Chap 47: Fan cuồng điện ảnh Hoa ngữ
Trò chơi này thực sự rất khó.
Lania hoàn toàn tin tưởng điều đó. Sau khi tu sửa xong trang viên, có lẽ cả đời này cô cũng không muốn nhìn thấy trò chơi này thêm lần nào nữa. Nhưng khi nhìn ra bãi đất hoang tàn chưa khai phá, cô lại phải thừa nhận rằng mong ước đó có lẽ sẽ còn rất lâu nữa mới thành hiện thực.
[Mộng Ảo Hoa Viên] dường như có một bộ quy tắc vận hành riêng, áp dụng chặt chẽ lên chính nó. Mọi quy tắc trong trang viên này đều phải tuân theo thiết lập sẵn có, nên nếu không có đủ ngôi sao, ngay cả việc rời đi cũng là điều không thể, chẳng khác gì bị mắc kẹt trong một cái bẫy.
Còn về lý do tại sao nhóm thợ sửa chữa có thể ra vào mà không bị ngăn cản, hay vì sao lần trước ngài Wayne lại rời đi một cách dễ dàng......
Lania có một suy đoán.
Có lẽ những công nhân kia thực ra đã tiêu tốn ngôi sao của cô. Còn hàng xóm, có lẽ là nhờ lần trước cô bỏ ngôi sao ra để sửa lại hồ nước sau khi cây đổ đè vỡ.
Nói cách khác, nếu cô chịu trả ngôi sao để sửa lại gara bị Optimus Prime đâm sập...... thì hắn có lẽ đã có thể rời đi.
Nghĩ đến đây, Lania lặng lẽ liếc nhìn thủ lĩnh Autobots, lúc này đang ngồi xổm bên bồn hoa, cẩn thận chọn lựa từng quả mọng.
Một người máy cao lớn hơn cả gara, giờ lại ngồi thu mình giữa đám cây cỏ, nhón từng trái cây một cách nhẹ nhàng bỏ vào rổ. Cảnh tượng này chẳng hiểu sao khiến cô liên tưởng đến hình ảnh một con mãnh hổ đang nhẹ nhàng ngửi hoa hồng.
...... Cố lên giải đố đi, thủ lĩnh. Cô lặng lẽ nghĩ.
May mà Optimus Prime có đủ kiên nhẫn... Ít nhất, cho đến lúc này hắn vẫn chưa bóp nát bất kỳ quả nào.
Lania cũng không phải không muốn giúp, chỉ là vận may của cô lúc nào cũng tệ hại. Vừa rồi, cô đã dùng hết tất cả lượt chơi mà vẫn chưa kiếm được một ngôi sao nào, nên bây giờ chỉ có thể chán nản chờ đợi hồi phục lượt.
[Mộng Ảo Hoa Viên] là một trò chơi ghép hình, phần lớn chướng ngại là trái cây, đôi khi là giọt nước hoặc lá cây. Điều kiện qua màn cũng khá đa dạng, thường là thu thập một loại vật phẩm nào đó, ví dụ như Austin hướng dẫn Optimus Prime hái trái cây.
Nhưng cũng có những yêu cầu kỳ lạ hơn, như thu thập phỉ thúy...... hoặc thậm chí là các người lùn nhỏ trong vườn.
Cũng chính vì điều này mà Logan đang ngồi xổm bên kia, cau mày dùng móng vuốt cào đất, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Có cái xẻng nào không?"
Cuối cùng, sau một hồi đào bới bằng tay không, anh ta không chịu nổi nữa, rút móng vuốt ra khỏi đất rồi ngẩng đầu hỏi Lania.
"...... Tôi cảm thấy có khi cũng không giúp được gì đâu."
Tất nhiên là có xẻng. Trong trò chơi, xẻng sắt là một đạo cụ, trong kho của Lania vẫn còn vài cái. Còn trong thực tế, phòng chứa đồ chắc chắn cũng có ít nhất một tá. Nhưng cô thực sự hoài nghi về chất lượng của chúng. Dù sao thì, trong game, xẻng chỉ dùng được một lần rồi biến mất, mà rõ ràng mọi thứ trong trang viên này đều tuân theo quy tắc trò chơi.
Dù vậy, cô vẫn chạy đi tìm thử.
Người ta thường nói, mỗi phòng chứa đồ trong nhà giống như một vũ trụ thu nhỏ, chất đầy những món đồ dường như vô dụng nhưng lại không nỡ vứt đi. Và mỗi khi định dọn dẹp sạch sẽ, ta lại phát hiện ra rằng, từng món trong đó đều gắn liền với những ký ức cũ, khiến ta không thể buông tay.
Lania lục tung đống đồ trong căn phòng chứa ẩm thấp, mốc meo, suýt nữa va đầu vào mấy lần. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy một chiếc rương gỗ, bên trong xếp ngay ngắn vài chiếc xẻng sắt.
Cô rút ra một cái, nghĩ nghĩ, lại lấy thêm một cái nữa, rồi mở kỹ năng dung hợp, thử hợp nhất chúng vào cơ thể mình.
Trước đó, Lania đã tự nhủ sẽ không tùy tiện dung hợp đồ vật lung tung nữa, nhất là khi xẻng sắt chỉ là đạo cụ dùng một lần. Nhưng cô đoán rằng nếu mình dung hợp với xẻng sắt, có lẽ sẽ có một vài thay đổi thú vị.
Vừa quay người định đưa cho Logan, cô bất ngờ vấp phải thứ gì đó dưới chân, cả người ngã nhào xuống nền nhà phủ đầy bụi.
Cú ngã làm mấy món đồ trên giá rơi xuống loảng xoảng, căn phòng ngay lập tức trở nên náo nhiệt như một màn pháo hoa nổ tung.
Lania phải chật vật lắm mới bò dậy khỏi đống bụi, hắt hơi mấy cái liền. Cô chưa kịp nhặt lại cái xẻng thì đã vội vàng kiểm tra xem có làm rơi mất thứ gì quan trọng không.
Cô chưa kịp đóng kỹ năng dung hợp, nên bây giờ không biết mình đã hấp thụ nhầm thứ gì nữa......
Trên sàn không có quá nhiều manh mối để cô suy đoán. Thứ duy nhất cô thấy là một chiếc thùng nhựa màu trắng bị đổ, bột phấn từ trong thùng rơi vãi khắp nơi.
Cô cúi xuống đọc nhãn dán trên thùng nhưng hoàn toàn không hiểu đây là thứ gì. Khi lật xuống phần hướng dẫn sử dụng, cô mới thấy đây là một loại keo dán đặc biệt, có thể kết dính ngay cả khi ở trong nước, thường được dùng để sửa chữa vết nứt trên thuyền hoặc đập nước. Không biết có phải Austin mua về để tu sửa khu vực dưới nước hay không.
...... Hy vọng dung hợp cái này không gây ra chuyện gì kỳ quặc.
Lania thầm mong mọi thứ vẫn ổn khi cô rời khỏi phòng chứa đồ và quay lại khu vườn, đưa xẻng cho Logan.
Logan nhận lấy, vung một nhát xuống đất.
Chiếc xẻng cắm phập vào lớp đất mềm mại, dễ dàng như dao nóng cắt bơ. Chỉ hơi dùng lực, anh đã đào lên một nắm đất, để lộ lớp đá xanh lấp lánh bên dưới.
"Cô có sở thích chôn phỉ thúy dưới đất à?" Logan nhướng mày, có chút bất ngờ.
Lania trầm ngâm: "Không có...... Chắc lát nữa Austin sẽ đến thu dọn chúng."
—— Sau đó đem bán lấy tiền tu sửa trang viên. Được rồi, giờ thì cô đã hiểu Austin lấy tiền từ đâu rồi.
Logan chỉ "ừ" một tiếng, cũng không tỏ ra quá hứng thú với đống khoáng thạch này. Anh tiếp tục vung xẻng, đào tiếp nhát thứ hai.
Nhưng lần này, khi chiếc xẻng vừa chạm vào đất, chưa kịp đào sâu thì một tiếng rắc vang lên giòn tan.
Lưỡi xẻng gãy đôi.
"......" Logan im lặng nhìn chằm chằm những mảnh kim loại vỡ vụn, sau đó cúi xuống nhìn bàn tay mình.
Lania cũng nhìn xuống tay anh, rồi lúng túng nói: "...... Chắc không phải do móng vuốt của anh quá sắc đâu."
Dù sao thì đây cũng là đạo cụ dùng một lần mà...... Cô thầm nghĩ.
...... Cô không biết cảnh tượng này lại khiến người hàng xóm của mình đột nhiên nghi ngờ sâu sắc về việc tại sao trước đây Logan có thể dùng xẻng sắt mà rèn ra một món vũ khí sắc bén như vậy.
Sau khi gom lại những mảnh xẻng vỡ và vứt vào thùng rác, Lania không nhịn được mà bắt chước Logan, lén lút nhìn tay anh thêm mấy lần.
Từ sau khi đến Gotham và trải qua đủ chuyện kỳ lạ, Lania cũng dần đoán được rằng anh chàng tài xế này có lẽ không phải người bình thường. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ không kinh ngạc khi thấy từ mu bàn tay anh đột nhiên vươn ra những lưỡi dao sắc bén.
Cô nhớ rất rõ những lưỡi dao đó mọc ra từ mu bàn tay, lưỡi mỏng, sắc bén đến đáng sợ, tua nhỏ máu thịt trước khi biến thành hung khí giết người. Chúng không giống như xương bị kéo dài, mà giống những lưỡi dao được cấy vào bên trong hơn.
Lania không hề che giấu ánh mắt tò mò của mình. Logan nhanh chóng nhận ra cô đang chăm chú nhìn bàn tay anh, nhưng anh cũng chẳng buồn thu tay lại, chỉ thỉnh thoảng ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt có chút kỳ quặc pha lẫn thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn mặc cô quan sát tùy ý.
Chờ đến khi Lania dời mắt đi, Logan im lặng chờ xem cô định nói gì.
"Có lạnh không?" Cô hỏi.
Lania từ khi dung hợp với túi nước giữ nhiệt thì không còn cảm thấy lạnh nữa, nhưng giờ thấy Logan dùng tay không đào đất, cô chợt nhớ ra nhiệt độ bên ngoài vẫn đang dưới 0°C.
"Để tôi hỏi xem Austin có bao tay không." Cô vừa nói vừa vươn tay về phía Logan.
"......?" Logan nhìn bàn tay nhỏ nhắn vươn tới, theo phản xạ liền đưa tay cho cô.
Lòng bàn tay cô ấm áp như một chiếc lò sưởi nhỏ, vừa chạm vào đã xua tan cái lạnh bám chặt vào xương tay anh.
...... Nhưng ngay sau đó, cô bắt đầu xoay xoay bàn tay anh, lật qua lật lại như đang cán bột, động tác thuần thục hệt như đang dùng bàn ủi là quần áo. Đến khi cảm thấy tay anh đã đủ ấm, cô mới thả ra như không có chuyện gì xảy ra, quay người đi tìm bao tay.
Logan nhìn hai bàn tay của mình—bây giờ đã hơi ửng đỏ vì ma sát.
"???"
Sau một thời gian dài ở New York và phải tự xoay sở mọi thứ, kỹ năng làm việc nhà của Lania đã đạt đến mức thành thạo. Huống hồ, bản thân cô vốn đã giống như một thiết bị gia dụng di động, lúc cần thiết hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, sống vô cùng thoải mái.
Khi tìm thấy Austin, Lania thấy anh đang ngồi trên ghế dài đọc báo. Kẹo Sữa và Silvia thì chẳng biết đã chạy đi đâu.
Thấy cô đến, Austin vui vẻ vẫy tay, giơ tờ báo lên khoe.
"Lania, khu vườn cam của chúng ta vừa được bình chọn là vườn hoa đẹp nhất, còn được báo viết hẳn một bài đưa tin nữa đấy."
Lania có ấn tượng về việc trồng hoa này. Mỗi tuần đều có một sự kiện trồng cây, nếu đạt mục tiêu thì sẽ nhận được đạo cụ và phần thưởng là thời gian sinh tồn vô hạn trong một khoảng thời gian nhất định. Mà cô thường xuyên chỉ có thể giành được sao khi chật vật vượt qua những thử thách nguy hiểm nhất.
Cô hỏi: "Anh có bao tay không?"
"Để tôi tìm xem." Austin lộ vẻ trầm ngâm, sau đó chợt nhớ ra chuyện khác, bèn hỏi: "Đúng rồi, Lania, cô định sửa khu vực nào tiếp theo?"
Trước đây, do không chắc liệu có cần sửa lại khu nhà chính hay không, nên Lania chỉ mới xử lý xong việc đuổi chuột chũi ở khu vực thứ tư, sau đó không động tay vào nữa. Ban đầu cô định tu sửa phòng ngủ trước khi tiếp tục các khu vực khác, nhưng rồi lại phát sinh nhiệm vụ sửa gara. Giờ danh sách nhiệm vụ đã dài thêm, trong khi số sao tích lũy cũng đã tiêu sạch, chẳng còn dư lấy một viên.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Sửa gara trước đi."
Khu gara vốn bị cỏ dại mọc um tùm, lại còn có một vũng nước bốc mùi tanh. Khi mở khóa khu vực này, Austin đã phải dọn sạch bụi rậm, xử lý cây thủy sinh, lọc nước bùn và lấp các hố xung quanh. Sau đó, anh mới có thể lát cỏ và trải đá cuội để nâng cấp gara. Nhưng do thiếu sao, phần cảnh quan quanh hồ nước vẫn còn dang dở, trông khá hoang vắng.
"Nếu vậy, trước tiên chúng ta cần gọi điện cho Jason, bảo anh ấy đến kiểm tra hệ thống điện đã." Austin nói.
Chuyện này thực sự quan trọng. Dù rằng ăn tối dưới ánh nến có thể tạo ra bầu không khí lãng mạn, nhưng sống dựa vào hầm trữ thực phẩm thay vì tủ lạnh thì lại quá sức hoài cổ. Về điểm này, Lania xin được phép miễn bàn.
Cô đưa điện thoại cho Austin để anh gọi cho thợ sửa điện, tiện thể hỏi luôn về thùng bột trắng trong kho chứa.
Austin đáp: "À, đó là một loại keo dán thử nghiệm từ phòng thí nghiệm của Jenny—mẫu β. Chỉ cần gặp nước, nó sẽ lập tức biến thành keo dính và bám chặt vào bề mặt. Điểm đặc biệt là nó không cần thêm chất xúc tác hay nguyên liệu phụ, và một khi đã dính thì gần như không thể rửa sạch, ngay cả trong nước."
Lania: "??????"
Austin: "Ý tôi là, gặp nước thì nó sẽ dính chặt, và rửa cũng không sạch."
Lania: "...... Hiểu rồi."
Austin gật đầu, sau đó nhắc đến một chuyện khác: "Còn nữa, hôm qua cô mang đến mấy con cá, lúc đầu tôi không để ý, đến khi nhận ra thì Silvia đã vớt mất một con. Cô có muốn kiểm tra lại xem còn đủ số không?"
Lania: "......"
Lania: "...... Hả?"
Cá của cô???
Ở một góc vườn, Silvia đang ung dung liếm lông, trông chẳng khác gì một quý cô thanh lịch. Hoàn toàn không có vẻ gì là một con mèo rừng Na Uy vừa bị liệt vào danh sách đen của cư dân Atlantis.
Thấy vẻ mặt hoang mang tột độ của cô, Austin vội vàng an ủi: "Đừng lo, tôi đã dạy dỗ Silvia rồi. Nó hứa từ giờ sẽ cư xử như một tiểu thư khuê các."
Lania: "À."
Sau đó, cô mơ hồ hỏi: "Anh có tìm lại được bộ xương không?"
Thật ra, khi quyết định nuôi cá chung với một con mèo, cô lẽ ra nên lường trước hậu quả này.
Lania thở dài. Chỉ mong xương cá có thể nhờ dung nham núi lửa hồi sinh thành công......
May mắn thay, những chú cá từ [AbyssRium] vốn không cần nước để sinh tồn, vừa đến khu vườn đã vui vẻ bơi lội khắp nơi. Chỉ cần vạch một chiếc lá lên là có thể thấy một chú cá hề tuyết đang đung đưa vây cá dưới đó.
Chính cô cũng không dám tin mình có thể tìm lại đàn cá.
Có lẽ cô nên nhờ Silvia hỗ trợ chăng?
——
Ở khu vực gara, hồ nước vẫn chưa được lát đá cuội để cố định bờ. Chỉ cần sơ ý một chút là có thể trượt chân xuống nước.
Mặt hồ đã đóng một lớp băng mỏng, những hoa băng phức tạp phủ lên trên như những tán cây rậm rạp in bóng xuống mặt nước.
Silvia ăn xong chỉ chừa lại phần đầu xương cá vương vãi bên bờ. Lania cẩn thận nhặt những mảnh xương ấy lên, rửa sạch trong nước ao rồi mở [AbyssRium], nhấn vào kỹ năng "Núi lửa phun trào".
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bộ xương cá.
—— Ngay khoảnh khắc môi chạm vào, bộ xương trắng trơ liền dần dần hồi phục. Thịt da mọc lại, nội tạng được tái tạo, lớp vảy xếp chồng ngay ngắn, màu sắc rực rỡ từ nơi cô hôn dần lan đến tận đuôi vây. Chú cá bé nhỏ từng chết đi nay lại hồi sinh, nhẹ nhàng vẫy vây rồi bơi lên không trung.
Lania buông tay, nhìn theo chú cá bơi xa, từng chùm bong bóng nhỏ phun ra từ miệng nó. Sau khi xác nhận mọi thứ đã ổn, cô mới yên tâm bắt đầu nâng cấp đá san hô và hệ sinh thái trong thủy cung của mình.
[AbyssRium] có rất nhiều loài cá ẩn mà người chơi cần thực hiện các hành động đặc biệt để mở khóa. Chính xác thì Lania cũng không nhớ rõ hết, nên cô chỉ có thể thử từng cách một. Ví dụ, nếu chụp ảnh Joker Fish ba lần thì có thể mở khóa Joker Fish màu xanh, hoặc chụp Goby Fish ba lần thì sẽ mở khóa Landes Goby,... Cứ thế mà thử nghiệm.
Cô vỗ nhẹ lên màn hình, chợt nảy ra một ý tưởng mới.
Nếu tất cả những con cá ẩn đều đã được lập trình sẵn, vậy nếu cô trực tiếp dùng khả năng "Ngân Hà Đầy Sao" để bước vào thế giới của [AbyssRium], thì có thể nhìn thấy tất cả cách mở khóa không nhỉ?
Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên từ phía cổng trang viên, sau đó là giọng vui mừng của Austin:
"Jason! Cuối cùng cậu cũng tới rồi!"
Lania không để tâm lắm đến tiếng ồn ngoài cửa, cô nhắm mắt lại, tập trung nhập hồn vào dòng chảy ánh sáng trong ngân hà. Ý thức cô xuyên qua những tia sáng, đảo mắt tìm kiếm và nhanh chóng bám vào luồng thông tin cần thiết.
Xa xa, giọng Austin lại truyền đến:
"Hệ thống chiếu sáng trong gara cũng có vấn đề..."
Hàng loạt mã số đổ ập vào đầu cô như thác lũ. Những ký tự tiếng Anh xa lạ điên cuồng xoay tròn, ngay khi tiếp xúc với ý thức của cô, chúng lập tức biến đổi thành những dòng dữ liệu ánh sáng. Lania lờ mờ nhận ra chúng, mở mắt ra và nhìn lại màn hình trò chơi trước mặt, bỗng nhiên có cảm giác xa lạ và mơ hồ khó tả.
Cô chớp mắt, dựa vào dữ liệu giải mã được, nhấn vào biểu tượng "Triển lãm ảnh" ở góc phải màn hình—về lý thuyết, đây là nơi người chơi có thể xem bộ sưu tập ảnh chụp của chính mình. Nhưng rõ ràng cô chưa từng kết nối với người chơi nào khác...
Còn chưa kịp nghĩ thêm, hình ảnh trước mặt bỗng nhiên thay đổi.
Mọi thứ xung quanh chìm vào bóng tối vô tận.
Ngay khoảnh khắc đó, một lực hút mạnh mẽ trào ra từ trong màn hình.
Lania ngây người, chưa kịp phản ứng thì ý thức của cô đã bị hút vào màn đêm sâu thẳm
Nếu có ai sẽ là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi bất thường của bạn, thì đó chỉ có thể là người thân hoặc kẻ thù.
Nhiều năm trước, khi còn là Robin—trợ thủ của Batman, Jason Todd có lẽ sẽ cho rằng mình thuộc về vế đầu tiên.
Vài năm sau, khi anh sống lại và trở thành Red Hood, anh lại tin rằng mình chỉ có thể là kẻ thù.
Còn hiện tại...
Anh nhận ra rằng, tất cả những gì có thể làm, chính là đứng giữa đống đổ nát ấy, trầm mặc nhìn lại những thứ đã không thể nào vãn hồi.
Cũng vì vậy mà Jason tạm gác lại cuộc điều tra về tổ chức tình báo ngầm, thay vào đó lại chú ý đến người hàng xóm mới vừa xuất hiện cạnh trang viên Wayne.
So với Batman, hàng xóm này có vẻ thân thiện hơn nhiều, mà ngôi trang viên mang đầy dấu vết ma pháp kia cũng hiếu khách hơn hẳn... Ừ thì, dù sao Wayne Manor cũng đã cháy rụi rồi, làm sao có thể mong chờ một đống phế tích lại nhiệt tình tiếp đón ai được chứ?
Về người hàng xóm này, Jason vẫn nhớ Batman từng nói:
"Chuyện này không cần cậu lo. Nó nguy hiểm hơn cậu nghĩ nhiều, tôi sẽ tự xử lý."
Rồi sau đó, tầng lớp thượng lưu của Gotham bắt đầu lan truyền một câu chuyện ít ai biết: "Bruce Wayne đam mê làm vườn".
À, thì ra đây là cách xử lý của anh ấy.
...... Jason cảm thấy vẫn nên tự mình đến xem thì hơn.
Từ khi xuất hiện, trang viên này luôn trong quá trình sửa chữa khu vườn. Gần như tất cả các công ty thiết kế cảnh quan ở Gotham, từ lớn đến nhỏ, đều được điều động đến đây, vô số vật liệu được chuyển tới vùng ngoại ô như nước lũ đổ về. Jason nhanh chóng tìm một công việc liên quan đến hệ thống điện để lẻn vào.
Lần đầu tiên, anh chỉ thăm dò kết cấu biệt thự và khu vườn.
Lần thứ hai, anh tranh thủ cài đặt một số thiết bị giám sát nhỏ trên mái nhà.
Lần này là lần thứ ba, có lẽ anh có thể ra tay với hệ thống điện, bảo đảm rằng bất cứ khi nào cần, anh đều có thể được triệu tập đến trang viên để sửa chữa.
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, Jason đi vào khu vườn, băng qua tiền viện và một khu vực chưa hoàn thành, rồi trông thấy gara mới xây.
Họ dường như vừa mở rộng thêm một khu vực. Lần trước anh đến, chỗ này vẫn còn là một vùng đầm lầy.
Đi qua cổng vào, Jason nhìn thấy hồ nước và bãi cỏ xanh mướt thay thế cho đầm lầy cũ. Bên cạnh hồ, một cô gái mặc váy ngủ màu trắng, tóc đen dài, đang đứng đó.
Jason nhanh chóng nhận ra cô—lần trước khi quan sát từ biệt thự, anh đã thấy cô vài lần. Dường như cô chính là chủ nhân của trang viên này.
Có nên lịch sự chào hỏi một tiếng không nhỉ?
Còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên Austin bên cạnh hoảng hốt kêu lên:
"Lania! Không!"
Jason lập tức nhìn về phía hồ nước, cô gái ấy đột nhiên ngã thẳng xuống, như một bức tượng sáp cứng đờ, rồi chìm ngay lập tức.
Tiếng "TÕM" vang lên, mặt nước khuấy động.
Biến cố bất ngờ khiến Jason sững lại một giây, nhưng không cần nghĩ ngợi nhiều, anh lập tức vứt thùng dụng cụ xuống đất, lao nhanh về phía trước, nhảy xuống hồ nước.
Dưới làn nước tối mờ, anh mới phát hiện hồ này sâu hơn vẻ bề ngoài rất nhiều. Ánh sáng xuyên qua mặt nước, phản chiếu những tia xanh lục mờ ảo.
Trước mắt, một bóng trắng lao xuống đáy hồ với tốc độ đáng sợ, như thể bị cột một tảng đá khổng lồ kéo xuống.
Jason dốc hết sức bơi về phía cô, xuyên qua làn tóc dài trôi nổi trong nước, vươn tay chộp lấy cổ tay cô. Sau đó, anh xoay người, chuẩn bị thực hiện kỹ thuật cứu người đuối nước, vòng tay qua eo cô để kéo lên...
... Và ngay khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình bị kéo xuống.
Khoan đã.
Dòng nước tràn vào miệng mũi, Jason ngay lập tức nhận ra lực kéo đến từ cánh tay mình, cô gái này nặng đến mức quái dị!
Bất ngờ không kịp phòng bị, anh bị cô lôi thẳng xuống đáy hồ. Jason giật mình, cố gắng vùng vẫy để nổi lên, nhưng vô ích trước trọng lượng đáng sợ của cô, mọi nỗ lực phản kháng đều vô dụng.
Anh có cảm giác mình nhẹ như lông vũ, hoàn toàn không tồn tại trước sức nặng của cô.
... Đây là người hay một bức tượng vàng ròng vậy?!
Trong chớp mắt, "bức tượng vàng" đã chạm đáy hồ, lún một nửa vào lớp bùn. Jason, người vô tội bị kéo xuống theo, trừng mắt nhìn cô gái kia, rồi bất lực thả ra một chuỗi bong bóng nước nhỏ.
Chết tiệt... có khi anh nên buông tay trước, bơi lên mặt nước lấy lại hơi, rồi cân nhắc xem có cần gọi cần cẩu để vớt cô lên không.
Jason né tránh theo phản xạ, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được. Anh cúi đầu nhìn tay mình đầy nghi hoặc.
Và sau đó, anh chìm vào im lặng.
Vì một lý do nào đó, tay hai người họ đã dính chặt vào nhau. Dù cố gắng thế nào, chúng cũng không thể tách rời, cứ như thể đang kiên quyết truyền đạt một loại ý chí:
"Trừ khi chặt tay, nếu không thề sống chết không chia lìa."
Jason: ".................."
Anh ngước lên, nhìn ánh sáng chập chờn trên mặt nước.
Dưới điều kiện hít vào đầy oxy trước khi lặn, giới hạn nín thở của con người có thể đạt đến 22 phút. Theo như Jason biết, kỷ lục nín thở của Batman là 5 phút 15 giây và anh thừa nhận mình kém lão già đó một chút. Giả sử bản thân có thể cầm cự được 4 phút đi...
Vậy 4 phút có đủ để Austin tìm người xuống đây kéo "tiểu thư hà mã" này lên không?
Red Hood—người sắp chết đuối vì cứu người—cảm nhận phổi mình ngày càng cạn oxy, nhìn ánh sáng lấp lánh phía trên hơn 10 mét mà bất lực.
Từ tận đáy lòng, anh cảm thấy một cơn xúc động muốn hộc máu.
Chết tiệt thật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro