[All Diệp] Cáo trở về nhà

[All Diệp] Cáo trở về nhà

Tác giả: Boat0529

Giới thiệu:

Viết 6500 chữ chỉ vì Diệp cáo mềm mại bông xù thơm phức, lấy thời gian sau trận chung kết mùa 10, có All Diệp làm nền.

Tag có ghi Chu Diệp, Vương Diệp, Dụ Diệp, Song Diệp

0.

Bước xuống khỏi bục nhận giải, Diệp Tu xoa bóp hai tay, cảm giác đau nhức không tài nào xua đi nổi vẫn bám riết lấy ngón tay. Vừa rồi khi nhận cúp vô địch anh suýt nữa không cầm chắc, may mà Tô Mộc Tranh và Phương Duệ bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, cùng anh nâng cao chiếc cúp, dưới cơn mưa vàng lấp lánh, Diệp Tu nở nụ cười rạng rỡ.

Rời khỏi ánh đèn sân khấu, Diệp Tu mới thật sự cảm thấy mệt mỏi dồn dập kéo đến, mà bây giờ có thể thả lỏng rồi. Trong hành lang, anh không xoa tay nữa mà buông thõng xuống, đi phía sau Trần Quả. Bên cạnh anh là Bánh Bao đang hết kể khoảnh khắc kịch tính trên sân lại bàn đến tiệc mừng tối nay nên gọi món gì, giọng cậu vang bên tai Diệp Tu, nhưng anh nghe chẳng rõ, câu cuối cùng lọt vào tai lại là tiếng kêu hoảng hốt của Bánh Bao: "Lão đại, anh sao thế!"

Diệp Tu ngã nghiêng về phía trước thì được Bánh Bao đỡ kịp, không đến mức ngã xuống đất, nhưng toàn bộ Hưng Hân đã lập tức ùa lại. Trần Quả vừa mới khóc vì xúc động khi giành cúp, giờ viền mắt lại cay xè - Sao đột nhiên trụ cột của chiến đội lại gục ngã? Đường Nhu vẫn giữ được bình tĩnh rút điện thoại ra bấm số, nhưng còn chưa kịp nối máy gọi cấp cứu thì một chuyện ảo ma xảy ra: "Bùm" một tiếng, người trong tay Bánh Bao biến mất, thay vào đó là một con cáo.

"Lão đại... Biến thành cáo rồi à?"

Chú cáo nhỏ xíu được Bao Vinh Hưng bế trong tay, đuôi phủ kín người, cuộn tròn lại thành một cục bông. Tô Mộc Tranh rõ ràng biết nhiều hơn những người khác, một tay kéo Trần Quả để trấn an, tay kia đưa lên môi ra hiệu suỵt, sau đó chỉ về phía phòng nghỉ không xa, ra hiệu mọi người vào trong đóng cửa rồi nói.

Không biết từ lúc nào Chu Trạch Khải cũng đã tới. Đội viên Hưng Hân sớm đã vây quanh Diệp Tu, Chu Trạch Khải đành sốt ruột đứng ngoài nhìn vào nhưng không rõ, cậu chỉ thoáng thấy một áng mây đỏ mềm mại lướt qua - Là đuôi của Diệp Tu. Ngay sau đó, Bao Vinh Hưng quay lưng về phía cậu, che kín chú cáo.

Cáo nhỏ được Bao Vinh Hưng ôm vào phòng nghỉ, Chu Trạch Khải muốn theo vào, lại bị Kiều Nhất Phàm ngăn lại. Cậu lễ phép hỏi: "Đội trưởng Chu, có chuyện gì ạ?"

Chu Trạch Khải thoáng do dự rồi nói thẳng: "Tôi cũng là yêu quái."

Kiều Nhất Phàm kinh hãi, nhưng vẫn không để cậu vào.

Chu Trạch Khải nói tiếp: "Có thể giúp đỡ."

"Giúp thế nào?" Người giữ cửa Kiều Nhất Phàm hơi dao động, dù sao hôm nay cũng là lần đầu cậu thấy Diệp Tu hiện nguyên hình, cáo nhỏ nhắm mắt không biết là ngủ hay là ngất. Kiều Nhất Phàm chỉ hận bản thân chỉ là một người thường, lúc này lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, thế nhưng lại chẳng có cách nào.

"Giúp anh ấy bổ sung chút..." Chu Trạch Khải nói vậy.

Kiều Nhất Phàm cố hiểu "bổ sung chút" là gì, nhưng thấy vành tai Chu Trạch Khải ửng đỏ đáng ngờ, cậu cảm thấy có vẻ không phải chuyện gì tốt đẹp.

Lúc này, Tô Mộc Tranh bước tới: "Tôi nghe Diệp Tu nói trong liên minh còn vài yêu quái bất hợp pháp, nhưng không cùng loại với anh ấy. Tôi gọi cho em trai anh ấy nhưng chưa ai nghe máy, đành phiền đội trưởng Chu... Ơ, khoan đã."

Một loạt tiếng bước chân gấp gáp đến gần, một người đàn ông mặc vest casual, gương mặt giống hệt Diệp Tu chạy tới. Cậu ta thở hổn hển nhưng không dừng lại ở cửa, lao thẳng qua giữa Kiều Nhất Phàm và Tô Mộc Tranh, chạy về phía Diệp Tu.

Trong lúc mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Tô Mộc Tranh giới thiệu: "Đây là em trai của Diệp Tu, Diệp Thu chân chính."

"Hóa ra cậu đến xem trận đấu, may quá." Trần Quả vốn ngồi cạnh cáo nhỏ, lập tức đứng lên nhường chỗ cho Diệp Thu.

Trước trận chung kết, Trần Quả tự gửi vé điện tử đến mail của Diệp Thu, đây là vé Liên minh dành riêng cho người nhà của tuyển thủ. Các thành viên đều tặng cho người thân bạn bè, Diệp Tu lại nói mình không cần, ai thiếu cứ lấy. Bây giờ Trần Quả nghĩ mà sợ, may là Diệp Thu đến đây, nếu không thì tình hình hiện tại - Một người lớn đang sống sờ sờ bỗng biến thành cáo - Chuyện này người thường thật sự không biết phải làm sao.

Trên sofa dài chỉ còn một chú cáo nhỏ nằm cuộn mình, Diệp Thu ngồi xổm trước mặt anh, đầu tiên bóp bóp móng vuốt, rồi kiểm tra hơi thở, cuối cùng cúi người, dùng trán chạm trán với cáo nhỏ. Ánh sáng lờ mờ xuất hiện trên trán họ rồi nhanh chóng tan đi, ngay sau đó, chú cáo vốn không động đậy từ từ mở mắt.

Có vẻ Tô Mộc Tranh từng thấy dáng vẻ này của Diệp Tu, cô hỏi Diệp Thu: "Anh ấy vẫn ổn chứ?"

Diệp Thu gật đầu, nói với mọi người ở Hưng Hân: "Không sao, anh ấy mệt quá thôi."

"Không sao là tốt rồi," Cuối cùng Trần Quả cũng yên tâm, "Cậu ấy cần nghỉ ngơi phải không? Có ăn được đồ ăn của người thường không? Mấy thứ thuốc bổ có tác dụng với cậu ấy không?"

"Ăn uống không giúp được nhiều, tôi phải đưa anh ấy về nhà tĩnh dưỡng một thời gian, mọi người đừng lo." Diệp Thu nhẹ nhàng bế cáo lên, chú cáo lười biếng nằm trong lòng Diệp Thu, giơ móng vuốt nhỏ vẫy vẫy với mọi người.

Phương Duệ lại gần chạm vào móng vuốt, cảm thán: "Lão Diệp nhỏ xíu thế này trông đáng yêu phết."

Con cáo không nói gì, chỉ "ư" một tiếng. Diệp Thu không nán lại lâu, để lại câu "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc anh tôi" rồi ôm con cáo vội vã rời đi.

1.

Yêu quái có linh lực, nếu chọn sống hòa nhập với con người, họ phải tuân theo quy tắc của nhân gian, linh lực chỉ được dùng để hóa hình. Trước trận chung kết, Diệp Tu dốc hết lòng chuẩn bị cho trận đấu, quên mất linh lực của mình sắp cạn kiệt, không tu luyện, cũng không bổ sung. Sự căng thẳng của trận đấu và niềm vui vô địch đã át đi cảm giác linh lực trống rỗng, đến khi mọi chuyện kết thúc, anh dần thả lỏng, lúc này mới gục ngã.

Là hồ ly tinh sinh đôi, Diệp Thu luôn cảm nhận được tình trạng của Diệp Tu. Diệp Tu là một con cáo rất dễ nuôi, sau khi biến hình anh ăn không nhiều, mặc đồ chỉ cần thoải mái, thích ngủ cuộn tròn, vậy nên chỉ cần một ổ nhỏ là đủ. Sau khi bỏ nhà, có một thời gian anh còn chen chung giường với một chàng trai loài người, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của Diệp Tu. Mười năm qua, Diệp Tu vẫn sống tốt, dù năm nào Diệp Thu cũng nói sẽ bắt anh về, nhưng chưa bao giờ thật sự hành động, vì cậu hiểu lý do Diệp Tu rời đi, cũng biết một ngày nào đó anh sẽ trở về.

Tối hôm đó, Diệp Thu không đưa anh thẳng về nhà mà dẫn đến khách sạn đang tạm ở. Trên taxi, Diệp Tu ngủ một giấc, vẫn được Diệp Thu ôm trong lòng, bên ngoài còn quấn áo khoác đồng phục Hưng Hân. Tài xế cũng chẳng để ý kỹ, lúc Diệp Thu xuống xe còn khen một câu: "Chó con nhà cậu ngoan thật."

Vào đến phòng, Diệp Tu liền nhảy xuống đất, rồi lại nhảy lên sofa, hai chân trước khép lại, ngồi ngay ngắn mà nói với Diệp Thu: "Vừa biến lại nguyên hình đã thèm thịt gà, em đi mua chút đi?"

Diệp Thu không muốn làm shipper, cậu nói: "Lúc nãy em thấy trung tâm thương mại bên cạnh có quán gà nấu nước dừa, hay anh biến lại đi, chúng ta ra ngoài ăn."

"Không biến nổi," Cáo nhỏ than vãn, "Nếu không anh còn để em bế anh suốt cả đường chắc."

"Vậy à, em còn tưởng anh mệt đến mức không muốn đi bộ." Diệp Thu ngồi xuống bên cạnh, ôm chú cáo lên, để anh nằm ghé lên vai mình, cái đầu lông xù kề sát bên da cổ - Chỉ khi tiếp xúc trực tiếp mới có thể chia sẻ linh lực, mà tiếp xúc da thịt vẫn kém hiệu quả hơn tiếp xúc niêm mạc hay trao đổi dịch thể. Nhưng bây giờ Diệp Tu không thể biến về hình người, Diệp Thu cũng không có đam mê furry, nên chuyện đá lưỡi với một con cáo không nằm trong phạm vi cân nhắc.

Để nâng cao hiệu suất, Diệp Tu quyết định tăng diện tích tiếp xúc, cởi vài cúc cổ áo của Diệp Tu, đặt móng vuốt lên ngực cậu em. Anh không nhịn được mà ấn ấn: "Em chăm sóc cơ thể này kỹ thật đấy, có cả cơ bắp luôn."

"Cơ thể phải dùng một trăm năm mà, anh ở bên ngoài đừng sống tạm bợ quá..." Hai tay Diệp Thu đều đặt trên người cáo, một tay đỡ mông, một tay áp vào lưng, linh lực mang theo hơi ấm từ cơ thể Diệp Thu truyền sang Diệp Tu, nhưng dáng vẻ Diệp Tu vẫn không mấy hoạt bát, chiếc đuôi rũ xuống bên đùi em trai, chỉ có chóp đuôi thỉnh thoảng khẽ động

"Anh chuẩn bị giải nghệ." Diệp Tu nói.

"Ồ, lấy đủ chức vô địch rồi?"

"Cũng xem là vậy đi," Chú cáo lười biếng đáp, "Nên về nhà rồi."

Diệp Thu bình tĩnh "Ồ" một tiếng, hơi nâng anh lên trên rồi cúi đầu, áp má vào bên tai cáo. Cáo nhỏ kề sát Diệp Thu từ trên xuống dưới, cảm nhận được nhịp tim không mấy bình tĩnh của cậu.

Sau đó, bụng Diệp Thu réo lên vì đói, Diệp Tu cuối cùng cũng khôi phục khả năng hóa hình, cũng "bùm" một phát biến lại thành người, ngồi vắt ngang trên đùi Diệp Thu. Lúc biến thành người, hai anh em ôm nhau cũng hơi kỳ cục, Diệp Thu đỏ mặt buông tay, Diệp Tu cũng không nán lại, đứng dậy vươn vai, tự lẩm bẩm: "Giờ chắc vẫn kiếm được gì ăn nhỉ..."

"Cũng muộn rồi, ra ngoài xem thử đi." Cùng là cáo, Diệp Thu cũng đang thèm thịt gà.

Quán gà nấu nước dừa thì đã đóng cửa, may còn một tiệm gà xào mở xuyên đêm, hai người cuối cùng cũng được ăn một bữa no nê, Sau khi xoa bụng đi dạo về đến khách sạn, Diệp Tu nằm xuống giường, lại biến thành cáo, Diệp Thu cũng kệ, đi tắm trước. Cậu tắm xong vừa mặc đồ ngủ thì thấy cáo nhỏ chạy vào phòng tắm, nhảy lên thành bồn thử mở vòi nước.

(Tên gốc của món gà xào là 地锅鸡, gà xào ăn với bánh để quanh nồi, dịch gà xào lại hơi thiếu phần bánh nên tui để thêm ảnh)

"Đừng dùng bồn tắm, chưa chắc đã sạch đâu." Diệp Thu đưa tay bế con cáo lên, đặt dưới vòi sen, "Em tắm cho."

"Em bị bệnh sạch sẽ à?" Diệp Tu thấy kỳ lạ, hồi nhỏ hai anh em còn nghịch mấy vũng nước ngoài trời, sao giờ ngay cả bồn tắm cũng chê.

Nước ấm chảy xuống chiếc đuôi cáo của Diệp Tu, anh cố nhịn không vẫy đuôi loạn xạ. Diệp Thu thử nhiệt độ nước thấy vừa, mới yên tâm mạnh dạn bắt chước cách tắm cho Tiểu Điểm, rất nhanh, Diệp Tu đã bị nước xối ướt như chuột lột. Lúc bôi sữa tắm, Diệp Thu còn nói: "Bản thể của anh hơi gầy, đợi về nhà em hầm canh gà cho..."

Diệp Tu ngoan ngoãn để mặc cho người ta vò nắn, đã lâu anh không tắm rửa bằng hình dạng này. Thực ra, bản thể mới xuất hiện mấy tiếng chẳng bẩn gì, nhưng tắm một cái thì lông sẽ mượt mà bông xù hơn. Dù sao đêm nay anh cũng không định hóa hình, sau tắm sạch anh sẽ chui vào chăn Diệp Thu ngủ, tiện thể lấy thêm chút linh lực của em trai.

Diệp Thu, là anh em ruột, rất hiểu ý Diệp Tu, sấy lông cho anh xong thì bế lên giường, tắt bớt đèn, đặt anh ở bên gối. Cậu nằm nghiêng lướt điện thoại, cáo nhỏ liền lăn ra phía sau lưng Diệp Thu, gác mõm lên cổ cậu, cùng xem màn hình. Trong nhóm chat dòng họ, có người nhắc tới chuyện Diệp Tu lại giành quán quân, vài người vào chúc mừng, thế mà cha họ lại dội một gáo nước lạnh: Thằng nhóc này, thật sự không chịu làm việc đàng hoàng.

"Anh, sau này anh định làm gì?" Diệp Thu hỏi.

"Chưa nghĩ ra, về nhà uống canh gà trước đã."

Diệp Tu dựa bên tai em trai, lông xù cọ cọ làm Diệp Thu thấy hơi ngứa. Cậu bỏ điện thoại xuống, trở mình nằm ngửa, vùi mặt vào bộ lông mềm trước ngực Diệp Tu. Anh không tránh, để mặc cậu hít hà, thầm nghĩ: Hồi nhỏ nhóc cáo con này không thích tự liếm lông, chỉ thích liếm lông mình, của mình thơm hơn à?

Đúng lúc này Diệp Thu nói: "Sữa tắm này thơm thật, giờ anh thơm phức luôn."

2.

Sáng hôm sau, một mình Diệp Tu đến gặp Trần Quả. Anh không muốn chứng kiến cảnh mọi người níu giữ mình, cũng không quen mấy chuyện tạm biệt, nên ngay cả Tô Mộc Tranh anh cũng không gặp riêng, chỉ để lại cho cô một hộp việt quất và một hộp cherry làm đồ ăn vặt. Trần Quả tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn hiểu cho quyết định của anh, đến khi Diệp Tu lên máy bay rời thành phố H, cô mới thông báo cho cả đội biết chuyện anh giải nghệ.

Về nhà cùng Diệp Thu thì tất nhiên là ngồi hạng nhất, nhưng ngay cả cái khăn nóng tiếp viên đưa Diệp Tu cũng chẳng thèm đụng tới, máy bay vừa cất cánh đã lăn ra ngủ, giữa chừng tỉnh dậy ăn suất cơm trên máy bay, xong lại ngủ liền một mạch đến khi hạ cánh.

Diệp Thu tò mò hỏi: "Anh định ngủ bù hết chỗ thiếu trước kia à?"

"Anh cũng muốn thế lắm," Diệp Tu thẳng thắn nói, "Nhưng để tránh chọc giận bố, e là phải ngủ sớm dậy sớm thôi."

"Có ý thức vậy?" Diệp Thu tấm tắc ngạc nhiên, "Có lẽ bố sẽ kiếm việc cho anh làm, bố ghét nhất là người rảnh rỗi."

Diệp Tu nghĩ rất thoáng: "Cũng may chúng ta không phải người, nếu không chắc còn giới thiệu người yêu cho anh."

Không phải người cũng có thể yêu mà - Trong lòng Diệp Thu nghĩ vậy nhưng không nói. Cậu không muốn thấy cảnh Diệp Tu dắt một cô chị dâu về nhà cho lắm, bất kể là người hay yêu, cậu đều không chào đón như nhau. Tuổi thọ của bọn họ không ngắn ngủi như người thường, cách tạo ra sinh mệnh mới cũng không cần tự mình sinh nở, nên họ không quá hiểu "tình yêu" mà con người say mê. Chỉ là hồ ly tinh vẫn còn giữ lại ít nhiều chút bản năng của loài cáo, tuy không giống cáo bình thường có kỳ động dục, nhưng vào mùa xuân đôi khi cũng muốn giao phối, lúc đó nếu không có người yêu thì đành nhịn thôi.

Có lẽ Diệp Tu không có nỗi lo này, Diệp Thu liếc anh trai đang ngáp, nghi ngờ anh vì quá mê game mà mất hết dục vọng thế tục. Cậu đột nhiên nhớ đến yêu quái gặp ở cửa phòng nghỉ hôm qua, hỏi: "Cậu đội trưởng Luân Hồi kia, bản thể là gì? Hai người thân nhau lắm à?"

"Là loài chim, cụ thể là gì thì không biết, chưa thấy cậu ấy biến."

"Ồ, thế cậu ta tìm anh làm gì?" Diệp Thu lại hỏi.

"Chắc muốn giúp anh thôi..." Diệp Tu ngẫm nghĩ, "Em nói anh mới nhớ, tối phải lên QQ cảm ơn cậu ấy mới được."

Có vẻ không thân, Diệp Thu không hỏi thêm. Điều cậu không biết là, con chim này sau hai lượt đầu của trận chung kết đã giúp Diệp Tu bù lại không ít linh lực với cái cớ hoàn hảo muốn đối thủ duy trì trạng thái tốt nhất, khiến Diệp Tu không tìm ra lý do để từ chối. Khi cướp lấy dịch thể trong miệng Chu Trạch Khải, Diệp Tu thấy mình như đang lợi dụng đàn em, nhưng Chu Trạch Khải lại nói mình vui lắm, thế nên chuyện này hai bên đều được lợi.

Khi hai anh em về đến nhà thì vừa khéo có khách, bố Diệp đang ngồi ở phòng khách trò chuyện, hai người mang hành lý vào phòng Diệp Tu rồi cũng ra tiếp khách. Diệp Tu ngoài mặt không lộ, nhưng trong lòng lại kinh ngạc: Trong số khách lại có một người anh quen - Chủ tịch Liên minh Vinh Quang, Phùng Hiến Quân.

Những người còn lại thì qua lời giới thiệu của bố cũng biết được, có lãnh đạo cấp cao của Tổng cục Thể thao, còn có lãnh đạo của Trung tâm thông tin điện tử mà Tổng cục mới thành lập. Họ thay nhau thuyết phục bố Diệp, nói rằng hiện nay eSports đã bước vào giai đoạn chính quy hoá, quốc tế hoá, sắp tới sẽ thành lập đội tuyển quốc gia Vinh Quang để tham gia Giải Thế giới lần thứ nhất, cần những nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực này góp sức. Vấn đề lớn nhất họ đang đối mặt là - Nhân tài hàng đầu ấy lại đột ngột tuyên bố giải nghệ.

Diệp Thu nhịn cười, liếc sang Diệp Tu, còn Diệp Tu nhìn về phía bố mình. Ông chỉ phất tay một cái: "Đi đi, phải biết trân trọng cơ hội làm rạng danh đất nước."

Thế là khỏi cần bố phải kiếm việc cho Diệp Tu, việc tự tìm tới tận cửa rồi. Tối hôm đó, Diệp Tu được ăn canh gà nhà làm, lập tức khen lần này về không uổng công, mặc dù anh sắp phải đi tiếp.

3.

Chốt xong danh sách đội tuyển quốc gia, Diệp Tu giục nhân viên mau chóng gọi hết mọi người tới, vì thời gian để tập luyện không còn nhiều. Trong tay anh có đủ loại video chiến đấu, phân tích đội nhà rồi lại mổ xẻ đối thủ, bận hơn cả vòng tứ kết, thật sự cần vài trợ thủ biết việc.

Sau khi mọi người tập trung đông đủ, Diệp Tu với tư cách là người dẫn đội xuất hiện. Phản ứng của các thành viên rất dữ dội, không phải không hoan nghênh, mà ngược lại, nhiều người bày tỏ sự chào đón theo cách kỳ lạ. Ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên nói một tràng trách anh đột ngột giải nghệ lần hai, hay Chu Trạch Khải nhìn anh đầy u oán, hai người là hai thái cực, nhưng Diệp Tu an ủi như nhau: "Anh là người sống sờ sờ, đâu thể đột nhiên biến mất được."

Địa điểm tập huấn đặt ở Vi Thảo, Vương Kiệt Hi là người đầu tiên giúp đỡ Diệp Tu. Anh ta là yêu quái loài mèo, tiện thể có thể hỗ trợ khi linh lực của Diệp Tu sắp cạn. Đến lúc này, Diệp Tu cũng bỏ ý định tìm nơi tu luyện vài ngày, thời gian của anh là của đội tuyển, không thể lãng phí.

Người được chỉ định làm đội trưởng quốc gia là Dụ Văn Châu, một người thường. Thế nhưng hắn trời sinh cảm nhận được thứ "yêu khí" mơ hồ, vậy nên từ lâu đã biết một vài bí mật trong Liên minh.

Diệp Tu và Vương Kiệt Hi cũng không giấu hắn, từ mùa giải thứ tư, khi Dụ Văn Châu lần đầu dò hỏi, hai người thẳng thắn thừa nhận, Vương Kiệt Hi còn có lòng giải thích họ không dùng pháp lực để tăng mấy thứ như tốc độ tay hay tinh thần. Dụ Văn Châu vốn chưa từng nghi ngờ chuyện này, chỉ là thấy tò mò về bản thể của họ. Thế là Diệp Tu hào phóng biến lại thành cáo, ngẩng đầu để Dụ Văn Châu gãi cằm, Vương Kiệt Hi cũng hiện nguyên hình, nhưng không cho sờ, chỉ ngồi cạnh chú cáo, đuôi mèo quấn một vòng quanh đuôi cáo.

Tối ngày đầu tập huấn, Dụ Văn Châu nhận thông báo từ Liên minh về việc ngày mai có phóng viên từ báo đài chính thống đến phỏng vấn. Hắn gửi tin qua QQ cho Diệp Tu nhưng không thấy trả lời, nên quyết định đến gặp. Nhưng hắn mở cửa không đúng cách, vừa vào phòng Vương Kiệt Hi (nơi Diệp Tu tạm ở) đã thấy một mèo một cáo ngủ trên ghế theo kiểu âm dương đồ. Mèo là một con mèo mắt to mắt nhỏ màu bò sữa ít sữa nhiều bò, còn cáo là một cáo lông đỏ, chỉ có chóp tai và móng vuốt đen sẫm như than cháy.

Mèo mở mắt, chỉ vào máy tính trên bàn nói với Dụ Văn Châu: "Nếu cậu không ngủ được thì đọc thử tài liệu Diệp Tu mới sắp xếp đi."

"Anh không sợ người khác vào phòng bị hai người dọa hết hồn à?" Dụ Văn Châu ngồi xuống một chiếc ghế khác, chưa xem tài liệu mà đưa tay vuốt vuốt đuôi cáo.

"Người khác sẽ không tới phòng tôi muộn thế này đâu..." Mèo giải thích.

Cũng đúng, phòng đội trưởng Vi Thảo bây giờ đâu chỉ có mỗi đội trưởng. Đám nhóc trong đội vốn đã có một kiểu kính nể kỳ lạ với Vương Kiệt Hi, sau khi tận mắt thấy Diệp Tu lúc thì gọi thẳng tên "Kiệt Hi", lúc lại gọi biệt danh kỳ cục "Mắt Bự", bọn họ lập tức chia nửa phần kính nể đó sang cho Diệp Tu.

Diệp Tu từ từ tỉnh dậy, Dụ Văn Châu chuyển lời thông báo mới. Anh ồ một tiếng rồi nói: "Vậy phái người nhiều kinh nghiệm phỏng vấn nhất... Tuyển thủ số 3 đi đối phó phóng viên đi."

"Thế còn anh?"

"Tất nhiên anh bận rồi, à đúng rồi Văn Châu, cậu xem bài phân tích tuyển thủ bên nước K anh vừa viết." Cáo nhỏ nhảy từ ghế dựa lên mặt bàn, mèo cũng nối bước lên theo, nhường ghế cho Dụ Văn Châu.

Trên máy còn đăng nhập QQ của Diệp Tu, Dụ Văn Châu phát hiện tin nhắn chưa đọc không chỉ đến từ mình, mà còn từ tuyển thủ số 3 vừa nhắc. "Hay anh xem tin nhắn trước đi... Cần tôi tránh đi không?" Dụ Văn Châu lịch sự hỏi.

"Mở ra xem giúp anh." Diệp Tu cực kỳ vô tư.

Nhất Thương Xuyên Vân: Tiền bối

Nhất Thương Xuyên Vân: Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm em

Một người, một mèo, một cáo rơi vào im lặng.

"Cậu ta có ý gì?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Mắt cáo xoay chuyển, nghĩ ra đáp án hoàn hảo: "Ừ, ý là có thể tìm cậu ấy hỗ trợ, vậy mai cứ để cậu ấy đại diện đội tuyển trả lời phỏng vấn."

Dụ Văn Châu tỏ vẻ anh nói gì thì là cái đó, xoa lông má chú cáo, cảm giác quá tốt, chút ghen tuông khó hiểu trong lòng lập tức tan biến. Anh lại nói với Diệp Tu: "Có nên sắp xếp lại phòng ký túc xá không? Giờ mọi người ở tùy ý, ai có người cùng đội thì ở chung, thật ra như vậy không tốt cho sự hòa hợp của cả đội."

"Vậy tách bọn họ ra, cho Tôn Tường đổi chỗ với Hoàng Thiếu Thiên?" Diệp Tu đề nghị.

Dụ Văn Châu từ chối ngay tức khắc: "Không, tôi thiên về phương án chia phòng theo số trong đội tuyển." Hắn nhìn Diệp Tu, dùng ánh mắt truyền đạt: Anh hiểu ý tôi mà.

"Được đó." Diệp Tu không có ý kiến.

Dụ Văn Châu tưởng Vương Kiệt Hi sẽ phản đối, không ngờ chú mèo chỉ đặt móng trắng lên móng cáo, cáo lập tức rút ra, đè móng mèo, mèo lại đè móng cáo, lặp lại mấy lần. Diệp Tu chơi mệt, cam chịu để móng mèo đè lên, càu nhàu với Dụ Văn Châu: "Mèo là vậy đấy."

Vương Kiệt Hi ấn móng vuốt của Diệp Tu, lặp lại lời Chu Trạch Khải vừa nói trên QQ: "Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."

Sau này, một buổi sáng Dụ Văn Châu tỉnh dậy không thấy Diệp Tu, trên tủ đầu giường có mẩu giấy nhỏ:

- Linh lực nguy cấp, đến phòng tuyển thủ số 3 và 4.

Gần đến giờ huấn luyện, Dụ Văn Châu đến gõ cửa phòng tuyển thủ số 3 số 4. Hắn đã chuẩn bị tâm lý, cho dù mở cửa thấy vài cảnh tượng râm loạn cũng sẽ không gào lên. Nhưng mở cửa, hắn có ảo giác như lạc vào thế giới cổ tích: Nhiệt độ điều hòa mở rất thấp, một con chim cánh cụt nằm trên giường, cáo cuộn tròn trên bụng chim cánh cụt, còn mèo nằm trên lưng cáo.

Con người luôn bó tay trước động vật nhỏ, nhất là đám lông xù xếp chồng như kim tự tháp này càng khiến người ta mềm lòng. Cáo nhỏ bị kẹp ở giữa ngủ đến mức thè một mẩu lưỡi, Dụ Văn Châu muốn dùng tay chọc chọc, nhưng gần chạm tới lại do dự, cuối cùng chỉ sờ tai cáo.

Mèo mở mắt, nhưng vẫn không dậy, duỗi người nằm phủ lên người cáo.

Nhìn đồng hồ, đội trưởng đội tuyển quốc gia phát ra giọng thì thầm ma quỷ: "Dậy đi, không thì đưa hết mấy người đi sở thú."

Mèo trở mình, dựa vào đuôi cáo nói: "Sở thú không nhận mèo nhà."

Thấy cáo nhỏ không bị đè nữa, Dụ Văn Châu lập tức bế anh lên, bỏ lại câu "Tôi đưa anh ấy về thay quần áo" rồi chuồn thẳng khỏi phòng.

Vương Kiệt Hi nhảy xuống giường biến thành người, Chu Trạch Khải vẫn nằm đó nhưng trong chớp mắt đã từ chú chim cánh cụt tròn vo biến lại thành trai đẹp, hai người ngơ ngác nhìn nhau. Vương Kiệt Hi phá vỡ im lặng: "Tuy Dụ Văn Châu là người thường, nhưng..."

Chu Trạch Khải tóm gọn: "Tuyệt đối không phải người tốt."

END

Note của tác giả: Dụ Văn Châu vội vàng hack vào diễn đàn nội bộ của đám yêu ma quỷ quái, bắt đầu tra cứu: Quy trình truyền linh lực, nguyên lý tu luyện linh lực, người thường có linh lực hay không, nguyên lý của việc hút linh lực, hậu quả của hút linh lực, nam giới người thường khỏe mạnh tự nguyện bị hút, hút linh lực ai làm top.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro