[R18][PTDN] Thưởng Phạt Phân Minh

Tác giả: fenzi0114
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/63433852

Summary: Có thể là fanfic của tác phẩm "Thoát Ế Diễn Nghĩa" của @T_theresa lão sư, có nhắc đến một chút tiền truyện trong nguyên tác, nên nếu không hiểu thì hãy lên Lofter xem nguyên tác!!!
Tóm lại, tuy là fanfic của fanfic, nhưng tôi cũng không biết mình có xứng hay không, dù sao tôi cảm thấy mình thuần túy là xuất phát từ góc nhìn của một người mẹ.
Ngẫu ca có ý thức phục vụ siêu mạnh, Bính kiều thê, hoàn toàn là hình dáng của kiều thê.

Dò lôi: Khuyên lưỡi ăn 🦋, bịt mắt. Cường bạo cao trào. Nửa dạng rồng. Ngao Bính SONG TÍNH.

⛔️ Warning của editor: Cảnh báo lời lẽ thô tục.
__
Gần đây, cả Thiên Đình ai cũng biết Tam Đàn Hải Hội Đại Thần mới cưới vợ. Không phải các tiên gia thích tò mò hỏi han, mà là vị đại thần từng độc thân lâu ngày kia, hễ mở miệng đều nhắc đến chuyện này. Bất kể ai có chút giao tình với hắn, gặp mặt câu đầu tiên sẽ là chào hỏi, tiếp theo liền nghe hắn hỏi:

"Ngươi làm sao biết ta cưới vợ rồi? Thê tử của ta, Hoa Cái Tinh Quân, thế này thế kia..."

Khoan đã? Ai cơ? Hoa Cái Tinh Quân? Chuyện này đúng là hiếm lạ...

Trên trời dưới đất ai không biết Tam Đàn Hải Hội Đại Thần là kẻ mang 1700 kiếp sát, thân sen vô tâm, không có thất tình lục dục, cưới vợ cái gì? Còn Hoa Cái Tinh Quân Ngao Bính lại chính là kiếp đầu tiên trong 1700 kiếp sát đó—vì thánh nhân ứng kiếp* mà vô duyên vô cớ chịu họa sát thân. Dù được phong làm Tinh Quân, y cũng nên tránh xa vị sát thần kia mới phải.

*"thánh nhân ứng kiếp": thánh nhân trải qua tai ương, kiếp nạn.

Hai người này mà thành thân ư?

Có tiên nga biết chút nội tình bảo rằng, thành thân thì đúng là có thành thân, chỉ là hôm đó vị sát thần nọ mang sát khí đầy mình, trực tiếp xách Tinh Quân từ Tử Vi Viên đi thẳng. Hoa Cái Tinh Quân e là không tự nguyện. Nhưng tự nguyện hay không cũng chẳng quan trọng, thánh nhân đã mở lời, Hoa Cái Tinh Quân cứ thế mà thành thê tử của hắn.

Đôi phu thê này... rốt cuộc là chuyện gì đây?

Dương Tiễn bưng cơm trưa, vừa ngồi xuống trong thực đường nhỏ thì thấy Lý Na Tra mặt không biểu cảm, chỉ lo rót rượu vào miệng. Nhìn một lúc, Dương Tiễn cảm thấy có gì đó không ổn. Tuy bình thường chỉ cần không ai chọc hắn, Na Tra lúc nào cũng lãnh đạm. Nhưng hôm nay, nhìn thế nào cũng thấy có chút kỳ quái.

Gần đây cũng không nghe hắn nói gì về tiểu kiều thê của mình... Kể từ ngày Lý Na Tra trói Hồng Loan Tinh của y vào mình, ngoài ví tiền triệt để gặp nạn, cuộc sống vợ chồng của hai người càng thêm ngọt ngào như mật ong, ngọt đến nỗi khiến người ta phải ê răng.

Thế mà hôm nay hắn lại lạ thế này? Dương Tiễn nghĩ mãi không ra, nhìn chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng bị Na Tra nhướng mày nhìn lại. Hắn đành thu hồi ánh mắt, lắc đầu tỏ ý không có gì, trong lòng lại nghĩ: Sao ngay cả một câu cũng không thèm nói với Nhị ca đây?

Dương Tiễn không nhìn lầm, hôm nay Na Tra quả thực có chút khác thường, nhưng không liên quan gì đến tiểu kiều thê của hắn.

Chẳng qua là vì hắn rảnh rỗi, đọc được một cuốn thoại bản viết về chuyện hắn và Ngao Bính. Mà cuốn thoại bản này chính là do Dương Tiễn đưa cho hắn. Trong đó có một quyển rất hợp tâm ý thánh nhân, thánh nhân cũng đọc rồi, thế là đầu lưỡi hắn liền có thêm một món đồ chơi nhỏ.

Từ khi Liên Hoa Tam Thái Tử hạ phàm nhập thế, trải nghiệm cuộc sống ở nhân gian, hắn tiếp xúc với không ít thứ mới mẻ, cũng đặc biệt thích đeo khuyên trên người. Đã là thân ngó sen, chỗ nào cũng có lỗ tinh xảo, đâm thêm vài lỗ bên ngoài cũng không có gì lạ. Nhưng vị trí này thì là lần đầu tiên.

Một chiếc khuyên bạc nằm trên đầu lưỡi, mới xỏ chưa lâu, ăn uống nói chuyện đều có chút bất tiện, thành ra hôm nay hắn ít lời hơn hẳn. Bình thường Dương Tiễn hay uống rượu tâm sự với hắn, nay thấy hắn im lặng uống một mình, trong mắt Dương Tiễn thì quả thật là có chút không đúng.

Nhưng đợi thích ứng một chút, đến lúc tan tầm, hắn lại như thường ngày. Chào Dương Tiễn một tiếng, rồi vội vã về nhà tìm tiểu kiều thê, lo nấu cơm giặt giũ.

Lý Na Tra liếc nhìn thông báo giao dịch trên di động, chẳng có gì bất ngờ, hạn mức lại giảm xuống không ít. Không biết hôm nay Ngao Bính lại mua món đồ trang sức xinh đẹp nào cho bản thân đây. Hạn mức tuy giảm từng ngày, nhưng ngày nào ái thê cũng có một bất ngờ nhỏ dành cho hắn. Hôm nay, cũng nên đến lượt hắn chuẩn bị một kinh hỉ cho thê tử rồi.

"Phu quân... Chồng ơi... Tha... Tha cho ta đi..." Ngao Bính đã nói không nên lời, tiếng khóc nức nở, đôi chân mềm nhũn như bông đặt trên vai người kia, run rẩy đến mức không thành hình.

Hai ngón tay trắng nõn cũng đã ửng đỏ, theo từng cơn khoái cảm co rút rồi lại thả lỏng, rồi lại bị bàn tay kia nắm chặt. Trong thoáng chốc, toàn thân y run lên vì kích thích, chỉ dám khẩn cầu mà không dám thốt ra nửa lời phản kháng.

Vị sát thần này bản tính ngang ngược, càng nói không lại càng hăng say. Dưới giường còn có chút nương tay, chiều chuộng y đủ điều, muốn gì được nấy, chẳng cần cầu xin cũng được đáp ứng. Nhưng một khi lên giường, dù có van xin cũng vô ích. Ngao Bính nào ngờ được hôm nay Lý Na Tra lại muốn thưởng cho y bằng cách thô bạo và dâm đãng đến thế.

Bữa tối, Lý Na Tra nói rằng gần đây y cùng mẫu thân học cách làm đương gia chủ mẫu rất có tiến bộ, ý rằng y so với trước đây không chỉ có vẻ ngoài mỹ miều mà còn thêm phần nhu thuận, dịu dàng. Vì thế, là phu quân, hắn phải ban cho y chút phần thưởng.

Nghe thoáng qua, Ngao Bính chỉ cảm thấy bất an, không biết hắn đang nói thật hay đùa cợt. Nhưng mãi đến khi Ngao Bính tháo xuống trâm cài và tẩy đi lớp son phấn, cũng chẳng thấy Lý Na Tra có ý định thưởng phạt gì.

Lúc ấy, y mới yên tâm nằm vào lòng Na Tra, nào ngờ đôi tay liền bị Hỗn Thiên Lăng trói lên đầu giường, hai mắt cũng bị che kín. Thần lực của Ngao Bính vốn kém xa Na Tra, lại bị Hỗn Thiên Lăng khống chế, đột nhiên mất đi thị giác, trong lòng hoảng hốt, đầu óc lập tức lục lại xem gần đây mình có làm gì sai trái.

Ngao Bính chưa bao giờ suy nghĩ nhanh đến thế. Ngày thường y chỉ cùng mẫu thân nói xấu sau lưng Lý Na Tra, cũng chẳng dám gọi thẳng đại danh hay thần hiệu của hắn. Vậy thì còn có thể làm gì chọc giận hắn chứ? Ôi chao! Mau nghĩ đi!

Lý Na Tra chỉ liếc mắt đã đoán được y đang nghĩ gì, hỏi khẽ: "Ồ, gần đây lại cùng mẫu thân nói xấu ta phải không?"

Xong rồi, quên mất hắn có thể nghe được cả suy nghĩ trong lòng.

Ngao Bính tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có chút chột dạ mà đảo mắt sang bên, miệng lập tức giải thích: "Không... không có nói xấu chồng... Chỉ là chồng ngày ngày đi làm, ta cùng mẫu thân ở nhà khó tránh khỏi nhớ đến chàng..."

Trong lúc y giải thích, tay Na Tra đã lướt dọc đôi chân trắng nõn đang ngoan ngoãn đặt bên cạnh. Hắn nâng mắt cá chân nhỏ nhắn lên, đặt lên vai mình, rồi từ từ di chuyển bàn tay lên bắp đùi mềm mại, càng lúc càng mở rộng.

Long tộc dù hóa thành hình người vẫn ưa hơi lạnh. Ngao Bính dù ngày ngày được hắn sưởi ấm, đáng lý đã quen với thân nhiệt cao của Na Tra, nhưng vẫn bị kích thích đến run rẩy. Điều khiến y hoảng sợ hơn là động tác của Na Tra.

Giờ đây mất đi thị giác, cảm nhận trên cơ thể càng rõ ràng. Hơi thở nóng hổi phả lên da thịt, từng tấc từng tấc lan xuống bụng dưới. Chất liệu vải mỏng manh và hơi thở nóng rực đều dồn về khoảng giữa hai chân y. Ngao Bính chợt nhận ra Na Tra đang cúi đầu xuống nơi bí ẩn của mình, dùng ánh mắt soi xét từng tấc một.

Ngày thường hắn cũng chẳng phải chưa từng thấy, Ngao Bính làm thê tử của thánh nhân đã lâu, nhìn ngắm cũng chẳng đến nỗi ngại ngùng. Nhưng bị kề sát như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến y bụng dưới nóng lên, chỗ kín quen thuộc tiết ra cả hồ nước xuân.

"Chỉ nhìn thôi đã ướt rồi? Đúng là một con rồng dâm."

Ngao Bính chẳng còn tâm trí đáp lại lời trêu chọc của hắn. Dòng dịch lành lạnh nhanh chóng bị thứ gì đó nóng rực và mềm mại quét sạch, khiến y rên lên một tiếng. Na Tra khẽ cười, như đang chơi đùa với món đồ chơi thú vị, rồi lại dùng đầu lưỡi kích thích thêm vài lần.

"Tam Thái Tử đại nhân... Chàng đang làm gì thế...?" Ngao Bính dù có trì độn đến đâu cũng nhận ra thứ đang kích thích mình chính là đầu lưỡi của vị thánh nhân phu quân. Y hít một hơi lạnh, tự hỏi mình rốt cuộc đã làm "chuyện tốt" gì mà khiến vị sát thần này lại dùng đủ cách để hành hạ y.

Hơn nữa, Ngao Bính vốn rất bảo thủ trong chuyện tình cảm. Trước đây, ngay cả bản thân y cũng chưa từng dùng miệng để hầu hạ phu quân của mình. Vậy mà giờ đây, Na Tra lại bắt y phải chịu đựng trước. Ngao Bính sợ hãi, há miệng liền van xin: "Ưm... Ta... Tiểu tiên gần đây không làm gì sai cả... Cũng chưa từng cùng mẫu thân nói xấu chồng nửa lời... Ư ưm... Chồng ơi, tha cho ta đi..."

"Khóc cái gì? Trước đây chẳng phải lúc nào cũng nói với mẫu thân rằng ta ngang ngược cường ngạnh, không quan tâm đến em sao? Lần này ta hạ mình hầu hạ em, em lại không vui? Vốn là muốn thưởng cho em, em lại bảo ta tha cho, đúng là đáng phạt..." Na Tra vừa nói, vừa dùng ngón tay không nhẹ không nặng chọc vào lỗ dâm đầy nước của Ngao Bính.

Chàng vợ thánh thiện không biết mình đã làm sai chuyện gì, vội vàng muốn biện giải, dù sao y cũng không có ý đó, nhưng mật huyệt đã bị ngón tay kích thích như lột hạt sen. Rồi đột nhiên, một đôi môi ấm áp nuốt lấy châu ngọc, nhẹ nhàng mút mát chòng ghẹo, khiến nó càng ướt át hơn.

Ngao Bính bất an, cố vặn vẹo thân thể, nhưng đôi tay Na Tra như vòng sắt siết chặt bắp đùi y, khiến y không thể thoát khỏi sự tra tấn của đầu lưỡi kia. Phần dưới cơ thể y không ngừng run rẩy, cảm nhận rõ ràng miệng huyệt đang khép mở, tình dịch tuôn ra ào ạt, thấm ướt đôi môi Na Tra rồi chảy xuống kẽ mông.

Chưa từng trải qua cảm giác này, lại thêm việc không thể nhìn thấy, Ngao Bính càng hoảng hốt không biết mình đang mạo phạm đến mức nào với khuôn mặt của phu quân. Y chỉ có thể nghĩ lung tung, nhưng lại không dám suy nghĩ quá sâu, sợ rằng nếu lỡ nghĩ đến danh hiệu của thánh nhân, hắn sẽ nghe thấy, để rồi chính y lại gặp họa.

Cuối cùng, y chỉ có thể tập trung suy nghĩ vào miệng dưới đang bị môi lưỡi của thánh nhân chòng ghẹo, nước chảy không ngừng. Đầu lưỡi ấm áp linh hoạt, mặt lưỡi thô ráp, ma sát từng thớ thịt lồn non mềm. Đầu lưỡi càng trêu đùa, hột le càng căng cứng, phía trên dường như khảm một vật cứng, từng cái liên tục đánh vào giữa lồn non.

Cảm giác đó quá kỳ lạ, Lý Na Tra chắc hẳn đang dùng thứ gì đó y không biết, khiến bụng dưới y từng đợt tê dại.

Na Tra mất tập trung, ngẩng đầu nhìn Ngao Bính, đôi mắt y ướt đẫm dưới lớp Hỗn Thiên Lăng. Hắn không buông tha, đầu lưỡi tiếp tục liếm láp hột le nhạy cảm, muốn kích thích nhụy tâm ẩn sâu bên trong lộ ra, răng hắn nhẹ nhàng cắn vào chỗ đó.

Ngao Bính run lên như cá vừa rời nước, thân mình cựa quậy, nhưng ngay lập tức bị Na Tra khống chế, chỉ còn biết run rẩy, miệng không thốt nên lời. Đôi chân y từ vai Na Tra trượt xuống, lơ lửng trên khuỷu tay hắn.

Ngực Ngao Bính phập phồng, hai đỉnh nhũ hoa đỏ mềm nhô lên qua lớp vải mỏng, y không ngừng nức nở. Dưới lớp Hỗn Thiên Lăng, đôi mắt y ướt đẫm, gò má trắng bệch giờ đỏ ửng, miệng thơm lưỡi ngọt hơi thè ra, si mê lộ rõ, toàn thân hiện lên vẻ đáng thương.

Đáng tiếc, thánh nhân vô tâm, chẳng biết thương xót là gì.

Liên Hoa thánh nhân nhắm mắt, khuôn mặt đẹp đẽ như thiếu nữ của hắn đã bị nước lồn thê tử tưới cho ướt đẫm. Hắn đưa tay lau vệt nước trên mặt, đầu lưỡi lóe lên ánh bạc khi hắn liếm nhẹ môi, nếm lấy dòng nước ngọt ngào.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, tiểu long này sau những ngày tháng song tu hẳn đã thích ứng với cường độ của mình. Trừ lần Hồng Loan Tinh xung động dữ dội, cả con rồng gần như bị hắn hành cho choáng váng mới dẫn đến phản ứng như vậy.

Vậy mà lần này, chỉ với vài động tác đơn giản của môi lưỡi, y đã kích động đến thế?

Liên Hoa thánh nhân hồi tưởng, chẳng lẽ gần đây mình quá nuông chiều y, khiến y trên giường càng thêm yếu đuối? Nếu vậy, chỉ có thể tăng thêm số lần, nếu không y chịu không nổi, sau này biết làm sao? Hắn thật sự lo lắng cho Ngao Bính, nhưng cũng không để ý liệu y có chịu được hay không.

Dù sao thì, thánh nhân vì để ý đến cảm nhận của thê tử, khuyên trên lưỡi cũng đã đặc biệt chọn kiểu dáng ôn hòa nhất rồi...

Hắn không quan tâm liệu Ngao Bính đã bình ổn hay chưa, lại vùi đầu xuống, chỉ thấy lỗ rồng nhả ra nước miếng ướt đẫm, như cánh bướm bị đầu lưỡi hắn kích thích mở rộng, lúc đóng lúc mở, chất lỏng tuôn ra không ngừng.

Đầu lưỡi vừa chạm vào, Ngao Bính gần như căng cứng toàn thân. Lưỡi Na Tra đã hơi lạnh sau khi tiếp xúc với không khí trong chốc lát, khiến châu ngọc vừa trải qua cực khoái chưa kịp thu lại đã bị một đòn lạnh lẽo này kích thích lần nữa.

Mặt lưỡi nóng bỏng thô ráp lại dịu dàng bao bọc lấy nó, đôi môi hắn ngậm lấy hai cánh hoa thịt mọng nước đã thấm đẫm nước dâm, dùng đầu lưỡi tinh tế liếm sạch nước sốt chảy ra, đầu ngón tay xoa nắn bướm nhỏ.

Khe hở ẩm ướt được mở rộng, đầu lưỡi chỉ cần đẩy nhẹ một chút đã lọt vào bên trong, khiến huyệt thịt đảo khách thành chủ, chủ động mút lấy. Lý Na Tra thuận thế mà làm, đầu lưỡi quấy loạn trong cái lỗ ngập nước.

Hơi lạnh của huyệt thịt dần tan biến dưới sự ma sát ấm áp của môi lưỡi hắn, tỏa ra mùi hương ngọt ngào quyến rũ. Viên đinh tròn không biết cào trúng chỗ ngứa ngáy nào trong lỗ bướm, khiến lồn dâm như muốn cắn chặt lấy đầu lưỡi Na Tra không buông, sâu bên trong lại tuôn ra dòng nước ấm.

Ngao Bính lại một lần nữa bị liếm láp đến mê muội, đôi chân dài theo bản năng kẹp chặt lấy đầu Lý Na Tra, sống mũi cao áp sát vào hạt châu phía trên huyệt thịt, đút cho vị phu quân đáng kính một ngụm nước mật thơm ngọt.

Y bị liếm đến chân mềm nhũn, đùi kẹp chặt truyền đến cảm giác tê dại, bụng dưới ấm nóng đến mức tê liệt. Phía trước, dương vật thon dài chưa kịp chạm vào đã phun ra hết, long tinh loang lổ bắn tung tóe lên giao tiêu (tơ lụa của người cá).

Y chẳng kịp nghĩ đến việc đây là váy áo mới may, dù sao cũng sẽ là Na Tra giặt giúp.

Có lẽ vì khoái cảm quá mức, trong chốc lát, Ngao Bính đã hiện nguyên hình, một chiếc đuôi dài mềm mại như sinh vật không xương, quấn lấy cánh tay thánh nhân, hơi lạnh xoa dịu cơn nóng bừng. Trên đuôi, hai mảnh vảy mềm nửa mở, dương vật co lại, cái miệng đỏ thắm mềm mại vẫn kẹp chặt lấy lưỡi thánh nhân.

Đầu lưỡi thánh nhân bị lớp vảy mềm bao phủ, khó cử động, chỉ còn cách dùng mấy ngón tay đưa vào, vỗ về huyệt thịt đang run rẩy của thê tử được nuông chiều đến hư hỏng. Hắn thuận thế tháo Hỗn Thiên Lăng khỏi mắt Ngao Bính, trói đuôi rồng của y lên cao.

Ngao Bính cảm thấy mắt nhẹ nhõm, theo bản năng mở ra, thứ đầu tiên thấy được là thân mình gần như bị gập đôi, còn vị thánh nhân phu quân của mình thì khuôn mặt ướt đẫm. Đầu lưỡi đỏ thẫm của hắn nhô ra, từ chiếc đuôi trắng tinh của y rút về.

Một chút ánh sáng bạc lóe lên giữa màu đỏ của đầu lưỡi. Na Tra nhíu mày, biểu cảm hiếm thấy xuất hiện trên khuôn mặt thanh tú như thiếu nữ của hắn, toát lên vẻ uy nghiêm xen lẫn phong tình tuấn mỹ, thật sự là diễm sắc tuyệt trần.

Ngao Bính trong lòng rung động, thức hải như có pháo hoa nổ tung, đôi mắt lưu ly sảng khoái đến mức như muốn lộn tròng trắng ra ngoài. Kèm theo khoái cảm lan tỏa ngứa ran ở lồn, thần hồn phiêu phiêu đãng đãng như muốn bay lên mây.

Không ổn rồi, thần hồn thật sự muốn rời khỏi thân thế, bay lên mất! Ngao Bính cúi đầu nhìn, chưa kịp hoảng loạn, chỉ cảm thấy mắt cá chân nóng lên, bị một bàn tay lớn kéo mạnh, thần hồn liền trở về thân thể.

Ngao Bính mở mắt lần nữa, chỉ thấy kẻ gây rối kia đang nhíu mày, như đang nói gì đó. Nhưng y chẳng nghe được gì, chỉ ngây người nhìn đôi môi khép mở, giữa trắng và đỏ lấp lánh ánh bạc, khiến đầu óc y rối bời.

Thấy vậy, Liên Hoa thánh nhân đành dùng một chút thần lực đánh thức y, lúc này mới nghe rõ: "Tiểu yêu long này, ngày thường chẳng chịu tu hành chút nào sao? Chỉ động tình một chút mà thần hồn đã bay mất?"

Bị thần âm chấn động, Ngao Bính tỉnh lại, nhưng suy nghĩ vẫn còn mơ hồ. Y nghĩ, hóa ra trong truyền thuyết nhân gian nói "chết đi sống lại" là có thật...

Ngao Bính cụp mi, không khỏi có chút thất vọng. "Ngao Bính à Ngao Bính, từ khi thành Hoa Cái Tinh Quân, ngươi thật sự quá lười biếng. Ba ngàn năm trước chết dưới tay sát thần này còn có thể biện minh, nhưng giờ hắn không giết ngươi nữa, sao ngươi vẫn suýt bị hắn làm cho chết lần nữa..."

Y không nói gì, chỉ quấn đuôi quanh eo Na Tra. Na Tra cũng im lặng, đưa khuôn mặt xinh đẹp lại gần, cắn nhẹ vào bên má đỏ ửng của tiểu long.

Ngao Bính vội nhắm mắt, sợ lại bị khuôn mặt ấy mê hoặc. Hai tay bị Hỗn Thiên Lăng trói buộc cũng muốn vòng qua vai Na Tra, Hỗn Thiên Lăng buông lỏng, hai tay y lập tức quàng lên cổ hắn, đôi môi cũng quen thuộc tìm đến khuôn mặt kia...

Khi lưỡi rồng chạm vào viên ngọc bạc, Ngao Bính vẫn như đang lạc vào cõi tiên. Y nghĩ: "Rõ ràng đều là tại Lý Na Tra."

Rõ ràng là hắn, sau ba ngàn năm vẫn mang tâm hồn trẻ con, thấy y xinh đẹp liền đoạt làm thê. Ỷ vào thần thông quảng đại, làm loạn tinh tượng và thần hồn của y, lại còn trách y tu hành nông cạn.

Lý Na Tra hắn giờ là phu quân của y, hai người là phu thê danh chính ngôn thuận. Y làm thê tử tu vi thấp kém, vì phu quân mà thất thần có gì sai? Chuyện bình thường thôi!

Rõ ràng là Lý Na Tra không biết đạo lý, nhưng vì hắn là thánh nhân, lời nói của thánh nhân chính là thiên lý.

Nghĩ vậy, Ngao Bính không khỏi cảm thấy bi phẫn, lòng tràn đầy ủy khuất. Chiếc đuôi dài nhẹ nhàng quấn lên lưng vị thánh nhân phu quân, khóe mắt ướt đẫm, nếu y là giao nhân, chắc đã khóc ra không biết bao nhiêu giao châu (ngọc tiên cá).

Lý Na Tra không quan tâm đến những suy nghĩ vòng vo nũng nịu trong lòng tiểu long, chỉ tiếp tục chặt chẽ lấp đầy cái khoang mềm mại đã mở ra ở đuôi nó.

Ài, thôi được, lại để tiểu yêu long này khóc lóc một phen vậy.

Ngày mai lại dỗ dành sau.

__

Editor: Như đề cập ở trên thì đây là fanfic của một longfic khác tên là "Thoát Ế Diễn Nghĩa" (脱单演义) thiết lập cũng hoàn toàn dựa vào đó. Mọi người có thể tìm T_theresa trên Lofter để đọc bản raw. Ngoài ra tác giả này còn có series "Thoát Bần Diễn Nghĩa" (脱贫演义) (tạm dịch: Câu chuyện xoá đói giảm nghèo 😅)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro