Chương 77: Hỗ trợ
Không lâu sau, ánh đèn khôi phục.
Có người đi lên hỏi gã vừa hô to đã bị mất thứ gì, hắn ta ấp úng không nói nên lời, tựa hồ là đột nhiên ý thức được mình không nên hô lên câu "bắt ăn trộm".
Hắn nhìn thấy Space Ace bước ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới: "Đại ca, đại ca! Cứu cứu em đi đại ca!"
Space Ace thoạt nhìn không mấy sốt ruột, chỉ hơi nghiêm túc hỏi hắn đánh rơi thứ gì.
Người này run bần bật: "Boss... dữ liệu quan trọng của boss."
Matsuda không chút khách khí cười nhạo ra tiếng: "Hừ. Đồ quan trọng cũng có thể bị đánh cắp à?"
Nói thật, không thể hoàn toàn trách Space Ace không nhìn ra thân phận Matsuda Jinpei, chủ yếu là, ai có thể tưởng tượng được một gã như vậy là cảnh sát?! Cảnh sát nhà ai lại không kiêng nể gì trào phúng ông chủ đối phương trong lúc làm nhiệm vụ nằm vùng, không sợ bị đánh sao?
Tên trợ thủ này hình như là cấp dưới tâm phúc của boss, trên bảng tên có ghi hai chữ Giám đốc.
Giám đốc vô cùng oán giận: "Mày là ai chứ? Liên quan gì đến mày?"
Quay đầu nhìn thấy Space Ace vẻ mặt không hề dao động, Giám đốc tăng thêm hai phần cảnh cáo trong ngữ khí: "Đồ của ngài, ở chỗ boss vẫn còn một phần, cũng bị mất trộm."
Space Ace bằng mắt thường có thể thấy được khẩn trương hẳn lên, đi qua dò hỏi kỹ càng.
Dưới lầu, trong đại sảnh Matsuda cùng Nanali đều nhận ra, Space Ace và boss khả năng đang ở trong một trạng thái vừa hợp tác lại vừa đối lập lẫn nhau.
Anh và Nanali lén trao đổi một ánh mắt, Matsuda nhướng mày hỏi cô sao lại thế này, Nanali suy tư một chút, phát hiện dùng ngôn ngữ cơ thể quả thực khó mà nói rõ.
Thế là, cô gái nở nụ cười, đi tới đặt tay lên vai bạn trai: "Anh đã về rồi, thế nào rồi nha?"
Matsuda Jinpei cả đời chưa từng nghe Nanali nói chuyện bằng ngữ khí ngọt ngào như vậy, anh duy trì nụ cười nhàn nhạt trên mặt, nhưng theo Nanali thấy, anh đang nín cười đến sắp không chịu nổi.
Anh không để ý đến lời Nanali nói, giả bộ không kiên nhẫn mà phàn nàn với cô: "A, còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi, cũng không biết là tên trộm ở chỗ nào mò tới."
Nanali biểu hiện ra vẻ thờ ơ, chỉ quan tâm đến người đàn ông trước mắt: "Ai nha, anh quản hắn làm gì đâu? Em vừa rồi có uống một ly rượu ở chỗ bartender, ngon lắm. Anh có muốn thử không?"
Anh nghe lời ẩn ý liền hiểu ra: "Nha, nơi này còn có bartender cơ à?"
"Ai, đương nhiên là có chứ, là một tiểu ca phong tình dị vực rất đẹp trai nha."
Thanh niên tóc xoăn suýt nữa "phụt" một tiếng cười ra. Nanali biết kẻ trộm là Furuya Rei, vì không làm bại lộ đặc điểm của anh ấy, cô cố tình không nói là tóc vàng.
Nhưng dựa vào mấy chữ "phong tình dị vực" cộng thêm "bartender", Matsuda Jinpei có thể lập tức xác định chính là người đồng khóa tốt bụng nhưng xui xẻo của mình.
Đường đường là công an cảnh sát xoay người trở thành kẻ trộm. Tiểu tử này, làm công an cũng không dễ dàng gì.
Bất quá, nhờ Furuya Rei quấy rối như vậy, sự việc bên phía Space Ace tạm thời phải hạ màn. Nhưng Matsuda đã tính toán trong lòng, nếu đồ vật của Space Ace cũng liên quan đến boss, như vậy có khả năng bắt gọn cả hai - cảnh sát và công an sẽ tự làm phần việc của mình.
Space Ace không rảnh lo chuyện của Matsuda Jinpei, hắn rút súng ra, mang theo bảo tiêu của boss đi lùng bắt kẻ trộm khắp hội trường.
Rất tốt, ở nơi công cộng cầm súng uy hiếp, chứng cứ thêm một.
Matsuda rất "hảo tâm" gọi hắn lại: "Ê, tôi giúp anh tìm."
— Bị đối phương từ chối, anh để tránh bị nghi ngờ, đương nhiên sẽ không vội vàng xông lên, thế là anh nhún nhún vai: "Chật, thích dùng thì dùng."
Người phục vụ trước đó dẫn Matsuda đi gặp Space Ace lúc này im lặng dẫn anh trở về khu vực nghỉ ngơi. Người chơi trong các ván bài cũng không tiếp tục đánh bạc, tâm trạng bị sự việc này làm nhiễu loạn, cảm thấy vô cùng mất hứng.
Có một số người muốn tạm thời rời đi, nhưng bị ngăn lại.
Kỳ thật có thể đoán được, trong tay ông chủ sòng bạc ngầm này nhất định có không ít chuyện dơ bẩn. Phỏng chừng là một vài chứng cứ phạm tội bị trộm đi, lúc này hắn ta cư nhiên còn dám giữ mọi người lại, cũng không sợ gây nên sự phẫn nộ của nhiều người, hoặc là đắc tội người không nên đắc tội.
Xác thật, Tổ chức Áo Đen không phải là thứ sòng bạc như hắn có thể đắc tội nổi.
Matsuda Jinpei ngồi ở chỗ này chán đến chết: "Này, lão đại Space Ace của các ngươi đi đâu rồi?"
"Ngài ấy phải đi bắt kẻ trộm trước."
Thanh niên tóc xoăn mặt dày tiếp tục giữ vững hình tượng vô lý từ đầu đến cuối, bày ra vẻ ương ngạnh vô cùng nhuần nhuyễn: "Chuyện này không liên quan đến tôi. Hắn nói muốn đánh cược với tôi, kết quả lại tự mình chạy mất, các ngươi đãi khách như vậy à?"
Người phục vụ cười trừ: "Xin ngài thông cảm một chút, chuyện này cũng là sự cố đột ngột mà."
"Thế thì tôi đi đây." Dứt lời, anh dứt khoát kéo Nanali định rời đi.
"Rất xin lỗi, ngài vẫn chưa thể đi được. Xin ngài chờ một lát, đợi chúng tôi bắt được kẻ trộm. Yên tâm, tuyệt đối sẽ không để ngài chờ vô ích." Hắn ta có ý tứ ám chỉ.
"Không đi thì không đi."
Những khách nhân khác bị bố trí đến một khu nghỉ ngơi khác trong đại sảnh, bảo tiêu của lão bản bị phân tán ở khắp nơi để tuần tra. Matsuda Jinpei ngồi ở vị trí bên cạnh phòng riêng của Space Ace.
Đột nhiên, ánh đèn lại lần nữa tắt, chỉ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất cùng tiếng vật lộn.
Hai người cảm thấy một bóng người nhanh nhẹn như gió, nhanh chóng lướt qua bên cạnh họ.
Trong bóng tối, Nanali nghe thấy mùi hương tương đồng với bartender lúc nãy, ngay sau đó một chiếc USB rơi vào trong túi cô.
— Là Furuya Rei. Anh đã sao chép một phần tài liệu, Nanali gần như có thể kết luận, đây là chứng cứ phạm tội của Space Ace.
Ngay sau đó, người bị truy đuổi, bảo tiêu, và Space Ace, liên tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.
Trong bóng đêm, Nanali nhéo nhéo cánh tay Matsuda, nhẹ giọng ghé vào tai anh: "Đã có được."
Mục đích Matsuda Jinpei đến đây, một là vì nhìn thấy Space Ace, hai là vì bắt được chứng cứ phạm tội của hắn. Hiện tại, chứng cứ hợp pháp có, chứng cứ phi pháp cũng có, có thể bắt đầu kết thúc.
Anh cười một tiếng đầy ác ý, trong bóng tối, Nanali đều có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh đang chuẩn bị gây chuyện.
Quả nhiên, anh hô to về phía bên ngoài: "Này, Space Ace, tôi đến giúp anh đây!"
Sau đó một tay chống khung cửa sổ, tiêu sái nhanh chóng nhảy ra ngoài. Mọi thứ xảy ra trong thời gian rất ngắn, tên phục vụ như không tốn chút sức lực nào, liền đuổi kịp.
Bên ngoài là một con hẻm nhỏ bí ẩn và tối tăm, phía trước có rất nhiều ngã rẽ.
Trong quá trình xông lên phía trước, tay trái Matsuda "không cẩn thận" chắn một bảo tiêu, tay phải "ngộ thương" một bảo tiêu, thẳng đến khi tới trước mặt Space Ace, anh vô cùng xảo diệu ngăn hắn lại: "Ê, người đâu rồi? Các người không thể giống như ruồi nhặng loạn đuổi theo, phải nghe tiếng động chứ, nghe tiếng động hiểu không?" Dứt lời anh đuổi theo, còn nhanh hơn các bảo tiêu.
Cao thủ so chiêu, sai một ly đi một dặm.
Trong bóng tối, họ chạy đến ngã ba đường, Matsuda Jinpei lúc này đã ở phía trước Space Ace, hướng về phía hoàn toàn trái ngược với Furuya Rei, mặt không đỏ tim không nhảy mà hô một tiếng: "Ê, bên này! Hắn chạy về phía bên này!"
Quấy đục nước, Matsuda Jinpei là chuyên nghiệp.
Diễn lại nghề cũ, anh vui vẻ như một thiếu niên mười mấy tuổi.
Chơi thật vui quá!
Furuya Rei nghe được tiếng anh, khẽ cười một tiếng, thầm nói trong lòng: "Cảm ơn, bạn tốt."
Kết quả chính là, tất cả bảo tiêu của boss, ngay cả một cọng lông vàng cũng không nhìn thấy.
Matsuda Jinpei vẫn còn cảm thấy chưa đủ, còn phải châm chọc thêm một đợt.
"Thôi, quay về đi," anh nói với Space Ace, "Đám bảo tiêu của anh không được việc rồi."
Giá trị thù hận trực tiếp kéo lên tối đa.
Space Ace lúc này nếu còn không nghi ngờ thì đúng là kẻ ngốc.
Khuôn mặt hắn ta lạnh lẽo, trong ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh: "Mày chính là kẻ trộm?"
Đoán nửa ngày cũng không đoán đúng.
Matsuda Jinpei một tay bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, ấn vào vách tường: "Trộm cái đầu mày!"
Anh thản nhiên móc ra một tấm thẻ cảnh sát trong túi, hoa văn hoa anh đào màu vàng kim suýt chút nữa làm lóa mắt Space Ace.
"Mày là cảnh sát?!" Hiện tại mắt hắn trợn còn to hơn lúc nghe nói đồ vật của mình bị mất trộm.
Bảo tiêu bên cạnh vốn dĩ phải có phản ứng, định đè Matsuda lại, chỉ là tiếng bước chân phía sau xuất hiện, người dẫn đầu chính là cô gái nhỏ nũng nịu vừa rồi, cô chặn một bảo tiêu gần Space Ace nhất, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà đáp lời: "Đảm bảo không giả."
"À đúng rồi," anh cảnh sát tóc xoăn cực kỳ thiếu đòn, "Bọn mày không phải bị mất đồ sao? Có cần báo cảnh sát không?"
Thấy đại cục đã mất, Space Ace cảm thấy thật sự may mắn là chứng cứ đã mất, nếu không mười năm tù nước mắt sẽ biến thành vô tận.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người.
Matsuda Jinpei chỉ là khách sáo, trên thực tế, chứng cứ phạm tội sớm đã nằm trong chiếc USB mà người anh em tốt của anh đưa cho.
Space Ace cuối cùng vẫn "hân hoan" nhận về 20 năm tù.
Thế là, bá chủ sòng bạc tội ác chất chồng đã thuận lợi sa lưới nhờ vào màn bản sắc biểu diễn của Matsuda Jinpei và sự phối hợp của bạn tốt.
"Báo cáo viết thế nào?"
Trên đường trở về, Matsuda mờ ám hỏi Nanali, anh chỉ là chuyện chiếc USB Furuya Rei đưa.
Nanali liếc anh một cái: "Ha, vừa nhìn là biết anh ngày thường không viết báo cáo rồi, cứ viết đúng sự thật đi. Nếu cấp trên phát hiện là công an làm, cứ để bọn họ tự đi điều tra, nếu không phát hiện thì cứ đặt hồ sơ vào đây. Dù sao chứng cứ vô cùng xác thực, manh mối vụ án của chúng ta rõ ràng, không có bất kỳ vấn đề gì."
"Cũng đúng, thế thì thật là phải cảm ơn tên tóc vàng chết tiệt đó."
Tên tóc vàng chết tiệt: Tôi thật sự muốn cảm ơn cậu đấy, nhà ai nói lời cảm ơn mà lại gọi người ta là đồ chết tiệt hả trời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro