QUYỂN 1. Chương 26. Cầm ô đỏ tâm lay động, chuông hộ hoa (3)

Chương 26. Cầm ô đỏ tâm lay động, chuông hộ hoa (3)

Nhắc tới tấm bia đá kia, Tạ Liên cảm thấy rất buồn bực: ". . . Chúng ta vẫn không nên nhắc đến tấm bia đá đó nữa thì hơn."

Thông thường văn bia chẳng phải đều ca tụng công đức, gắng sức điểm tô cho người được tưởng niệm hay sao? Cái kiểu giáng chức rồi lại giáng chức, giáng đến mức không thể giáng được nữa này viết lên bia thì thôi, sao có thể trịnh trọng trang nghiêm viết cả cách chết mất mặt như thế của y chứ??? Người ta đến mộ tưởng niệm của y tránh gió cát, thấy sự tích của y trên bia đá, bình luận một phen, ha hả cười vang một trận, y còn ngại mở miệng bảo mọi người đừng cười, thực sự có phần buồn bực. Thấy Tam Lang chăm chú nhìn mình, rõ ràng không định bỏ qua vấn đề này, y đành nói: "À, ờ thì, đương nhiên là không chết rồi. Ta giả chết thôi."

Phù Dao tỏ vẻ khó tin. Ta Liên biện giải: "Bị giẫm quá nhiều cú không bò dậy nổi, không giả chết cũng chẳng còn cách nào."

Tuy y bị đánh trăm lần không chết, nhưng cũng không chịu nổi kiểu chém như vậy, thầm nghĩ: "Tiếp tục thế này không được rồi!" Y quyết đoán kịp thời, nằm rạp dưới đất không nhúc nhích giả chết, kết quả giả chết cũng bị giẫm đạp một trận, ngất xỉu luôn. Lúc tỉnh lại là do bị sặc nước, vì đánh trận xong dọn dẹp chiến trường, thi thể đều bị ném xuống sông. Tạ Liên cứ thế xuôi theo dòng nước, lại bị trôi dạt về nước Vĩnh An như một mớ đồng nát. Sau đó, y dưỡng thương ba, bốn năm mới lành hẳn, nhặt một chiếc la bàn chưa hỏng xuất phát lần nữa, cuối cùng cũng toại nguyện tới được điểm đến định ra ban đầu - phương Nam, không mấy quan tâm chuyện ở nước Bán Nguyệt nữa.

Phù Dao nói: "Rốt cuộc huynh đã đắc tội bao nhiêu người vậy? Bằng không sao người khác thấy huynh là chém?"

Tạ Liên giải thích: "Là do hoả khí hai bên quá nặng, ta chỉ muốn ở chính giữa khuyên một chút. Làm sao ta biết được kết quả lại thành ra như vậy đâu?"

Bán Nguyệt lại nói: "Là vì cứu muội. Hoa tướng quân vì cứu muội nên mới đị đạp dẹp lép."

Mọi người nhìn nàng, lại quay qua nhìn Tạ Liên. Tạ Liên vội nói: "Không có dẹp mà! Những việc khác ta không nhớ rõ, nhưng chắc chắn là không có dẹp."

Phù Dao nói: "Trọng điểm của huynh cũng kỳ lạ quá đi. . . Huynh làm sao có thể ngay cả chuyện này cũng không nhớ rõ?"

Tạ Liên giải thích: "Ngươi cũng không nhìn xem ta đã mấy trăm tuổi rồi. Một năm đã có thể xảy ra rất nhiều chuyện, mười năm cả con người có thể thay đổi, huống chi ngần ấy năm? Đâu thể nào nhớ rõ ràng từng chuyện được. Hơn nữa nhiều chuyện quên đi thì tốt hơn. Nhớ hôm qua ăn được một cái bánh bao nhân thịt rất ngon còn hơn là nhớ mấy trăm năm trước bị chém mấy trăm nhát, bị đạp mấy trăm cú, không phải sao?"

Bán Nguyệt nói: "Xin lỗi."

Tạ Liên thở dài: "Bán Nguyệt à, cứu muội là lựa chọn của chính ta, đâu phải lỗi của muội. Nếu muốn nói xin lỗi, có lẽ muội nên nói với người khác mà không phải ta. Thế cuộc chiến tranh không phải là điều ta có thể thay đổi, ta cũng không hỏi muội lúc còn sống tại mở cổng thành. Ta chỉ muốn hỏi muội: vì sao sau khi chết để rắn ra đi giết người?"

Ai ngờ, Bán Nguyệt do dự một chút, lại nói: "Muội không có."

Tạ Liên ngẩn ra: "Hả?"

Bán Nguyệt nói: "Hoa tướng quân, ta không có ra lệnh cho chúng cắn người, ta cũng không biết chuyện đó là sao nữa."

Phù Dao đã rút sẵn dây Khốn Tiên, ngắt lời: "Được rồi, có gì muốn biện bạch thì lên Thượng Thiên Đình nói với Linh Văn đi."

Tạ Liên cản cậu ta lại, nói: "Để muội ấy nói đi. Bán Nguyệt sẽ không có nói dối đâu."

Phù Dao nói: "Có thể cô bé con ngày trước sẽ không nói dối với huynh, nhưng con người rồi cũng sẽ thay đổi thôi."

Lúc này, Tam Lang bỗng nhiên nói: "Ngươi gọi một con rắn ra thử xem."

Thiếu niên trước mặt chỉ lớn hơn vài tuổi, thế mà nàng lại vô thức đáp lại bằng một tiếng "Vâng" ngoan ngoãn thay vì một lời đồng ý "Được". Không lâu sau, một con rắn đuôi bò cạp màu đỏ tía bò ra từ dưới một thi thể, vươn thân trên, cuộn tròn trên đống xác, im lặng thè lưỡi với họ. Phù Dao nói: "Chẳng phải nó rất nghe lời ngươi hay sao?"

Nhưng trên gương mặt của Bán Nguyệt lại thoáng qua một biểu cảm kỳ lạ. Tạ Liên vừa bắt được vẻ kỳ lạ đó thì con rắn đột nhiên há miệng, phóng mạnh về phía y!

Tạ Liên đã sớm đề phòng, nhìn thấy rõ ràng, đang định ra tay hất nó, ai dè tay y còn chưa chạm đến đã nghe "đùng" một tiếng giống như vật gì đó nổ tung. Nhìn kỹ lại, con rắn kia đã mềm nhũn rơi xuống đất, banh xác, hơn nữa nổ rất có chừng mực, dịch độc không hề bắn tung tóe ra ngoài. Một ống tay áo đỏ rực vươn tới che chắn trước mặt y. Ở bên kia, Phù Dao cũng lên tiếng: "Ta đã nói rồi, nàng ta đang lừa huynh."

Bán Nguyệt lùi lại mấy bước, vừa nghe thấy thế liền nói với Tạ Liên: "Hoa Tướng quân, muội không có lừa huynh. Nó căn bản không phải do muội gọi!"

Tiếng "xì xì" vang lên, có thêm hai con rắn đuôi bò cạp đỏ tía sẫm chui ra từ dưới thi thể, thè lưỡi với họ như diễu võ dương oai. Ngay sau đó, con thứ ba, con thứ tư, con thứ năm... Từ khắp các ngóc ngách trong núi xác bò ra vô số rắn đuôi bò cạp!

Thế nhưng, bầy rắn bò đến cách họ vài thước liền dừng lại, do dự, hình thành một vòng vây quái dị. Tạ Liên sực tỉnh ngộ, ngẩng đầu nhìn Tam Lang bên cạnh. Hắn đang từ trên cao nhìn xuống bầy rắn đuôi bò cạp này, trong mắt đầy vẻ khinh thường. Bầy rắn đuôi bò cạp như đọc hiểu ánh mắt hắn, không dám đến gần, lại lùi ra sau một đoạn ngắn, vừa lùi vừa liên tục gục đầu, áp cái đầu dữ tợn sát mặt đất, thái độ phục tùng. Nhưng có rất nhiều con lại quay đầu bò về phía Phù Dao. Phù Dao vung tay, ngọn lửa phụt ra từ tay áo, đốt chết một vòng, đẩy lùi một vòng, nói: "Còn không mau bảo chúng lùi lại!"

Bán Nguyệt kết ấn bằng hai tay, lông mày nhíu chặt, song vẫn có càng nhiều rắn đuôi bò cạp ùn ùn xuất hiện, vừa lúc nhúc quấn lấy nhau vừa áp sát. Cho dù một, hai con rắn không thể cắn chết họ, nhưng mấy trăm, mấy ngàn con thì khó nói lắm, dẫu không bị cắn chết hẳn cũng rất khó coi.

Tạ Liên nói: "Chúng ta lên trước đi, rời khỏi nơi này hẵng nói."

Nghe vậy, Nhược Da "vù" một tiếng phóng lên trên. Nào ngờ chưa được bao lâu, nó lại "vù" một tiếng trượt về. Tạ Liên hơi ngạc nhiên, nói với dải lụa trắng đã quấn về cổ tay : "Mi quay về làm gì? Trận pháp đã mở rồi, không có thứ gì cản mi nữa, đi mau đi mau!"

Nhược Da run bần bật nơi cổ tay y như thể gặp phải thứ gì đáng sợ ở bên trên. Tạ Liên định dỗ nó tiếp thì có thứ gì đó dài dài rơi xuống, "bịch" một tiếng, đập lên bả vai Phù Dao. Cậu ta tiện tay túm lấy, sắc mặt bỗng thay đổi hẳn, giơ lên trước mặt để xem - Thứ từ trên trời rơi xuống kia, không ngờ cũng là một con rắn đuôi bò cạp!

Phù Dao đem rắn ném về phía Bán Nguyệt. Lại "Bịch" một tiếng, con rắn đuôi bò cạp thứ hai rơi ở trên mặt đất.

Tạ Liên đã đoán được đại khái vì sao Nhược Da không chịu lên rồi.

Y hơi ngẩng đầu, căng mắt nhìn, nhờ ánh trăng lờ mờ mới thấy rõ cảnh tượng ấy. Hàng trăm đốm nhỏ màu đỏ tía đang vun vút rơi xuống từ trên miệng hố tội nhân.

Mưa rắn!

Phù Dao cắn rách lòng bàn tay, vung tay, một chuỗi giọt máu bay lên trên, hóa thành một tấm màn che bằng lửa bốc cháy rừng rực, nhanh chóng bay lên nghênh đón. Tấm màn che bằng lửa đó dâng lên mấy chục trượng, lơ lửng bốc cháy giữa không trung, rắn đuôi bò cạp chạm phải nó tức khắc bị đốt thành tro bụi, chặn lại mưa rắn đang trút xuống.

Tạ Liên vỗ tay tán thưởng: "Hay lắm! Thêm lần nữa đi!"

Phù Dao mặt tái mét, nói: "Còn thêm lần nữa? Huynh nghĩ chiêu này không tiêu hao pháp lực à? Quốc sư Bán Nguyệt! Đám rắn này hoàn toàn không tấn công ngươi, ngươi còn dám nói chúng không nghe lời ngươi sao?"

Tam Lang cười nói: "Có lẽ chỉ vì ngươi số nhọ? Chúng cũng có tấn công bọn ta đâu."

Phù Dao quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao găm quét qua Tam Lang, lạnh giọng nói: "Ta suýt quên mất, chưa chắc là quốc sư Bán Nguyệt giở trò, chẳng phải còn có thêm một vị cũng có năng lực ở đây sao?"

Tạ Liên vội nói: "Đã đến lúc này rồi thì đừng đánh người chung phe nữa!"

Phù Dao đáp: "Ai chung phe với hắn chứ? Thái tử điện hạ, huynh đừng có vờ như không biết nữa! Thứ bên cạnh huynh rốt cuộc là cái quỷ gì, ta không tin tới giờ này rồi mà huynh vẫn chưa nhận ra!"

Tạ Liên thoáng nhìn Tam Lang, nói: "Ta cho rằng vấn đề không nằm ở đệ ấy."

Giọng điệu của y tuy ôn hòa nhưng vô cùng kiên quyết. Đây là kết luận sau khi y đã suy xét, song chắc chắn là Phù Dao cảm thấy y cố tình bao che. Ánh lửa soi rõ sắc mặt rất không thân thiện của cậu ta, chẳng biết là giận hay cười. Cậu ta nói: "Thái tử điện hạ, huynh đừng có vờ hồ đồ. Huynh còn nhớ thân phận của mình là gì không?"

Tạ Liên nửa cố ý nửa vô tình tiến lên một bước, chắn trước mặt Tam Lang: "Thân phận của ta là gì, ta rõ hơn ai hết."

Phù Dao hỏi: "Vậy sao đến giờ huynh còn dám đứng cạnh hắn?!"

Tạ Liên thành thực đáp: "Bởi vì... đứng cạnh đệ ấy sẽ không có rắn đến cắn. Hay ngươi cũng tới đây đứng đi?"

Nghe thấy câu trả lời này, Tam Lang phì cười. Mặt Phù Dao càng sa sầm hơn: "Huynh..."

Sa sầm một hồi, mặt cậu ta bỗng biến thành đen sì. Không những thế, trước mắt của Tạ Liên đều biến thành đen sì.

Thì ra tấm màn che bằng lửa Phù Dao giăng ra ban nãy và ngọn lửa cậu ta thả dưới đáy hố đột nhiên tắt ngóm cả!

Trong bóng tối, Tạ Liên nghe Tam Lang cười ha hả mấy tiếng, nói: "Đồ vô dụng!", rồi cảm thấy hắn ôm vai mình. Ngay sau đó, y nghe thấy phía trên hai người vang lên một tràng tiếng "lộp bộp" dồn dập dữ dội, giống như tiếng mưa to đập lên mặt ô.

Khỏi phải nói, tất nhiên là cơn mưa rắn đỏ tía đó không còn bị màn che chặn lại nữa, đang rơi xuống tới tấp. Song có một chiếc ô xòe bên trên, chắn hết mưa rắn!

Tạ Liên ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, đang định hành động, Tam Lang lại nói: "Đừng động đậy. Chẳng có đồ ngu ngốc nào dám qua đây đâu."

Giọng điệu hắn chắc nịch, câu trước trầm thấp dịu dàng, câu sau lại có vài phần ngạo mạn. Tạ Liên vốn cũng không lo lắng, song nghe thấy bên kia vọng lại tiếng quát giận dữ của Phù Dao, hình như cậu ta bị mưa rắn xối đầy đầu, y bèn gọi: "Tam Lang!"

Tam Lang đáp ngay: "Không cần."

Tạ Liên dở khóc dở cười: "Sao đệ biết ta muốn nói gì?"

Tam Lang đáp: "Huynh cứ yên tâm. Tên đó không chết được đâu."

Tạ Liên hết cách, nói: "Phù Dao, châm lửa lên đi!"

Phù Dao nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế thì huynh kêu cái thứ bên cạnh huynh đừng áp chế pháp lực của ta nữa đi!"

Lòng Tạ Liên chùng xuống, Tam Lang lại nói: "Ta không có làm."

Tạ Liên nói: "Ta biết đệ không làm, chính vì thế mới không ổn. Bán Nguyệt và Khắc Ma đều bị dây Khốn Tiên trói chặt không thể làm phép, pháp lực của ta dùng sạch rồi, mà đệ lại không áp chế cậu ta, chẳng phải điều này chứng tỏ đáy hố còn có người thứ sáu sao?!"

Lúc này, Bán Nguyệt bỗng hỏi: "Ai đấy?"

Tạ Liên nói: "Bán Nguyệt, ngươi sao thế? Có người đến bên đó à?"

Bán Nguyệt đáp: "Có người..." Chưa nói hết câu, nàng bỗng im bặt. Tạ Liên gọi: "Bán Nguyệt?!" Phù Dao còn đang đánh bừa giữa bầy rắn, những luồng sáng trắng ngắn ngủi nối tiếp nhau bùng nổ giữa không gian tối đen như mực. Cậu ta cảnh báo: "Coi chừng ả giả vờ dụ huynh đến gần đấy!"

Tạ Liên nói: "Dù sao đi nữa, cứu muội ấy trước đã!" Nói đoạn định xông vào mưa rắn, chợt nghe Tam Lang nói bên tai: "Được!"

Tạ Liên chỉ cảm nhận được một bàn tay đang ôm vai, đưa y bay vút ra, liền sực tỉnh ngộ, thiếu niên nọ ấy vậy mà một tay giương ô, một tay ôm y, tiến lên tấn công. Thật là ngông cuồng cực kỳ!

Trong bóng tối, ánh bạc lập lòe, leng ca leng keng, đột nhiên, một tiếng đao kiếm va nhau chói tai vang lên.

Tam Lang "Ồ?" một tiếng, nói: "Không ngờ có người thứ sáu thật. Thú vị đây."

Không rõ hắn điều khiển vũ khí gì và điều khiển ra sao, nhưng giờ phút này, vũ khí mà hắn điều khiển đang giao chiến trực diện với một người!

Người nọ không thốt một lời, Tạ Liên chỉ nghe thấy tiếng kiếm sắc xé gió, có lẽ lại ra đòn rồi. Chốc chốc lại có tia lửa lóa mắt lóe lên giữa bóng tối, nhưng đều nhanh chóng tắt lịm, không đủ để soi sáng mặt người nọ. Tạ Liên vừa nghiêng tai lắng nghe tình hình chiến đấu, vừa cất giọng hỏi: "Bán Nguyệt, muội còn tỉnh không? Có thể trả lời không?"

Bên kia chẳng ai đáp lại. Phù Dao nói: "Biết đâu người mà các huynh đang đánh chính là ả!"

Tạ Liên nói: "Không, người này tuyệt đối không phải là Bán Nguyệt!"

Cùng là đánh tay đôi trong bóng tối, lúc đánh Khắc Ma, Tam Lang ung dung như trêu đùa gã, còn trận này lại có phần nghiêm túc hơn. Võ lực người nọ cao cường, sử dụng binh khí thành thạo, trong khi Bán Nguyệt vóc dáng gầy bé, chỉ nhìn cánh tay cũng biết sức mạnh và vũ khí không phải sở trường của nàng, vì vậy tuyệt đối không thế nào là nàng.

Song người thứ sáu này rốt cuộc là ai? Xuất hiện vào lúc nào?!

Phù Dao cuối cùng cũng có cơ hội dừng tay, thở dốc nói: "Huynh cũng đừng tự lừa mình dối người nữa, làm gì có người thứ sáu nào ở đây. Sau khi ta xuống đây, không có ai khác nhảy xuống nữa."

Tạ Liên nín thở. Phù Dao lại nói: "Trừ khi người đó ngay từ đầu đã ẩn mình dưới đáy hố, chưa từng rời đi!"

Tạ Liên nói: "Ngươi nói đúng!"

"Đúng cái gì?"

Tạ Liên nói: "Ngươi nói rất đúng! Chính là như vậy, người thứ sáu này đã ở dưới đáy hố này ngay từ đầu. Ta nói đúng không?!"

Hai từ cuối cùng, y là đang hỏi người thứ sáu. Âm thanh đao kiếm vẫn không có dấu hiệu dừng lại, đối phương không hề đáp lại. Tạ Liên cũng không vội, chậm rãi nói: "Trước đây, trong đám người này, kẻ ta nghi ngờ nhất chính là ngươi. Ta đã sống ở nước Bán Nguyệt mấy năm cũng chưa từng gặp rắn đuôi bò cạp, vậy mà các ngươi tìm đại một chỗ tránh gió cát lại đúng lúc gặp phải loài độc vật hiếm có này. Đương nhiên, đội buôn đi theo ngươi, ngươi muốn dẫn họ đến đâu cũng được."

"Ta bảo ngươi cùng đi tìm cỏ Thiện Nguyệt với bọn ta, trước khi đi ngươi còn cố ý chỉ đường cho những người khác, nói cho họ biết phương hướng của thành cổ Bán Nguyệt, để họ không chờ được bọn ta về cũng có thể tự đi."

"Gương mặt chôn dưới đất kia nói, trong đám chúng ta có một người đã ở đây hồi năm, sáu mươi năm trước. Ta vốn nghi ngờ câu này là lão nói dối để lừa gạt người khác đến gần, song cũng rất có khả năng là thật."

"Ban nãy trên hố tội nhân, rõ ràng ta đã nói nếu xảy ra chuyện ta sẽ lên trước, vậy mà kẻ luôn bình tĩnh như ngươi vẫn thình lình nhảy xuống, tự tìm cái chết một cách vô nghĩa. Không, không phải vô nghĩa, mục đích là để ta không còn nghi ngờ ngươi nữa. Phải không, A Chiêu!"

Phù Dao thở dốc, nói: "Ý huynh là cái tên dẫn đường đó à? Hắn không phải người phàm sao?"

Tạ Liên nói: "Đó chỉ là một phân thân. Nhưng bản thể của hắn là ai thì ta đã rõ, không cần phải che giấu nữa."

Phù Dao hỏi: "Vậy sao huynh không nói thẳng tên hắn ra luôn?"

Tạ Liên đáp: "Bởi vì, hắn là một thần quan! Tự mình thừa nhận vẫn hơn là để người khác vạch trần."

Phù Dao nói: "Huynh đừng có đùa nữa, muốn hoàn toàn áp chế pháp lực của ta ở đây, ngươi có biết thần quan thế nào mới làm được không? Trừ khi là thần quan của nơi này..."

Chưa nói hết câu, cậu ta đã im bặt.

Tạ Liên tiếp lời: "Đúng vậy, chính ngươi đã nói, trừ khi là thần quan chủ quản nơi này."

Tiếng binh khí giao tranh ngừng lại trong thoáng chốc.

Tạ Liên nói: "Ta đã sớm nói ta biết ngươi là ai, ngươi nghĩ ta đang lừa ngươi sao? Tiểu Bùi tướng quân."

Phù Dao ngạc nhiên: "Tiểu Bùi? Là Tiểu Bùi nào cơ? Tiểu Bùi tướng quân sao?"

Tạ Liên đáp: "Chính là hắn. Không phải ngươi từng nói với ta sao? Trước khi phi thăng, hắn đã làm một việc. Chuyện đó là gì, ngươi không quên chứ."

__________________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro