Chap 2

6 năm có lẽ đó là khoảng thời gian mà hạnh phúc nhất đời anh, anh đã có một tình yêu đầu, thầm lặng bên cạnh cô. Có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ biết được điều ấy, nhưng không sao, rồi một ngày khi cô lớn anh sẽ nói cho cô biết. Những ngày đầu xa cô anh cũng chẳng hơn gì cô, những buổi học trên giảng đường dường như vô nghĩa khi đầu óc anh lúc nào cũng hiện lên hình bóng cô nhóc nô đùa bên những chiếc lá rụng bên đường. Anh chăm chỉ viết những lá thư, với tất cả tình cảm mà mình chôn giấu. Cảm thấy an tâm khi cô bảo mình sống rất tốt, học rất ngoan. "Mau thôi, anh sẽ tìm lại em nhóc à"
Cuốn sổ nhỏ mở ra với những dòng chưa bao giờ được viết trong thư.

Park Bom 14t : "Choi Seung Hyun em nhớ anh. Nhớ đến điên được nhưng lại không thể nói cho anh nghe. Anh học tốt nhé, thật khỏe mạnh nhé"

Park Bom 16t :"Có một cậu con trai rất đẹp trai tỏ tình với em nhưng em đã từ chối mất rồi. Em.....hình như chẳng có cảm giác với ai ngoài anh mất rồi.....Sao thế này ?"

Park Bom 20t :"Em yêu anh Choi Seung Hyun......"

Gấp lại những bí mật của mình, cô ôm lấy tấm hình anh "Anh đâu rồi Choi Seung Hyun?". Cô lang thang trên con đường dài, nhìn dòng người tấp nập đi lại, dừng lại bên ghế đá quen thuộc. Mở thư của anh để đọc, cô mỉm cười rồi thấy lòng quặng đau, nỗi cô đơn bao trùm lấy cô. 8 năm rồi, anh xa cô 8 năm, cô đã không còn là đứa trẻ 10 mấy tuổi, cô đã là sinh viên đại học, đã lớn mất rồi nhưng sao anh vẫn chưa trở lại. Những lá thư của anh cũng không còn dài như trước, chỉ còn là những dòng chữ viết gọn, lạnh lùng và thưa dần. Những ý nghĩ không hay đeo bám cô, cô cảm thấy sợ hãi, nhưng cô biết Choi Seung Hyun mà cô biết không phải là người như thế, tuyệt đối không phải. Cô nhanh chóng xoá đi nỗi sợ, nhìn về nơi chân trời xa xôi!!!! .

_"Anh biết điều ấy mà, em sẽ không sống nỗi một phút nếu anh quên đi em". Nhưng cô đã không biết rằng ở đâu đó có người đã gào khóc tên cô trong đau khổ và dằn vặt.....  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro