Q1_Chương 8: Mắt của ngài

Quyển 1: Phàm Trần Thần Vực

Chương 8: Mắt của ngài

Tưởng Thiến đã chết.

Lâm Thất Dạ tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình tử vong của cô ấy.

Quái vật từ trên trời rơi xuống, cắt cổ cô ấy bừng móng tay giống như là cắt đậu phụ, sau đó mừng rõ gặm cắn như điên.

Cho đến giây phút cuối cùng, hai mắt Tưởng Thiến vẫn tràn đầy kinh hoàng và tuyệt vọng.

Lâm Thất Dạ có thể cảm giác được vô cùng chi tiết rõ ràng, dạ dày cứ nhộn nhạo suýt chút nữa nôn mửa.

Mặc dù cậu đã trải qua không ít khó khăn và gian khổ, tâm trí cũng trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa, nhưng hình ảnh máu tanh thế này cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy.

Thế nhưng đây không phải là lúc để nôn mửa.

Lâm Thất Dạ không có chút do dự, thừa dịp quái vật đang gặm nhấm thi thể của Tưởng Thiến thì quay đầu chạy về phía bên kia con hẻm.

Đường lui vốn đã bị con quái vật chặn kín, cậu chỉ có thể chạy ngược đường, chạy về phương hướng Uông Thiệu bị sát hại.

Dường như con quái vật có hứng thú với thi thể hơn, nó không đuổi theo, vì thế Lâm Thất Dạ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không con quái vật đó rốt cuộc là thứ gì, nhưng không thể nghi ngờ, nó không phải "con người", cũng không phải là "động vật".

Nếu như nói đó là vượn người trải qua phóng xạ nên bị biến dị, có lẽ cậu sẽ tin. Dáng vẻ này, sức mạnh này, tốc độ này không phải kiểu con người bình thường có thể chống lại được.

Nhưng cũng chỉ là "có lẽ" mà thôi.

Trong thế giới bị che đậy bởi sương mù này, người tận mắt nhìn thấy Sí Thiên Sứ tồn tại, nên cậu không cho rằng khoa học chính là chân lý tồn tại duy nhất.

Cậu tin vào sự tồn tại của lực lượng "thần bí".

Hơn nữa Lâm Thất Dạ luôn cảm thấy... loại quái vật này hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ lung tung, lại có thứ tiến vào phạm vi cảm giác của cậu, Lâm Thất Dạ vội dừng lại.

Hô hấp của cậu ngày càng nặng nề.

Đứng cách mười mét trước mặt cậu, lại xuất hiện thân hình của con quái vật đó, Lâm Thất Dạ có thể xác định đây là một con khác không phải con vừa rồi.

Mặc dù xấu xí gần y hệt nhau, nhưng chắc chắn không phải là một con.

Chứng cứ rõ ràng nhất chính là con quái vật này đang ôm thi thể của Uông Thiệu trong ngực, đang còn tiếp tục gặm nhấm.

Lúc này, khuôn mặt của Uông Thiệu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại máu thịt lẫn lộn, nếu như không phải quần áo của cậu ta khá đặc biệt, Lâm Thất Dạ hoàn toàn không thể nhận ra đây là ai.

Đây là con quái vật thứ hai.

Cũng là con đã giết chết Uông Thiệu.

Trước đó khi đi chung cùng đám Tưởng Thiến, cậu không nhìn thấy hình ảnh ngoài phạm vi mười mét, theo bản năng cho rằng chỉ có một con quái vật, nhưng giờ nghĩ lại cậu đã mắc sai lầm nghiêm trọng rồi.

Từ hành động giết chết Tưởng Thiến của con quái vật kia có thể nhìn ra, loại quái vật này thích ăn thi thể hơn chứ không muốn đuổi theo người sống, nếu không Lâm Thất Dạ cũng không thể rời khỏi hiện trường.

Nhưng từ khi Uông Thiệu chết, lập tức có một con đuổi theo bọn họ.

Chỉ có thể nói rằng... đã có một con khác hưởng thụ thi thể của Uông Thiệu thôi.

Một con hẻm có tới hai con quái vật, đã hoàn toàn bịt kín đường lui của Lâm Thất Dạ.

Sắc mặt Lâm Thất Dạ tái nhợt, cảm giác tuyệt vọng đã lâu không xuất hiện, giờ đây đang đầy ắp trong lòng cậu.

Mười bảy năm qua, chỉ có hai lần thật sự khiến cậu tuyệt vọng.

Một lần là mười năm trước, khi cậu nhìn thấy ánh mắt kia trên mặt trăng.

Một lần nữa chính là bây giờ.

Trước mắt , con quái vật đã ăn xong mặt kia giống như là đang vứt rác vậy, quẳng thi thể Uông Thiệu đi, quay đầu nhìn về phía Lâm Thất Dạ, cái lưỡi dài đỏ tươi liếm máu tươi loang lổ trên khóe miệng.

Giờ phút này, Lâm Thất Dạ thật sự muốn chửi người.

Má nó, sao mình lại xui xẻo thế chứ?

Khi còn bé leo lên mái hiên cũng có thể nhìn thấy Sí Thiên Sứ, mắt bị mù lại còn té từ trên mái hiên xuống, còn bị người ta cho là ngã từ trên mái hiên xuống nên mắc bệnh tâm thần, ở bệnh viện tâm thần một năm, bây giờ ông đây cuối cùng cũng có thể bắt đầu lại, chuẩn bị học hành chăm chỉ để tham gia thi đại học chào đón một cuộc đời mới...

Thì lại gặp phải đám ma quỷ xấu xí chúng mày?

Người khác cả đời chưa chắc đã đụng phải một con, ông đây một lúc chọc trúng hai con?

Đúng là ly kỳ mà.

Dưới áp lực của cái chết, lòng căm giận và bi phẫn được chôn giấu trong lòng Lâm Thất Dạ mấy năm nay giống như là ngọn núi lửa phun trào, bùng cháy ra ngoài.

Cơn lửa giận này bùng cháy lên, sự sợ hãi trong lòng cũng được đè nén càng lúc càng nhỏ lại, một cảm xúc hung tàn không biết từ đâu phun ra ngoài.

Cậu nắm chặt gậy dẫn đường, đối mắt với con quái vật đang chờ cơ hội hành động, lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt.

Giờ phút này, trước mặt cậu không phải là một con quái vật vừa mới ăn thịt người, mà là tất cả những tủi hờn đau đớn mà cậu phải chịu đựng trong mười năm qua.

Ngay cả dì và Dương Tấn cũng không biết, trong lòng một thiếu niên bị đè nén hơn mười năm nay, rốt cuộc đang che giấu một trận lửa giận to lớn như thế nào!

Cậu không cam lòng!

Có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra, trong giây phút cảm xúc cậu kích động, đôi mắt luôn đóng chặt suốt mười năm mạnh mẽ run rẩy, dường như là sắp mở ra.

"Gào!"

Con quái vật kia nhìn thấy da thịt non mềm của Lâm Thất Dạ như một tên lưu manh nhìn thấy gái đẹp, rít lên một tiếng rồi lao tới.

"Con mẹ nó, ông đây không sợ mày đâu!" Lâm Thất Dạ gầm lên một tiếng, cầm theo gậy dẫn đường, nghênh đón con quái vật đang lao tới.

Khoảng cách giữa người và quái vật nhanh chóng được rút ngắn.

Ngay lúc nanh vuốt con quái vật sắp chọc đứt cổ họng Lâm Thất Dạ, cậu đã né ra, trong cơn hiểm nguy tránh được một nhát này.

Thế nhưng mặc dù Lâm Thất Dạ có thể nắm bắt tuyệt đối đường đi nước bước của quái vật, nhưng phản xạ cơ thể vẫn hơi kém, một nhát này đã xoẹt qua thái dương cậu, vạch ra một vết thương nhàn nhạt.

Cùng lúc đó, sợi vải màu đen đang quấn trên mắt cũng bị cắt ra, bị cuốn theo cơn gió lốc, không biết đã bay tới nơi nào.

Lâm Thất Dạ nhắm chặt hai mắt, nắm lấy cơ hội, hét lên một tiếng, cầm gậy dẫn đường trong tay chọc thẳng vào bụng quái vật.

Bốp!

m thanh giòn giã vang lên, Lâm Thất Dạ chỉ cảm thấy trên tay nhẹ đi, sau đó một sức mạnh khổng lồ truyền tới từ sau lưng, quái vậy đã sử dụng đuôi của nó.

Lâm Thất Dạ bị quái vật dùng đuôi quất lăn mấy vòng trên mặt đất, nhịn đau bò dậy, cảm nhận được gậy dẫn đường trong tay đã gãy thành hai khúc.

Gậy dẫn đường vốn được chế tạo cho người mù, chất liệu cũng không được tính là rắn chắc, nếu như ngoan cố đụng đầu vào quái vật thì đương nhiên không có tác dụng lớn rồi.

"Mẹ nó!"

Cậu tức giận mắng một tiếng, cầm nửa đoạn gậy dẫn đường trong tay rồi ngã xuống đất.

Khó khăn lắm mới có được một cơ hội, thế mà lại không tận dụng được.

Gậy dẫn đường đã gãy đôi, chuyện này giống như là một mồi lửa đốt cháy lên những cảm xúc trong người Lâm Thất Dạ, hai tay cậu nắm thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, để lại từng vệt máu đỏ thẫm.

"Tôi không phục." Cậu hét lên.

Trong nháy mắt cảm xúc cậu kích động, một loại cảm giác kì dị đột liên xông lên trong lòng cậu.

Giống như là mưa thuận gió hòa, nước chảy thành sông, một luồng mát rượi chảy ra khỏi tim cậu, chảy tới chỗ đang tắc ứ trong đầu, nhẹ nhàng va chạm...

Lớp ngăn cách mỏng như lớp giấy kia vang lên tiếng sột soạt...

Lâm Thất Dạ chỉ cảm thấy có một mặt trời đang ầm ầm bùng nổ trong cơ thể mình, cả cơ thể cậu chưa từng cảm nhận được sự nóng bỏng ngập tràn thế này, hai mắt giống như bị nướng cháy lên vậy, thiêu đốt vô cùng.

Vì thế, theo một cách tự nhiên...

Cậu mở ra cặp mắt mà mình đã nhắm chặt suốt mười năm.

Mà hình ảnh cuối cùng đôi mắt đó nhìn thấy lại là một đôi mắt khác, đôi mắt của Sí Thiên Sứ.

Trong phút chốc, một luồng sáng chói nóng bỏng bộc phát trong con hẻm ở sát khu nội thành cũ, nối thẳng tới chân trời.

Giờ phút này, đêm tối lại sáng rực như ban ngày.

-----

Nessa: Vậy là Dạ đã thức tỉnh, đọc truyện thì mình thấy bé có vẻ u uất hơn bản hoạt hình... Nhưng cũng là điều hợp lý khi xảy ra chuyện cậu bé mới bảy tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro