QUYỂN 2. Chương 65. Ôn Nhu Hương, khổ dục giữ thân vàng (1)

Chương 65. Ôn Nhu Hương, khổ dục giữ thân vàng (1)

Phong Tín đáp: "Đúng vậy. Hai bên đều nhịn đã lâu, chuyện nhỏ cũng trở thành chuyện lớn. Bên nào cũng khăng khăng nói rằng bên kia ra tay trước, là lỗi của bên kia, ẩu đả một trận, không hiểu sao càng đánh càng lớn."

Một binh sĩ cầm đầu hô: "Tụ tập gây sự, nghiêm trị không tha! Đeo gông thị chúng, không được tái phạm!" Nói xong gã lùi ra, ngay sau đó, nhiều người bắt đầu ném rau và trứng thối vào đám đàn ông Vĩnh An kia. Mấy cụ già thì khom lưng với bốn phía: "Xin lỗi các vị, xin lỗi.", "Mong nương tay cho, mong nương tay cho."

Tuy Tạ Liên cho rằng chuyện bé xé ra to, hết sức hoang đường, nhưng đại khái cũng có thể thông cảm: "Vậy rốt cuộc có phải họ trộm không? Tìm được con chó kia chưa?"

Phong Tín lắc đầu: "Chuyện đó ai mà biết. Ăn xong đổ vụn xương đi, ai còn tìm được nữa? Có điều nhìn vẻ mặt, ta cảm thấy không giống họ trộm."

Nhưng đương nhiên binh sĩ hoàng thành sẽ phán quyết nghiêng về phía dân chúng hoàng thành, bất kể có trộm hay không, đã đánh nhau thì chắc chắn là người Vĩnh An đuối lý. Nhất là khi đàn ông hoàng thành thích vui chơi, không giỏi đánh nhau như đàn ông Vĩnh An, xem ra lần này bị người vùng khác đánh te tua, mất mặt vô cùng, cũng kết oán sâu nặng. Tạ Liên lắc đầu, đưa mắt nhìn lướt qua, chợt phát hiện giữa đám đàn ông Vĩnh An kia có một thanh niên đang cúi đầu, trông rất quen mắt, chính là Lang Anh chôn con trong khu rừng nhỏ nọ.

Tạ Liên lập tức ngẩn ra. Lúc này, gần đó có kẻ than phiền: "Sao ta cảm thấy mấy tháng nay người Vĩnh An trong hoàng thành ngày càng đông, hôm nay còn dám đánh người nữa."

"Chắc không phải họ muốn tới đây hết chứ?"

Một gã đàn ông trông như thương nhân vung hai tay lia lịa: "Đời nào quốc vương bệ hạ cho phép! Mấy hôm trước nhà ta đã bị người Vĩnh An trộm, nếu họ đổ xô tới đây hết thì nguy to."

Lang Anh nãy giờ vẫn cúi đầu mặc cho rau quả ném tới tấp đột nhiên ngẩng lên: "Ngươi nhìn thấy à?"

Thương nhân kia không ngờ hắn lại nói chuyện với mình, thuận miệng đáp: "Cái gì?"

Lang Anh hỏi: "Người Vĩnh An trộm đồ nhà ngươi, ngươi tận mắt nhìn thấy sao?"

"..." Thương nhân kia nói: "Ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng trước kia đều yên lành, từ sau khi các ngươi tới mới bỗng dưng bị trộm, chẳng lẽ không liên quan chút nào đến các ngươi?"

Lang Anh gật đầu: "Hóa ra là thế. Ta hiểu rồi. Trước khi bọn ta đến, kẻ trộm đồ đều là các ngươi, sau khi bọn ta đến, kẻ trộm đồ đều là bọn ta..."

Còn chưa dứt lời, một quả hồng rữa xoáy tròn bay tới, đập vào khóe miệng hắn, trông như nôn ra một đóa hoa máu to. Thương nhân kia phì cười, ánh mắt Lang Anh lạnh lùng, hắn ngậm miệng không nói nữa.

Tạ Liên làm tan biến những hòn đá sắc nhọn ném về phía đám thanh niên Vĩnh An, để họ không đến nỗi vỡ đầu chảy máu. Màn thị chúng này tiến hành đến sẩm tối, dân chúng vây xem dần dần giải tán, đám binh sĩ thấy đủ rồi, bấy giờ mới ngạo mạn mở gông, cảnh cáo sau này không được gây chuyện thị phi nữa, bằng không nhất định không buông tha vân vân. Mấy cụ gia một mực khom lưng gật đầu cười làm lành, cam đoan sẽ không tái phạm, Lang Anh lại tỏ ra bình thản, lầm lũi bỏ đi. Tạ Liên thấy hăn đi một mình, nắm lấy thời cơ, từ sau thân cây lướt ra, chặn đường hắn.

Y vừa bất chợt xuất hiện, thoạt đầu ánh mắt Lang Anh lạnh căm, trong khoảnh khắc, dường như hắn muốn ra tay bóp cổ họng y. Ngay sau khi thấy rõ là ai, hắn thu về bàn tay vẫn chưa vươn hẳn ra: "Là ngươi."

Tạ Liên vẫn biến hình thành tiểu đạo sĩ kia. Y hơi kinh ngạc trước cú chộp suýt tung ra vừa rồi của Lang Anh, thầm nghĩ: "Bản lĩnh người này khá thật", đoạn hỏi: "Ta đã tặng ngươi viên ngọc đó, sao ngươi không mang nó về Vĩnh An?" Lang Anh nhìn y, đáp: "Con trai ta ở đây. Ta cũng ở đây."

Dừng một chút, hắn lấy viên ngọc san hô đó ra khỏi thắt lưng: "Ngươi muốn lấy lại cái này không? Trả ngươi."

Trên bàn tay đưa ngọc của hắn còn có vết bầm do đeo gông. 

Im lặng chốc lát, Tạ Liên không nhận: "Về đi. Hôm nay vịnh Lang Nhi mưa rồi."

Y chỉ lên trời: "Ngày mai sẽ mưa nữa! Ta bảo đảm, nhất định sẽ mưa."

Lang Anh lại lắc đầu: "Bất luận có mưa hay không cũng không về được nữa."

Nhưng Lang Anh chỉ lắc đầu, đáp: "Muộn rồi. Giờ có làm gì đi nữa cũng vô ích. Không còn nhà để về nữa, cũng chẳng thể quay về được nữa rồi."

Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Tạ Liên ngây người hồi lâu. Y cảm thấy có thứ gì đó chặn ngay lồng ngực, nặng trĩu, không thể nuốt xuống cũng không thể thở ra. Một lúc sau, y bất chợt xoay người, lao nhanh về phương Nam.

Y nghĩ: "Cố gắng thêm chút nữa! Dời thêm vài trận mưa nữa! Có lẽ vẫn chưa đủ, vậy thì ta sẽ đi đến đó thường xuyên hơn. Sẽ không vô ích đâu! Nhất định sẽ có tác dụng! Nhất định sẽ có!"

Đáng tiếc là, dù y tràn đầy nhiệt huyết, nhưng dường như lời nói lạnh lùng của thanh niên kia mới là sự thật.

Phép dời mưa tiêu hao quá nhiều pháp lực, mà khoảng cách giữa hai nơi quá xa, nước mưa trên đường cũng không ngừng thất thoát. Hơn nữa một lần chỉ có thể tưới nhuần một phần nhỏ đất của Vĩnh An, mà còn không kéo dài được bao lâu, tuy có thuyên giảm nhưng không thể trị tận gốc.

Một tháng sau, dân Vĩnh An chính thức bắt đầu di cư hàng loạt về phía Đông.

Ban đầu là một nhóm mấy chục người, còn giờ đây là hàng trăm hàng ngàn, từng tốp từng tốp lớn, hội tụ thành biển người.

Áp lực của hoàng thành ngày càng nặng nề, cho đến một năm sau, bệ hạ của nước Tiên Lạc cuối cùng cũng hạ một đạo thánh chỉ:

Xét thấy suốt mấy tháng nay tranh chấp không ngừng, đánh nhau liên miên, để duy trì sự yên ổn của hoàng thành, bắt đầu từ hôm nay, người Vĩnh An tản mạn khắp nơi trong vương đô Tiên Lạc phải rút hết khỏi hoàng thành. Mỗi người được cấp lộ phí nhất định, đến thành trấn khác an cư.

Và kể từ đạo thánh chỉ này, nước Tiên Lạc chính thức đại loạn.

______________________

"Vì điện hạ chiến đấu, là vinh quang chí cao vô thượng của chúng ta!"

"Vì điện hạ chiến đấu, là vinh quang chí cao vô thượng của chúng ta!"

"Vì điện hạ chiến đấu, là vinh quang chí cao vô thượng của chúng ta!"

Giữa biển máu mênh mông, binh sĩ Vĩnh An bỏ giáp tháo chạy, liều mạng tìm đường sống. Binh sĩ nước Tiên Lạc thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy kẻ địch người ngã ngựa đổ, chạy tan tác khắp nơi. Giữa những mảnh giáp vỡ vụn, cờ chiến nghiêng ngả, Tạ Liên thu kiếm vào vỏ, vạt áo trắng của y không vương một giọt máu.

Trận chiến lần này, chưa đến một nén nhang đã chấm dứt.

Binh sĩ Tiên Lạc xác nhận thế áp đảo của phe mình, liền giơ kiếm lên trời, vui mừng reo hò.

Hơn ngàn người đồng loạt quỳ xuống, bao vây Tạ Liên từng lớp từng lớp, hướng về trung tâm mà phủ phục, lớn tiếng hô to:

"Thề chết đi theo điện hạ!"

"Trăm trận trăm thắng, sở hướng phi mỹ, đánh đâu thắng đó!"

Lại thêm một chiến thắng.

Đêm đó, binh sĩ Tiên Lạc mở tiệc mừng trên cổng thành.

Giữa những chén rượu chạm nhau, tiếng cười hả hê vang vọng. Một người hào hứng nói: "Không hổ là thiên thần giáng thế! Từ khi điện hạ trở về hai năm trước, chúng ta chưa từng thua trận nào. Nhất định điện hạ sẽ dẫn dắt chúng ta đánh bại đám phản quân kia! Cạn ly!"

Mọi người đều nâng chén chúc mừng y, chỉ riêng Tạ Liên đứng trong một góc khuất của thành lâu, lặng lẽ đón gió đêm.

Y ôm kiếm, tựa vào lan can, lặng lẽ nhìn trời sao phía xa. Đó là nơi y đã rời đi hai năm trước.

Hai năm trước.

Sau một cuộc bạo loạn, cuối cùng hàng vạn dân Vĩnh An cũng bị trục xuất khỏi hoàng thành. Nhưng bọn họ không đi xa mà chỉ lùi lại một quãng rồi cắm trại trong núi.

Đối với đám dân chạy nạn không cửa không nhà, việc đối đầu với quân đội hoàng thành Tiên Lạc chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Nhưng khi đã không còn đường lui, con người ta lại có đủ dũng khí để đem thân kiến càng chống xe.

Họ rời quê nhà, trốn chạy đến đây đã là muôn vàn gian khó, làm gì còn đủ sức đi tiếp? Đi cũng chết, cầm cự cũng chết, vậy thì có gì khác biệt?

Dựa vào số lương thực ít ỏi mà quốc chủ từng ban phát, cộng với rau cỏ dại trong núi, côn trùng, chuột bọ, cùng với nỗi oán hận và bất cam tích tụ bấy lâu, họ bám trụ trong rừng sâu với sức sống mãnh liệt ngoài sức tưởng tượng.

Hơn một tháng sau, một đám người vội vàng tập hợp, chỉ với cuốc xẻng, đá tảng, họ lao xuống đánh một trận với quân đội hoàng thành.

Trận chiến ấy vô cùng hỗn loạn, kết quả là thua thảm hại, nhưng không phải hoàn toàn vô ích.

Bởi vì một người đã xông vào cổng thành, giết hơn chục tướng sĩ, cướp đi vài bao gạo lớn và mấy bó binh khí mang về. Dù thương tích đầy mình, hắn vẫn khơi dậy được ý chí của những kẻ liều mạng. Người đó chính là Lang Anh.

Khắp nước Tiên Lạc ầm ĩ tranh cãi về cách đối phó với đám "sơn tặc" này.

Có người đề nghị điều quân tiêu diệt ngay lập tức. Có người lại phản đối. Loạn lạc ở Vĩnh An bắt nguồn từ thiên tai, dân chúng bị đuổi khỏi thành vốn là bất đắc dĩ do nguồn nước cạn kiệt, nếu lại phái quân đi tàn sát thì chẳng còn danh chính ngôn thuận nữa. Dân tâm còn khó phòng hơn lũ lụt. Nếu để lại tiếng xấu bạo tàn, chẳng những không thể thu phục lòng dân mà còn có khả năng các nước khác sẽ vin vào cớ này để gây sự, tự xưng là "thay trời hành đạo". Hơn nữa, đám phản loạn này không có lương thực, không có vũ khí, có thể duy trì bao lâu?

Thế nên, cuối cùng, chủ trương chiếm ưu thế là: Nếu dân Vĩnh An dám xâm phạm, cứ đến một lần giết một lần; nếu không xâm phạm, cứ để bọn họ tự sinh tự diệt.

Ban đầu, dân lưu lạc Vĩnh An đúng là giống những tên cướp hơn. Nhưng sau một, hai, ba trận chiến, phía Tiên Lạc chợt nhận ra — những "tên cướp" này đang tiến bộ với tốc độ đáng kinh ngạc.

Khao khát sinh tồn chính là người thầy vĩ đại nhất.

Những kẻ tấn công non nớt dần tìm ra quy luật. Mỗi lần đột kích lại khó đối phó hơn lần trước, số người sống sót trở về cũng ngày một tăng. Thậm chí, ngày càng có nhiều dân chạy nạn nghe tin mà ùn ùn kéo đến gia nhập, khiến quân đội của họ càng lúc càng hùng hậu. Đến bấy giờ, Tiên Lạc đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tiêu diệt đám lưu dân phản loạn. Càng nguy hiểm hơn là, mỗi khi Lang Anh xuất hiện trên chiến trường, quân đội Tiên Lạc đều khổ sở chống đỡ. Nhiều lần suýt chút nữa hắn đã phá được cổng thành.

Sau một thời gian dài âm thầm tích trữ sức mạnh, dân Vĩnh An lại mở đợt tấn công mới. Lần này, họ đã chuẩn bị chu đáo hơn, có vẻ tràn đầy tự tin. Nhưng vẫn vô ích.

Bởi vì Tạ Liên đã trở lại.

Trước khi hạ phàm lần nữa, y đến thần điện của Quân Ngô, nói thẳng: "Đế quân, ta phải quay về Tiên Lạc." Quân Ngô nhìn y hồi lâu, chậm rãi nói: "Ngươi có biết, một khi đã đi xuống đấy thì sẽ rất khó để trở lại được không?"

Tạ Liên bình thản đáp: "Ta biết."

Quân Ngô nói: "Ngươi không thể cứu tất cả mọi người đâu."

Tạ Liên cúi người, nghiêng mình hành lễ: "Nhưng ít nhất, ta có thể giảm bớt thương vong. Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta nhất định sẽ quay lại chịu tội. Khi đó, dù ngài xử trí ta thế nào, Tiên Lạc cũng tuyệt đối không hối hận."

Y giữ nguyên tư thế cúi đầu, chậm rãi lui ra khỏi thần điện.

Quân Ngô gọi y lại: "Tiên Lạc!"

Tạ Liên dừng bước, ngẩng đầu nhìn ngài.

Quân Ngô thở dài: "Ta sợ rằng, ngươi không những không thể cứu được bọn họ, mà còn bị họ kéo khỏi thần đàn."

Khi ấy, vẻ mặt của Quân Ngô thật khó diễn tả. Có chút đau thương, lại có vẻ như đang thương hại, như thể ngài giận y không chịu nghe khuyên bảo, lại như ngài tin chắc rằng, Tạ Liên sẽ không thể trở lên được nữa.

Bây giờ nhớ lại, lòng Tạ Liên vẫn có chút rung động. Bởi vì y chưa bao giờ thấy biểu cảm như thế trên khuôn mặt vốn luôn trầm ổn của vị Thần Võ Đại Đế này.

Quốc chủ và hoàng hậu vừa mừng rỡ, vừa lo lắng.

Mừng vì đứa con yêu dấu nhiều năm không gặp cuối cùng đã trở về. Lo vì y tự ý hạ phàm, liệu có bị trừng phạt hay không.

Chỉ có quốc sư là không nói gì, như thể sớm đoán trước được y sẽ trở về.

Sự trở lại của y khiến sĩ khí toàn quốc dâng cao. Nhiều người tận dụng điều đó để cổ vũ lòng dân. Trong thời gian ngắn, số lượng nam thanh niên nhập ngũ tăng vọt, quân đội Tiên Lạc lớn mạnh hơn bao giờ hết.

Động tĩnh quá lớn, khiến Vĩnh An cũng kiêng dè. Ban đầu, bọn họ còn hoạt động thường xuyên, đột nhiên lại im hơi lặng tiếng, có vẻ như đang âm thầm tích trữ lực lượng, khiến quân đội Tiên Lạc vô cùng căng thẳng.

Bọn họ không tiếc lời mô tả "tên Lang Anh xuất quỷ nhập thần" kia đáng sợ đến mức nào.

Lúc này, có tiếng bước chân đến gần.

Tạ Liên không quay đầu, "Hai người không đi uống rượu ăn mừng ư?"

Mộ Tình lạnh lùng nói: "Có gì ngon mà uống cơ chứ, tình thế không hề lạc quan chút nào."

Nghe vậy, Tạ Liên xoay người hỏi: "Hai ngươi cũng nhận ra rồi sao?"

Quả thật không lạc quan lắm. Tuy họ thắng trận đấy, nhưng thật ra, đợt tấn công này của người Vĩnh An lại mạnh mẽ hơn tất cả những trận trước đây.

Không chỉ số lượng người nhiều hơn, mà dàn trận, vũ khí, quản lý điều phối của họ cũng tăng vọt về chất lượng.

Thậm chí rất nhiều người còn trang bị cả mũ giáp. Tuy đơn sơ xấu xí, nhưng đã ra dáng một đội quân chính quy. Rất khó để tưởng tượng đây chỉ là một đám dân quê chân lấm tay bùn.

Mộ Tình ôm lấy cánh tay, nhíu mày nói: "Hoàn cảnh gian khổ tột cùng quả đúng là sẽ khiến người ta nhanh chóng trưởng thành. Nhưng dù trưởng thành nhanh đến mấy đi nữa cũng sẽ không tự nhiên sinh ra của cải vật liệu. Chuyện này có gì đó không ổn."

___________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro