi chính nghĩa và chân tướng.
Mà hiện tại, cô lại như thể không có lòng tin vào chuyện gì đó.
Viên cảnh sát tóc xoăn đơn giản dừng xe bên vệ đường, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Nanali dừng lại, đang tự hỏi nên trả lời thế nào.
Matsuda Jinpei đã hiểu rõ. “Là chuyện không tiện nói với anh sao?”
Không thể nói cho Furuya Rei việc Kudo Shinichi bị teo nhỏ, một là vì Nanali cũng không tính là quen thuộc với anh ấy, hai là vì Công an phía sau anh ấy cũng không hoàn toàn đáng tin, không biết được khi cần thiết họ có thể làm ra chuyện bất chấp thủ đoạn gì.
Còn việc cân nhắc có nên nói cho Matsuda hay không, là vì đây là bí mật của Kudo Shinichi. Chưa được cho phép, là bạn bè, cô không thể nói cho bất kỳ ai.
Nhưng nhìn vẻ mặt rối rắm, hàng mày nhíu chặt của cô, lại nhớ đến đủ loại chuyện vừa xảy ra, Matsuda Jinpei khẽ cười một tiếng.
“Thằng nhóc đó lớn lên rất giống Kudo Shinichi.” Anh nhướng mày nhìn về phía Nanali, “Tên nhóc đó chính là Kudo Shinichi?”
Cô gái lập tức mở to hai mắt.
“Ê, nhất thiết phải kinh ngạc như vậy sao?” Thấy phản ứng của bạn gái liền biết suy đoán của mình chính xác, Matsuda giả vờ bất mãn, “Đâu phải chỉ có mình em thấy cái nơ và khẩu hình không đồng bộ của ông lão.”
“Vậy thì” Matsuda nghiêm túc hỏi: “Cậu ta bị yêu quái làm teo nhỏ sao?”
“Phụt ha ha ha ha ha ha...” Nanali lập tức bật cười. Matsuda Jinpei, người đàn ông luôn tôn trọng khoa học đó, phản ứng đầu tiên lại cũng là như vậy, có thể nói là đã hoàn toàn bị cô làm cho lạc đề.
“Đương nhiên...” Giọng Nanali rất khẳng định, rồi sau đó đột ngột chuyển hướng, “Đương nhiên là không phải!”
Matsuda Jinpei nghĩ lại phản ứng của mình, cũng cảm thấy bối rối, giả vờ phản đối: “Còn không đều là tại em ngày thường cứ nói mấy chuyện này.”
Nanali thấy chuyện chính liền thu lại cười đùa, “Là một loại dược phẩm đặc biệt, đến từ một tổ chức trong bóng tối nào đó. Rất có thể chính là tổ chức mà Furuya-kun đang xâm nhập.”
“Vậy...” Matsuda vốn định nói vậy thì liên hệ cậu ấy hỏi thử, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cũng có cùng nỗi băn khoăn như Nanali. Anh càng thêm hiểu rõ vì sao Nanali lại bối rối đến vậy.
Đối thủ mạnh mẽ, chiến đấu đơn độc, sương mù dày đặc.
Nhưng mà... Nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc này đã sáng sủa hơn nhiều của cô gái, thanh niên tóc xoăn nhếch khóe môi vẻ mặt không chút kiềm chế mà lại phóng khoáng.
“Trên thế giới này, chuyện có thể làm khó Higurashi Nanali” Anh nói tiếp một cách chắc chắn — “Căn bản là không tồn tại.”
Higurashi Nanali giãn mặt nở nụ cười, nhìn anh, dùng ánh mắt truyền tải quyết tâm “Tuyệt đối chính xác.”
—
Trở lại ký túc xá, Nanali và Matsuda nằm dài trên ghế sô pha, suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Mục đích cuối cùng khẳng định là phải đánh sập tổ chức, tìm được thuốc giải.
Nhưng đây là một cuộc đấu tranh cực kỳ lâu dài, họ thậm chí còn chưa nhìn thấy được góc khuất nhỏ của tổ chức.
“Thằng nhóc Shinichi còn cung cấp manh mối nào khác không?” Đối mặt với tình huống này, ngay cả Matsuda cũng vô cùng đau đầu.
Nanali bất đắc dĩ lắc đầu. “Em ấy biết còn không nhiều bằng chúng ta, may mà chúng ta còn từng làm qua các vụ án có liên quan đến tổ chức.”
Ánh mắt Matsuda Jinpei sáng lên: “Đây là một lối vào không tồi.”
Vì thế Nanali bắt đầu hồi tưởng lại những vụ án có liên quan đến tổ chức của Furuya Rei. Việc không thể trực tiếp nói ra chuyện của Shinichi với Công an, nhưng có thể bắt đầu từ các vụ án cũ, để tìm ra thêm một chút manh mối.
Lần đầu tiên ở Hokkaido, chỉ biết anh ấy bị thương.
Lần thứ hai là vụ nổ tòa nhà Kyugen. Furuya đi ra từ phòng máy tính trên sân thượng, chắc là để đánh cắp thông tin thương mại. Kẻ gây ra vụ nổ lúc đó là một thiếu niên tóc bạc, cô còn nhớ Matsuda hỏi hắn ta, gây ra vụ nổ là vì Tập đoàn Kyugen, chứ không phải vì gây thương tích cho người khác. Đối phương khẳng định điều này, rồi sau đó uống thuốc độc tự sát. Nhưng trên người lại không có tử khí.
Chuyện này rất đáng suy ngẫm.
Trong bảy năm, Nanali nhìn thấy người mang tử khí không nhất định sẽ chết, nhưng người đã chết trên người nhất định sẽ có tử khí.
Hiện tại, Matsuda đã tin vào những nhận thức phi khoa học. Vì thế anh theo lời Nanali mà suy luận tiếp, nhíu mày, “Nếu là như vậy, hung thủ không chết. Hắn bị Công an đưa đi, rất có khả năng là cái bẫy Furuya đã sắp đặt từ trước.”
“Nhưng hắn ta tuyệt đối không phải cảnh sát. Trên người hắn có tà khí rất đậm.”
“Có khả năng là thành viên của tổ chức, vì lý do nào đó bị bên Công an đưa về.” Viên cảnh sát tóc xoăn thở dài, chỉ biết chừng đó thì không có tác dụng gì.
Vụ án thứ ba, là vụ án của sát thủ hàng loạt Endo Kenichi. Endo khi sát hại cô đã từng thừa nhận, vụ án thách thức Sở Cảnh sát Đô thị này là một "bằng chứng gia nhập". Nhưng trên đường bị áp giải về Sở Cảnh sát Đô thị, Endo đã bị sát thủ phục kích, một phát đạn chí mạng, cảnh sát đến nay vẫn không tìm được hung thủ.
Cả hai đều nghi ngờ vụ án này là do người của tổ chức làm, nhưng sự việc đã qua lâu, không thể nào tra xét được nữa.
“Nhưng mà...” Nanali bỗng nhiên nhớ lại suy đoán lúc đó của mình, tổ chức phái người tạo ra án mạng hàng loạt để thu hút sự chú ý của cảnh sát, rất có khả năng là vì lúc đó cảnh sát đang điều tra một vụ án khác nghiêm trọng hơn có liên quan đến bọn chúng.
“Chúng ta về tra lại toàn bộ các vụ án mà Tổ Điều tra Số 1 đã xử lý lúc đó, có lẽ sẽ có manh mối.” Nanali vừa nói, vừa lấy ra sổ ghi chép của mình ghi lại.
Vụ án thứ tư, là vụ án sát thủ hàng loạt, Sasaki Kento.
Hắn là người được tổ chức áo đen phái tới nằm vùng, suýt nữa đã tra ra thân phận của Morofushi Hiromitsu. Lúc đó Nanali và mấy người họ đã cùng nhau hợp tác, cuối cùng cũng cứu được Hiromitsu.
Tuy có giúp đỡ hai người họ, nhưng nếu trực tiếp đi tìm hiểu thông tin về tổ chức áo đen, vẫn là không thích hợp.
Trực tiếp báo cáo tình hình của Kudo Shinichi cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
Cô cần một cơ hội, một cơ hội để mở lời hỏi về tổ chức.
Không ngờ, chưa đầy nửa tháng, cơ hội liền xuất hiện.
—
“Cái gì?! Những kẻ cướp xe chở tiền đều bị giết hết?!” Nanali và Matsuda vừa giải quyết xong một vụ án khác, trở về hỗ trợ Thanh tra Megure đang điều tra vụ cướp ngân hàng, vừa vào cửa, liền nghe tin những kẻ cướp xe chở tiền đã tử vong.
Hơn nữa, vẫn là trúng đạn bỏ mạng.
Trong nhà kẻ chết Tsubai Shirou phát hiện một dấu son môi, cùng với dấu son môi trên chiếc khăn trùm đầu bị bọn cướp vứt lại thuộc về cùng một người — Hirota Masami.
Vì thế Nanali lập tức khoác áo vest, cùng Matsuda lao đến nhà Hirota Masami.
Trên đường đi, họ phân tích lại vụ án, đi đến kết luận là, Hirota Masami cùng ba tên cướp kia, đều chỉ là tòng phạm mà thôi, kẻ chủ mưu thực sự là một người khác.
Hơn nữa... Việc giết ba tên thuộc hạ, thứ nhất cho thấy Hirota Masami đang gặp nguy hiểm; thứ hai... kẻ chủ mưu có lai lịch không nhỏ.
Nanali không khỏi nghĩ đến chuyện họ đang điều tra.
Thật trùng hợp, vừa bước xuống xe cảnh sát, cô liền thấy một thiếu niên ôm ván trượt đi lên lầu.
“Conan!”
“Chị Nanali?!” Thám tử nhỏ quay đầu lại, nhìn thấy người quen thuộc liền lập tức tăng thêm một phần tin tưởng, “Cô Hirota không phải chủ mưu.”
“Vị trí son môi trên mặt nạ bảo hộ không đúng, phải không?” Matsuda nhướng mày, hiểu rõ kết luận của Conan đến từ đâu.
Để cẩn thận, Nanali vẫn rút súng ra, nhẹ nhàng đi về phía cửa.
Matsuda Jinpei một tay xách Conan ra phía sau, rõ ràng là đang bắt nạt trẻ con.
Edogawa Conan ở phía sau họ không dám hành động lỗ mãng, bởi vì cậu biết, ngay cả khi cậu là Kudo Shinichi, cũng đừng mơ đối mặt với nghi phạm trước Nanali.
Thử vặn tay nắm, Nanali phát hiện cửa lại đang khép hờ.
Cô đẩy cửa bước vào, vừa lúc nghe thấy tiếng bước chân.
Bước ra là một phụ nữ trẻ tuổi mặc váy vàng nhạt, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất thanh lịch lại dịu dàng, nhưng Higurashi Nanali sửng sốt hai giây.
Vầng sáng quanh cô gái trước mắt rất phức tạp — trong ánh sáng trắng chói mắt pha lẫn vài sợi tà khí, mà ngoài hai màu này, là tử khí đen kịt, nồng đậm.
“Cô Hirota, định ra ngoài sao?” Nanali giơ thẻ cảnh sát ra, ánh mắt sắc bén.
Hirota Masami, không, Miyano Akemi nghiêm túc đánh giá hai viên cảnh sát trước mắt, biết mình hôm nay không thể dễ dàng ra khỏi cửa.
Vài suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, cô đang cân nhắc, giữa việc bị bắt và liều mạng đi theo lời hẹn, lựa chọn nào, có khả năng cứu được em gái mình.
Không sai, Miyano Akemi không tin Gin sẽ có ý tốt mà buông tha cô, càng không tin có thể buông tha em gái cô.
Chỉ là nhiệm vụ đã được giao, phía trên không chấp nhận sự từ chối của cô, huống hồ cô thực sự nghĩ, vạn nhất, vạn nhất có thể thoát khỏi tổ chức bằng cách này thì sao.
Đang lúc suy nghĩ cách ứng phó, nữ cảnh sát đã nói thẳng: “Đừng nghĩ một mình đi gặp bọn chúng, cô sẽ chết.”
Quả nhiên, trên mặt Miyano Akemi không có bất kỳ vẻ kinh ngạc nào, thậm chí, từ hai năm trước, cô đã nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.
Nghe ra ý của cảnh sát, Miyano Akemi thoải mái móc ra chiếc chìa khóa thật, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, giọng nói ôn hòa. “Chìa khóa thật ở đây, nhưng các ngài cũng không cần đi gặp bọn chúng.”
Matsuda cười nhạo một tiếng, anh không hề có chút lòng thương tiếc người đẹp nào. “Chúng tôi có đi hay không không phải chuyện của cô, cô chỉ cần thành thật khai ra Boss của các cô ở đâu.”
Nanali nhận lấy chìa khóa, sau đó ngước mắt hỏi người phụ nữ: “Cô có người thân đang nằm trong tay bọn chúng?”
Người phụ nữ nhẹ mím môi, đôi mắt xanh lam sáng ngời trở nên ảm đạm, “Đúng vậy.”
Lòng cô đang giằng co mâu thuẫn. Một mặt, dù chỉ là khả năng cực kỳ nhỏ nhoi, cô cũng muốn tìm cách cứu em gái mình. Nếu thông qua sự giúp đỡ của cảnh sát có thể thực hiện, cô đương nhiên bằng lòng; mặt khác, nếu cô hợp tác với cảnh sát, rất có khả năng dẫn đến kết cục tồi tệ hơn.
Dù sao tổ chức đó, không phải là thứ mà cảnh sát bình thường có thể lay chuyển được, cho dù là anh ấy, cũng...
“Nói cho tôi biết, địa điểm giao dịch của các cô ở đâu.” Ánh mắt nữ cảnh sát chân thành và khẩn thiết, “Tôi sẽ tìm cách đưa người thân của cô trở về.”
Suy nghĩ vài giây, Miyano Akemi chậm rãi nhưng kiên định lắc đầu, “Cô không thể đưa cô bé ấy trở về đâu.”
Nhìn vẻ mặt bi thương nhưng kiên quyết của người phụ nữ, Nanali chợt ý thức được, sự việc dường như đúng như cô nghĩ.
Đánh cược một phen cũng không sao.
“Là tổ chức lấy tên rượu làm danh hiệu sao?”
Miyano Akemi bỗng nhiên ngước đôi mắt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro