Q1 - Chương 13: Thị trấn Siren (13)

Ngon đến không thể dừng lại được

Nhưng Bạch Liễu cũng không có ngốc đến mức nghĩ rằng những người dân thị trấn có vẻ ngoài kỳ lạ này không phải là quái vật.

Không phải quái vật thì chỉ có hai khả năng:

Loại thứ nhất: Thật sự không phải quái vật.

Loại thứ hai: Có thể là do không đạt tới tiêu chuẩn để được phân loại trong sách quái vật.

Cơ chế của phó bản 'Thị Trấn Siren' rất lạ, bao gồm 'ấp' và 'dị hoá'. Những tượng sáp người cá có cơ chế 'ấp', theo quan sát sáng nay, Andrew đã bước vào giai đoạn dị hóa trung, còn những người dân thị trấn... Bạch Liễu nghi ngờ rằng bọn họ cũng đang ở trong trạng thái tương tự nên mới trông có vẻ dở dở ương ương như thế.

Mà kết quả của hai loại trạng thái này là gì, Bạch Liễu không biết. Hắn đoán khả năng cao chính là trở thành quái vật, nhưng hắn cần phải xác minh thêm.

Bạch Liễu dời ánh mắt qua Andrew đang ngồi phía trước...

Thực ra tối qua không phải hắn không thể cứu Andrew.

Nhưng trong mắt Bạch Liễu, một NPC từng ra tay tấn công mình... vậy thôi thà để hắn ta chết đi còn hơn.

Andrew nhìn chằm chằm gã tài xế đang mút lấy mút để mấy ngón tay còn dính lại chút thịt cá, cảm giác thèm ăn trong hắn ta bỗng chốc bùng lên, hai mắt dại ra, vô thức nuốt nước miếng, ngay sau lại bực bội gãi quai hàm đang ngứa.

Rồi Andrew nhìn Bạch Liễu đang ngồi ở phía sau qua gương chiếu hậu với ánh mắt oán hận.

Bạch Liễu nhiều tiền như thế, vậy mà đến mấy miếng cá cũng không để hắn ta ăn cho đủ. Giờ thì hay rồi, đói đến mức chỉ cần nhìn thấy đồ ăn trong tay tài xế cũng muốn nhào tới giật lấy.

Nhưng tài xế ăn rất nhanh, Andrew còn chưa kịp ra tay, gã ta đã ăn xong rồi xoa bụng với vẻ thỏa mãn.

Nhìn tài xế vui sướng liếm vụn cá còn sót lại bên khóe miệng, Andew nhớ lại những miếng cá phi lê mềm mại, mượt mà và quyến rũ hắn ta đã từng ăn, nước bọt không ngứng tiết ra, cổ họng hắn ta không thể kiểm soát mà nuốt ực. Hắn ta chưa bao giờ ăn được miếng cá ngon đến vậy.

Không, không chỉ cá phi lê, tất cả các món cá được nấu ở đây đều khiến hắn ta không thể dừng lại được.

Tài xế hài lòng nói: "Ăn ngon quá, chỉ ở thị trấn Siren mới có cá ngon như thế này."

Lucy cũng khen ngợi: "Đúng thế, tôi cũng chưa từng ăn qua món cá nào ngon như vậy, quá tươi luôn."

"Không, không phải tươi đâu, bí quyết để cá ở thị trấn Siren ngon miệng chưa bao giờ nằm ở độ tươi cả, thậm chí loại cá tươi kia ấy, có khi ăn cũng chẳng ngon bằng. Phải để hư thối rồi qua giai đoạn ướp muối và xử lý đặc biệt theo kiểu ở đây mới ngon được." Nụ cười trên mặt tài xế dần trở nên quái dị: "Mọi người đang món cá ăn đặc sản đấy, ở nơi khác không có đâu, chỉ có duy nhất ở thị trấn Siren mới thôi."

Lucy tò mò hỏi: "Cá gì vậy?"

Tài xế: "Người cá."

Không khí trên xe rơi vào trầm mặc, nét mặt của mọi người đều trở nên kỳ lạ.

Lucy lúng túng ha ha hai tiếng, Andrew khẽ cười nhạo, hai người rõ ràng đều không tin lời tài xế.

Tài xế thoải mái cười to: "Đùa thôi mà, chúng tôi làm sao ăn người cá được? Là cá đặc sản ở chỗ này thôi."

Tài xế lái xe vững vàng tới trước cửa một tòa nhà: "Đến bảo tàng tượng sáp rồi, xuống xe đi."

Sau khi tất cả mọi người đều xuống hết, tài xế lại nói tiếp: "Mọi người vào tham quan trước đi, đợi đến tối rồi gọi tôi, tôi tới đón mọi người đi xem hoạt động đánh bắt người cá."

Nói xong gã ta lái xe đi mất.

Bạch Liễu xuống xe rồi nhìn xung quanh, trước mặt hắn là một tòa nhà cao đến mức phải ngửa đầu ra sau ngang tầm với mặt đất mới có thể thấy nóc của nó, trên đó có mấy chữ tiếng Anh viết hoa, là tên tiếng Anh của 'Bảo tàng tượng sáp Siren'.

[Hệ thống thông báo: Mở khóa khung cảnh Bảo tàng tượng sáp Siren.]

Toàn bộ bảo tàng tượng sáp đều được xây dựng dựa theo phong cách sâu thẳm như ở dưới đáy biển, mấy trụ tròn to dày làm bằng đá hoa cương đỡ lấy mái nhà cao vút. Bạch Liễu đứng ở cửa có thể nhìn thấy rất nhiều tượng sáp người cá với muôn kiểu hình dáng được trưng bày bên trong.

Bên trong bảo tàng tượng sáp Siren trông rất mới, nhưng bức tường bên ngoài lại có phần cũ kĩ, là loại gạch đỏ thông thường chồng lên nhau.

Trên tường còn dán rất nhiều những tờ giấy thông báo tìm người, bị gió thổi qua đập trúng mặt Bạch Liễu.

Bạch Liểu lấy tờ báo ra khỏi mặt mình, trước mắt hắn là dòng thông báo in đậm.

[Thông báo từ cảnh sát địa phương: Trong tháng này, thị trấn Siren đã ghi nhận mười hai trường hợp mất tích .Mong người dân và du khách lưu ý hình ảnh các nạn nhân mất tích được đăng kèm dưới đây, nếu phát hiện hoặc có manh mối, xin vui lòng liên hệ cảnh sát càng sớm càng tốt. Du khách đến thị trấn Siren tham quan, vui lòng tuân thủ quy định an toàn, không tiếp cận hoặc đùa giỡn với các loài cá lớn, tránh sơ sẩy rơi xuống nước gây tai nạn đáng tiếc.]

Dưới thông báo là mười hai tấm ảnh đen trắng, những người trong ảnh ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, nhưng trong mắt Bạch Liễu, những nụ cười in trên tờ thông báo ố vàng kia mang đến cho người ta cảm giác quái dị khó nói thành lời.

Đọc xong, Bạch Liễu đưa tay định gấp tờ thông báo lại. Nhưng khi vừa gập, hắn lập tức cảm nhận được sự khác lạ, tờ giấy cứng hơn bình thường, không dễ gập như một tờ báo.

Xét cho cùng, nó chỉ là một tờ thông báo, dù có bị gió biển thổi đến khô giòn, thì cũng không nên mang lại cảm giác cứng như thế này. Cảm giác đó... giống như không đơn thuần chỉ là một tờ giấy.

Bạch Liễu cúi xuống nhìn mép cắt của tờ thông báo.

Mặt cắt trông dày bất thường, nhưng lại hoàn toàn không có dấu hiệu của việc bị chồng nhiều lớp giấy. Có lẽ vì bị phơi gió lâu ngày mà bề mặt khô cứng, các lớp dính chặt vào nhau, nên dù có bao nhiêu lớp cũng khó mà phân biệt bằng mắt thường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro