Chương 1
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau vẫn cùng giả thiết, thời gian xảy ra là ở ba năm sau
Tui rất thích anh trai này, dáng đẹp mà còn ngoan ngoãn bảo vệ "trứng" XD
.............
Quy tắc trách phạt: Đối với những nhân tài có tố chất cao vi phạm pháp luật nhưng lại có trợ giúp cho sự phát triển của quốc gia, họ có thể lựa chọn tiếp nhận trừng phạt từ khiển trách sư chuyên nghiệp, sinh hoạt hằng ngày và công việc sẽ không bị ảnh hưởng.
Khiển trách sư: Công việc mới xuất hiện trong xã hội. Một khiển trách sư tối đa chỉ có thể được ghép với ba phạm nhân. Khiển trách sư cần phải chấp hành hình phạt cơ bản do trung tâm khiển trách quy định, dựa vào cơ sở đó có thể căn cứ chấp hành hình phạt theo cấp bậc đối với phạm nhân và thực thi cả hình phạt kèm theo.
............
Trong phòng họp trên tầng cao nhất của tòa nhà Cố Thị, giám đốc Dương của bộ phận marketing phản hồi lại về bản báo cáo nghiên cứu mới nhận được về thị trường hàng hóa mới của tập đoàn, từ đó đưa ra những điều chỉnh trong phương hướng hoạt động của bộ phận marketing sắp tới.
Căn phòng họp to như thế chri có tiếng nói hơi căng thẳng của giám đốc Dương.
Người đàn ông ngồi ở phía trước mặt mày góc cạnh, môi hơi mỏng. Hàng lông mày xinh đẹp của người nọ đang hơi cau lại, chỉ một lát lại liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, dường như có việc quan trọng gì đó cần phải làm vậy. Cho dù rõ ràng là có tâm sự nhưng anh vẫn nghiêm túc lắng nghe báo cáo nghiên cứu điều tra, ghi chép những thông tin quan trọng vào trong notebook.
Giám đốc Dương dường như cũng rất sốt ruột, sắp đến cuối rồi mà còn ngập ngừng rất nhiều lần, cuối cùng cũng gập ghềnh báo lại xong hết tất cả mọi số liệu.
"Được rồi, phương hướng đại khái không có vấn đề gi, các hạng mục công việc cụ thể đến mai lại thảo luận tiếp. Tan họp."
Người đàn ông rõ ràng rất sốt ruột, giám đốc Dương vừa mới nói dứt chữ cuối cùng, anh lập tức lên tiếng tuyên bố tan họp.
Sau đó không chờ những người khác có động thái gì, anh là người đầu tiên đứng lên đi ra ngoài, bước chân có hơi hấp tấp.
"Làm tôi sợ muốn chết. Tôi muốn nói nhanh nhưng không ngờ càng nhanh càng rối. Tôi cảm thấy ánh mắt vừa rồi của tổng giám đốc Cố giống như muốn ăn thịt tôi vậy." Trái tim hồi hộp của giám đốc Dương giờ mới bình tĩnh lại, nhỏ giọng oán giận với một đồng nghiệp thân thiết của cô.
"Thôi đi, ai mà không biết nếu tổng giám đốc Cố về trễ là phải bị phạt. Nếu như cô nói ngắn gọn được hơn một chút thì biết không chừng tổng giám đốc Cố còn kịp giờ."
Những lời này vừa dứt, giám đốc Dương đã im bặt. Những người đang thu dọn đồ đạc khác cũng khựng lại, quay đầu nhìn về phía cửa văn phòng, một cô gái thậm chí không nhịn được mà bật khóc tại chỗ.
Lúc ở trong công ty Cố Chiêu còn giữ mặt mũi nên chỉ bước đi, vừa vào trong thang máy là lập tức chạy thật nhanh.
Giờ đã là sáu giờ mười lăm, đã vượt quá giờ giới nghiêm quy định rồi.
Nhà Cố Chiêu bình thường cách công ty chỉ có năm phút đi xe, nhưng giờ đang là giờ tan tầm cao điểm, tất cả xe trên đường đều bị kẹt cứng, nhích về phía trước bằng tốc độ trung bình năm mét một giờ.
Cố Chiêu không ngừng giơ tay xem giờ, kim giây xoay tròn một vòng rồi lại một vòng.
"Bíp..." Cố Chiêu hung hăng nện lên tay lái, chờ đến chỗ rẽ kế tiếp thì đánh lái, đi vòng ra ngoài. Sau khi đỗ xe lại ở ven đường, Cố Chiêu trực tiếp xuống xe bắt đầu chạy bộ, động tác kịch liệt này khiến cho vết thương đã lắng đọng xuống cả ngày lại âm ỉ đau.
"Hộc hộc..."
"Leng keng."
Lúc ấn được chuông cửa thì đã là sáu giờ bốn mươi, Cố Chiêu đứng ở cửa thở hổn hển.
Không lâu sau, cánh cửa lớn đóng chặt mở từ bên trong ra.
"Bíp..." Lúc cửa mở ra, chiếc đèn đỏ ở trên cửa cũng đồng thời biến từ màu đỏ thành màu xanh lá, còn phát ra một tiếng nhắc nhở.
"Vào đi, có cơm ăn rồi." Người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi thần thái ôn hòa đang mặc quần áo ở nhà rộng rãi. Trên người người đàn ông đó đeo một chiếc tạp dề, trên cánh tay trắng nõn còn bọt nước chưa lau khô, xem ra là vừa nghe thấy chuông cửa đã chạy đến mở cửa.
"Ừ, anh đi thay quần áo đã."
Sau khi Cố Chiêu mặc một bộ quần áo ở nhà giống như Kỳ Hoàn bước ra, anh đã thấy ba món một canh và hai chén cơm đã được dọn ra bàn. Trên chiếc ghế bên phía cái chén nhiều cơm hơn có một chiếc đệm mềm dày, không phù hợp với chiếc ghế dựa bằng sắt màu đen cao cấp.
Mặt Cố Chiêu không đổi sắc, ngồi xuống ghế.
Đừng nói là ở nhà, đến cả trong văn phòng và trong phòng họp, cấp dưới của anh cũng sẽ săn sóc chuẩn bị sẵn đệm mềm cho anh. Chuyện anh bị phạt mọi người đã biết từ sớm rồi.
Sau khi cơm nước xong, hai người đi xuống dưới lầu tản bộ một lát, sau đó mỗi người tự xử lý công việc của riêng mình.
"Chín rưỡi, em chờ anh ở phòng ngủ." Mỗi người họ đều có một phòng làm việc riêng, buổi tối khi làm việc cũng sẽ không ở cùng với nhau. Trước khi vào phòng làm việc của mình, Kỳ Hoàn quay đầu nói với Cố Chiêu như thế.
"Được." Ngữ điệu của Cố Chiêu rất bình tĩnh giống như không có bất kỳ phản ứng gì, nếu như bỏ qua bàn tay đột nhiên nắm chặt của anh.
Thời gian chờ đợi luôn luôn rất khó chịu nhưng Cố Chiêu đã quen rồi. Anh còn có thể bắt buộc mình đọc tài liệu mới nhất, tiến hành sửa đổi về mặt nào đó cho một sản phẩm mới nào đó.
Đến chín giờ hai mươi Cố Chiêu mới tắt máy tính, đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Kỳ Hoàn đang nhập thông tin vào Ipad, thấy Cố Chiêu bước vào, y mở miệng hỏi: "Lý do về trễ?"
"Bắt đầu họp trễ." Cố Chiêu không nói vì có một nhân viên nữ không cẩn thận làm cho tài liệu bị rối nên trễ mất một tiếng đồng hồ. Do anh không bỏ cuộc họp mà chờ thương lượng xong hết toàn bộ mọi việc mới tuyên bố tan họp.
Sau khi Kỳ Hoàn nhập thông tin vào, trung tâm khiển trách căn cứ lý do và thời gian về trễ bốn mươi phút để đưa ra trừng phạt.
"Paddle số hai, tám mươi."
"Được." Cố Chiêu biết hôm nay sẽ bị phạt không nhẹ nhưng khi chính tai xác nhận rồi vẫn không nhịn được mà sợ hãi, cơ thể cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
Với kết quả mà hệ thống đưa ra Kỳ Hoàn cũng không biết nên an ủi như thế nào. Y chỉ có thể đứng lên kéo Cố Chiêu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của người đàn ông.
Trừng phạt vốn phải nên được tiến hành tại phòng trừng phạt chuyên nghiệp, nhưng Kỳ Hoàn không đành lòng khi thấy Cố Chiêu bị phạt xong mà còn phải lê một đoạn về nên đã sửa lại phòng ngủ một phen. Bốn góc giường có gắn đai trói, phối hợp với gối đầu lót ở dưới mông cũng có thể coi như là giường trừng phạt.
Cố Chiêu biết cái gì nên tới thì không thể tránh khỏi được, anh hưởng thụ cái ôm ngọt ngào của Kỳ Hoàn một lúc rồi thúc giục y ra ngoài lấy dụng cụ.
Quần ở nhà và quần lót bị cởi ra hết, lại lấy thêm mấy cái gối đầu lót dưới bụng nhỏ để nâng mông lên, Cố Chiêu nằm bò xuống giường chờ Kỳ Hoàn đến làm bước kế tiếp.
Một cơn gió từ ngoài cửa thổi đến phất ngang qua cái mông trần trụi của Cố Chiêu.
"Đệt!" Cố Chiêu đấm một cái xuống giường. Bất kể đã làm bao nhiêu lần, quá trình này vẫn khiến anh cảm thấy lúng túng khó chịu.
Paddle số hai là một tấm trúc mỏng, dù không dày nhưng lại rộng bằng hai bàn tay, mỗi một lần đánh xuống đều có thể bao trùm đều đều toàn bộ cái mông, nói cách khác chính là tám mươi roi sẽ đánh vào cùng một chỗ.
Kỳ Hoàn đi lấy paddlfe về thì thấy Cố Chiêu nằm bò ở trên giường, tứ chi rộng mở. Trên cái mông dẩu cao còn vài chỗ sưng đỏ do sáng sớm hôm nay phạt.
Là một khiển trách sư, đương nhiên là Kỳ Hoàn có ham muốn lăng ngược, hình ảnh trước mắt hẳn phải khiến y cảm thấy máu nóng sôi trào mới đúng, nhưng giờ phút này y chỉ cảm thấy đau lòng. Đến cả một khiển trách sư máu lạnh vô tình cũng sẽ có điểm yếu của chính mình.
Kỳ Hoàn đã giao lại tất cả các phạm nhận trong một năm tới cho những người khác, chờ cho Cố Chiêu hết thời hạn thi hành án, y sẽ không còn là khiển trách sư nữa.
Kỳ Hoàn đặt paddle lên giường, sau đó cầm lấy đai trói trói chặt tứ chi của Cố Chiêu lại, khiến anh chỉ có thể dẩu mông chịu phạt. Sau khi đã hoàn thành hết tất cả mọi bước chuẩn bị rồi, Kỳ Hoàn lấy thuốc mỡ đặt ở tủ đầu giường bôi lên mông Cố Chiêu, nói: "Hôm nay hơi nặng, bôi chút thuốc mỡ sẽ không dễ rách da."
"Ừm." Cố Chiêu phát ra một tiếng hừ nhẹ. Bàn tay lạnh lẽo của Kỳ Hoàn vuốt qua mông anh rất thoải mái, nhưng tư thế này khiến cho hậu huyệt của anh cũng bị gió thổi đến lạnh căm căm.
Cố Chiêu vẫn hy vọng Kỳ Hoàn đừng nhìn anh chằm chằm quá lâu.
Sau khi bôi thuốc lên cái mông của Cố Chiêu đến bóng loáng tỏa sáng, Kỳ Hoàn mới cầm paddle lên, nhắc nhở: "Bắt đầu nhé."
Nếu như đã phạt thì phải đánh sao cho ra phạt.
Kỳ Hoàn dùng bảy phần lực quất paddle lên mông Cố Chiêu, đánh tới nỗi thịt trên mông đều bẹp xuống.
Sau bốn, năm roi, vết thương mới cùng với vết thương cũ đồng loạt phát tác. Cố Chiêu đau đến nỗi hốc mắt cũng hơi đỏ ửng lên. Anh không muốn kêu lên thành tiếng khiến Kỳ Hoàn lo lắng, lập tức há miệng cắn chặt lấy gối đầu ở trước mặt, nuốt hết tất cả những tiếng nức nở vào bụng.
Sau bốn mươi roi, cái mông vốn chỉ hơi đỏ lên của Cố Chiêu đã trở nên xanh tím, xúc cảm cũng không mềm mại giống như lúc mới bắt đầu, da bên ngoài đã kết thành một mảng cứng.
Lại đánh mười mấy roi nữa, Cố Chiêu rốt cuộc không chịu nổi đau. Nửa người trên của anh nặng nề nảy lên rồi lại ngã về giường, miệng không còn thứ gì lấp kín phát ra một tiếng kêu to thê lương.
"A Chiêu, không sao chứ?" Kỳ Hoàn sợ đến mức lập tức buông paddle xuống, đi đến trước mặt Cố Chiêu.
"Em tạm ngừng, nghỉ ngơi một chút đi."
Trên mặt Cố Chiêu toàn là mồ hôi và nước mắt sinh lý. Kỳ Hoàn từ tốn dùng chính ống tay áo của mình để lau mặt cho anh, tất cả mọi lời an ủi vào giờ phút này đều có vẻ yếu ớt và cứng nhắc.
"Còn bao nhiêu nữa?" Cố Chiêu đau đến vô lực, giọng nói cũng nhẹ bẫng.
"Hai mươi bốn."
"... Em ôm anh một chút được không?"
Kỳ Hoàn ngồi xếp bằng xuống giường, đặt Cố Chiêu lên đầu gối mình, lau nước mắt mới chảy ra ở khóe mắt anh, mặt bình tĩnh nhìn không ra biểu cảm.
Cố Chiêu hưởng thụ sự an ủi của người yêu, mệt mỏi nhắm mắt.
Mình nên đổi một khiển trách sư khác, Cố Chiêu đã nghĩ như thế không biết bao nhiêu lần.
Một năm trước, tập đoàn Cố Thị đưa một sản phẩm hợp tác với một công ty của nước T ra thị trường, sản phẩm đó bị lên án là tiết lộ tin tức cơ mật của nước M. Cố Chiêu không phải là người phụ trách chủ yếu của dự án đó, người phạm lỗi là em trai anh, nhưng làm người lãnh đạo đứng đầu của tập đoàn Cố Thị và cũng là một người anh trai, Cố Chiêu đã ôm lấy hết tất cả mọi trừng phạt.
Dưới sự biện hộ của luật sư, tội danh cuối cùng được phán quyết không phải là phản quốc nhưng vẫn không nhẹ.
So với việc ở trong tù vượt qua quãng đời còn lại, Cố Chiêu lựa chọn tiếp nhận chế độ khiển trách với hình phạt cao nhất. Trong thời gian năm năm, khiển trách sư của anh là Kỳ Hoàn – người không hiểu tình lý nhất trong lời đồn.
Những hạng mục cơ bản là hai mươi thước vào mỗi buổi sáng, giờ giới nghiêm là sáu giờ tối, cùng với ba mươi thước vào mỗi chủ nhật. Đây là tin tức được tuyên bố công khai, biểu cảm quan tâm của các nhân viên trong buổi họp hôm nay khiến anh cảm thấy ấm lòng, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Một người lãnh đạo trực tiếp mà mỗi ngày lại bị đét mông giống như một đứa bé vậy.
Hình phạt cao nhất có nghĩa là khiển trách sư có thể chỉ định quy tắc của riêng mình, ngoại trừ những hạng mục cơ bản ra, những hình phạt kèm theo cũng được chấp thuận, chỉ cần không làm chết người là được.
Ngay từ đầu quả nhiên là Kỳ Hoàn bắt bẻ xoi mói giống hệt như trong lời đồn vậy; nói dối, kén ăn, thức khuya,... chỉ cần hơi vi phạm quy tắc một chút thôi thì sẽ ăn bàn tay.
Nhưng sau khi hai người họ có hảo cảm với nhau xong, Kỳ Hoàn không còn dùng đến những quy tắc của y để phạt anh nữa, tất cả những hình phạt đều là do hệ thống đưa ra.
Cố Chiêu biết Kỳ Hoàn thực ra rất mềm lòng, mỗi lần anh bị phạt, Kỳ Hoàn cũng khó chịu giống như anh vậy.
Nếu như anh không ích kỷ như thế thì cũng sẽ không khiến cho Kỳ Hoàn phải thống khổ đến vậy. Anh có thể chỉ làm bạn trai của Kỳ Hoàn mà thôi.
Nhưng anh ích kỷ. Anh tham lam sự nhân nhượng phóng túng mà Kỳ Hoàn dành cho anh, cũng sẽ tham lam lưu luyến những an ủi mà đối phương mang lại. Anh không dám đổi thành một người xa lạ nào khác. Điều duy nhất mà anh có thể bồi thường cho Kỳ Hoàn chính là không thể hiện mình quá thống khổ, như thế Kỳ Hoàn sẽ không quá đau lòng.
"Được rồi, tiếp tục đi." Cố Chiêu hơi bình tĩnh lại một chút là lại muốn tiếp tục, kéo dài càng lâu thì chỉ càng đau.
Trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, cái mông xanh tím đã sưng cang to hơn, mặt ngoài đã kết một tầng sương trắng.
Kỳ Hoàn nâng tay lên hai lần nhưng chung quy vẫn không thể xuống tay được. Y dời paddle xuống một chút, chuyển sang mông chân vẫn còn trắng nõn, hỏi: "Đánh ở đây được không?"
"..." Cố Chiêu cũng biết mông của mình không chịu nổi đòn, nhưng trong khoảng thời gian này anh có rất nhiều cuộc họp, nếu như đánh chỗ đó thì cả ngày không ngồi được nổi ghế.
"Em cũng hiểu một chút việc liên quan đến công ty kinh doanh, ngày mai em đi làm với anh, nếu gặp vấn đề đơn giản thì có thể giao cho em xử lý."
Kỳ Hoàn đã khuyên đến nước này, Cố Chiêu cũng không từ chối nữa, đáp: "Được."
Thịt ở nơi giao nhau giữa mông và đùi dù rằng rất non mịn nhưng dù sao vẫn còn lành lặn.
Sau hai mươi bốn roi, chỗ kia cũng đã sưng lên tận hai lóng tay, cả ngày mai Cố Chiêu cũng đừng mong ngồi xuống được nổi.
Cuối cùng cũng đã phạt xong, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Hoàn lấy Ipad ra chụp ảnh Cố Chiêu sau khi bị phạt gửi đến hệ thống trung tâm, qua khoảng chừng bốn năm phút sau mới nhận được tin báo duyệt.
Lúc này, y mới cởi bỏ đai trói buộc trên người Cố Chiêu, cất gối đầu lót dưới bụng anh đi, để người có thể thoải mái dễ chịu nằm bò.
"Anh đang nghĩ..." Cố Chiêu nhắm chặt mắt lại, khẽ nói: "Có phải anh nên đổi một khiển trách sư khác hay không? Mỗi lần anh bị phạt em cũng khó chịu theo."
"Nói bậy gì thế." Kỳ Hoàn vỗ nhẹ lên lưng Cố Chiêu một cái, nói: "Những người khác sao có thể thương anh được như em chứ, hơn nữa anh còn muốn ai xem mông anh à?"
"Chỉ muốn để cho em xem. Từ nay về sau anh sẽ ngoan." Có được lời hồi đáp của Kỳ Hoàn, Cố Chiêu mới yên tâm lại. Kỳ Hoàn nói đúng, y thật sự rất thương anh, vì Kỳ Hoàn, anh cũng nên ngoan ngoãn một chút.
Hai người quấn quit nằm cạnh nhau một lúc, Kỳ Hoàn mới xuống giường đi nhúng khăn lau người cho Cố Chiêu.
Sau khi đánh xong, bôi thuốc cũng là một vấn đề lớn. Giờ mông của Cố Chiêu chưa đụng vào đã đau chứ đừng nói gì đến chuyện phải xoa mềm mấy khối cứng và xoa cho thuốc ngấm vào da.
Cố Chiêu nói đùa: "Hay là cứ trói anh lại đi, làm thế thì chẳng mấy chốc là xong."
Đương nhiên là Kỳ Hoàn sẽ không đồng ý. Y bảo Cố Chiêu ngồi quỳ trên đùi mình, nhẹ nhàng xoa xoa vết thương cho anh. Chỉ cần Cố Chiêu có hành vi giãy giụa nào thì Kỳ Hoàn sẽ lập tức dừng lại, dỗ dành anh giống như dỗ dành một người bạn nhỏ.
Cố Chiêu biết nếu cứ làm theo kiểu của Kỳ Hoàn thì cả tối có khi chưa chắc đã bôi thuốc xong. Đáng lẽ ra anh phải nên cố nín nhịn không kêu lên hoặc là bảo Kỳ Hoàn không cần lo cho anh, nhưng Cố Chiêu vừa mới bị phạt xong còn yếu ớt hơn ngày thường rất nhiều. Anh để mặc cho chính mình chìm đắm vào trong sự dịu dàng của Kỳ Hoàn, lấy sự thỏa mãn về tinh thần để an ủi vết thương trên thân xác.
Mất một tiếng đồng hồ mới bôi thuốc xong, Cố Chiêu lại đổ đầy mồ hôi, Kỳ Hoàn đành phải lạ iđi giặt khăn lông lau người giúp anh lần nữa.
Tối đến, Cố Chiêu đau đến nỗi không ngủ được, uống một viên thuốc giảm đau mới chập chờn đi vào giấc ngủ.
Sáu giờ sáng hôm sau, Kỳ Hoàn tỉnh lại theo đồng hồ sinh học.
Y xốc chăn lên xem phía sau của Cố Chiêu, màu sắc càng đậm hơn ngày hôm qua mấy độ, sau khi đã bị xoa bóp thì mông thịt sưng phồng lên giống như bột màn thầu được ủ nở, to hơn ngày thường gấp đôi.
Kỳ Hoàn rất muốn bảo Cố Chiêu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhưng y cũng hiểu rõ giờ đang là bước ngoặt của Cố Thị, có thể xoay chuyển được danh tiếng và thậm chí có thể vượt qua được lúc trước hay không còn phải dựa vào sản phẩm mới này, Cố Chiêu không có thời gian để nghỉ ngơi.
"A Chiêu, dậy đi." Kỳ Hoàn đến bên tai Cố Chiêu, nhỏ giọng nói. Cố Chiêu chỉ hất hất đầu, tiếp tục nặng nề ngủ.
Kỳ Hoàn cảm thấy rất buồn cười, cũng không tiếp tục gọi người dậy nữa. Y đắp chăn lại, cả người chui vào trong chăn, ngậm vật nhỏ mới sáng sớm đã rất hăng hái kia vào miệng.
Cố Chiêu bị từng cơn khoái cảm tiếp liền nhau đánh thức, sau khi mở mắt mới phát hiện ra đó không phải là mơ.
Anh không cố tình chịu đựng, chẳng mấy chốc đã bắn vào trong miệng Kỳ Hoàn.
Hai người trao đổi một cái hôn tràn ngập tinh dịch, Kỳ Hoàn mới bắt đầu thúc giục: "Nhanh đi rửa mặt đi, hôm nay em đi làm với anh."
Cố Chiêu không ngờ rằng những gì hôm qua Kỳ Hoàn nói lại là nghiêm túc, anh còn tưởng đối phương đang dỗ dành mình nữa cơ.
Hai mươi thước buổi sáng đánh đến mức khiến cho nước mắt Cố Chiêu chảy ròng ròng, đến cả xưng hô "tiên sinh" đã lâu không gọi cũng hô lên.
Vất vả lắm mới lên được xe, tổng giám đốc Cố rất tự giác nhường lại ghế lái, ra ghế sau nằm bò.
Mười giờ sáng, trợ lý vừa mới tốt nghiệp đẩy cửa văn phòng ra.
Cô phát hiện giáo sư Kỳ Hoàn – người mà cô yêu thầm suốt bốn năm, một phút kiếm được đâu đó mấy triệu – đang ngồi trên ghế sô pha đọc số liệu, còn tổng giám đốc Cố của các cô thì đang nằm tựa vào đùi giáo sư Kỳ, đắp chăn mỏng ngủ ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro