[R18][Vân Băng] Bút lông dầu dùng nước rửa không sạch

Tác giả: yige11365
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/63300148

Summary: Thiếu gia để mắt tới cả người lẫn xe của Lý Vân Tường, kết quả lại bị người đó ghi dấu ấn lên mình, mất cả chì lẫn chài.

Doggy, tiểu không tự chủ, vừa ôm vừa đ*

Thay đổi một chút cảnh gặp gỡ ban đầu, từ Khởi Điểm đi thẳng tới Hải Đường luôn.
(Khởi Điểm là web đăng mấy truyện nam tần tu tiên sự nghiệp vân vân. Hải Đường thì up truyện xyz =)))))

⛔️Warning: Lời lẽ thô tục. Thiết lập Ngao Bính ở dạng rồng có xoang tiết thực (ruột, niệu, quản, tuyến sinh dục của một số loài cá, chim, lưỡng thê, bò sát đều ở trong một xoang - cre: Hanzii). Tra Google thì ra tiếng Việt là "lỗ huyệt" nên mình để vậy nha. Nửa sau Ngao Bính bị dduj bay cả liêm sỉ xưng "em" đến hết truyện vì editor thấy hợp tình hợp lý (dù hơi OOC so với Băng nguyên tác).
__

Trời tối, Lý Vân Tường tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo.

Bầu trời ở nơi này dường như lúc nào cũng tối hơn một chút so với khu của đám nhà giàu. Có lẽ vì cây cỏ ở đây ít ỏi đến đáng thương, hoặc có thể do những công trình được thiết kế chắp vá lộn xộn. Cỏ cây ở khu nhà giàu đều ướt đẫm sương mai tươi mới, trong khi những người dân thường sinh ra không có đặc quyền ngay cả với một giọt nước sạch. Nhưng nếu không có con quái vật khổng lồ kia, trật tự cũng sẽ mất đi ý nghĩa. Đúng hay sai, quan trọng hay không, vào thời khắc này đều trở nên nhỏ bé. Có người vùng vẫy tìm đường sống, có kẻ lững thững trôi theo dòng đời, mà dù thế nào đi nữa, trong thế giới hỗn loạn nhưng có trật tự này, đó vẫn là kết cục tốt nhất họ có thể có.

Tòa nhà tài phiệt dưới ánh đèn neon và đường ống hơi nước của khu ổ chuột không nên cùng tồn tại. Vốn dĩ là như vậy.

Thế nên khi Lý Vân Tường nhìn thấy một gã đàn ông tóc vàng ngậm điếu thuốc bước về phía mình, phản ứng đầu tiên của hắn là cau mày. Chỉ cần liếc mắt cũng đủ nhận ra đây là loại người sinh ra trên đỉnh kim tự tháp. Hắn chẳng ưa gì bọn nhà giàu bề ngoài bóng bẩy, thực chất lại hút máu dân đen để duy trì sự xa hoa của mình.

Nhưng dù tự nhận là trai thẳng, Lý Vân Tường vẫn phải thừa nhận người trước mặt có một khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta khó mà phớt lờ. Cảnh sắc ảm đạm xung quanh càng làm mái tóc vàng kia thêm rực rỡ, giống như dùng vàng nguyên chất đúc thành. Khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc từ ngọc lạnh, đôi mắt sắc bén lấp lánh tia hứng thú như phát hiện ra món đồ chơi mới, môi mỏng nhếch lên đầy ngả ngớn. Trong thoáng chốc, một suy nghĩ mơ hồ lướt qua đầu hắn: nhìn muốn hôn cho một cái.

Tiếc là cái miệng của thiếu gia này rất thiếu đòn. Hắn vừa mở miệng đã nói một câu Lý Vân Tường không thể hiểu nổi:

"Bao nhiêu tiền?"

Thiếu gia vừa đến gần, hắn mới nhận ra người này ăn mặc chẳng hề đứng đắn, vạt áo xộc xệch lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn. Nếu cử động mạnh một chút, có khi còn phơi ra hết thảy. Lý Vân Tường vội vàng dời mắt khỏi chỗ đó, quay sang đối mặt với đôi mắt tràn đầy vẻ trêu chọc kia. Hắn không trả lời mà lạnh nhạt nói:

"Đây không phải chỗ thiếu gia ngài nên đến."

Chủ yếu là vì hắn còn đang tiêu hóa câu hỏi vừa rồi. À, hắn hiểu rồi. Hắn chỉ đứng đây suy tư về cuộc đời, trông có vẻ hơi u sầu một chút, vậy mà lại có một tên phú nhị đại không biết xấu hổ tìm đến, xem hắn như gái đứng đường. Ý thức được điều này, Lý Vân Tường chỉ muốn đè tên kia xuống đất mà đánh một trận. Nhưng đúng lúc ấy, trong ánh sáng lờ mờ, hắn nhận ra sau cổ áo thiếu gia hơi nhô lên, tựa như có một khối kim loại bên dưới.

Hắn chợt hiểu ra người trước mặt là ai.

Tam công tử của Tập đoàn Đức Hưng, Ngao Bính. Nghe nói cậu ta từng gặp phải một tai nạn nghiêm trọng, phải nằm liệt giường suốt một thời gian dài. Nhà họ Ngao đã đổ không biết bao nhiêu tiền để chế tạo cho cậu ta một chiếc cột sống kim loại, giúp cậu ta tỉnh lại. Phú nhị đại này thói hư tật xấu không thiếu cái nào, ngông cuồng hống hách, cậy thế lực nhà mình mà làm mưa làm gió ở thành phố Đông Hải.

Lý Vân Tường ghét cay ghét đắng Tứ Đại Gia Tộc, trong đó căm hận nhất chính là nhà họ Đức. Nhưng hắn lại không thể ngăn bản thân nảy sinh hứng thú với chiếc cột sống sau lưng Ngao Bính. Công nghệ như thế nào mới có thể tạo ra một chiếc cột sống, đủ để một kẻ tàn tật có thể hoạt động tự nhiên? Lớp kim loại màu bạc lạnh lẽo khảm sâu vào làn da, vốn chỉ là một vật vô tri nhưng lại trở thành một phần của thân thể, giúp một người tiếp tục sống. Thứ đồ này được nuôi dưỡng bằng máu thịt, lại tỏa ra một mùi hương đầy nhục dục.

Trong mơ hồ, hắn cảm thấy tay mình hơi ngứa ngáy. Dục vọng như thể sinh ra đã có. Hắn muốn đưa tay lột bỏ cột sống kia, xem cấu tạo của nó ra sao, làm thế nào mà nó có thể hòa hợp với thân thể máu thịt đến vậy.

Ngao Bính không hay biết người trước mặt đang nghĩ gì. Cậu chỉ đột nhiên cảm thấy cột sống âm ỉ đau, nhưng cũng không để tâm. Từ giây phút tỉnh lại, cơn đau này chưa từng rời khỏi cậu. Một phần cơ thể bị kim loại gắn chặt vào để duy trì sinh mạng, làm sao có thể hoàn toàn không đau? Cậu quy hết mọi chuyện cho cho việc mình không thích ứng được với không khí khu hạ thành, rồi tiếp tục nhìn Lý Vân Tường:

"Chỗ này đâu phải nhà anh? Tôi muốn đến thì đến."

Nói câu đó, cậu vẫn giữ nguyên ánh mắt khiêu khích nhìn Lý Vân Tường, dường như đã quên mất ai mới là kẻ chủ động tìm tới trước.

Lý Vân Tường miệng lưỡi ngày càng khô ran. Hắn lại càng muốn dạy cho vị công tử bột này một bài học.

"Vậy thiếu gia muốn tiêu bao nhiêu tiền?"

Nghe hắn gọi hai chữ "thiếu gia," Ngao Bính lập tức nổi da gà. Bình thường cũng chẳng thiếu kẻ gọi cậu như vậy, nhưng không hiểu sao giọng của người này lại khiến cậu cảm thấy khác hẳn, như thể muốn lột da, rút gân cậu rồi nhai nát nuốt xuống. Phần lưng phía sau càng đau hơn, không phải kiểu đau cứng nhắc, mà là một trận cảnh báo phát ra từ tận xương tuỷ, gào thét bảo cậu tránh xa người này càng sớm càng tốt.

Nhưng chẳng ai dạy Ngao Bính thế nào là chừng mực. Một khi đã mở miệng trước, cậu tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.

Cậu cũng chẳng có lý do gì đặc biệt để xuất hiện ở đây, chỉ là tình cờ lái xe đến đây, vừa hay thấy có người đứng bên đường bất động, cũng không hút thuốc, như thể mong có người tìm hắn bắt chuyện vậy.

Tam công tử nhà họ Ngao, tất nhiên sẽ không đến mức phải tìm đại một người trên đường để giải quyết nhu cầu sinh lý. Huống hồ cậu còn thích xe hơn. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt kia, cậu như bị trúng tà mà bước xuống xe. Đến khi lấy lại tinh thần, cậu đã đứng trước mặt người nọ, hỏi:

"Bao nhiêu tiền?"

Cậu không cho rằng đó là sỉ nhục gì cho cam, được cậu để mắt tới mới là phúc khí. Dù cái giá có là bao nhiêu, cậu cũng trả được. Chỉ có điều, chủ động mở miệng hỏi đúng là hơi mất giá. Nhưng thôi, Ngao Bính nghĩ, nếu người kia đồng ý, cậu sẽ kéo hắn đến khách sạn; nếu từ chối, cậu sẽ đánh một trận rồi ném xuống Đông Hải cho cá ăn. Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không để bản thân mất mặt.

Nhìn gần hơn, cậu lại càng hài lòng với gương mặt này. Đôi mắt phượng tựa như được tôi qua nước lạnh, sắc bén nhưng khi thả lỏng lại có vẻ nhu hòa. Mái tóc đen dài hơi rối, tùy tiện buộc cao, rõ ràng chủ nhân của nó chẳng buồn để tâm đến vẻ ngoài. Chính sự cẩu thả đó lại càng khiến hắn mang một nét hoang dã đặc biệt. Cơ bắp trước ngực căng chặt, không phải kiểu được tập luyện từ phòng gym như cậu, mà là rèn giũa qua đủ loại công việc nặng nhọc và dơ bẩn.

"Anh muốn bao nhiêu, tôi trả bấy nhiêu." Ngao Bính ngẩng cao đầu, dõng dạc nói.

"Được thôi." Lý Vân Tường bật cười. "Lý Vân Tường. Xin hỏi thiếu gia xưng hô thế nào?"

"Anh không biết tên tôi?" Ngao Bính nheo mắt, giọng điệu không rõ cảm xúc, thực sự tò mò.

"Thiếu gia muốn tôi gọi là gì, tôi sẽ gọi như thế."

"Được." Cậu nhếch môi. "Vậy cứ gọi tôi như thế đi."

"Đi thôi, thiếu gia." Lý Vân Tường sải bước rời đi trước, dáng vẻ tùy tiện mà thong dong. "Hay là cậu muốn chơi dã chiến?"

"Cút!" Ngao Bính chửi một câu. Cậu vẫn có chút bệnh sạch sẽ, nơi này quá bẩn, chỉ đứng một lúc mà đã thấy khó thở. Chỉ khi Lý Vân Tường còn ở đó mới lưu lại chút hương sen. Mắng xong, cậu vội theo sau, nhưng đi được vài bước lại thấy có gì đó sai sai. Cậu có xe mà, vậy Lý Vân Tường muốn đi đâu?

Trong đầu nghĩ vậy, nhưng chân vẫn vô thức đi theo. Đến chỗ rẽ, cậu nhìn thấy một chiếc mô tô đỏ rực đậu trong gara. Màu sơn tựa như ngọn lửa trôi chảy trên bề mặt kim loại. Phương pháp cải tạo táo bạo tiên phong nhưng không kém phần tinh tế, rất có kỹ thuật, cực kỳ ngầu. Ngao Bính vốn là kẻ mê xe, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức sáng rực. Ban đầu, cậu chỉ muốn người. Bây giờ, cậu càng muốn xe hơn.

"Xe này của anh bán thế nào?"

Cậu định đưa tay chạm vào, nhưng Lý Vân Tường đã giữ tay cậu lại, nhướng mày, biểu cảm như đang đè nén điều gì đó.

"Không bán."

"Ra giá đi, tôi trả được." Ngao Bính muốn giật tay ra, nhưng sức của Lý Vân Tường quá lớn. Cậu vùng vằng thế nào cũng không thoát, cổ tay bị siết chặt đến mức da đỏ lên, xương cốt như sắp bị bóp nát.

"Thiếu gia," Lý Vân Tường cười nhạt, "vừa ăn vừa gói mang về cũng không phải thói quen tốt."

"Vậy anh muốn thế nào?" Ngao Bính bĩu môi. Cậu nhận ra trong lời hắn có hàm ý uy hiếp. Theo lý mà nói, cậu không nên sợ một tên bình dân như Lý Vân Tường, nhưng không hiểu sao ngoài mặt vẫn trở nên ngoan ngoãn một chút. Dù vậy, cậu vẫn tính toán trong lòng xem làm thế nào để cướp chiếc xe này về tay mình.

Lý Vân Tường cong môi.

"Đi khách sạn trước đã, thiếu gia."

Sản nghiệp nhà họ Đức trải rộng khắp Đông Hải, đi đến đâu cũng có thể thấy. Bao trọn một căn penthouse chỉ là chuyện nhỏ với thiếu gia, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, muốn đến lúc nào thì đến lúc đó. Tam công tử vốn chẳng quan tâm mình có gây phiền phức cho ai hay không, cậu muốn gì thì phải có nấy. Huống chi, người khác vốn dĩ nên phục vụ cậu.

Lý Vân Tường chưa từng thấy thế trận kiểu này. Giá một đêm ở căn phòng này, hắn có dành cả đời làm việc theo cái kiểu "an phận thủ thường" mà lão Lý từng nói cũng chẳng trả nổi. Từ góc này nhìn xuống, cảnh sắc toàn thành phố đều phủ phục dưới chân. Những tấm kính trong suốt không dính một hạt bụi phản chiếu hình ảnh du thuyền trên Đông Hải, ánh đèn mờ ảo từ những hộp đêm không bao giờ tắt, cùng vô số con người chưa muốn chìm vào giấc ngủ, vẽ nên một bức tranh hoa lệ. Nhưng hắn không hâm mộ cuộc sống này.

Thiếu gia thì có vẻ rất quen thuộc, cậu chỉ vào phòng tắm, ra lệnh:

"Đi tắm."

Lý Vân Tường "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn làm theo. Hắn cảm thấy nơi này cũng rất thích hợp để dạy dỗ thiếu gia một trận. Hạng người được nuông chiều từ bé như cậu dường như sinh ra để sống trong những căn phòng xa hoa tột độ, gối phải là lông vũ mềm mại nhất, ga trải giường phải thêu chỉ vàng hình rồng nhà họ Đức. Nhưng chẳng hiểu sao, nếu đổi một bối cảnh khác, mọi thứ cũng hợp lý kỳ lạ.

Nếu hắn đè thiếu gia ở địa bàn của lũ dân đen mà cậu khinh thường nhất, vùi dập trong dầu máy, bụi bẩn và mùi mồ hôi, để quần áo cậu nhiễm bẩn, để trên gương mặt viết đầy vẻ không cam lòng, để những lời ác độc trào ra khỏi miệng, để thân thể cậu vì nhục nhã mà run lên—

Hắn không kiểm soát tốt nhiệt độ nước, nước lạnh xối thẳng xuống khiến hắn giật mình, nhưng vẫn không thể dập tắt ngọn lửa dục vọng trong lòng. Lý Vân Tường lau mặt, cảm thấy cơ thể như đang cháy rực, những ý nghĩ hoang đường càng lúc càng dữ dội.

Không sao. Từ từ rồi sẽ có cơ hội.

Khi Lý Vân Tường bước ra, Ngao Bính đã thay áo choàng tắm, ngồi trên giường chờ. Thiếu gia vốn chẳng bao giờ mặc chỉnh tề, đối với một thứ sắp bị cởi ra như áo choàng tắm lại càng không nghiêm túc, chỉ tùy tiện thắt hờ một nút, để lộ một mảng da trắng bóng. Bên dưới càng khỏi phải nói, chẳng mặc gì.

Cậu vắt chéo chân, ngậm điếu thuốc, thấy hắn ra liền nhướng mày:

"Lại đây."

Lần này hắn vẫn nghe lời, bước đến, nửa quỳ trước mặt cậu. Hắn không quen mặc áo choàng tắm, vẫn giữ nguyên quần áo của mình, chỉ cởi áo khoác. Ở góc độ này, dáng người rắn chắc của hắn hiện ra rõ ràng.

Ngao Bính liếm khóe môi, nghĩ xem nên chơi hắn thế nào. Nhưng trước hết, cậu còn có chuyện phải hỏi.

"Có bệnh không?"

"Có báo cáo kiểm tra sức khỏe, thiếu gia muốn xem không?"

"Lười." Ngao Bính vốn không nghĩ Lý Vân Tường là kiểu sẽ nói dối, chỉ là nghe nói con người yếu ớt, dễ nhiễm bệnh. Dù cậu là rồng, chưa chắc sẽ mắc phải, nhưng nếu thật sự bị lây bệnh, kiểu gì cũng bị daddy mắng. "Vậy còn xe?"

"Không bán." Lý Vân Tường đáp, "Nhưng tôi có thể sửa cho thiếu gia một chiếc."

Ngao Bính suy nghĩ, cảm thấy cũng là một cách hay. Cậu ra hiệu cho Lý Vân Tường tiến sát hơn, dùng đùi kẹp lấy đầu hắn, gọn gàng ra lệnh:

"Liếm."

Thiếu gia có đôi chân mềm mại, làn da lại càng tinh tế, như một khối ngọc không tì vết. Trước khi đưa vào miệng, Lý Vân Tường còn nhìn thêm một chút. Kích cỡ không tệ, màu sắc cũng trắng trẻo, giống y như cậu ta. Không có mùi gì khó chịu, thậm chí còn thoang thoảng hương thơm. Giống như không khí bên bờ biển.

Hắn suy nghĩ một lúc, có lẽ là nước hoa?

Tam công tử cũng thật biết hưởng thụ, đến cả chỗ này cũng phải xịt nước hoa.

"Chú ý vào." Phát hiện tên đàn ông dưới háng mới ngậm được phần đầu liền bắt đầu thất thần, Ngao Bính bất mãn kêu lên một tiếng, tựa hồ còn muốn dùng đùi uy hiếp. Lý Vân Tường dùng hai tay giữ chặt chân thiếu gia, không cho hắn lộn xộn, chuẩn bị tiếp tục làm chính sự.

Hắn chưa từng làm loại chuyện này bao giờ, rốt cuộc hắn vẫn là trai thẳng, chẳng hề có hứng thú gì với phần dưới của mấy tên đàn ông khác. Dù đã từng thấy qua cảnh trần truồng, nhưng nếu bảo hắn phục vụ huynh đệ mình như thế này, thì quả thực hắn muốn nôn mửa. Không có kinh nghiệm, hắn chỉ có thể bắt chước theo những gì từng xem qua trong phim, học cách đưa vào càng sâu. Khoang miệng bị căng trướng, cảm giác tê dại lan tỏa, hắn ngước mắt nhìn biểu cảm của thiếu gia, thấy vẻ mặt kia có vẻ hài lòng, thậm chí còn không muốn buông ra. Ánh mắt cũng trở nên mê ly, toàn thân đều là bộ dáng bị dục vọng chi phối.

Nếu trong miệng không có điếu thuốc, liệu thiếu gia có thè lưỡi ra không? Lý Vân Tường thầm nghĩ.

Ngao Bính cũng chưa từng trải qua chuyện này bao giờ. Cậu xuất tinh vào miệng Lý Vân Tường, nhưng hắn không né tránh, chỉ lấy tay xoa xoa khóe miệng, nghiêng đầu nhổ bỏ thứ trong miệng, rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt Ngao Bính.

"Hút ít thôi, thiếu gia."

Ngao Bính cười khẽ, "Anh quản tôi?" Cậu tùy tiện dập tắt điếu thuốc, phả một vòng khói về phía Lý Vân Tường. Mùi bạc hà lan tỏa, làm khoảng cách giữa họ trở nên mơ hồ.

Ngay giây tiếp theo, Ngao Bính đã bị hất mạnh lên giường. Cổ tay cậu bị ghì chặt, bắt chéo trên đỉnh đầu, hai chân bị đầu gối Lý Vân Tường đè xuống. Khoảng cách giữa họ gần đến mức hơi thở ấm áp phả vào mặt đối phương. Ngao Bính giãy giụa đôi chút, nhưng không thoát được. Cậu nhìn khuôn mặt kia, mái tóc xõa xuống khiến khí chất Lý Vân Tường dường như thay đổi, thoạt nhìn có vẻ ôn hòa hơn, nhưng lại khiến cậu cảm thấy nguy hiểm hơn trước.

Nhưng thiếu gia vốn là kẻ tự trọng cao, nên cậu cố tỏ ra cứng cỏi, hỏi: "Anh thích cưỡi à?"

"Sao vậy, thiếu gia, cậu muốn ở trên à?" Lý Vân Tường từ trên cao nhìn xuống Ngao Bính, nút thắt đã hoàn toàn được cởi ra, áo choàng tắm chẳng che được gì nhiều. Toàn bộ cơ thể Ngao Bính bày ra trước mắt hắn, từ hai đầu nhũ hoa đỏ thắm đến vòng eo thon gọn. Nghe những lời hắn nói, Ngao Bính muốn dùng chân đá cho một phát, nhưng Lý Vân Tường chỉ "Chậc" một tiếng, tay kia nắm chặt dương vật của tam công tử, "Còn muốn nữa thì thành thật chút đi."

Ngao Bính cảm thấy Lý Vân Tường thực sự có thể làm vậy. Dù cậu không quen biết Lý Vân Tường, một kẻ nghèo khó chẳng đáng để cậu nhớ tên, nhưng trong cơn mơ màng, cậu lại có cảm giác Lý Vân Tường từng làm chuyện quá đáng với mình. Cổ tay cậu đã bị bóp đau hai lần, dù sao chỗ đó bị thương cũng quá xấu hổ, cậu không muốn ai biết chuyện này. Vì vậy, cậu nhếch mép, "Kỹ thuật không tốt thì anh xong đời."

Lý Vân Tường phỏng theo tính tình của thiếu gia, đoán ra được đại khái là cậu đã đồng ý. Dù hắn chưa từng làm chuyện này với ai, nhưng hắn sẽ không nói ra, để tránh thiếu gia sau này cười nhạo hắn là đồ trai tân. Hắn quan sát cơ thể Ngao Bính một lượt, quyết định bắt đầu từ ngực.

Nhũ hoa đã cứng lên, dù chưa ai chạm vào, nhưng lại như đang mời gọi người khác thưởng thức. Tam công tử cũng có cơ ngực, Lý Vân Tường véo nhẹ đầu vú Ngao Bính, mặc dù vị trí không đúng, hắn vẫn tán thưởng: "Luyện tập không tệ."

"Đương nhiên rồi —— không đúng, anh sờ chỗ nào đấy!"

Ngao Bính tức giận đến muốn nổ tung, nhưng Lý Vân Tường không để ý, há miệng cắn một cái. Hắn kiểm soát lực độ, không đến mức chảy máu, nhưng để lại một dấu răng hung dữ, chắc chắn không thể biến mất trong thời gian ngắn. Bị cắn như vậy, thiếu gia đờ người, định phản kháng nhưng lại không dám. Lý Vân Tường tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm láp, cho đến khi quầng vú đỏ ửng lên.

"Bên kia cũng muốn." Bây giờ thì rất hùng hồn, giọng điệu như muốn khẳng định Lý Vân Tường đến để phục vụ cậu ta vậy.

Lý Vân Tường dùng móng tay khẽ gãi nhẹ bên nhũ hoa kia, thành công khiến Ngao Bính rên lên một tiếng đau đớn, rồi thản nhiên nói: "Thiếu gia cũng nên để tôi sảng khoái một chút chứ?"

Không đợi Ngao Bính kịp phản ứng, hắn đã xoay người cậu lại, áo choàng tắm bị vứt bừa bãi xuống thảm. Cột sống thép sau lưng hoàn toàn lộ ra trước tầm mắt Lý Vân Tường. Nguy hiểm, quá nguy hiểm, đại não phát ra cảnh báo điên cuồng, nhưng Ngao Bính không thể động đậy dù chỉ một ngón tay. Cậu nuốt nước bọt, định mở miệng nói gì đó thì bàn tay kia đã vươn lên, không thừa không thiếu, vừa vặn rơi vào vị trí đốt xương thứ năm.

"Tôi vẫn luôn tò mò, cái này rốt cuộc là cấu tạo thế nào," Lý Vân Tường tặc lưỡi kinh ngạc, tay tiếp tục sờ soạng khám phá, "Làm sao tạo ra được, ngày thường cảm giác thế nào, có đau không?"

Ngao Bính cắn răng, thực sự không hiểu người này rốt cuộc đang giở tật xấu gì, "Anh rốt cuộc có muốn làm hay không?"

Lý Vân Tường quả thực cũng cứng đầu không chịu nổi, đặc biệt là khi nhìn thấy cột sống kia. Trên đời này quả thật có thứ kết hợp giữa máy móc và huyết nhục một cách gợi cảm đến thế. Hắn muốn vừa địt cậu vừa sờ cái cột sống này, sờ từ đầu đến cuối, thậm chí thọc tay vào trong huyết nhục, cảm nhận xem thép và dây thần kinh kết nối với nhau ra sao.

Nhưng công tác chuẩn bị vẫn phải làm, trực tiếp nhét chắc chắn không vào được. Trên giường có chất bôi trơn, Lý Vân Tường cầm lên xem qua, toàn chữ nước ngoài. Hắn đổ một ít ra tay, ngửi thử, là hương hoa. Vốn dĩ là thiếu gia chuẩn bị cho hắn, bây giờ phải dùng vào cái miệng nhỏ bên dưới của thiếu gia rồi.

Hắn vỗ nhẹ vào cặp mông tròn trịa của Ngao Bính, trắng xóa nhấp nhô sóng thịt, cơ thể thiếu gia run rẩy như đang sợ hãi. Lý Vân Tường an ủi: "Đừng run, tôi sẽ không quá thô bạo đâu."

Ban đầu hắn chỉ muốn trừng phạt cái tên đại thiếu gia cao ngạo này, nhưng giờ nhìn cậu nằm co ro trên giường, lòng lại hơi mềm đi. Dù sao, hắn vẫn còn đủ lý trí.

Ngao Bính vốn là loài băng long, giờ bị một lò sưởi lớn đè lên, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào. Lý Vân Tường còn cố ý làm ấm chất bôi trơn để không khiến cậu lạnh, rồi nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào. Cảm giác như có người ở trong cơ thể cậu đốt lên ngọn lửa, Ngao Bính rên rỉ đứt quãng, bây giờ mở miệng cũng khó nói thành lời.

Lý Vân Tường nhận ra Ngao Bính quả thật có thiên phú đặc biệt. Chỉ một ngón tay thôi, hắn đã cảm nhận được cơ thể cậu mềm mại, như đang cuốn lấy hắn, kéo hắn vào sâu hơn. Hắn không nhịn được, đẩy thêm ba ngón tay vào. Bàn tay hắn vốn quen với việc sửa xe, chai sạn và thô ráp, cọ xát vào chỗ nhạy cảm khiến lỗ sau của Ngao Bính phun ra nước.

Nhận ra điểm nào đó bị chạm trúng, Ngao Bính suýt nhảy dựng lên, mơ hồ bật vài âm tiết vô nghĩa. Khăn trải giường ướt sũng, chẳng còn phân biệt được đâu là chất bôi trơn, đâu là dịch thể chảy ra từ người cậu. Chất nhầy chảy khắp tay Lý Vân Tường. Hắn tiếp tục cạy phần thịt mềm mại, như muốn làm nó sưng lên rồi mới tiến vào, ép ra thêm nhiều chất lỏng.

"Không muốn..." Ngao Bính vô thức rên lên, tay cố gắng đẩy nhưng chẳng thể thoát khỏi người đàn ông trên người mình. Cánh tay cậu vung loạn, vô tình đập vào mặt Lý Vân Tường. Cậu không kiểm soát được lực, khiến hắn choáng váng vì cú đánh bất ngờ, phải mất một lúc mới lấy lại tinh thần dùng tay lau vết máu trên mặt. Hắn rút ngón tay ra, cửa động khép không kịp, lấp lánh ánh nước, ướt át đỏ ửng phập phồng theo nhịp thở. Ngao Bính không nhận ra mình vừa làm gì, cậu đã mất hết ý thức, chỉ còn biết thở gấp từng hơi.

Lý Vân Tường không nhìn thấy đầu lưỡi của cậu, cảm thấy hơi tiếc, nhưng được sờ cột sống kia cũng đủ khiến hắn thỏa mãn. Dù vậy, hành động vừa rồi của thiếu gia khiến hắn không vui, nên hắn cúi xuống, thì thầm bên tai Ngao Bính: "Thiếu gia, kế tiếp tôi sẽ không nghe lời ngài nữa."

Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn, thậm chí hắn còn dùng cả kính ngữ. Hắn quay trở lại với ý định ban đầu. Máu vẫn chưa ngừng chảy, rơi xuống trên cột sống thép kia hoá thành một đóa sen đỏ thắm. Hắn đỡ lấy dương vật của mình, hướng về phía lỗ huyệt nhỏ hẹp, nhẹ nhàng đẩy vào. Không biết là do quá nhiều nước hay do tam công tử trời sinh đã vậy, vật đó chui vào quá dễ dàng. Nếu Ngao Bính nhìn thấy cảnh này, có lẽ cậu sẽ vung vảy tay chân, kêu lên: "Lớn như vậy sao có thể vào được!"

Nhưng một khi đã vào rồi, di chuyển thế nào lại là chuyện khác. Càng vào sâu, nước càng nhiều, như khoan ra một con suối. Ngao Bính bị kéo căng từng tấc một, tiếng rên rỉ càng lúc càng rõ, miệng lẩm bẩm những từ như "quá lớn" như đang cầu xin lòng thương xót. Nhưng Lý Vân Tường lại nghe thành lời khích lệ, càng thêm hăng say.

Cái lỗ ướt át mềm mại như được sinh ra để nuốt chửng gậy thịt của hắn. Rõ ràng rìa đã bị căng đến gần như trong suốt, nhưng vẫn muốn nuốt thêm chút nữa, tham ăn vô cùng. Hắn vừa hung hăng đâm vào, vừa vuốt ve cột sống thép khiến hắn mê muội. Tam công tử đẹp từ người đến lưng, xương bướm nhô lên, làn da trắng nõn bị vật thể lạ cắt ngang, càng thêm phần ma mị. Chỗ nào hắn chạm vào cũng run lên, đặc biệt là cột sống, càng sờ thì lỗ dâm càng phun đầy nước. Lý Vân Tường còn lo cậu ấy có bị mất nước không.

Nhưng nỗi lo này chỉ thoáng qua. Hắn thực sự không kiềm chế được tay mình, một tay véo đầu vú của thiếu gia, tay kia vuốt ve đốt xương, hông thì không ngừng thúc đẩy. Hắn vuốt ve, cảm giác ý thức mình như đang trôi dạt. Trong cơn hoảng loạn, tay hắn dường như đã lún sâu vào dưới da thịt, giữa máu me be bét sờ soạng tìm cách lấy cái cột sống kia ra khỏi người cậu, biến thành của mình.

Một tiếng kêu kinh hãi kéo hắn trở lại thực tại. Lý Vân Tường chớp mắt, cúi đầu nhìn. May thay, cột sống của Ngao Bính vẫn còn trên người cậu, chưa bị hắn giật xuống. Hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi quan sát tình trạng của thiếu gia.

Ngao Bính đã lên đỉnh, tóc dính bết trên trán, mồ hôi làm mờ đôi mắt. Dù cậu là băng long, lúc này lại cảm thấy dù ngâm mình trong nước đá cũng không thể xoa dịu được cái nóng rực. Cậu nhận ra vật cứng vẫn còn trong cơ thể mình, cảm xúc bùng lên muốn đẩy cái thứ kia ra, cố ý kẹp chặt hơn, muốn Lý Vân Tường biết khó mà lui.

"Sao anh còn chưa bắn?"

Cậu vừa tỉnh lại từ cơn khoái cảm nghẹt thở, nói chuyện cũng mơ hồ, rõ ràng là lời bất mãn, nghe lại như đang làm nũng.

Lý Vân Tường bị kẹp đến nhíu mày, kéo cậu lên xoay một vòng, không quan tâm đến việc Ngao Bính vừa lên đỉnh xong đã phải chịu đựng con cặc xoay tròn trong người, để Ngao Bính ngồi lên người mình. Bây giờ họ đang ở tư thế mặt đối mặt, Lý Vân Tường có thể thưởng thức cảnh tượng mà trước đó hắn chưa được ngắm.

Đôi mắt nửa nhắm nửa mở, tóc vàng rũ xuống vô lực, nhìn kỹ còn thấy chút màu đen ở gốc. Hai đầu vú đỏ sưng, bụng dính đầy tinh dịch, bên dưới cũng ướt nhẹp. Có vẻ như cậu đang không nhận ra tình trạng của mình, vội vàng muốn rút dương vật ra. Ngao Bính bày ra dáng vẻ công tử chỉ cần mình vui là được, mặc kệ gậy mát xa hình người nghĩ gì.

Lý Vân Tường đâu dễ để cậu toại nguyện. Hắn mạnh mẽ ấn Ngao Bính xuống, hạ thân không chút lưu tình mà đâm vào nơi yếu đuối nhất, ngón tay thọc vào khoang miệng cậu, khiến cậu không thể khép miệng hay nói năng, chỉ có thể nhìn nước bọt chảy dài trên má.

"Đừng vội, tôi còn chưa bắn."

Bất kể thiếu gia định nói gì, đoán chừng cũng chẳng phải lời hay ho, nên Lý Vân Tường không muốn nghe. Cái miệng này của cậu chỉ có rên rỉ trên giường là dễ nghe, những lời khác nói ra như tẩm độc vậy.

Sau một cú thúc sâu, dương vật Ngao Bính lại run lên, phun ra chút dịch trong suốt. Cậu muốn khóc, Lý Vân Tường chưa xuất tinh lần nào, trong khi cậu đã lên đỉnh hai lần. Lần thứ ba, cậu không biết mình phun ra thứ gì nữa, chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ. Ngao Bính không dám nghĩ nữa, chỉ có thể ấm ức tiếp nhận từng đợt va chạm.

Khi rút ngón tay ra, nhìn đôi môi Ngao Bính ướt át vì bị đùa giỡn, Lý Vân Tường trong lòng dậy sóng, cúi xuống hôn cậu. Ngao Bính cũng ngây người. Cậu chưa từng hôn ai bao giờ, dù sao thì cậu hứng thú với xe cộ hơn là phụ nữ, nhưng cũng không thể hôn xe được. Nói thế nào cũng không hợp lý.

Ban đầu cậu tưởng mình sẽ kháng cự, nhưng hóa ra lại không tệ chút nào. Ngao Bính nghiện rồi, chủ động đuổi theo đầu lưỡi của Lý Vân Tường.

Cậu ngửi thấy hương sen, không giống mùi nước hoa hay sữa tắm, Lý Vân Tường làm sao có thể dùng nước hoa. Nhãn hiệu sữa tắm ở đây cậu dùng quen rồi, không có hương sen. Đó là mùi tự nhiên từ cơ thể hắn, khiến cậu say đắm, nghiện ngập. Một mặt muốn trốn chạy, một mặt muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Tiếng nước trong không gian kín vang lên rõ rệt, không khí càng lúc càng nhớp nháp. Hương sen hay gió biển đều bốc hơi thành thứ thuốc kích dục mạnh mẽ. Họ cắn xé lẫn nhau, biến mình thành những con thú hoang toàn lực truy đuổi dục vọng.

Không biết họ đã hôn nhau bao lâu, Ngao Bính cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể mình trào ra, buộc cậu phải buông Lý Vân Tường. Cúi đầu nhìn xuống, cậu thấy bụng mình phình lên một cục, tinh dịch tràn ra từ hậu huyệt, phần còn lại đều bị chặn lại bên trong. Lý Vân Tường thậm chí còn cố nhét mớ tinh dịch mà cậu không nuốt được vào khe hở, khiến Ngao Bính càng thêm tức giận.

"Lãng phí thế thì tiếc lắm, thiếu gia," Lý Vân Tường khẽ thì thầm bên tai cậu, nắm tay Ngao Bính đặt lên bụng mình, để cậu cảm nhận dương vật đang hoành hành cách một lớp thịt.

"Cậu có cảm nhận được không? Chính là thứ này khiến thiếu gia lên đỉnh hai lần đấy. Bên trong cậu thật sự rất thoải mái, vừa mềm vừa mút chặt, tốt hơn cái miệng bên trên của cậu nhiều. Tôi thậm chí có thể từ bên trong, sờ được cả cột sống thép trên lưng thiếu gia."

Không biết đã chạm trúng điểm nào, Ngao Bính lại phun ra một chút chất lỏng trắng nhỏ giọt, lần thứ ba lên đỉnh. Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện tồi tệ hơn, đặc biệt là khi thứ bên trong cơ thể lại trướng lên khiến cậu không thể chịu nổi. Cứng rắn quá cũng không tốt, đành nhượng bộ một chút vậy.

"Tôi muốn nghỉ ngơi, tôi không chơi nữa," Ngao Bính vừa giãy giụa, Lý Vân Tường lại càng hung hăng. Hắn suy nghĩ một chút, rồi quyết định bế cậu lên, hướng về phía cửa sổ lớn sát đất, ép cậu vào tấm kính.

"Tôi bỏ cuộc... Tôi thực sự bỏ cuộc rồi..." Rõ ràng đã mất hết lý trí, tam công tử bắt đầu khóc nức nở. Vừa đi vừa đẩy cần rất nhiều sức lực, nhưng Lý Vân Tường dường như không hề mệt mỏi, dễ dàng hoàn thành mà không tốn chút sức lực nào. Cậu bắt đầu nói những lời không đầu không đuôi, "Lý Vân Tường, Vân Tường, chồng ơi, daddy, em không muốn nữa, thật sự không muốn nữa..."

Lý Vân Tường nghe được kiểu xưng hô ấy, suýt nữa đã xuất tinh. Hắn nghiến răng, nghĩ xem ai đã dạy tam công tử những từ ngữ đó. Hắn nâng người cậu lên, tư thế này khiến Ngao Bính chỉ có thể dính chặt vào hắn, lưng áp vào tấm kính lạnh lẽo, đau đến mức cột sống như muốn gãy đôi. Xung quanh chẳng có gì để bám víu, cậu chỉ có thể ôm chặt vai Lý Vân Tường để không bị ngã. Điểm tựa duy nhất khác là con cặc đang đâm sâu vào cơ thể mình. Cậu muốn tránh xa nó, càng xa càng tốt, nhưng Lý Vân Tường dường như không biết mệt, vẫn tiếp tục tàn phá bên trong cậu, huyệt thịt của cậu cũng không biết xấu hổ, cứ ngoan ngoãn đuổi theo khoái cảm.

"Thiếu gia, cậu nghĩ người khác có nhìn thấy không?" Lý Vân Tường hỏi, "Nhìn thấy cậu bị hạng người hạ đẳng như tôi đè ở cửa sổ, địt đến mê muội, nước nhờn chảy đầy đất, mắt trợn ngược, lưỡi thè ra, lỗ cũng sưng đỏ."

Làm sao có thể? Ở đây cao như vậy, hơn nữa ai dám động đến Tam công tử Đức Hưng? Ngao Bính định phản bác như vậy. Cảnh tượng ngoài cửa sổ rõ ràng là thứ cậu đã quen thuộc, trong lòng cậu hiểu rõ căn bản không thể xảy ra tình huống như Lý Vân Tường nói, nhưng cũng không nhịn được mà nghĩ theo hướng đó. Nếu bị phát hiện thì sao, ném Lý Vân Tường xuống biển cho cá ăn cũng không thể cứu vãn được nữa rồi...

Mặc dù là Lý Vân Tường tự nói, nhưng hắn cũng không hài lòng với việc Ngao Bính mất tập trung. Hắn dùng sức véo đầu vú, cố gắng kéo sự chú ý của cậu lại. Không nhéo thì thôi, vừa nhéo một cái, Ngao Bính lập tức thấy một cảm giác chua xót trào lên, cậu bắt đầu giãy giụa, không ngờ lại khiến vật tà ác kia tiến sâu hơn, cảm giác căng tức càng thêm rõ rệt.

"Thả em xuống," Ngao Bính rên rỉ, "Em muốn đi vệ sinh..."

Lý Vân Tường đảo mắt, giam Ngao Bính trong vòng tay mình, "Đi ở chỗ này."

"Em không muốn!" Ngao Bính hoảng hốt nhận ra mình hoàn toàn không thể thoát khỏi tình thế này. Cậu nhìn vào mắt Lý Vân Tường, nhận ra hắn hoàn toàn nghiêm túc. Hiện tại Ngao Bính tuyệt đối không có khả năng phản kháng. Cậu nuốt nước bọt, phát hiện hình như mình đã chọc nhầm người.

"Cứ làm ở đây," Lý Vân Tường lặp lại, tay ấn nhẹ lên bụng cậu, miệng thì nhắc nhở, "Ngoan, đừng nhịn, không tốt cho cơ thể đâu."

Nhưng mà như vậy thật sự là quá mất mặt. Ngao Bính tuy mới sống lại không lâu, nhưng thân thể cũng là người trưởng thành. Cậu không thể chấp nhận việc mình mất kiểm soát như một đứa trẻ còn chưa biết kiềm chế nhu cầu sinh lý. Nhưng Lý Vân Tường quyết không buông tha, không chỉ tăng tốc mà còn ác ý vẽ vòng tròn trên bụng cậu, khiến đùi cậu run rẩy càng lúc càng dữ dội.

"Anh... anh ít nhất cũng lật em lại chứ," Ngao Bính không nói rõ được, vừa khóc vừa đưa ra yêu cầu của mình.

Lý Vân Tường nghĩ cũng phải, bèn xoay Ngao Bính lại, cánh tay kẹp lấy đầu gối cậu, "Như vậy được chưa? Nhanh lên."

Như vậy không những không làm giảm cảm giác xấu hổ của Ngao Bính, mà còn khiến nó nghiêm trọng hơn. Nếu trước đó cậu chỉ đối mặt với Lý Vân Tường, thì giờ đây, cậu đang đối diện với thành phố sáng đèn rực rỡ, như thể đang bị phơi bày trước đám đông. Nhưng cậu thực sự không thể nhịn được nữa, phần phía trước giật giật, nước tiểu không kiểm soát được trào ra, nhuộm tấm kính bằng những vết bẩn khó nói.

Ngao Bính gần như đã đái hết nước cả đời mình, cậu cần nước, rất cần rất cần.

"Đưa em vào phòng tắm," cậu gắt gỏng nói.

Lý Vân Tường vẫn chưa thỏa mãn, nhưng nhận ra thiếu gia đã gần đến giới hạn. Hắn đẩy thêm vài nhịp rồi xuất tinh bên trong cậu. Cảnh tượng vừa rồi thực sự khiến hắn mở mang tầm mắt, nếu không có gì bất ngờ sẽ trở thành nguồn tư liệu thủ dâm cho hắn trong năm tới. Hắn rút dương vật ra, bế Ngao Bính vào phòng tắm.

Bồn tắm rất lớn, hai người đàn ông trưởng thành ngồi vào vẫn dư dả, hắn đưa Ngao Bính đến phòng tắm mà cậu hay dùng, vừa mở vòi nước đã bị lạnh đến rùng mình. Dù có thân nhiệt cao bẩm sinh, hắn cũng không dám tắm nước lạnh trong thời tiết này. Hắn sờ trán Ngao Bính, nhiệt độ thấp hơn bình thường. Lúc nãy ôm thiếu gia không để ý, chỉ cảm thấy sờ vào thoải mái vô cùng, nhớ lại thì đúng là lạnh lẽo không giống người bình thường, chẳng lẽ cái cột sống kia thật sự mang đến công năng khác biệt?

Lý Vân Tường còn đang suy nghĩ, Ngao Bính chạm vào nước lạnh lại thấy toàn thân thoải mái. Cậu sợ Lý Vân Tường điều chỉnh nước nóng lên, bèn nắm lấy tay hắn, chỉ đổi lại ánh mắt kinh ngạc của đối phương. Tay cậu có vấn đề gì sao? Cậu cúi đầu nhìn hai bàn tay trắng nõn thon dài, nhìn là biết chưa từng làm việc nặng nhọc, chẳng có gì bất thường. Vậy tại sao Lý Vân Tường lại nhìn cậu như vậy?

Cậu bực bội trừng mắt lại, rồi chợt nhận ra điều gì đó. Cậu không có ba đầu sáu tay, chỉ có hai tay. Vậy cậu đã dùng cái gì để cuốn lấy Lý Vân Tường?

Ngao Bính lúc này mới phát hiện, mình ngay cả hình người cũng không khống chế được nữa. Phần dưới cơ thể đã biến thành đuôi rồng, trên trán mọc ra hai chiếc sừng lấp lánh, tóc vàng rủ xuống trước ngực. Rõ ràng là một sinh vật trang nghiêm như vậy, cơ thể lại đầy những dấu vết dâm mỹ. Cậu dùng đuôi rồng quấn lấy Lý Vân Tường, trông như đang cố ý quyến rũ con người này vậy.

Hiện nguyên hình trước mặt người thường, chỉ có thể... Ngao Bính lòng trĩu nặng. Dù cậu mới trải nghiệm hai lần khoái cảm, nhưng không thể để lại một mối họa tiềm tàng như vậy. Cậu lặng lẽ ngưng tụ một băng chuỳ, định đâm vào tim Lý Vân Tường, nhưng hắn lại đè cậu xuống, như thể không phát hiện ra sát khí, nhìn vào mắt cậu chân thành nói: "Có thể tiếp tục không—nhưng dù cậu từ chối tôi cũng sẽ làm."

Phía sau Lý Vân Tường bùng lên ngọn lửa, thoáng hiện bóng dáng một sinh vật ba đầu sáu tay, nhưng chỉ trong chớp mắt rồi biến mất. Nước trong bồn tắm không biết từ lúc nào đã đầy, từ lạnh chuyển thành nóng. Huyệt của Ngao Bính vừa bị địt đến mức không thể khép lại ngay, nước ấm tràn vào khiến cậu muốn cắn Lý Vân Tường một cái. Nhưng nghĩ lại, tất cả đều là do mình gây ra, cậu càng không biết trút giận vào ai.

Lý Vân Tường không phải người bình thường, hắn có dị năng liên quan đến lửa. Thế giới này lớn như vậy, lại để Ngao Bính gặp phải hắn, còn không phải người thường thức tỉnh dị năng, mà là người có thể trực tiếp áp chế sức mạnh của Tam Thái Tử Long tộc... Không lẽ, không lẽ trùng hợp như vậy chứ. Cậu nhớ lại hương sen mình ngửi thấy, ngọn lửa bùng cháy trên người, cái bóng mờ ảo mình nhìn thấy. Cái tên ấy gần như đã ở đầu lưỡi, sắp sửa bật ra——

Lý Vân Tường không biết Ngao Bính đang nghĩ gì. Hắn chỉ thấy hình dáng hiện tại của tam công tử càng khiến hắn kích động. Một con rồng, sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, giờ đang ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, phô bày phần mềm mại nhất để hắn thỏa sức mà địt. Hắn vuốt ve lớp vảy rồng cứng rắn, rồi chạm vào một chỗ khác biệt – đó là cái miệng mà hắn đã địt vào vô số lần, giờ nên gọi là lỗ huyệt. Thường ngày, chỗ này được che bởi lớp vảy rồng, chỉ khi chủ nhân tự nguyện mới lộ ra. Nhưng vừa rồi bị kích thích quá mức, Ngao Bính dù không muốn cũng không thể khống chế được, để lộ ra huyệt thịt đỏ ửng.

Chỗ đó đã bị địt đến sưng lên, thịt mềm bị kéo ra, không thể thu lại ngay. Ngoài dâm dịch của rồng, còn có cả tinh dịch của Lý Vân Tường. Nhìn cảnh tượng ấy, hắn không nhịn được hỏi: "Cậu có thể đẻ trứng không?"

Ngao Bính không hiểu rõ lắm logic của người này. Cậu chỉ vừa nhận ra thân phận thật sự của hắn, chớp mắt kẻ thù đã nhìn vào lỗ huyệt của mình, giở trò lưu manh hỏi cậu có thể mang thai không. Dù có thể, chẳng lẽ cậu lại sinh con cho kẻ thù sao? Nằm mơ! Cậu vừa định nổi giận, nhưng chợt nghĩ lại, dù cậu đã biết thân phận của Lý Vân Tường, nhưng hắn lại không biết mình thực sự là ai. Nếu cậu có thể lợi dụng điều này...

Nghĩ đến đây, Ngao Bính vui mừng khôn xiết. Đời trước hắn khiến cậu đau khổ, đời này cậu nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần. Cậu từng nghe có người nói rằng, tổn thương lớn nhất nhất đối với con người là tổn thương tình cảm. Cậu không hiểu con người, nhưng đời trước cái tên củ sen kia chết sớm—mặc dù cậu cũng chết sớm—và biến thành một con quái vật không máu không thịt, chắc chắn không hiểu được tình cảm. Nếu Lý Vân Tường phát hiện mình yêu kẻ thù của mình, liệu hắn có ghê tởm đến mức muốn nôn ra không?

Một kế hoạch hoàn hảo. Vì thế, Ngao Bính từ bi đại phát trả lời: "Anh cố gắng thì sẽ được."

Nhưng rất nhanh, tam thiếu gia đã hối hận. Cậu không ngờ rằng kẻ trước mặt, dù chỉ là một "người thường" mang danh chuyển thế, lại có thể ham muốn một con rồng đến vậy. Hắn không những không sợ hãi mà còn càng hưng phấn. Cái thứ nghiệt súc kia dường như lại to hơn, chủ nhân của nó không ngừng đâm sâu vào, bất chấp ý nguyện của rồng. Dù cậu nói gì cũng vô dụng, thậm chí đôi tay kia còn sờ lên đôi sừng cực kỳ nhạy cảm, vuốt lên vuốt xuống một cách đầy dâm tình.

Lỗ huyệt như trở thành bao thịt chuyên dụng của Lý Vân Tường, nịnh nọt siết chặt lấy dương vật. Ngao Bính cảm nhận được hắn đang vào sâu hơn trước, nhưng cậu đã không còn sức lực để ngăn cản. Chất lỏng nóng bỏng phun vào chỗ sâu nhất của cậu. Lúc trước cậu không cảm nhận được tinh dịch bắn vào nóng đến mức nào, nhưng giờ đây lục phủ ngũ tạng của cậu như bốc cháy. Cậu vô thức che bụng mình, nơi đã sưng lên vì quá nhiều thứ bắn vào. Cậu nghĩ miên man, liệu mình có thực sự sẽ đẻ trứng không?

Cậu cho rằng Lý Vân Tường nên dừng lại, liền đẩy hắn một cái, không vui nói: "Em muốn tắm rửa."

Lý Vân Tường không để ý tới cậu, lại tiếp tục cương cứng.

"Chờ một chút, không được! Ưm... Thực sự không chịu được nữa rồi... Lý Vân Tường, anh con mẹ nó..."

Lý Vân Tường quyết định sẽ địt thiếu gia đến khi cậu không thể thốt ra được lời nào nữa.

Ngao Bính không biết mình đã ngất đi bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị địt cho tỉnh lại, lặp đi lặp lại. Giọng cậu khản đặc, bị dụ dỗ nói ra đủ thứ xưng hô xấu hổ. Hai người thử nghiệm đủ loại tư thế. Trên người cậu không còn chỗ nào lành lặn, chỉ toàn vết đỏ thâm loang lổ. Mọi nơi đều bị địt, từ khoang miệng phải phục vụ con cặc đàn ông, nuốt không sót giọt tinh dịch nào, đến đầu vú bị ma sát gần như trầy ra, đùi trong đỏ ửng, cột sống bị vuốt ve từng tấc, thậm chí cả nách cũng nhuộm một thứ chất lỏng đục ngầu. Cậu cảm thấy toàn thân mình đều là mùi tinh dịch, dù tẩy rửa thế nào cũng không sạch.

Cậu kiệt sức nằm bẹp trên giường, hai mắt vô hồn: "Lý Vân Tường, em thực sự không phải cốc thủ dâm của anh."

Lý Vân Tường cắn nhẹ sừng rồng của Ngao Bính, lại một lần nữa đẩy vào, lẩm bẩm đáp: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Khi Ngao Bính tỉnh lại, trời đã sáng, người bên cạnh cậu thì biến mất. Thiếu gia muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện chân mình mềm nhũn, tức giận đến mức cầm đại thứ gì đó quăng về phía trước.

Nhưng Lý Vân Tường không phải loại rút chim vô tình. Hắn để lại một tờ giấy, trên đó viết rằng hắn có việc phải đi trước, đã giúp thiếu gia rửa sạch sẽ, nếu muốn liên lạc có thể thêm phương thức liên hệ của hắn, vân vân.

Những thứ bên trong cơ thể thì đúng là đã được dọn sạch, nhưng dấu vết trên người lại không dễ dàng xóa đi như vậy. Giờ thì mấy ngày tới cậu không thể không cài cúc áo được rồi. Ngao Bính nghiến răng nghĩ, bực bội vò đầu, cũng không thấy Lý Vân Tường để lại thông tin liên lạc nào. Hừ, đường đường là tam công tử, chẳng lẽ lại không tìm được một người? Nhưng cậu không chịu nổi việc bị Lý Vân Tường đùa bỡn.

Cúi đầu xuống, cậu chợt thấy giữa hai chân mình có gì đó màu đen. Cậu liền tách chân ra xem, bên trong đùi hiện ra một dãy số, cạnh đó là một chữ "Vân" phồn thể viết bằng nét bút rồng bay phượng múa. Bên kia còn có một chữ khải*, bên cạnh là một chữ khải khác bị thiếu hai nét, lại còn kèm theo một trái tim đầy ác ý.

*Chữ khải là một kiểu chữ Hán chuẩn mực, dễ đọc, và được sử dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực.

Quan trọng nhất là... đó là bút lông dầu, dùng nước rửa không sạch. Mà chỗ đó của cậu lại đang nhạy cảm đến mức đau buốt, chỉ hơi ma sát một chút cũng khó chịu, huống hồ là mạnh tay xóa đi.

Ngao Bính sờ lên chữ khải chưa hoàn chỉnh kia, nghiến răng nghiến lợi: Lý Vân Tường, tôi với anh chưa xong đâu!

__
Editor: Các mom ơi tui thật sự không hiểu đoạn viết hai chữ lắm, cũng không hiểu 正字 (chính tự) ở đây là chỉ kiểu chữ khải hay đúng nghĩa đen là chữ "chính (正)" nữa 🥲 Tui đoán là 2 chữ Lý và Tường, hoặc chữ Na Tra. Bà nào hiểu thì giải thích giúp nhenn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro