QUYỂN 1. Chương 27. Cầm ô đỏ tâm lay động, chuông hộ hoa (4)
Chương 27. Cầm ô đỏ tâm lay động, chuông hộ hoa (4)
Đồ thành! Tàn sát dân chúng cả thành!
Tàn sát dân chúng cả thành nào? Rất có khả năng chính là thành cổ nước Bán Nguyệt !
Trong Thượng Thiên đình, đế vương khanh tướng đâu cũng thấy, mà chuyện giành lấy giang sơn và giữ vững giang sơn này, đúng như câu một tướng thành danh vạn xác phơi, muốn thành thần tiên, phải thành người kiệt xuất trước đã. Dưới chân người kiệt xuất đều là con đường máu.
Tuy nhiên, đây cũng không phải là chuyện đáng tự hào. Nếu lan truyền quá rộng, có thể ảnh hưởng đến việc thu hút tín đồ mới. Vì vậy, tất nhiên phải bưng bít, che giấu. Thông thường, cũng chẳng ai cố tình khơi chuyện, bởi nếu không phải có thù oán sâu nặng, ai lại muốn tự dưng đi moi móc chuyện xấu của người khác, đắc tội với chỗ dựa của họ chứ?
Tạ Liên nói: "Ban đầu đây chỉ là một suy đoán, nhưng ta nhớ hôm đó khi ta hỏi về 'ải bán mạng' trong trận Thông Linh lại chẳng có ai trả lời. Điều này thật vô lý. Phải biết rằng, các thần quan bình thường ngay cả quỷ vương cũng dám lấy ra làm trò đùa, vậy thì thứ gì khiến họ phải kiêng kỵ đến vậy?"
Y nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Tất nhiên là người này địa vị rất cao, không ai dám đắc tội. Nhưng nguyên nhân trực tiếp lại là một cái khác — bởi vì khi đó, người liên quan trực tiếp đến 'ải bán mạng', hoặc nói cách khác là hung thủ, đang ở cùng họ trong trận Thông Linh, nghe ngóng, theo dõi, quan sát nhất cử nhất động. Họ đương nhiên không dám hé môi nửa lời!"
Im bặt, lặng phắc như tờ.
Một lát sau, ánh lửa bỗng sáng lên, chiếu rõ hai bóng người.
Một là thiếu niên áo đỏ, khoanh tay đứng nhàn nhã; người còn lại là một thanh niên áo vải, đang quỳ dưới đất, kiếm dựng bên cạnh, có vẻ đã kiệt sức, không còn sức để rút kiếm.
Người thanh niên áo vải toàn thân đẫm máu, gương mặt không chút gợn sóng, chính là A Chiêu.
Biển rắn khắp nơi và mưa rắn trên trời đã ngừng hoành hành. Chắc hắn vốn định nhân lúc hỗn loạn hành động, nhưng giờ thân phận đã bại lộ, chẳng cần tạo thêm rối ren. Tạ Liên nói: "Tiểu Bùi tướng quân, người thả rắn ra cắn người là ngươi, phải không?"
"..." Bùi Túc thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, là ta!"
Tạ Liên hỏi: "Rốt cuộc là vì sao? Ngươi học được loại tà thuật này từ đâu? Trong toàn bộ chuyện này, ngươi giữ vai trò gì?"
Gương mặt Bùi Túc trầm xuống.
Đúng lúc Tạ Liên nghĩ rằng hắn sẽ không mở miệng thì từ phía trên vang lên một giọng nói: "Đến nước này rồi, ngươi nghĩ rằng cho dù ngươi không nói thì còn giấu được sao?"
Giọng nói đó vọng xuống từ trên đỉnh đầu mọi người, Tạ Liên lập tức ngẩng đầu hỏi: "Vị cao nhân nào ở đây vậy?"
Không có câu trả lời, nhưng có một tràng âm thanh quái lạ vang lên. Vù vù ào ào, nghe như gió lớn rít gào. Khi âm thanh đó đến gần, Tạ Liên cuối cùng cũng xác định - Đây đúng là gió lớn đang rít gào!
Cơn gió lớn này đến quá đột ngột, quá mãnh liệt khiến Tạ Liên còn chưa làm rõ tình huống thế nào thì thân thể đã nghiêng ngả, cả người bốc lên trên!
Cơn gió lớn bất thình lình này từ trên cao thốc thẳng xuống đáy hố tội nhân, cuốn cả đám người lên trời!
Tạ Liên túm phắt lấy Tam Lang ở gần mình nhất: "Cẩn thận!"
Tam Lang cũng trở tay túm lấy y, vẻ mặt không hề thay đổi. Tạ Liên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể bay bổng lên không, thoáng khựng lại rồi bỗng rơi trở xuống.
Y vội vàng ném Nhược Da ra, trong lúc tất bật vẫn không quên dỗ dành: "Được rồi được rồi, không sao, mau, Nhược Da ngoan, ra cứu nguy trước đi!"
Mò mẫm mấy cái, cuối cùng Nhược Da cũng bay ra.
Khổ nỗi bốn bề trống không, trơ trụi, ngoài cái hố tội nhân to tướng thì không tìm được bất cứ thứ gì có thể nắm lấy, Nhược Da bay một vòng rồi lại rụt về. Hết cách, Tạ Liên đành tự điều chỉnh tư thế rơi xuống đất ngay trên không. Nếu là trước đây, có lẽ y phải cắm đầu xuống đất sâu ba thước, song lần này, vào lúc sắp tiếp đất, Tam Lang lại tiện tay đỡ lấy y, giúp y đáp xuống chính xác. Lúc giày vững vàng đạp lên mặt đất, y vẫn có phần không thể tin nổi. Nhưng cảm giác này nhanh chóng phai nhạt. Y vừa đáp xuống đất đã thấy trước mặt có một bóng áo đen lảo đảo đi tới.
Tạ Liên nhìn kỹ, mừng rỡ gọi: "Nam Phong!"
Quả nhiên là Nam Phong. Có điều, là Nam Phong toàn thân nhếch nhác. Cả người cậu ta trông như đã lăn lộn mười mấy vòng trong bụi đất, rồi bị ném vào giữa đám chim muông gà bay chó nhảy chà đạp cả đêm, quần áo khắp người rách te tua, thảm hại khôn xiết. Nghe Tạ Liên gọi, cậu ta chỉ giơ tay lên, lặng lẽ lau mặt, không thốt nên lời. Tạ Liên đỡ cậu ta, hỏi: "Ngươi sao thế? Bị hai cô nương kia đánh cho một trận à?"
Còn chưa dứt lời, hai bóng người theo sau Nam Phong đã đi tới. Một người chính là nữ đạo sĩ áo trắng kia, phất trần gác giữa khuỷu tay, cười tủm tỉm chào y: "Thái tử điện hạ, ngưỡng mộ đã lâu."
Đối với Tạ Liên, câu "ngưỡng mộ đã lâu" thực sự chẳng phải lời tốt lành gì. Nhưng dù không rõ tình thế thay đổi ra sao, y vẫn lịch sự đáp lại, cũng mỉm cười: "Quá khen. Đạo hữu này là...?"
Cô gái áo đen kia thì lạnh nhạt ngó sang, không mấy để ý đến y, lúc lia mắt đến Tam Lang mới hơi khựng lại dường như cảm thấy hắn rất đáng ngờ, liền dừng chân giây lát.
Bùi Túc thấy người đến cũng không kinh ngạc, dù sao trước đó khi đóng vai A Chiêu, hắn từng gặp hai người kia trong thành rồi. Hắn quỳ xuống ngay tại chỗ, cúi đầu trước nữ đạo sĩ áo trắng, khẽ nói: "Phong Sư đại nhân."
Vừa nghe bốn chữ này, Tạ Liên sững sờ.
Phong Sư??? Vị Phong Sư rải một phát mười vạn công đức trong trận Thông Linh kia á?
Đối với thần quan mạnh tay chi một lần mười vạn công đức, Tạ Liên không khỏi ôm lòng kính nể. Y trách Nam Phong: "Sao ngươi không sớm nói cho ta biết đây là Phong Sư? Ta còn đoán già đoán non liệu có phải là yêu tinh rắn hay yêu tinh bò cạp gì đó không, đúng là thất lễ."
Sắc mặt hơi sa sầm, Nam Phong đáp: "Làm sao ta biết đó là Phong Sư? Ta chưa từng thấy Phong Sư đại nhân trong hình dáng này, rõ ràng Phong Sư luôn là... Thôi bỏ đi."
Tạ Liên vỡ lẽ, có thể đây là ngoại hình giả mà Phong Sư biến ra. Lúc đó, nữ đạo sĩ áo trắng nói "Mấy kẻ đó lại trốn đi đâu rồi, chẳng lẽ bắt ta tìm từng tên một ra giết sao", mới khiến y tưởng rằng nàng không phải hạng tốt lành, nhưng thật ra "kẻ đó" chưa chắc là chỉ bọn họ, có thể là chỉ "người Bán Nguyệt", có điều do ấn tượng ban đầu chi phối, y mới cảm thấy nhất cử nhất động của đối phương đều mang vẻ yêu tà kỳ dị.
Bên kia, Phong Sư đứng ở Bùi Túc trước mặt vẫy vẫy phất trần, nói: "Tiểu Bùi a, lần này e là ngươi phạm sai lầm lớn rồi. Cùng ta lên Thượng Thiên Đình đi."
Bùi Túc thấp giọng nói: " Vâng."
Tạ Liên vốn đã chuẩn bị tinh thần phải thu thập cục diện rối rắm này cho xong, không ngờ lại có người xuất hiện, làm việc sành sỏi như nước chảy mây trôi. Y hoài nghi: "Phong Sư đại nhân, đây là..."
Phong Sư cắm phất trần vào cổ áo đạo bào, chắp tay cười nói với Tạ Liên: "Lúc trước thật là ngại quá."
Tạ Liên ngớ ra: "Lúc trước? Lúc trước làm sao?"
Phong Sư nói: "Lúc trước chẳng phải các ngươi gặp một cơn bão cát trong sa mạc à?"
Tạ Liên nhớ lại vẫn cảm thấy như miệng mình đầy cát: "Phải."
Phong Sư nói: "Bão cát đó là ta nổi lên."
"..."
Phong Sư giải thích: "Vốn dĩ nổi cơn bão cát đó là để các ngươi đừng đến gần nước Bán Nguyệt, nào ngờ các ngươi không bị cuốn đi, vòng vo một hồi, vẫn tìm tới đây." Tạ Liên càng nghe càng cảm thấy không ổn.
Phong Sư nói tiếp: "Có điều, chuyện này, thái tử điện hạ đừng quản nữa thì hơn."
Tạ Liên nhìn Bán Nguyệt nằm co ro dưới đất, trong lòng lóe lên dự cảm không lành.
Y vốn đã lo lắng, lần đầu tiên khi y hỏi về ải Bán Nguyệt qua trận Thông Linh, trong bầu không khí ngượng ngùng đó, vị Phong Sư này đột nhiên tung ra mười vạn công đức để đánh lạc hướng. Sau đó lại nổi bão cát ngăn cản họ đến ải Bán Nguyệt. Bây giờ đột nhiên giữa chừng lại xuất hiện bảo y đừng quản chuyện này, há chẳng phải càng giống như muốn bao che cho Tiểu Bùi sao? Nếu chuyện này bị vạch trần lên Thượng Thiên đình, các thân quan tùy tiện tăng giảm vài nét bút, thay đổi lời lẽ, là lại biến thành Tiểu Bùi vô tội, Bán Nguyệt gánh tội thay.
Thế là y thản nhiên tiến lên một bước, chắn trước người Bán Nguyệt, ôn tồn nói: "Nhưng chuyện này ta đã quản xong rồi, lúc này mới nói không cho ta quản cũng chẳng có tác dụng gì."
Phong Sư cười bảo: "Ngươi cứ yên tâm. Ngươi có thể đưa quốc sư Bán Nguyệt đi trước."
Điều này nằm ngoài dự đoán của Tạ Liên. Y hơi ngớ ra, Phong Sư nói tiếp: "Lúc các ngươi đánh nhau ở đây, ta cũng không rảnh rỗi. Ta vừa đi dạo quanh thành, thu thập tin tức. Những bí mật mà Tiểu Bùi không chịu nói, ta có thể giải đáp đôi chút. Chuyện này bắt đầu từ việc Quốc sư Bán Nguyệt mở cổng thành cho quân địch tràn vào đồ thành. Ngài có biết vì sao cô bé lại mở cổng thành không?"
Tạ Liên nhíu mày, nói: "Nguyện được nghe tường tận!"
Phong Sư nói: "Lúc đó hai nước giao chiến, nước Bán Nguyệt bại trận chỉ còn là vấn đề thời gian. Người Bán Nguyệt bản tính hung hãn, lại vô cùng căm thù nước Vĩnh An, cho dù biết mình sắp thua cũng không chịu chấp nhận, kiên quyết chống trả đến cùng. Cuối cùng, đêm trước khi thành bị tấn công, thủ lĩnh nhiều gia tộc của người Bán Nguyệt kết hợp lại triệu tập một cuộc họp, bí mật hẹn sẵn một việc. Nam nữ già trẻ cả nước Bán Nguyệt đều chuẩn bị sẵn sàng."
Tạ Liên hỏi: "Chuẩn bị gì cơ?"
Phong Sư tiếp tục: "Họ giấu mọi vật nguyền rủa, thuốc nổ, nước độc, và vũ khí trên người. Họ dự định, lỡ như...thành bị hạ và bại trận, dân chúng trong nước sẽ đem số thuốc nổ và độc tố trên người ấy, lập tức tản ra chạy trốn từ các hướng, đổ vào Vĩnh An, chuyên trà trộn vào những nơi đông người, chờ thời cơ gây bạo động. Cho dù chết, họ cũng phải kéo thật nhiều người Vĩnh An chết chung. Cho dù mất nước, họ cũng thề phải quấy nhiễu cho quốc gia của những kẻ tiêu diệt họ không được yên ổn!"
Tạ Liên hơi mở to mắt. Phong Sư tiếp tục: "Vị quốc sư Bán Nguyệt này nghe được chuyện đó, nhưng khuyên can không thành. Vạn bất đắc dĩ, cô bé phải tìm đến thủ lĩnh phe địch, hy vọng mược sức của hắn để kiềm chế đám dân cuồng loạn này. Đổi lại, cô ấy sẽ mở cổng thành, nhưng cũng thỉnh cầu vị thủ lĩnh đó cố gắng không giết hại dân thường trong thành."
"Vị thủ lĩnh phe địch đồng ý ngay lập tức. Nhưng ai ngờ, ngày hôm sau, khi quốc sư Bán Nguyệt giữ lời mở cổng thành, thì hắn lại dẫn đầu xông vào, vung đao chém giết, huyết tẩy đồ sát cả thành!"
Đến đây, mọi chuyện cuối cùng cũng ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Phong Sư nhìn Bùi Túc, nói: "Những vong hồn binh lính này chính là chứng cứ rõ ràng về bàn tay đẫm máu của ngươi khi còn là người phàm. Có lẽ, một ngày nào đó, chúng sẽ trở thành chướng ngại ngăn ngươi thăng tiến lên cao hơn. Ngươi muốn diệt cỏ tận gốc."
"Nhưng ngươi không làm được. Trên Thiên Đình có vô số cặp mắt nhìn ngươi chằm chằm, nếu ngươi gây ra động tĩnh quá lớn thì chẳng khác nào đưa cái chuôi cho người ta nắm. Vì thế, ngươi chỉ còn cách lùi một bước, khiến chúng im lặng."
"Ngươi dùng phân thân này, dẫn người sống đến để bịt miệng chúng. Ngươi để chúng cắn xé máu thịt để trút giận, khiến chúng chỉ có thể quậy phá trong phạm vi nhỏ bé này. Ta nói không sai, đúng chứ?"
Bùi Túc điềm nhiên đáp: "Phong Sư đại nhân đã nghi ngờ từ lâu, cũng đã tra xét rõ ràng. Cần gì phải nói thêm nữa?"
Thấy thái độ của hắn như vậy, Phong Sư tức giận nói: "Ngươi, ngươi, ngươi! Thật đúng là giống hệt Bùi Tướng quân nhà ngươi, vô tim vô phổi! Gạt người ta mà không thấy áy náy chút nào! Thôi vậy!"
Sau đó, nàng quay sang Tạ Liên, nghiêm mặt nói: "Tuy quốc sư Bán Nguyệt này đã đạt cấp 'Hung', nhưng lúc đi dạo trong thành, ta thấy nàng nhốt binh sĩ Bán Nguyệt vào trận pháp mà mình thiết lập, còn thấy nàng thả những người phàm bị binh sĩ bắt, không những không hại ai mà còn cứu người. Nhóm thương nhân đi vào hôm nay đã an toàn rời đi. Vậy nên, ta chỉ muốn mang theo Tiểu Bùi và Khắc Ma thôi."
Nghe vậy, Tạ Liên cuối cùng cũng yên lòng, nói: "Hổ thẹn! Là ta đa nghi rồi."
Phong Sư đáp: "Ngươi lo lắng như vậy cũng rất bình thường, suy cho cùng không khí ở Thượng Thiên đình quả thực không tốt."
Cô gái áo đen kia dường như không chịu đựng nổi việc nán lại đây thêm một khắc nào nữa, đứng bên cạnh thúc giục: "Nói xong chưa? Nói xong thì đi thôi."
Phong Sư kêu lên: "Chậc! Ngươi gấp cái gì, ngươi càng gấp, ta càng nói nhiều đấy!" Nói thì nói vậy, song nàng đã quay đầu lại, lấy ra một chiếc quạt xếp giất ở thắt lưng: "Thái tử điện hạ, nếu không còn chuyện gì khác, chúng ta gặp lại ở Thượng Thiên đình nhé?"
Tạ Liên gật đầu, Phong Sư bèn mở chiếc quạt xếp đó ra. Mặt trước quạt viết một chữ "Phong" nằm ngang, mặt sau vẽ ba luồng gió mát. Đoán chừng đây là pháp khí của Phong thần quan, nàng quạt xuôi ba cái, quạt ngược ba cái.
Thình lình, đất bằng lại nổi một cơn gió lớn. Gió thổi đất đá bay mù trời mờ cả mắt, Tạ Liên giơ tay áo chắn gió, mà đợi cơn gió kia dừng lại, Tam Lang đã chắn trước người y. Hai cô gái nọ và Bùi Túc, Khắc Ma đều biến mất, chỉ còn lại Tạ Liên, Tam Lang, Nam Phong và Bán Nguyệt co quắp dưới đất.
Tạ Liên thả tay áo xuống, ngơ ngác hỏi: "Chuyện gì đây?"
Tam Lang hờ hững xoay người lại, nói: "Chuyện rất tốt đấy."
Tạ Liên nhìn hắn, trong đầu thầm hỏi vì sao Tam Lang bỗng nhiên che trước người y, lại nghe Tam Lang nói tiếp: "Phong Sư bảo huynh đừng quản là đang giúp huynh đấy."
Nam Phong cũng đi tới: "Đúng vậy. Việc này huynh đã quản nhiều lắm rồi, tiếp theo chỉ còn tìm Đế quân cáo trạng thôi. Chuyện cáo trạng huynh đừng quản nữa."
Tạ Liên hiểu ra: "Bởi vì Bùi tướng quân à?"
Nam Phong đáp: "Chính xác. Lần này xem như huynh đắc tội Bùi tướng quân triệt để rồi."
Tạ Liên cười nói: "Ta đắc tội thần quan khác chẳng phải là chuyện thường như cơm bữa hay sao."
Nam Phong cau mày: "Huynh đừng tưởng ta nói đùa, ngoài điện Thần Võ, điện võ thần có thế lực lớn nhất chính là điện Minh Quang. Bùi tướng quân rất coi trọng Tiểu Bùi, trước giờ vẫn muốn Bùi Túc đá Quyền Nhất Chân xuống, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho huynh."
Tạ Liên hỏi: "Quyền Nhất Chân là võ thần phương Tây mà ngươi nói à?"
Nam Phong đáp: "Là hắn. Quyền Nhất Chân cũng là người mới, thời gian phi thăng rất gần với Bùi Túc, tuổi còn trẻ, tính tình hơi... nhưng cũng rất tài giỏi. Bùi tướng quân cố tình bảo Bùi Túc đoạt hết tín đồ của hắn ở phía Tây, Bùi Túc cũng rất hăng hái tranh giành, mấy năm gần đây đang xuôi chèo mát mái, huynh lại lật tẩy vụ này, e rằng Bùi Túc sẽ xui tận mạng, chẳng biết có bị giáng chức không nữa. Lỡ đâu hắn bị giáng chức, huynh cũng sẽ xúi quẩy lắm đó."
Nhưng Tam Lang lại không đồng ý: "Không cần lo lắng. Tay Bùi Minh này rất kiêu ngạo, không chơi xấu sau lưng đâu."
Nam Phong liếc nhìn hắn, Tạ Liên nói: "Vậy Phong Sư thì sao? Phong Sư bảo ta đừng quản, tức là nàng chịu trách nhiệm đi tố cáo? Nếu vậy chẳng phải đổi thành nàng đắc tội Bùi tướng quân à? Thôi đừng, để ta làm thì hơn."
Nam Phong lại nói: "Huynh không cần bận tâm cho Phong Sư. Bùi tướng quân dám động chạm huynh, nhưng sẽ không động đến nàng đâu. Tuy nàng nhỏ tuổi hơn huynh, song hòa nhập tốt hơn huynh nhiều."
"..."
Tạ Liên im lặng không phải vì bị sốc, mà là đang nghĩ: "Chẳng lẽ trong Thượng Thiên đình còn người nào hòa nhập tệ hơn mình ư? Đâu có."
Tam Lang cười nói: "Phong Sư có người chống lưng, đương nhiên hòa nhập tốt rồi."
Tạ Liên hỏi: "Đệ nói cô gái áo đen bên cạnh nàng à? Ta thấy đó cũng là một nhân vật lợi hại."
Tam Lang đáp: "Không phải. Nhưng người áo đen đó đúng là một nhân vật lợi hại, chắc cũng là một vị trong ngữ sư Phong Thủy Vũ Địa Lôi. Không nên đắc tội."
Phong Sư có thể nổi gió lốc trên đất bằng, đương nhiên pháp lực cao cường, mà cô gái áo đen kia rõ ràng hơn hẳn một bậc. Tạ Liên cứ cảm giác cô gái kia dường như đã phát hiện ra vấn đề gì đó của Tam Lang, loáng thoáng cảm thấy không ổn, đáp lời: "Đệ nói phải."
Có điều, còn một câu y cảm thấy mình không cần nói ra, thầm nghĩ: "Có người chống lưng cũng chưa chắc hòa nhập tốt mà." Phải biết rằng, năm xưa người chống lưng cho thái tử Tiên Lạc chính là đệ nhất võ thần của tam giới trong ngàn năm qua - Quân Ngô, nhưng y cũng vẫn không hòa nhập tốt đó thôi?
Tam Lang không biết từ nơi nào nhặt được cái nón lá bị rơi của Tạ Liên, y nhận lấy nói cám ơn, quan sát Nam Phong một lát rồi hỏi: "Chẳng lẽ ngươi bị hai vị đại nhân kia đuổi đánh suốt dọc đường ư?"
Nam Phong sầm mặt: "Đúng thế. Đánh suốt dọc đường."
Tạ Liên vỗ vai cậu ta: "Thật là vất vả cho ngươi." Nói xong, y sực nhớ ra còn một người cũng rất vất vả, bèn quay đầu hỏi: "Phù Dao đâu?"
Nam Phong đáp: "Hắn bỏ chạy rồi chứ gì? Độc của huynh giải chưa?"
Một lời nhắc tỉnh người trong mộng, Tạ Liên nói: "Giải rồi, nhưng người khác thì chưa. Mau quay lại cứu người."
Tam Lang nói: Tam Lang nói: "Đừng gấp, trời mới vừa sáng mà."
Nhưng chuyện cứu mạng không thế không gấp. Tạ Liên lập tức tìm một cái lọ để Bán Nguyệt vào, rồi chạy như bay.
Mang theo cỏ Thiện Nguyệt, y quay lại cứu chữa cho những người bị thương. Sau đó đợi thêm một lúc, nhóm người được Bán Nguyệt thả đi mới quay lại. Cuối cùng, y cũng đưa đoàn người ra khỏi sa mạc, coi như kết thúc mọi chuyện.
Có điều lúc sắp chia tay, Thiên Sinh len lén chạy đến tìm Tạ Liên, nói với vẻ bí ẩn: "Ca ca, ta hỏi huynh một câu nhé."
Tạ Liên đáp: "Ngươi cứ hỏi."
Thiên Sinh hỏi: "Thật ra huynh là thần tiên phải không?"
"..."
Tạ Liên hơi kinh ngạc, lại hơi cảm động.
Bởi vì trước đây có một thời gian y thường lớn tiếng hò hét với người khác, nói ta là thần tiên, ta là thái tử điện hạ, song chẳng ai tin cả. Lần này y còn chưa mở miệng, người ta đã hỏi y có phải là thần tiên không, quả thật khiến y có phần ngạc nhiên và xúc động.
Thiên Sinh nói ngay: "Ta thấy huynh sử dụng pháp thuật rồi! Huynh yên tâm, ta không nói với người khác đâu."
Tạ Liên nghĩ bụng: "Nói sao nhỉ, ngươi có nói cũng chả ma nào tin..."
Thiên Sinh nói: "Lần này may mà có huynh, bằng không ta đã bị đám binh sĩ ma đen sì sì kia đá xuống hố rồi. Ta về sẽ xây miếu cho huynh, chỉ thờ riêng mình huynh."
Thấy cậu ta vỗ ngực, ra dấu "thật to thật to", Tạ Liên phì cười, vui vẻ nói: "Vậy thì cảm ơn ngươi nhiều nhé."
Bị bám lãng nhẵng đủ kiểu, y bất đắc dĩ tùy tiện để lại cái danh hiệu "tiên nhân đồng nát", đoạn vẫy tay, đi sang một bên, Tam Lang đứng bên cạnh khẽ cười một tiếng, chẳng rõ vì nguyên nhân gì. Không biết vì sao, Tạ Liên không hề cảm thấy hắn đang cười nhạo trẻ nhỏ nói mà không biết trời cao đất dày.
Tuy cậu bé hoàn toàn không rõ xây miếu là chuyện lớn cỡ nào, nhưng có được lời hứa hẹn này, bất kể có thực hiện được hay không, y vẫn rất vui mừng.
Trở về quán Bồ Tề, Tạ Liên làm một loạt động tác liền tù tì: lấy chiếu trải dưới đất rồi nằm nhoài lên, trông ngay đơ như một cái xác. Tam Lang cũng ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn y. Tạ Liên thở dài, hỏi: "Chúng ta đã đi mấy ngày rồi?"
______________________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro