[R18][PTDN] Tinh Quân yêu kiều đến vậy

Tác giả: jianx_fenchang
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/63688465

Summary: Ngao Bính thoáng ngẩn người nhìn hắn, một lúc sau, y nhẹ nhàng nhắm mắt, hàng mi dài run rẩy, hơi thở nặng nề.

Rồi y vươn tay, vòng qua ôm chặt lấy Na Tra, như thể cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

"... Ta hận ngài." Y nói như vậy bên tai Na Tra.

Giọng Na Tra bình tĩnh, trầm ổn đáp: "Ta biết."

Note: Bệnh nhược, bạn tình, có chút yêu nhưng không nhiều, điên cuồng dăm điên*, lôi chồng chất cùng luyện xe a ha ha ha.
(Gốc là 凰得没边, maybe tác giả chơi chữ từ 狂得没边 điên cuồng vô biên. "凰" phượng hoàng đồng âm với "黄" là màu vàng, còn có nghĩa khác là đồi truỵ)

__

"Dạo gần đây, chúng thần trên Thiên Đình bàn tán sôi nổi về quan hệ giữa ta và ngươi... Tinh Quân thấy thế nào?"

Na Tra nói lời này khi Ngao Bính đang tựa vào ngực hắn, nhắm mắt điều hoà hơi thở. Y vốn thân thể yếu nhược, sinh thời bị Na Tra rút gân lột da, sau khi chết nhờ từng thành toàn cho 1700 sát kiếp của vị sát thần mà kết một chút nhân quả, có thể lên Phong Thần Đài, giữ một chức quan nhàn hạ trên Thiên Đình. Tuy nhiên y chỉ còn lại hồn phách, một thân thương bệnh không cách nào chữa tận gốc, cứ thế kéo dài, ngày một trầm trọng hơn.

Mấy canh giờ trước cá nước thân mật, y lại bị Na Tra giày vò đến lợi hại, xong việc liền ho ra từng ngụm máu tanh. Na Tra vận pháp lực điều trị, y mới khá hơn chút, sau đó mơ mơ màng màng ngủ một giấc. Giờ mới tỉnh lại, ngực vẫn nặng nề âm ỉ đau.

Vì thế y gắng gượng ngồi dậy, miễn cưỡng nói: "Chỉ là lời đồn mà thôi, tiểu tiên không để tâm."

Na Tra lại nhướng mày: "Lời đồn?"

Tay hắn vẫn đặt trên eo Ngao Bính, nghe vậy liền siết chặt thêm một chút. Trên người Ngao Bính còn lưu lại vô số dấu vết xanh tím, đậm nhạt đan xen, rõ ràng là vừa bị hung hăng bắt nạt yêu thương.

"Tinh Quân cùng ta triền miên nhiều lần như vậy, chẳng lẽ cũng là lời đồn sao?"

Ngao Bính bị hắn siết đến có chút đau, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên như gió thoảng mây trôi: "Tình duyên qua đường, chẳng có gì đáng nói. Việc này chỉ có hai ta biết, nếu Tam Thái Tử có lòng, tự nhiên có thể coi như không có chuyện gì xảy ra."

Na Tra khẽ bật cười: "Ta thật không biết Tinh Quân lại là người rộng rãi đến thế."

Ngao Bính cũng cười, mắt phượng như tơ, giọng nói mềm nhẹ, nhưng hận ý thì không buồn che giấu: "Tam Thái Tử quá khen. Thù xưa rút gân lột da, tiểu tiên đến nay vẫn không dám quên."

Na Tra chẳng ngạc nhiên khi thấy y lộ ra vẻ mặt ấy, bèn cười theo, khóe mắt chân mày đều là vẻ phong lưu ngả ngớn. Lòng bàn tay hắn trượt dọc theo bờ môi Ngao Bính, chậm rãi nghiền ngẫm: "Có thể cùng người mang huyết hải thâm thù chung chăn chung gối*, cũng không tính là quá khen."

*Gốc là "cộng phó Vu Sơn" (cùng nhau đi núi Vu), ý là ân ái hoan lạc.

Ngao Bính khẽ nhướng mày, đương nhiên cảm nhận được dưới thân Na Tra đã cương cứng nóng rực. Y không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gạt tay hắn khỏi eo mình, mái tóc xanh biếc rũ xuống giữa hai chân Na Tra, cúi đầu ngậm lấy vật thể đang ngẩng cao kia.

Na Tra không ngờ y lại có hành động như vậy, bất giác rên lên một tiếng. Ngao Bính cùng hắn mây mưa đắm chìm đã lâu, hầu hạ vật giữa háng của hắn vô cùng thành thạo. Đầu lưỡi tinh tế của y lướt qua từng đường gân xanh nổi lên trên thân dương vật, thỉnh thoảng lại lượn quanh lỗ chuông. Y không nhịn được nước bọt tràn ra, tiếng nước vang lên tí tách, dòng dịch ấm nóng chảy xuôi theo đầu dương vật, khiến nó ướt át, nóng bỏng trơn trượt.

Na Tra thở gấp, mười ngón tay hắn siết chặt mái tóc của Ngao Bính, kéo đến mức da đầu y đau nhức, càng khiến y ra sức mút liếm thân dương vật. Chẳng mấy chốc, Na Tra đã xuất tinh vào miệng y.

"Khụ khụ......"

Ngao Bính bị tinh dịch của hắn làm cho nghẹn lại, mặt đỏ bừng, ho sặc sụa. Ánh mắt y lấp lánh, khóe môi tràn ra vài giọt tinh dịch trắng đục, trông lại càng thêm gợi cảm. Na Tra ngẩn người, trong bụng bỗng dâng lên ngọn lửa dục vọng, dương vật vừa mới xuất tinh chưa kịp mềm đi đã lại căng cứng.

Đợi Ngao Bính bình phục hơi thở, y cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Na Tra như muốn nuốt chửng mình. Y khẽ cong môi, đầu lưỡi đỏ tươi liếm nhẹ khóe môi, cuốn lấy những giọt tinh dịch còn sót lại vào trong miệng.

"Tinh nguyên của Tam thái tử quả thật tuyệt hảo, tiểu tiên đâu dám lãng phí......"

Lời chưa dứt, một lực mạnh mẽ đã đẩy Ngao Bính ngã xuống giường. Y kinh hãi kêu lên, Na Tra khẽ nhún người đè lên, tư thế hai người đảo ngược, dương vật thô to của hắn áp sát vào huyệt khẩu đã ướt đẫm. Na Tra đẩy thẳng eo, thọc sâu vào chỗ mật nhụy. Ngao Bính rên lên một tiếng cao vút, âm điệu uyển chuyển, ngân vang. Na Tra thở gấp, lập tức nắm lấy eo y, hung hăng thúc vào.

"A...... Tam Thái Tử sao nóng vội thế...... A......"

Ngao Bính thở hổn hển, miệng lẩm bẩm dâm ngôn loạn ngữ. Dương vật dựng thẳng đập vào bụng Na Tra, huyệt khẩu bị đánh đến sưng đỏ, trào ra một vòng bọt trắng. Nước dâm còn tràn đầy hơn cả lần trước, chảy xuôi ra vào lỗ huyệt như một dòng suối nhỏ. Lối vào ướt át nóng bỏng, cơ thịt mềm mại bên trong co thắt từng đợt, mút mạnh dương vật của Na Tra, cố gắng đẩy nó vào sâu hơn bên trong, khiến hắn sảng khoái đến da đầu tê dại.

Na Tra nắm lấy đầu vú sưng đỏ của y mà xoa bóp véo lộng, đầu ngón tay thô ráp cọ xát lên quầng vú nhạy cảm. Ngao Bính cảm thấy ngực mình vừa tê mỏi vừa sảng khoái. Bên kia không được an ủi, y bèn tự đưa tay ra nhào nặn núm vú cương cứng, lực đạo không biết nặng nhẹ, vừa đau đớn vừa khoái cảm. Y rên rỉ trong miệng, giọng điệu khiến người nghe máu nóng bừng bừng: "Ưm...... A...... Sâu hơn nữa, dùng sức đụ ta...... A......"

Nghe y nói vậy, Na Tra đâu thể từ chối. Đầu dương vật hung hăng cọ xát điểm nhạy cảm, đâm vào từng nhịp mạnh mẽ, khiến Ngao Bính rên rỉ không ngừng. Dâm thủy không ngừng chảy ra, theo từng nhịp đẩy vào phát ra tiếng nước vang lên tí tách. Na Tra nắm lấy dương vật đang phun nước của y vuốt ve lên xuống, lòng bàn tay dùng lực xoa bóp thân và đầu dương vật. Ngao Bính há miệng thở gấp, đầu lắc lư, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin: "Đừng, đừng...... Ta chịu không nổi rồi...... A......"

Na Tra nhìn bộ dạng ý loạn tình mê của y, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười: "Không đúng, Hoa Cái Tinh Quân đang rất hưởng thụ đấy chứ?" Hắn càng lúc càng dùng lực, cảm nhận được huyệt khẩu của Ngao Bính bắt đầu co rút một cách không theo quy luật, dâm thủy tuôn ra ào ạt, xối thẳng vào quy đầu của hắn. Na Tra biết rõ y sắp đạt đến cao trào nên không hề giảm lực, tiếp tục đẩy mạnh từng nhịp.

Huyệt khẩu của Ngao Bính phồng lên, lộ ra từng mảng thịt non đỏ thẫm, dâm loạn đến mức không thể tả. Ngao Bính khóc lóc, gào thét xin tha, toàn thân run rẩy không ngừng, dương vật đột ngột phun ra một dòng tinh dịch trắng đục, bắn tung tóe lên bụng dưới và háng của Na Tra. Lối đi bên trong co thắt dữ dội, dâm thủy tuôn ra ào ạt, siết chặt lấy dương vật của Na Tra như muốn bóp nát nó. Na Tra rên lên một tiếng, tay hắn vỗ mạnh lên mông trắng nõn của Ngao Bính, thân hình lắc lư theo từng nhịp đẩy mạnh: "Hoa Cái Tinh Quân sao lại dâm đãng đến thế? Hả?"

Ngao Bính vẫn còn đắm chìm trong dư vị của cao trào, không chịu nổi từng cú địt của Na Tra, khóc nức nở thành tiếng, muốn xin tha cũng nói không nên lời. Khuôn mặt y đỏ ửng, đầy nước mắt, mái tóc rối bù, đôi mắt ngấn lệ, quả thực là một cảnh tượng xuân sắc vô biên. Phần dưới cơ thể y bị các loại chất lỏng làm cho nhớp nhúa, Na Tra dùng lòng bàn tay mơn trớn vùng hỗn độn ấy, hơi nóng từ tay hắn khiến Ngao Bính run rẩy không ngừng, động thịt bên trong lại càng siết chặt lấy dương vật của hắn.

Na Tra đưa bàn tay dính đầy tinh dịch lên miệng Ngao Bính, ý tứ không cần nói cũng rõ. Ngao Bính dù bị địt đến choáng váng vẫn thè cái lưỡi đỏ mềm mại ra, liếm sạch nước dâm của chính mình và tinh dịch của Na Tra, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương. Nhưng Na Tra biết rõ, Long Tam hoàng tử lúc này đang hưởng thụ dưới thân hắn, trong lòng lại rõ ràng cực kỳ hận hắn. Sự dịu dàng ngoan ngoãn kia chỉ là lớp vỏ giả dối, một ngày nào đó sẽ hoá thành răng nanh sắc nhọn cắn chết hắn.

Nghĩ đến đây, Na Tra chậm lại động tác, để Ngao Bính có thể thở dốc. Hỏa Tiêm Thương hóa thành một cây kim bạc lớn, được Na Tra vê nhẹ giữa ngón tay. Ngao Bính nhắm mắt, khẽ rên rỉ, bỗng cảm thấy giữa trán một trận đau nhói như kim châm, một giọt máu từ từ chảy xuống, tô điểm thêm vẻ yêu kiều trên gương mặt đỏ ửng vì tình dục.

Na Tra sửng sốt, lòng bàn tay hắn lau đi giọt máu ấy, rồi vuốt ve trên môi Ngao Bính. Môi y đỏ bừng, màu máu thẫm đen hòa quyện với sắc môi, tạo nên một vẻ mị hoặc khó cưỡng. Na Tra cúi xuống hôn y, Ngao Bính mở miệng đón nhận, lưỡi hai người quấn quýt, nước bọt hòa lẫn với máu, tạo thành một mùi vị tanh ngọt kỳ lạ. Khoang miệng ướt nóng, nhạy cảm, tiếng nước vang lên tí tách, răng lưỡi đan xen, ngay cả một chút không khí cũng bị đối phương cướp đoạt.

Đột nhiên, Ngao Bính cảm thấy khó thở, ngực đau đớn kịch liệt, cổ họng dâng lên một mùi vị tanh ngọt. Y đẩy mạnh Na Tra ra, đầu nghiêng sang một bên, ho ra một ngụm máu tươi.

"Khụ khụ...... Khụ......"

Khuôn mặt y đỏ bừng, ho đến mức tê dại, giọng nói khàn đặc, lồng ngực như bị xé toạc, đau đớn lan khắp ngũ tạng. Na Tra sửng sốt khi bị đẩy ra, nhìn thấy vũng máu trên giường, lập tức phản ứng nhanh, nắm lấy cổ tay Ngao Bính truyền pháp lực vào cơ thể y.

Nhưng hai người vốn như nước với lửa, một luồng linh lực hỏa hệ đột ngột xâm nhập vào cơ thể Ngao Bính, khiến y cảm thấy như bị thiêu đốt, từng tế bào thần kinh kêu gào chống cự. Linh lực thủy hệ của y cố gắng chống đỡ, nhưng chẳng khác nào muối bỏ biển. Ngao Bính đau đớn đến mức thần trí mơ hồ, không phân biệt được giữa lột da rút gân và linh lực xung đột, cái nào mới đau hơn.

Na Tra tất nhiên nhận ra y có gì đó không ổn, cũng tự biết mình nóng vội, lỡ truyền vào quá nhiều pháp lực khiến đối phương không chịu nổi. Hắn đỡ lấy thân thể run rẩy đang cuộn tròn của Ngao Bính, để y tựa vào lòng ngực mình, linh lực ôn hòa chảy xuống, chậm rãi len vào những kinh mạch yếu ớt bị tổn thương. 

Ngao Bính vẫn chưa ho ra hết máu, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả vạt áo và lồng ngực Na Tra. Y giống như cánh bướm gãy, lay lắt sắp lìa cành, lại cũng như con thiêu thân sáng sống tối chết, chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng đủ thiêu rụi toàn thân. 

"Sao không dùng thuốc?" 

Na Tra hỏi, giọng hắn rất khẽ, thực sự giống như lời quan tâm tỉ tê giữa những đôi tình nhân kề vai áp má. Nhưng rõ ràng bọn họ là kẻ thù không đội trời chung. Ngao Bính nhắm mắt lại, khàn giọng bật ra một tiếng cười.

"Thương tật năm xưa thôi mà, huống hồ thân xác tàn tạ này, chẳng phải cũng nhờ Tam Thái Tử ban cho?" 

Na Tra vỗ nhẹ lưng y, lòng bàn tay hữu ý lại vô tình lướt qua những vết sẹo cũ đầy dữ tợn. Hắn nói: "Nếu không phải ngươi làm việc ác trước, bổn tọa sao lại giết ngươi?" 

Ngao Bính chỉ khẽ hừ một tiếng, không đáp. Y nuốt xuống ngụm máu vừa trào lên cuống họng, cố nén cơn đau sâu tận xương tủy rồi bất chợt ngồi dậy khỏi lòng Na Tra, ngẩng đầu cắn mạnh lên môi đối phương.

Na Tra bị cắn đau nhưng không đẩy ra, trái lại còn siết lấy gáy y, ép sâu thêm nụ hôn này. Máu từ vết cắn chầm chậm lan ra, hòa tan trong hơi thở của hai người. Ngao Bính dần không thở nổi, tay lại lần xuống, không chút do dự nắm lấy hạ thân đối phương. 

Na Tra siết chặt bờ vai y, lực mạnh đến mức tưởng chừng muốn bẻ gãy xương thịt. Ngao Bính nhìn vào mắt hắn, thấy trong đó cuộn trào giông tố. 

"Ngao Bính, ngươi điên thật rồi!" 

Hắn nói chuyện tựa hồ có chút tức giận, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa nhiều cảm xúc. Dù là điều gì, Ngao Bính cũng chẳng muốn hiểu nữa. Mắt y thấp thoáng ánh nước, lồng ngực phập phồng dữ dội, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười. 

"... Chết một lần rồi, còn gì đáng sợ nữa đâu?" 

Na Tra không muốn nhìn y mang dáng vẻ này thêm nữa, liền nghiến răng, dương vật lần nữa đâm vào thân thể đối phương. Ngao Bính đau đớn kêu lên một tiếng, cả người run rẩy như lá rụng trong gió, như kẻ chết đuối vớ được khúc gỗ mục, lại cũng như bọt sóng bị giông bão xé nát trên đá ngầm. 

Trời đất bao la, nơi nào mới là chốn về? Là Đông Hải Long Cung không thể quay lại kia? Phủ Hoa Cái Tinh Quân lạnh lẽo tịch mịch đêm đêm bầu bạn cùng tinh tú? Hay là... vòng tay của người này? 

Ngao Bính bỗng nhiên cảm thấy lạnh. Cái lạnh thấu tận xương, khiến y không nhịn được mà run rẩy, chỉ muốn cuộn người lại. Nhưng nên ôm lấy chính mình, hay ôm người trước mắt đây? 

"... Na Tra." Y khẽ gọi, rồi chẳng hề cử động nữa.

Lửa với nước vốn không dung hòa, càng đến gần chỉ càng làm tổn thương nhau. 

Y nghĩ như thế. 

Na Tra thô bạo thúc vào, đâm y đến tan tác, hệt như muốn bẻ gãy làm đôi. Ngao Bính thở dốc kịch liệt, ho ra mấy ngụm máu. Nơi khóe mắt thoáng thấy gương mặt Liên Hoa Tam Thái Tử, thần sắc rõ ràng là phức tạp khó tả.

Y lại bắt đầu bật cười, giọng đứt quãng, mềm mại đến nghẹt thở, lời lẽ mê ly không biết sống chết: "Tam Thái Tử sao lại không đối xử với ta tốt thêm chút chứ...? A... Tiểu tiên thật sự sắp bị ngài chơi chết rồi..."

Lời y nói mang theo khiêu khích, nhưng giữa từng câu chữ vẫn không giấu nổi đau đớn. Na Tra như thể thở dài, lòng bàn tay khẽ xoay, huyễn hóa ra một viên đan dược, động tác nhét vào miệng đối phương nhẹ nhàng đến mức lạ thường, thế nhưng giọng nói lại mang theo chút bỡn cợt:

"... Chết e là quá dễ dàng cho ngươi. Hoa Cái Tinh Quân làm nhiều việc ác, vẫn nên sống để chuộc tội."

Ngao Bính không phản kháng, ngoan ngoãn nuốt xuống viên thuốc, lại khiêu khích nháy mắt cười với hắn, khiến Na Tra không thể không dời mắt đi.

Thuốc của Trung Đàn Nguyên Soái quả thực linh nghiệm, đau đớn xé rách trên người Ngao Bính dịu đi không ít, lồng ngực cũng không còn quặn thắt như trước. Y đưa tay che mắt, giọng nói nặng nề, không nghe ra cảm xúc: "Rút gân lột da còn chưa đủ, đêm đêm hoan lạc cũng không xong... Tam Thái Tử đúng là quá bá đạo."

Na Tra thần sắc khẽ động, không hiểu sao lại cúi xuống hôn y. Ngao Bính bật cười, ỡm ờ mà cự tuyệt. Đôi môi họ lướt qua nhau, nhưng không chạm hẳn, khoảng cách lúc gần lúc xa.

Na Tra nhìn thẳng vào đôi mắt y, cảm nhận rõ ràng hơi thở của Ngao Bính vấn vít bên môi mình.

"Tiểu tiên bệnh tật bám thân đã lâu, đừng để bệnh khí lây sang Tam Thái Tử..."

Na Tra lại cười khẽ, nửa yêu thương nửa xót xa cắn nhẹ lên hạt châu trên môi Ngao Bính, nói:

"Không sao. Tinh Quân yêu kiều đến vậy, bổn tọa cam tâm tình nguyện."

Ngao Bính thoáng ngẩn người nhìn hắn, một lúc sau, y nhẹ nhàng nhắm mắt, hàng mi dài run rẩy, hơi thở nặng nề.

Rồi y vươn tay, vòng qua ôm chặt lấy Na Tra, như thể cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

"... Ta hận ngài." Y nói như vậy bên tai Na Tra.

Na Tra vẫn bình tĩnh, giọng trầm ổn: "Ta biết."

Ngao Bính có chút bất ngờ. Nhưng y nhanh chóng bật cười, chỉ là rõ ràng có thứ gì đó ấm nóng len qua hàng mi dài, chậm rãi lăn xuống má.

Na Tra cũng chẳng thấy lạ khi nghe những lời ấy. Hắn nghe được tiếng cười khẽ của y, lại cảm nhận được từng giọt lệ lạnh lẽo nhỏ xuống hõm cổ mình, lan dần thành một hồ nước nhỏ.

Hắn thoáng sững lại. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, Na Tra siết chặt vòng tay, ôm lấy y thật chặt.

Trong lòng đã tỏ*.

*Tâm chiếu bất tuyên (心照不宣): Trong lòng đều hiểu rõ, nhưng chẳng ai nói ra; tâm ý tương thông.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro