Chap 33: Biên niên sử Long Thương
Đêm đó, cả New York đều có thể nhìn thấy bầu trời rực cháy.
Từ trên cao, ánh lửa xuyên qua những kẽ hở của tầng mây đen, tựa như những vị thần đang tôi luyện vũ khí trong lò rèn khổng lồ.
Bông tuyết rơi xuống, nhưng chưa kịp chạm đất đã bị hơi nóng nung chảy thành nước. Một số giọt nước đóng băng thành tinh thể sắc nhọn giữa không trung, số còn lại bị thiêu rụi, hòa vào màn đêm u ám dưới dạng hơi nước nóng bỏng.
Dù trong sách vở hay phim ảnh, loài người đã tưởng tượng ra vô số sinh vật kỳ bí, những con quái vật huyền thoại, những cuộc chiến khốc liệt giữa chúng.
Nhưng không gì có thể sánh được với trận chiến đang diễn ra trên bầu trời hôm nay.
Lania sải cánh giữa bầu trời, cảm nhận sức nóng thiêu đốt từ sâu trong cơ thể.
Máu cô sôi trào.
Nhịp tim mạnh mẽ, bơm từng đợt sóng năng lượng chạy khắp tứ chi.
Keng!
Móng vuốt của cô chạm trán kẻ địch giữa không trung.
Lưỡi trảo sắc bén cào vào lớp vảy cứng, tóe ra một tia lửa chói mắt.
"Lania, cô có nghe thấy tôi không?"
Giọng Jarvis vang lên qua hệ thống liên kết.
"Tôi nghe thấy."
Lania lập tức né sang một bên, tránh một cột lửa khổng lồ phóng tới từ phía sau.
Long Huyết đã hoàn toàn dung hợp với cô.
Nó giống như một ứng dụng xuất hiện trong giao diện hệ thống của cô, nhưng có thêm một bước kích hoạt, có lẽ vì tính nguy hiểm quá lớn.
Điều quan trọng nhất là tác dụng ăn mòn thần trí đã biến mất.
Không có thuốc ức chế.
Không có huyết thanh.
Nhưng cô vẫn giữ được lý trí, vẫn có thể nói chuyện với Jarvis như bình thường.
Từ khi [Long Hóa] kích hoạt, thế giới trong mắt Lania không còn như trước.
Những sắc màu hỗn loạn phủ kín tầm nhìn.
Không phải vì đôi mắt cô có vấn đề mà vì cô có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn trước.
Một phần đó là hình ảnh tia hồng ngoại, giúp nhận biết sự chênh lệch nhiệt độ.
Phần còn lại... là những thứ con người không thể thấy.
Dưới ánh nhìn mới, kẻ địch trước mặt cô sáng rực, trở thành điểm rõ ràng nhất giữa bầu trời đêm.
Bọn chúng nhảy từ mặt đất lên không trung, phun ra những cột lửa chết chóc, từng đợt va chạm xé toạc tầng mây, để lộ bầu trời phía trên.
Gió gào thét, vang vọng như một bản nhạc tang lễ.
"Tốc độ của hắn đã tăng 2% so với trước, nhưng nhiệt độ cơ thể có thể giảm 27%."
Jarvis phân tích tình hình.
"Hắn không thể duy trì trạng thái này lâu."
Lania biết rõ.
Không ai có thể sở hữu sức mạnh không thuộc về mình mà không phải trả giá.
Và cái giá của long huyết... lớn hơn cô tưởng.
Nếu hắn tiếp tục—hắn sẽ mất kiểm soát.
Cô chỉ cần kiên trì lâu hơn hắn.
Nhưng...
Cô nhìn chằm chằm vào lượng điện đang tụt giảm nhanh chóng.
Một giây—mất một phần trăm.
Trái tim cô siết chặt.
Với tốc độ hao điện như thế này, cô không thể đánh lâu dài được.
"Tôi còn có thể duy trì trạng thái này bao lâu?"
"Hai phút mười ba giây, tiểu thư. Tiên sinh đang trên đường tới, nhưng tôi e rằng cô sẽ không trụ nổi đến lúc đó."
Từ khi dung hợp với long huyết, lượng điện của Lania lập tức đầy.
Nhưng bây giờ, tốc độ tiêu hao quá khủng khiếp.
Khi tụt xuống dưới 50%, hệ thống của cô sẽ bắt đầu hấp thụ vật chất xung quanh để bù điện.
Cô không muốn điều đó xảy ra.
Nên cô phải chủ động kiểm soát.
Mỗi khi lượng điện gần chạm mức nguy hiểm, cô lập tức kéo trận chiến về mặt đất, hấp thụ vật chất xung quanh để bổ sung năng lượng.
"Ngươi... sao có thể!"
Giọng kẻ địch trở nên gấp gáp.
Hắn gầm lên, tung ra những đòn tấn công liên tiếp, nhanh và hung hãn hơn trước.
Ngay cả với kỹ năng né tránh được rèn luyện bài bản, Lania cũng bắt đầu cảm thấy áp lực.
Lania nhìn vào đôi mắt đỏ rực kia—lúc thì tỉnh táo, lúc lại hỗn loạn.
Cô tính toán thời gian, cảm thấy đã đến thời điểm thích hợp.
Ngay lập tức, đôi cánh khổng lồ mở ra, kích hoạt [Chế Độ Bay] cùng với trường lực đặc biệt.
Sự thay đổi bất ngờ khiến đối thủ mất kiểm soát cảm quan trong chớp mắt.
Nắm bắt cơ hội, Lania lao đến phía sau hắn, siết chặt lấy đôi cánh rồi xé mạnh!
"GRÀOOO—!"
Tiếng gầm đau đớn vang vọng giữa bầu trời.
Đồng thời, Lania thu lại đôi cánh của chính mình, dồn toàn bộ sức nặng lên lưng đối thủ.
Mất đi đôi cánh, hắn chỉ kịp rống lên một tiếng trước khi cả hai cùng rơi thẳng xuống đất!
ẦM!!!
Một âm thanh chấn động vang lên khi bọn họ va vào đống đổ nát.
Mặt đất rung chuyển.
Lania dẫm mạnh lên lưng hắn, tạo thành một vết nứt mạng nhện lan rộng khắp khu vực va chạm.
Bụi đất và tuyết vụn bay mù mịt.
Khi tất cả lắng xuống, cô chậm rãi đứng dậy, lùi lại vài bước.
Ở trung tâm hố sâu do cú va chạm tạo ra, hắn run rẩy dữ dội, móng vuốt không ngừng cào vào không khí.
"Thuốc ức chế! Thuốc ức chế—!"
Hắn thở dốc điên cuồng, giọng khàn đặc như tiếng rít tuyệt vọng.
"Cứu ta... thuốc ức chế ở đâu—!"
Trong lúc nói, lớp vảy trên cơ thể hắn rụng xuống từng mảng.
Nhưng bên dưới không phải là da người—mà là một lớp vảy khác, cứng hơn, sắc nét hơn.
Cấu trúc xương của hắn tiếp tục biến đổi.
Gương mặt méo mó, gò má nhô ra bất thường, âm thanh xương cốt vặn vẹo vang lên rõ mồn một.
Lania dõi theo hướng hắn bò dậy, ánh mắt lướt qua đống đổ nát phía trước—
Ở đó, một ống thuốc phát sáng màu bạc bị chôn vùi dưới gạch đá.
Có lẽ nó đã rơi xuống trước đó.
Cô tiến lại gần, nhặt ống thuốc lên.
Hắn thở hổn hển đầy cảnh giác, mắt dán chặt vào cô khi cô ném ống thuốc xuống trước mặt hắn.
Không quan tâm đến hắn nữa, Lania quay lưng bỏ đi.
Cô hướng về phía Spider-Man, đồng thời nhanh chóng tắt [Long Hóa], cố gắng giữ mức năng lượng trên 50%.
Sự biến đổi dần dần rút đi.
Đồng tử xanh lục trở lại bình thường.
Lớp vảy biến mất.
Màng cánh thu lại.
Tất cả những dấu vết không thuộc về con người—biến mất ngay khi ứng dụng đóng lại.
Chỉ còn lại một cơn choáng váng dữ dội.
Lania cắn đầu lưỡi, dùng cơn đau để xua đi cảm giác tê liệt.
Cô nâng giọng, gọi:
"Jarvis."
Giọng của Jarvis vang lên, đúng lúc tên đối thủ đang run rẩy tự tiêm thuốc ức chế vào động mạch.
Lania vẫn không quay đầu lại, nhưng cô lạnh lùng hỏi:
"Ngày 9 tháng 11—cấp dưới của ông đã thực hiện nhiệm vụ tại khu Brownsville."
"Bọn họ đã giết một bé gái... và lấy đi não bộ của cô bé."
"Nhiệm vụ đó là nhắm vào ai? Khách hàng là ai?"
Ống tiêm cắm vào động mạch, dòng dung dịch chảy vào huyết quản.
Hơi thở của hắn bắt đầu ổn định lại, cơ thể giãn ra, lớp vảy từ từ biến mất.
Hắn hé miệng, vừa định trả lời:
"Tân...."
"ARGHHHH—!"
Câu nói chưa dứt, thì cơ thể hắn đột nhiên bùng nổ!
Gai xương sắc nhọn xuyên phá làn da!
Chúng chọc thẳng ra ngoài, đâm ngược vào chính cơ thể hắn, xuyên từ trong ra ngoài!
Hắn không kịp phản ứng—
Hắn bị xiên lên, treo lơ lửng giữa không trung trên chính những gai xương của mình.
Vô số xương nhọn mọc ra như bụi gai tử thần, xuyên qua lục phủ ngũ tạng.
Ánh mắt hắn mở to kinh hoàng, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Một giọt máu nhỏ xuống—lặng lẽ chảy dọc theo gai xương.
Không đợi chạm đất, những giọt máu lập tức bốc cháy, ngọn lửa màu vàng kim trong nháy mắt nuốt chửng thi thể của người phụ trách.
Nhưng Lania không để tâm đến điều đó.
Từ lúc dung hợp với Long Huyết đến giờ mới chỉ hơn một phút trôi qua, nhưng với một người bình thường, vết thương thế này đủ khiến máu trên cơ thể họ cạn hơn phân nửa.
Cô cố gắng không nghĩ đến hậu quả. Lania lao đến bên Spider-Man, thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra tốc độ tự lành của cậu nhanh hơn cô tưởng —— ít nhất, cậu vẫn còn thở.
Có cách nào cứu cậu ấy không...?
Lania biết cô phải thật bình tĩnh. Cô hít một hơi thật sâu, gạt bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn, tập trung toàn bộ ý thức vào dòng sông ánh sáng.
Dòng sông ấy không chỉ đại diện cho những ứng dụng cô đang có, mà còn là những ứng dụng cô có thể sử dụng, kể cả những cái mà cô chưa từng tải xuống.
Nếu như... nếu như cô có khả năng làm được điều đó —— cô nhất định có thể tìm thấy thứ mình cần!
Không có nhiều thời gian. Lania chìm sâu vào dòng chảy ánh sáng, ý thức cô phiêu du qua những con sông sao bất tận, dần trôi về một nơi vô định.
Tựa như đã trôi dạt qua cả một dòng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng cô cũng bắt được một tia sáng nhỏ nhoi.
Cô mở mắt.
[Picsart]
Picsart, Inc.
Ứng dụng
Dành cho lứa tuổi 12+
(Công cụ chỉnh sửa ảnh?!)
Lania: "......"
Cô cần một app có thể hồi máu, nhưng tại sao lại tìm ra một ứng dụng... chỉnh sửa ảnh???
Nhưng dòng sông ánh sáng không thể sai được.
Lania chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài thử nghiệm. Cô tranh thủ bắt wifi, tải ứng dụng xuống thật nhanh.
Thời gian chờ đợi luôn là thứ đáng sợ nhất, đặc biệt khi cô không biết Spider-Man có thể cầm cự được bao lâu.
Ngay khi biểu tượng ứng dụng sáng lên, cô lập tức mở Picsart, thử bấm loạn trên màn hình xem có công cụ nào hữu ích không.
Cái này... sử dụng thế nào đây? Chụp một bức ảnh sao?
Lania chưa từng chắc chắn điều gì trong tình huống này. Cô thử chụp một tấm ảnh của Spider-Man.
Bên dưới ảnh lập tức hiện ra hàng loạt tùy chọn: Cửa hàng, Công cụ, Hiệu ứng, Nhãn dán...
Mục nhãn dán có một biểu tượng xuất hiện đầu tiên —— một đôi tai cún.
Trong cơn rối loạn, Lania vô thức chọn nó, kéo đôi tai cún lên đầu của Spider-Man, rồi lo lắng bấm xác nhận.
Chỉ trong chớp mắt ——
Một đôi tai chó xuất hiện trên đầu Spider-Man.
Trên đống đổ nát, Spider-Man vẫn bất tỉnh. Nhưng trên đỉnh đầu cậu, lại có thêm... một đôi tai mềm mại cụp xuống, hoàn toàn không thuộc về cậu.
Chúng hòa vào lớp mặt nạ bảo hộ một cách hoàn hảo, thậm chí từng sợi lông tơ đều trông sống động như thật.
Lania: "......Oa."
Khoan đã.
Có phải tất cả chỉnh sửa trong ứng dụng đều sẽ... trực tiếp xuất hiện trong hiện thực không?!
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô lập tức có kế hoạch hành động.
Nhưng đúng lúc đó, Jarvis bất ngờ lên tiếng:
"Tiểu thư, tôi nghĩ cậu ấy tạm thời không cần quần áo."
Cô còn chưa kịp phản ứng, Jarvis đã vội bổ sung:
"... Nhưng cô vừa chọn—"
"À." Lania thản nhiên đáp, không quá bận tâm.
Công bằng mà nói, đúng là mặc quần áo sẽ hơi khó chỉnh sửa hình ảnh. Vì vậy, cô nhanh chóng cởi áo và quần thể thao của Spider-Man ra, sau đó chụp lại vết thương trên bụng cậu.
Jarvis: .........
Hệ thống AI cảm thấy mệt mỏi đến mức không muốn lên tiếng nữa.
Vết thương xuyên thấu trên bụng cậu nhanh chóng bị chỉnh sửa biến mất. Cùng lúc đó, hơi thở của Spider-Man cũng dần trở nên ổn định hơn.
Lania tròn mắt.
Lania: "Jarvis, nhìn này! Nhìn này!"
Jarvis: "... Tôi thấy rồi."
Hắn không thể phủ nhận rằng phản ứng của Lania là hoàn toàn hợp lý. Nếu bỏ qua chuyện Picsart có thể chỉnh sửa cả thế giới thực, thì bản thân hắn cũng không thể đảm bảo Spider-Man có thể kiên trì đến lúc "ngài Stank" đến.
Dù giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã phát hiện ra Lania thực chất đang cực kỳ căng thẳng. Cổ họng cô như nghẹn lại, mắt không rời khỏi Spider-Man dù chỉ một giây, thậm chí hô hấp còn nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi đề nghị:
"Tôi có thể đặt trước một suất cấp cứu tại bệnh viện. Ngài Stank sẽ đến ngay."
Lời này khiến Lania chần chừ.
"Nhưng như vậy thân phận của cậu ấy sẽ bị lộ mất." Cô cau mày. "Chuyện này... ít nhất phải đợi đến khi cậu ấy tỉnh lại, rồi tự quyết định."
Nếu nhập viện, chắc chắn cậu ấy sẽ phải kiểm tra toàn thân, đồng nghĩa với việc mặt nạ sẽ bị tháo xuống.
Tuy nhiên, nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cô có thể tiếp tục sử dụng Picsart để chữa lành cho cậu ấy. Như vậy, không lâu nữa cậu ấy sẽ tự tỉnh dậy.
Nếu không phải tình huống bất khả kháng ——
"Chúng ta phải rời đi ngay." Cô nói.
Jarvis: .........
Dù biết rằng cách xử lý của Lania hoàn toàn hợp lý, nhưng mà...
Ngài Stank, tôi xin lỗi.
Hắn yên lặng nuốt lời xin lỗi vào trong lòng, rồi ôn tồn nhắc nhở:
"Vậy thì, tốt nhất cô nên nhanh lên."
Lania gật đầu, tạm thời giúp Spider-Man mặc lại quần áo, sau đó thử bế cậu lên.
Nhưng thử vài tư thế đều cảm thấy kỳ quặc, không mấy thuận tay. Cuối cùng, cô quyết định bế ngang cậu, nhưng suýt chút nữa bị mất thăng bằng.
Rõ ràng nhìn gầy như vậy, sao lại nặng thế này...?!
Do cơ bắp nặng quá sao?
Chế độ bay lập tức được kích hoạt, luồng lực trường vô thanh lan rộng.
Lania ôm Spider-Man lơ lửng giữa không trung, xác định phương hướng, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm Brooklyn.
Không lâu sau, một bóng người kim loại màu đỏ và vàng xé gió lao đến, xuất hiện phía trên đống tàn tích.
Peter Parker từ từ mở mắt.
Ký ức của cậu vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc đưa ống thuốc cho Little Red Riding Hood.
Sau đó —— hoặc là cậu đã chết, hoặc là cậu hiện tại đang ở một nơi an toàn.
Cậu mất vài giây để lấy lại nhận thức, nhưng ngay lúc đó, trán cậu bỗng bị gõ nhẹ hai cái.
Ngay sau đó, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên:
"Cậu tỉnh chưa?"
Peter chớp mắt vài lần, hơi thở có chút hỗn loạn.
"...Tôi tỉnh rồi?"
Mình còn sống?
"Cô đã cứu tôi?"
Cậu vừa hỏi, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Lania.
"Cảm ơn. Nhưng đây là đâu?"
Khi vừa tỉnh lại, đầu óc cậu vẫn còn mơ hồ. Nhưng sau khi nghe thấy giọng của cô ấy, Peter theo bản năng cúi xuống nhìn bụng mình, rồi đưa tay sờ thử.
... Không có gì cả.
Không có vết thương.
Không có máu.
Không có...
Quần áo.
Peter: ...
Peter: ????????
Trong khoảnh khắc đó, ký ức chợt ùa về ——
Khoảnh khắc Lania cởi quần cậu.
Peter bật dậy như lò xo, mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Trong khi đó, Lania lại vô cùng hào hứng.
Cô đã ngồi đây đợi nãy giờ, ngay cả băng vải mới và quần áo sạch cũng đã chuẩn bị sẵn. Vốn định tìm chủ đề để nói chuyện, nhưng vừa quay sang đã thấy Peter sờ bụng một cách hoảng hốt, rồi đột nhiên cứng đờ người.
Lania: ...
Khoan đã, không phải như cậu nghĩ đâu!
Cô không làm gì hết! Không có!!!
Cái này hoàn toàn là vì chỉnh sửa hình ảnh!
Nếu còn mặc quần áo, rất có thể cô sẽ chỉnh luôn cả cơ bụng cậu mất! Vì sự an toàn của Peter, cô chỉ để lại quần lót và mặt nạ bảo hộ!
Cô rất lo lắng, không biết có lỡ chỉnh nhầm gì không... Nhưng mà thôi, dù sao cũng đã xong rồi.
Lania im lặng vài giây, rồi miễn cưỡng nói:
"... Đây là hiệu quả trị liệu."
Peter: "......Hả, à... ha, ha ha..."
Cậu nuốt nước bọt, ánh mắt lảng tránh.
Băng vải được quấn cẩn thận, che đi phần bụng từng bị thương của cậu. Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt xanh lá đầy bí ẩn của Lania, nỗi sợ hãi trong lòng cậu lại tăng lên theo cấp số nhân.
Bây giờ, nếu che háng lại thì còn kịp không???
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro