Q1 - Chương 14: Thị trấn Siren (14)
Có ngày nghỉ tuyệt vời
Bạch Liễu cất tờ thông báo vào trong áo, quyết định vào trong bảo tàng sẽ tìm chút nước ấm, thử xem tờ thông báo này có phải có nhiều lớp dính lại với nhau không, có thể tách ra hay không.
[Kích hoạt nhiệm vụ phụ: Tìm hồ nước nóng trong bảo tàng tượng sáp, tách những tờ thông báo bị dính vào nhau, phần thưởng 10 điểm.]
Người trông coi bảo tàng tượng sáp Siren là một ông lão bị đục thủy tinh thể, mắt ông mờ đục, nhưng kỳ lạ là hình như ông không gặp vấn đề gì khi nhìn người khác.
Khi nhóm Bạch Liễu vừa đi vào, ông lão nhanh chóng quay đầu nhìn sang. Đôi mắt tuy vô hồn, nhưng khuôn mặt già nua lại nở một nụ cười lịch sự như đã được lập trình sẵn, cách ông lão nhanh chóng tiến lại gần khiến Lucy không nhịn được mà khẽ thốt lên.
Người trông coi bảo tàng có vẻ thổn thức đến lạ lùng: "Đã lâu lắm rồi không có ai tới nơi này... Bắt đầu từ tháng trước không ngừng có người xảy ra chuyện, chả còn du khách nào đến tham quan bảo tàng tượng sáp Siren nữa, cũng lâu rồi không có tượng sáp người cá mới mào được đưa vào đây."
Bạch Liễu nghe đến đó, bèn hỏi: "Vì sao lâu rồi không có tượng người cá mới được đưa đến? Chuyện này có liên quan đến việc không có khách du lịch chăng?"
"Tất nhiên là có." Giọng người trông coi trở nên phấn khích, ông lão thậm chí còn khua tay chân cứng nhắc già cỗi của mình: "Không có du khách tham quan, chúng tôi rất ít khi tổ chức hoạt động đánh bắt người cá tốn thời gian lẫn công sức như vậy. Nếu không đánh bắt người cá, chúng tôi làm sao có thể làm được..."
Nói tới đây ông đột nhiên dừng lại, sau đó có hỏi lại bao nhiêu lần đi nữa ông lão cũng không chịu hé miệng lấy một câu.
"Bảo tàng Siren này luôn có tượng sáp liên tục được đưa vào à?" Bạch Liễu nhanh chóng đổi sang câu hỏi khác: "Sức chứa của bảo tàng này có hạn đúng không? Nếu như luôn có tượng mới đưa đến thì cũng không thể chứa được bao nhiêu tượng."
"Không!" Người trông coi nở nụ cười kỳ quái, đôi mắt đục ngầu của ông chuyển động nhìn thẳng vào Bạch Liễu, giọng nói đầy bí ẩn: "Có bao nhiêu tượng mới được đưa đến, thì sẽ có bấy nhiêu tượng cũ bị đưa ra khỏi đây."
"Bảo tàng Siren sẽ không bao giờ đầy được."
Bạch Liễu khẽ nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Vậy những tượng sáp người cá cũ bị đưa ra khỏi bảo tàng sẽ được đưa đi đâu? Chúng sẽ bị ném lại vào biển sao?"
Người trông coi im lặng, dường như cảm thấy mình đã nói ra lời gì không nên nói.
Bạch Liễu lại nhạy bén tiếp tục truy hỏi: "Sau khi du khách đến đây, sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng có gì sẽ xảy ra cả." Người trông coi lẩm bẩm: "Mọi người sẽ trải qua những ngày nghỉ tốt đẹp ở thị trấn Siren, sau đó rời khỏi đây."
Lại hỏi tiếp, ông lão trông coi dù thế nào cũng không chịu mở miệng thêm nữa.
Sau đó Bạch Liễu hỏi hồ nước nóng trong bảo tàng ở đâu, từ bỏ việc hỏi thêm gì. Hắn cầm phiếu dẫn đoàn người vào bảo tàng tượng sáp Siren.
Vừa đi vào, Bạch Liễu liền thấy một bức tượng sáp màu của một người đàn ông trung niên uy nghiêm đứng ngay cửa. Đó là bức tượng sáp hình người đội mũ mực vest, hoàn toàn khác biệt với những bức tượng sáp người cá mà Bạch Liễu nhìn thấy trước đây, không có đuôi cá, toàn thân màu vàng rực, gương mặt mang đậm ý cười, giơ tay chào hỏi các vị du khách ghé thăm.
Ánh sáng trong bảo tàng tượng sáp khá mờ, tia sáng từ trần nhà chiếuxuống bức tượng khiến cho khuôn mặt của tượng sáp có phần mơ hồ, cũng làm cho nụ cười lịch sự trên mặt bức tượng trở nên thật quái dị.
Trên bệ đá màu đen có khắc thông tin vắn tắt về bức tượng sáp này, Bạch Liễu bước tới nhìn, đây là tượng sáp của thị trưởng thị trấn Siren, cũng là người đã cắt băng khai trương bảo tàng tượng sáp Siren.
Trên bệ đá còn viết mấy lời lẽ phóng đại để ca ngợi những cống hiến đóng góp mà vị thị trường trưởng này đã làm cho thị trấn Siren, nào là sự phát triển của ngành du lịch sau khi vớt được hài cốt của người cá, nào là hỗ trợ xây dựng viện bảo tàng tượng sáp Siren đầy tính thẩm mỹ, giúp cho thị trấn ven biển Siren vốn rất lạc hậu trở nên phồn vinh.
Trên bệ đá còn khắc dòng chữ: Thị trưởng Harris luôn dành cho những người dân thị trấn Siren tình cảm vô bờ bến như cách ông yêu thương những đứa trẻ của mình.
Bạch Liễu chăm chú đọc, Jeff vốn luôn im lặng bỗng nhiên tới gần hắn nhỏ giọng hỏi: "Cậu tin người cá có thật không? Mấy chuyện liên quan đến thị trấn Siren ở đâ có thật không?"
Chắc chắn là không tin hoàn toàn
Những thứ được trưng bày trong viện sáp kỳ quái được xây dựng đặc biệt để thúc đẩy ngành du lịch này, đặc biệt là xây bảo tàng để show mấy cái tượng sáp kỳ lạ này, việc này thoạt nhìn qua thì có vẻ nghiêm túc, nhưng có lẽ nội tình bên trong chỉ có đôi ba phần là thật, phần lớn đều là do dân địa phương thêu dệt nên, làm mánh lới để hấp dẫn du khách.
Nhưng đây là một trò chơi sinh tồn.
Bạch Liễu: "Tôi nghĩ là thật".
Andrew khoanh tay cười khẩy một tiếng, tỏ vẻ khinh thường Jeff và Bạch Liễu tin tưởng vào mấy thứ này, Lucy không nói gì, chỉ đi phía sau Jeff tiến vào bảo tàng tượng sáp.
Bạch Liễu và Lucy vốn đang đi cùng nhau, nhưng vì hắn muốn đi tìm hồ nước nóng để tách tờ thông báo nên để cô tự mình đi tham quan trước.
Lucy tỏ vẻ tiếc nuối, nói mình sẽ đến sảnh triển lãm chờ Bạch Liễu. Còn Bạch Liễu hướng tới nơi chứa hồ nước nóng như lời người trông coi bảo tàng chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro