04
04.
"Cố lí Vân Mộng, triển tín giai."
Lam Vong Cơ cơ hồ là bắt đầu đố kị với Vân Mộng.
Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm, người này không từ mà biệt nhiều năm như vậy, trên Kim Lân Đài vì hắn trồng riêng một hồ liên hoa, Kim Tông chủ nghĩ hắn trở về thấy sẽ vui vẻ, một nhánh cây ngọn cỏ trong Liên Hoa Ổ cũng không dám động, càng không cần nói đến tẩm cư Tông chủ của hắn, ai cũng sợ hắn quay lại ở không quen, cho dù Ngụy Anh du lịch trở về cũng phải trong tối ngoài sáng nghe ngóng 'Giang Trừng đã trở lại hay chưa'.
Lam Vong Cơ thậm chí bắt đầu đố kị hai vị thiếu niên Tông chủ kia, thậm chí là Ngụy Anh, bọn họ có thể thẳng thắn đường hoàng, trương dương tùy ý mà nói ra tưởng niệm cùng mong đợi, mà y đối với Giang Trừng mà nói hoàn toàn là một người ngoài, chỉ có thể trong quãng đời đằng đẵng còn lại, câm lặng mà hồi ức về một ánh mắt kinh hồng kia, trằn trọc một năm lại một năm.
Chỉ là rõ ràng cũng được, âm thầm cũng thế, giữa bao nhiêu người bao nhiêu chuyện hỗn loạn như vậy, được hắn lưu tâm chỉ có Vân Mộng, chỉ có cố hương.
Năm đó sau miếu Quan Âm chân tướng được phơi bày, Vân Mộng Song Kiệt không còn, Lam Vong Cơ không biết bản thân có thể lấy thân phận cùng lập trường gì đi an ủi thân ảnh gầy gò tiêu diêu kia, hắn giống như một thanh kiếm tùy thời đều sẽ vỡ nát, thế nhưng như cũ sắc bén, nếu dám khiêu khích, hắn một đôi mắt lạnh như cũ có thể trừng to sáng bừng, lạnh lùng băng lãnh.
Lam Vong Cơ bị đầy trời sương tuyết này ngăn ở bên ngoài, một bước khó đi, do dự một khoảng cách Cô Tô về Vân Mộng, lại một lần Cô Tô Thanh đàm hội nhìn thấy Giang Tông chủ, trong miệng tiên môn bách gia 'Giang Tông chủ' cũng đã là đồ đệ của Giang Trừng Giang Tiềm Hành.
Lam Vong Cơ đưa tay cẩn thận nhặt trang loan tiên trên sàn thuyền lên, như thể nắm một đám mây tùy thời đều có thể theo gió tiêu tan.
Y lại có thể trách ai đây, y không biết bản thân có thể lấy thân phận cùng lập trường gì đi an ủi thân ảnh kia, còn không phải bởi bản thân lúc trước quá ngu ngốc sao.
Thời điểm cầu học ở Vân Thâm, Kim Tử Hiên xem như là tiền hô hậu ủng, Ngụy Vô Tiện tất nhiên là náo náo nhiệt nhiệt không thua gì Kim Tử Hiên, Nhiếp Hoài Tang yếu yếu nhược nhược bình thường đều đi cùng Ngụy Vô Tiện, chỉ có Giang Trừng. Thời điểm Ngụy Vô Tiện không đi nháo hắn, hắn một mình một người có thể so với đệ tử Vân Thâm còn an tĩnh hơn, phá lệ còn nhiều thêm mấy phần kiềm chế ổn trọng.
Điều này khiến cho Lam Khải Nhân vẫn luôn bị đám đệ tử làm đau đầu cảm thấy thực vừa lòng, ông đặc biệt tìm Giang gia tiểu công tử đi chép kinh, tự nhiên sẽ không để tiểu công tử đi chép điển tịch Lam gia, chỉ là chút thi thư, sách dược mấy loại, có điều chép cái gì cũng không quan trọng, lão tiên sinh chẳng qua là vừa mắt hắn hơn chút, có ý muốn mài dũa hắn bởi vì tuổi trẻ ngược lại vẫn có chút tính tình nóng nảy, tốt nhất mài đến khi cho dù cái sư huynh chẳng ra sao kia của hắn đến nháo hắn, hắn cũng có thể trước sau an tĩnh trầm ổn.
Vì thế vào lúc Ngụy Vô Tiện bản thân tự làm sai chuyện bị phạt chép gia quy còn muốn ở Tàng thư các nhảy lên nhảy xuống làm ầm ĩ, Giang Trừng ở chỗ Lam Khải Nhân, an an tĩnh tĩnh mà chép một lần lại một lần thi thư điển tịch, hắn không muốn làm Giang thị mất mặt, luôn là vô cùng nghiêm túc, viết ra một tay chữ tốt, Lam Khải Nhân luôn là khen không dứt miệng.
Lam Vong Cơ đã nhớ không rõ bản thân là lần thứ bao nhiêu mượn cớ vấn an thúc phụ tới xem Giang công tử viết chữ rồi, Lam Khải Nhân cho rằng cháu mình khiêm tốn hiếu học, cũng liền không cho là y quấy rầy nữa, cùng lưu lại quan sát.
Chữ của Giang công tử tự nhiên đáng giá thỉnh giáo, nhưng Lam Vong Cơ trong lòng hiểu rõ, bản thân không phải đến quan sát học tập, mỗi khi được thúc phụ khen chăm chỉ, y lại mặt nóng tim đập, thật lòng hổ thẹn.
Y là nghĩ, bản thân không được như huynh trưởng nhạy bén tỉ mỉ, thật sự phân không rõ lúc thăm dò, đối phương biểu tình trước sau như một rốt cuộc là thật không biết hay là vờ không biết, chỉ có thói quen viết chữ cùng cách viết, thói quen mười mấy năm dù cố gắng kiềm chế thế nào, một thoáng một chốc là tuyệt đối không thay đổi được, sẽ luôn có dấu vết.
Y đã bởi vì 'Vọng ngữ' mà phạt bản thân chép vô số lần gia quy, nhưng y chính là muốn biết, trên trang loan tiên ba chữ 'Ân Vãn Khương', rốt cuộc có phải Giang công tử viết hay không.
"Không phải."
Lam Khải Nhân cẩn thận xem một mảnh loan tiên nhỏ viết một chữ 'Vãn' cháu trai đưa qua, lại nhìn một chút Giang tiểu công tử trước án vừa chép xong một trang thơ, lắc lắc đầu.
"Trên mảnh giấy này tuy chỉ một chữ 'Vãn', cũng có thể thấy được cảm giác tú dật uyển chuyển, kín đáo âm nhu," Lão tiên sinh vuốt vuốt râu, "Nghĩ có lẽ người viết lấy tư thái xinh đẹp, cốt tú thần thanh, ôn nhu viên nhuận làm chủ, điển hình thư pháp Nam phái."
"Còn về Giang công tử, ta sớm đã nói qua với con," Lam Khải Nhân chỉ vào chữ của Giang Trừng, hiển nhiên không ngại đổi lời khen thêm mấy bận, "Nét viết chu toàn, kết tự liền mạch, dùng bút tinh nghiêm, khéo léo cân xứng, lấy cẩn thận làm nguyên tắc, lấy chính độ làm ưu tiên, nghiễm nhiên một loại ý vị đơn giản ôn hòa chính trực nghiêm túc, thậm chí có thể nói, có phong vận bút tích vương tử."
Lam Vong Cơ yên lặng lắng nghe, thần sắc dần dần ảm đạm, kỳ thật bản thân sao lại không biết đây......Sớm tại trước khi cầu hỏi thúc phụ, y đã tự mình kiểm tra so sánh không ít lần, kết luận đạt được cũng là 'phong cách khác biệt', đến lực độ đặt bút cùng thiên hướng tựa hồ đều không giống, nhưng y không cam lòng, vì thế kiên trì trông đợi mà tới chỗ thúc phụ bao lần, tận mắt nhìn kĩ Giang Trừng viết, nhưng là dù nhìn thế nào, tiểu Giang công tử động tác tư thái đều là ung dung tự tại, khi hạ bút mỗi một lần đưa nét cổ tay đều vô cùng tự nhiên.
Lam Nhị công tử vẫn cứ cảm thấy tất có chi tiết nào đó bản thân chưa chú ý tới, vì thế nén đau cắt một chữ trên trang loan tiên kia xuống, muốn thúc phụ tỉ mỉ xem qua, cho lời giải đáp.
"Thúc phụ," Lam Vong Cơ lại bái một lạy, "Vậy cùng một người, liệu có thể đồng thời học được cả hai nét bút này hay không?"
"Khó như lên trời." Lão tiên sinh nhìn hồi lâu, lắc đầu, cuối cùng rốt cuộc nghĩ tới mà hỏi y, "Vong Cơ, con sao lại hỏi điều này? Mảnh thư này lại từ đâu mà có?"
Đây cũng là nguyên nhân Lam Vong Cơ không dám đưa cả trang loan tiên cho thúc phụ xem, chỉ một chữ đã dễ lộ, huống chi cái tên 'Ân Vãn Khương' này thật sự mỹ miều, thúc phụ chỉ sợ sẽ cho là mình tâm duyệt vị nữ tử kia.
......Tâm duyệt?
Y...... Tâm duyệt ai?
Phân không rõ mạt tím thoáng qua trước mắt mình rốt cuộc thuộc về ai, Lam Vong Cơ nhất thời ngơ ngẩn.
"Vong Cơ?"
"......Thúc phụ," Lam Vong Cơ cúi đầu không dám nhìn trưởng bối, âm thầm ghi cho bản thân năm lần gia quy mới mở miệng nói, "Lúc săn đêm tình cờ thấy được một trang giấy viết thư, một trang giấy có một chữ, có lẽ là một người ẩn cư trong núi viết, nhắc nhở ban đêm đường núi khó đi."
"Chữ 'Vãn' này có lẽ bị gió thổi rơi, Trạm liền mang trở về."
"Thôi, con có tâm học hỏi là chuyện tốt," lão tiên sinh nghe xong lời này gật gật đầu, không can thiệp sâu hơn, chỉ đề điểm hai câu, "Con nhìn có vẻ khá yêu thích mảnh thư này, tuy rằng từ chữ 'Vãn' này có thể thấy người này viết chữ thập phần tinh diệu, nhưng cũng không cần đem Giang công tử ra so sánh."
"Nét chữ văn phong mỗi loại, yêu thích là được, không tất miễn cưỡng so sánh." Lam Khải Nhân vỗ vỗ cháu trai trẻ tuổi, "Ta chỉ kêu con quan sát, con nếu thật sự thích cái trước, tự mình luyện là được."
Đừng bởi vì thích...... mà miễn cưỡng so sánh?
Y đây là đang miễn cưỡng so sánh chữ của Giang công tử cùng Ân cô nương sao?
Bản thân liệu có phải là đơn phương tình nguyện...... miễn cưỡng đem hai người không hề liên can đặt cùng một chỗ so sánh?
"Giang công tử sao lại đi lâu như vậy," Lam Khải Nhân không có chú ý đến cháu trai ngẩn người, nâng mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?"
Lão tiên sinh vừa định gọi người đến hỏi, trước cửa có tiếng bước chân khẽ vang, Giang Trừng ban nãy bị đệ tử thông truyền tìm đi đã quay trở lại, Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn sang, không hiểu sao cảm thấy hắn cả người có chút phù phiếm.
"Tiên sinh," Giang Trừng khom người hành lễ, không chút cẩu thả, "Phụ thân ta tới rồi."
"Giang Tông chủ?" Lam Khải Nhân hơi ngừng lại, sau khi phản ứng lại ngữ khí không vui, "Nhất định là bởi vì việc của Ngụy Anh kia, cũng được, để Giang Tông chủ lãnh người quay về, Vân Thâm ta quản giáo không nổi."
"Tiên sinh," Thiếu niên vốn vẫn luôn cúi người không đứng dậy đem đầu hạ xuống càng thấp, "Không dám nói 'Xin người xem ở phần mặt mũi ta' mấy lời này, nhưng trước mặt phụ thân ta, vẫn xin người.... có chút khoan dung."
Bàn tay Lam Khải Nhân muốn đi đỡ hắn hơi ngừng lại, ông chăm chú nhìn đệ tử trẻ tuổi đơn bạc này một lát, bỗng nhiên nhận ra rằng, Giang Tông chủ kỳ thực không phải đến gặp hắn, là đến gặp Ngụy Anh, mà tiểu Giang công tử, càng giống như một kẻ truyền lời bị điều trở lại, đến thông tri một chuyện được phụ thân giao cho.
Giữa mày lão tiên sinh một mạt không vui nổi lên.
"Thứ ta không thể đáp ứng."
"Nếu như bản thân Ngụy Anh có tâm hối cải, tự mình nói với ta như vậy, ta tự nhiên niệm tình hắn hối cải," làm người chấp chưởng, lão tiên sinh đối với khen ngợi thưởng phạt càng là cương trực công chính, "Là ngươi đến nói, ta chỉ có thể nói hắn thật sự quản giáo không nổi."
Nhưng làm người dạy dỗ, có thể ở trên người học sinh của mình nhìn thấy phẩm cách bản thân thưởng thức, là vui mừng cùng vừa lòng to lớn.
Ông không tiếc thừa nhận thưởng thức cùng thiên vị, cũng là một loại thành thực.
"Hôm nay chép cũng đủ rồi, Giang công tử trở về nghi ngơi một chút, vãn khóa cũng miễn đi."
Một câu cuối cùng, thanh âm lão tiên sinh có thể nói là hòa ái, so với ngữ khí phân phó việc công của phụ thân ban nãy, thậm chí xưng được với trìu mến, Giang Trừng cúi đầu, không nho rõ bản thân đã đứng bao lâu, tiên sinh lại đã rời đi bao lâu, mãi cho tới khi trong tầm mắt đã mơ hồ vì nước mắt xuất hiện một đôi ủng thêu vân mây hắn mới đột nhiên nhớ ra, trong phòng này vốn là có ba người.
Nơi này còn có một vị Lam Nhị công tử.
Một vị hà tư nguyệt vận, băng hồn tuyết phách, đứng thứ hai bảng công tử thế gia, Hàm Quang Quân tuổi còn trẻ đã mỹ danh lan xa.
Hắn nếu như có thể xuất sắc như vậy, phụ thân dù có ra sao cũng sẽ nhìn bản thân nhiều thêm một chút đi.
Nhớ đến bàn tay phụ thân đặt trên đầu Ngụy Vô Tiện, nhớ đến lời nói dù có nghe như thế nào cũng là muốn khiến mình rời đi, Giang Trừng cúi đầu đem hàm răng nghiến chặt, đều sắp nghiến ra máu mới đem nước mắt nhịn trở về.
Người bình thường vào lúc này không phải nên rời đi rồi mới phải, ở lại đây xem trò cười của mình sao?
Lam Nhị công tử ngốc hề hề này cứ thích đối nghịch với hắn.
Hắn là không nên tới Vân Thâm cầu học, trời mới biết hắn có bao nhiêu không nguyện để người phát hiện ngày đó nam phẫn nữ trang chính là hắn, người này còn một mực muốn đi lên hỏi đông hỏi tây, móc đai ngọc chính là hắn đưa, đeo thì đeo đi, hắn không có lời nào để nói, nhưng có thể hay không đừng có mỗi ngày đeo đến trước mặt mình lượn lờ? Có thể hay không đừng hỏi hắn có đẹp không, là không biết ánh mắt đám đệ tử bên cạnh có bao nhiêu quỷ dị?
Người cứ như vậy một tháng cuốn bên cạnh hắn, chỉ có thể khiến hắn càng hiện vẻ chật vật mà thôi.
Mắt thấy đôi ủng kia càng lúc càng gần, Giang Trừng liền càng lúc càng nghẹn khuất, tự thỏa hiệp định giương đôi mắt vẫn còn ướt nước đỏ bừng trừng y, trong tầm mắt lại vươn tới một đôi tay, ống tay áo che đi lòng bàn tay, đưa cho hắn một trang loan tiên.
Trên trang giấy mấy bút chu sa phác họa lên vân mây âm dương, hợp thành một văn phù Giang Trừng không nhận thức.
Giang Trừng nhìn chằm chằm trang giấy kia, đem nước mắt nuốt xuống, tận lực khiến cho âm sắc như thường, "Đây là cái gì?"
"Loan tiên."
"Ta biết là loan tiên," Giang Trừng hoàn toàn ngẩng đầu lên, "Ta là hỏi ngươi đây viết cái..."
Thiếu niên Lam gia trước mặt che mắt lại, lộ ra sống mũi tinh tế cùng đôi môi hơi mím lại.
Giang tiểu công tử mắt hạnh trừng to—— Ta lại không khóc!!
Giang Trừng dậm chân, "Ngươi che mắt làm gì?"
"Bị gió thổi, đau."
Chỗ nào có gió hả!
"Không cho đau." Giang tiểu công tử không nói đạo lí.
"Được." Lam Vong Cơ biết nghe lời đưa tay đem băng vải kéo xuống, "Không đau nữa."
Giang Trừng giương đôi mắt to đỏ hồng, một bộ không có chuyện gì xảy ra, "Trên loan tiên này viết cái gì?"
"Cô Tô lúc này đang có hội Hoa Triêu (1)," Lam Vong Cơ cũng một bộ không có chuyện gì xảy ra, chỉ là hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Chúng ta đi ngắm hoa."
Đi ngắm hoa, liền đừng khóc nữa, ngươi vô thanh vô tức mà rơi nước mắt, quả thực dẫn ra một hồi tuyết lở một trận sóng thần ...... Hai mắt y quả thật vì thế mà vô cùng đau đớn, không thể không che lại.
...... Hội Hoa Triêu?
Một câu này nói đến nhẹ nhàng, nhưng Giang Trừng biết đây tất nhiên không phải truyền tống phù bình thường, bởi vân mây trên tờ giấy kia không giống với ngày thường Giang Trừng nhìn thấy hơn nữa nét mực còn chưa khô, là bình thường không thể mang theo bên người, cũng không thể chuẩn bị trước, khi dùng vẽ nên, đây rất có khả năng giống như ngọc Thanh Sương của mình là bí pháp gia tộc.
Bản thân sử dụng gia tộc bí thuật là để thoát đi không từ mà biệt, người này lại lấy đưa cho đồng học, còn là một đồng học vẫn luôn không cho y sắc mặt tốt.
......Ngốc muốn chết!
"Không đi." Không thể nói ra trong lòng là cảm giác gì, Giang Trừng rầu rĩ mà ném một câu cự tuyệt, lướt qua người y đi về phía án thư.
Lam Vong Cơ biết hắn đại khái là không muốn người đi theo, quay đầu nhìn hắn, "Thúc phụ cho ngươi quay về nghỉ ngơi."
"Ta hôm nay chưa chép bao nhiêu, không có gì phải nghỉ ngơi," Giang Trừng xua xua tay, ngồi xuống tiếp tục viết, "Ít nhất chép hết cuốn này."
Lam Vong Cơ biết không khuyên được hắn, sau khi đứng yên lặng một hồi đi qua đem trang loan tiên kia đặt lên án thư của hắn, sau đó quay người đi tới kệ sách của thúc phụ tùy tay lấy một cuốn, ngồi không xa không gần, là một khoảng cách sẽ không quấy rầy hắn lại khiến hắn biết có người làm bạn.
Giang Trừng không biết y sao lại ngồi xuống rồi, phiền muộn viết mấy hàng chữ vẫn là có chút nóng nảy, càng nhìn trang loan tiên trên án thư càng nóng nảy, cuối cùng dứt khoát đem bút gác lên, cứ như vậy bộp chộp nóng nảy mà viết cũng viết không tốt, còn không bằng mài mực bình tĩnh lại.
Giang Trừng vươn tay cầm thỏi mực lên, đột nhiên ý thức được một chuyện—— chỗ này của Lam tiên sinh, là không có mực son.
Lam thị trọng lễ tắc, mực son chỉ có Tông chủ có thể dùng để phê duyệt, Lam lão tiên sinh tuy là người chấp chưởng chân chính của Vân Thâm, nhưng vị trí Tông chủ rốt cuộc vẫn là ở trên người Thanh Hành Quân, tiên sinh sẽ không bao giờ ở thư phòng của mình chuẩn bị mực son.
Giang Trừng cầm lên trang loan tiên vân mây kia, đưa lên chóp mũi khẽ ngửi.
Là máu.
Lam Vong Cơ nghe thấy bên kia một trận sột soạt tiếng vang, ngẩng đầu nhìn sang chỉ thấy Giang tiểu công tử tức giận mà ném lại đây một bình thuốc bột nhỏ vừa mới tìm ra.
"Còn Lam Nhị công tử," Giang Trừng nắm trang loan tiên kia trừng y, "Gọi ngươi Lam Nhị ngốc tử cho rồi!"
Lam Vong Cơ nhìn dược rơi vào trong lòng mình, cả người vô tội lại thành thật, "Tùy ngươi."
Giang Trừng quả thực chỉ muốn trợn to hai mắt, "Ta xem ngươi hai ngày này làm sao đánh đàn."
"Không ngại." Lam Vong Cơ đem dược đặt lên trên bàn nhỏ, không tự giác dùng đầu ngón tay chạm lên vết thương, "Người tập đàn bị thương tay là chuyện thường, cho dù bị thương, vẫn là có thể đàn."
"Đàn cái gì!" Giang Trừng trừng mắt hạnh, nhìn y một bộ dáng vẻ một chút cũng không định dùng dược, đi qua ngồi xuống đối diện, "Tay."
Lam Vong Cơ ngược lại đem tay giấu vào trong ngực, "Một chút thương nhỏ, không phiền...."
"Tay." Giang Trừng mở nút bình dược, ngữ khí hơi mang ý lạnh.
Lam Vong Cơ nắm chặt miệng vết thương trong tay, biết hắn đã nghi ngờ, không thể giấu được, liền cụp mắt đưa tay trái ra.
Giang Trừng nhìn chằm chằm vết thương trên bàn tay kia, ngưng lại một hồi, hắn cho rằng đầu ngón tay có chút thương tổn, kỳ thực là lòng bàn tay thủng ra một lỗ.
Hắn lấy trang loan tiên tỉ mỉ xem lại, mới phát giác mấy bút vân mây ít ỏi trong từng đường cong từng nét bút màu máu đều chầm chậm chảy xuôi, tựa như một dòng suối uốn khúc.
Lam Vong Cơ rũ mắt chờ hắn phát tác, thế nhưng đối diện lại mãi không nói chuyện, mãi đến khi cổ tay bị người nắm lấy, miệng vết thương đột nhiên chợt lạnh, lạnh lẽo có thêm tia ấm áp, y hơi hơi nâng mắt, chỉ thấy Giang Trừng tìm ra một hộp dược cao, đầu ngón tay mang theo dược ở trên vết thương của y khẽ điểm lên.
Sau giờ ngọ bên cửa sổ nhỏ, mùa hạ Cô Tô đều bị sơn môn Vân Thâm cao dốc chặn lại, lúc này trước án lay động chỉ có bóng cây nhàn nhạt cùng gió nhẹ phất qua, lòng bàn tay bị thương lại nóng bỏng giống như trong kí ức một đêm mưa kia, như dung nham khắc vào vân da huyết mạch, khiến y không thể động thân.
"Tiên sinh cùng Trạch Vu Quân nhìn thấy tay này của ngươi sẽ nghĩ thế nào?"
"......Không để thúc phụ cùng huynh trưởng nhìn thấy là được."
"Thôi đi," Ngón tay Giang Trừng khẽ lướt qua dược cao, "Lam Nhị công tử đến ta đều giấu không được."
Lam Vong Cơ cảm thấy bàn tay đều sắp tan ra rồi, yên lặng không nói.
"Ngươi cho rằng tiên sinh cùng Trạch Vu Quân không biết sao?"
"Ta hôm trước chép tới 《 Trần Tình Biểu 》, tiên sinh cảm thán rất nhiều liền niệm hai câu, nói ngươi chuyển mùa cũng không biết dọn đệm giường ra ngủ, tháng trước săn đêm bị thương không biết đã khỏi hẳn hay chưa."
"Tiên sinh trăm công nghìn việc còn quan tâm ngươi đến vậy, Trạch Vu Quân tỉ mỉ thận trọng, sao lại không biết ngươi đã bị những vết thương gì?"
Lam Vong Cơ ngơ ngẩn mà nhìn hắn, như thể đã nghe được sự tình ly kỳ nào đó.
Giang Trừng liếc y một cái, "Ta chép sách nửa tháng này, ngươi tuy lúc nào cũng tới quan sát, nhưng vẫn có khi không có mặt."
"Lời nói không cách nào nói với ngươi, đối với người ngoài như ta ngược lại có thể nói thêm hai câu."
"Người nhân sinh bên trong không có phụ huynh hiền từ, ngoài không có nghiêm sư cùng bằng hữu mà có thể thành công rất ít."
"Ngươi không phải một mình trưởng thành, Lam Nhị công tử."
Giang Trừng nói thật cũng không phải người biết chăm sóc bản thân gì, nhưng lần đó săn đêm chân bị thương, thời điểm dùng ngọc Thanh Sương ngã vào trong phòng Ngu phu nhân, hắn cho rằng bản thân nhất định sẽ bị A nương mắng một trận cẩu huyết đầy đầu, nhưng người chỉ là xụ mặt một lời không nói truyền Mục Vĩnh thúc đến xem vết thương cho hắn, sau đó Ngân Châu tỷ tỷ nói với hắn, A nương đêm đó một mình ở trong phòng ngồi rất lâu—— "Tiểu thư cho rằng ngươi dùng đến ngọc Thanh Sương, là đã xảy ra chuyện lớn, sau đó đột ngột buông lỏng, cả người đều là hoảng hốt."
Hắn không nên để A nương lo lắng.
"Lung tung bị vết thương không đáng có," Giang Trừng đổi lại dược mới, dọc theo miệng vết thương đổ thuốc bột, "Ngươi để trưởng bối trong nhà biết sẽ nghĩ thế nào."
Lam Vong Cơ nhìn vết thương trong lòng bàn tay mình—— Y có rằng bản thân không có quyền lợi nói đau.
Trong mắt thế nhân Lam Nhị công tử, cao phong lượng tiết, cảnh hành hàm quang, giống như một mũi chân rời xa hồng trần, tiên nhân không có mừng giận vui buồn, y là tấm gương của tất cả đệ tử trẻ tuổi tiên môn bách gia, là một cái biểu tượng tiêu biểu, hơn là một người.
Y cũng cho rằng chính mình ... không có người có thể để y kêu đau oán giận, huynh trưởng làm thiếu tông chủ, sớm đã không thể có thời điểm cùng y ngắm hoa thưởng tuyết, dưới trăng đánh đàn, thúc phụ càng là thay mặt phụ trách Vân Thâm, đệ tử các loại công việc lớn nhỏ đều phải thăm hỏi an bài, y sợ bản thân hiện vẻ yếu đuối, cũng sợ bản thân khiến trưởng bối thất vọng, liền trước sau không nói một lời.
Thì ra thúc phụ cùng huynh trưởng, đều đang thầm lặng chăm chú nhìn y trưởng thành.
Lam Vong Cơ nhìn về thiếu niên trước mắt trong bóng cây lay động cúi đầu băng bó cho mình—— Vậy, ta có thể nói đau với ngươi sao? Ngươi có thể... nghe ta nói đau không?
"Đau thì nói." Giang Trừng quấn vòng băng cuối cùng cho y, nhìn kỹ xem bản thân quấn chắc hay chưa, "Bản thân ta thích quấn chặt một chút."
Ánh nắng trên lông mi thiếu niên đổ xuống mảnh vàng lấp lánh, mạt ngạch của y không biết từ khi nào bị gió khẽ thổi quấn lên dây buộc tóc tử sắc của thiếu niên, so mảnh vàng còn rực rỡ.
"Không phải vết thương không đáng có."
"Ngươi đây còn không phải vết thương không đáng có vậy cái gì mới gọi là vết thương không đáng có?" Giang Trừng đánh một nút kết, kết thúc động tác của mình, nhẹ nhàng thu dọn đồ vật quay lại chép sách.
"Phụ huynh hiền từ," Lam Vong Cơ mím mím môi, nhìn hắn lại ngồi về trước án thư không xa không gần kia, "Ngươi là......nghiêm sư cùng bằng hữu."
"......Hừ." Làm sao cảm giác mấy từ 'nghiêm sư cùng bằng hữu' không chút tình nguyện, Giang Trừng mở cuốn chép kinh, bĩu môi, "Lam Nhị công tử còn chưa quay về?"
"Xem xong cuốn này."
Giang Trừng liếc mắt nhìn trong tay y lần nữa cầm lên cuốn thi sử văn thư dày cộp.
Được, vậy ngươi sáng sớm ngày mai hẵng quay về đi.
Cảm giác ánh mắt Giang Trừng rời khỏi mình, tầm mắt Lam Vong Cơ thăm dò chầm chậm từ trang sách nâng lên, nhìn thấy một bóng lưng thẳng tắp cùng vai gầy, mỏng manh tựa lưỡi kiếm.
Bởi vì Lam Khải Nhân không che dấu ưu ái, những công tử trong học đường trong tối ngoài sáng tỏ ra không thích Giang Trừng, giống như một kiểu bài xích 'không phải tộc ta', vì vậy khi không có Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng đều là một mình một người, y trên có huynh trưởng có thể nói chuyện, Giang Trừng lại không biết có thể nói cùng ai.
Nhưng hắn đại khái vốn dĩ cũng không phải người tính tình hoạt bát, chỉ là khi còn nhỏ trong nhà có thêm một người náo động hoan thoát, bị một câu 'đàng hoàng ở chung' của phụ thân vây lấy, ở cùng một chỗ mà lớn lên, trở thành hai loại bộ dáng khi có Ngụy Vô Tiện là thiếu niên khí phách, không có thì trầm ổn đoan chính.
Rõ ràng hắn mới là thiếu chủ gia tộc, nhưng dưới sự thiên vị của Giang Tông chủ, hoàn toàn trở thành một sự tồn tại giống như phụ kiện đính kèm.
Lam Vong Cơ biết hắn lúc này là đang phiền muộn mà chép kinh, nhìn có vẻ không có việc gì, trong lòng không thể nào không để ý.
Nhưng bản thân không biết nói lời mềm mỏng như huynh trưởng, cũng không biết nói mấy lời đùa cợt như Ngụy Anh, quan hệ với Giang Trừng.... đại khái cũng chưa đến trình độ mở miệng an ủi loại chuyện này, vì thế do dự một lúc lâu, y cẩn thận chọn một đề tài ít nhất nghe có vẻ như việc công.
"Trước kia ngươi giúp Ngụy Anh chép sách," Lam Vong Cơ ngữ khí nhàn nhạt, "Ta trả về để hắn chép lại rồi, không được giúp hắn."
Giang Trừng chấm bút, quay đầu qua nhìn y, không biết y sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, "Hắn đều đã quay về rồi."
"Về sau."
"Về sau?"
"Sách về sau này," ngón tay Lam Vong Cơ dưới ống tay áo nắm chặt, "để tự hắn chép."
"....Ò." Giang Trừng cảm thấy đây là bệnh 'quản chuyện không đâu' của Lam Nhị công tử lại nổi lên rồi, không định để vào trong lòng, đặt bút viết mấy chữ mới đột nhiên phát hiện không đúng, hắn giúp Ngụy Vô Tiện chép sách đến bản thân Ngụy Vô Tiện cũng nhìn không ra là hắn chép, so sánh nửa ngày mới phục sát đất mà khen sư đệ nắm giữ tinh túy của bản khắc in ấn.
"....Ngươi sao lại biết ta giúp hắn chép?"
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống.
Kỳ thực nếu chỉ lấy phần sau cho y xem, y cũng phân không rõ chỗ nào là ai chép, cơ hồ giống nhau như đúc, rất khó nói một chút khác biệt kia có phải là vì lúc viết chữ bởi tư thế và tâm tình khác nhau mà tạo thành hay không.
Nhưng những dòng đầu tiên không như vậy.
Bởi vì Giang Trừng vừa bắt đầu mô phỏng theo còn lạ tay, vẫn còn nét bút của chính hắn, nhưng về sau càng lúc càng giống Ngụy Vô Tiện viết, Lam Vong Cơ chầm chậm từng chữ từng chữ xem qua liền biết, hắn đang từng chút từng chút nỗ lực đến gần nét chữ của Ngụy Vô Tiện, đến gần bộ dáng một thiếu niên trương dương khí phách hăng hái, tùy tiện tiêu sái.
Nhưng Giang Trừng không phải dạng thiếu niên giống như liệt hỏa, Giang Trừng là một thanh kiếm vừa mới ra đời, non nớt ngây ngô, còn đợi sự mài dũa của xương cùng rèn luyện của máu, nhưng cho dù là hiện tại chưa qua mài dũa, hắn cũng đã có được quang mang rực rỡ khiến người không thể dời mắt.
So với ánh lửa không kém bao nhiêu, nhưng so với lửa dễ có được, hắn cao vời xa xôi, tựa như ảo mộng, như sương lại như điện.
Là một đạo ánh điện không dễ dàng nhìn thấy, phàm thấy, tất sáng rực vạn vật, rung chuyển thiên địa.
"Hắn viết không tốt." Lam Vong Cơ giương mắt, thật sâu mà nhìn hắn.
"....." Giang Trừng không hiểu ra sao, chữ của Ngụy Vô Tiện không thể nói là vô cùng xuất sắc, nhưng cũng là có thể khen một câu tư thái mạnh mẽ, "Gia quy kia là ta phỏng theo hắn viết, hắn nếu như viết không tốt, ta cũng là không tốt."
"Ngươi so với hắn tốt."
Đầu bút Giang Trừng đột nhiên ngừng lại, một giọt mực thật lớn lan ra, qua lúc lâu, hắn đem trang giấy kia bỏ sang một bên, lấy ra một trang mới, ngữ khí trào phúng như đao, chẳng qua mũi đao hướng về chính mình, "....Tốt chỗ nào?"
Nếu như Lam Hi Thần ở đây, lúc này có thể nhìn ra đệ đệ có thật nhiều ủy khuất 'Ngươi không tin ta'.
"Chỗ nào cũng tốt."
"Viết sai rồi, hắn luôn là gạch đi viết tiếp." Y trong ánh mắt tối tăm yên lặng của Giang Trừng, trong nhịp tim đập càng lúc càng nhanh của chính mình, giống như muốn nỗ lực kìm giữ thứ gì, từng chữ từng câu, chậm rãi nghiêm túc mà nói cho hắn nghe, "Nhưng ngươi không như vậy, sẽ viết lại."
"Đẹp hơn rất nhiều."
"Thúc phụ đem chữ của ngươi cho các trưởng lão đánh giá, vô cùng tán thưởng."
"Chỗ huynh trưởng cũng mượn hai cuốn đi."
"Đến các đệ tử Vân Thâm vừa mới bắt đầu tập viết cũng đều nói đẹp."
"Không phải những cái sau đó," Lam Vong Cơ vì hắn tìm những từ chân thành nhất bản thân có thể tìm được, "Là....Những cái giống ngươi viết nhất đẹp."
"Là ngươi cứ luôn nhìn hắn," Lam Vong Cơ lần nữa rũ mắt, y không xác định bản thân có thể che dấu đi phân ảm đạm này, "Tự nhiên cảm thấy hắn chỗ nào so với mình cũng tốt."
Người này ....nói cái gì đó?
Giang Trừng trong đầu ong ong, cơ hồ sắp không biết bản thân đang viết cái gì nữa, một trang này có lẽ cũng phải hỏng rồi, cũng nhờ mấy tháng này hắn ứng phó Lam Vong Cơ thăm dò đem công phu ngụy trang mài tốt một chút, nếu không lúc này Lam Vong Cơ nhìn hắn một chút, lập tức sẽ phát hiện sự luống cuống của hắn.
Lam Vong Cơ không có nhìn hắn, cũng không có đi qua, liền ở một chỗ không xa không gần, dùng một loại ngữ khí không nóng không lạnh, như thể tránh gây phiền tới hắn, giống như nói lên sự thật hiển nhiên, đạm nhiên, lại vừa vặn đủ. Vì thế Giang Trừng nhớ tới đêm mưa kia trên núi Mộc Lan, bàn tay không xa không gần, khó khăn lắm mới có thể để bản thân với tới viết chữ lên, tán dù giấy hoàn toàn nghiêng che trên đầu mình, một thiếu niên Lam thị che mắt lại, quay đầu đi, an an tĩnh tĩnh chờ hắn xỏ lại giày vớ.
Mưa Vân Mộng rơi suốt một đêm, ánh mắt phụ thân ở trong lòng hắn dội xuống một trận tuyết, mà thiếu niên vẫn là giữ vững giới hạn, lặng lặng mà ở lại bên người hắn.
Mà Lam Nhị công tử không nóng không lạnh, ngữ khí bình đạm trong mắt Giang tiểu công tử lúc này đã nửa ngày chưa lật qua một trang sách.
Bản thân có phải đã nói lời nào khiến Giang công tử khó xử không? Hay là.... Vượt giới hạn rồi?
Thật lâu sau, y nghe thấy Giang Trừng đầu phòng kia khụ một tiếng.
"Khụ, ngươi không cần miễn cưỡng....." Giang Trừng vẫn là quyết định đem hai chữ 'khen ta' đổi đi, có thể người ta không phải ý này, "Miễn cưỡng so sánh, ta biết bản thân không giống với hắn."
Ngón tay Lam Vong Cơ đặt trên trang sách hơi động, y dứt khoát khép sách lại, ánh mắt thẳng thắn nhìn qua.
Tiểu công tử cúi đầu viết chữ trước án trên gương mặt trắng nõn màu sắc phân minh, mày liễu mắt hạnh đường cong rõ ràng, da bên vành mắt mỏng, hắn ban nãy cảm xúc kích động hơi ấm chưa tan, vì thế bên mắt lộ ra chút đỏ, cho phần nền trong trẻo sơ lãng của thiếu niên thêm một tia đong đưa bất định, không đủ thuần túy chính khí, hơn một phần hoa lệ.
Hắn tuổi nhỏ hơn một chút, đường nét so với sư huynh lưu manh kia của hắn nhiều hơn hai phần mềm mại, xương dưới cằm còn chưa rõ nét, đôi môi mỏng lại cũng đã có vẻ quật cường xem thường cùng tinh tế mẫn cảm, thời điểm nhướn lên mắt hạnh đối với người ngoài, cũng toát ra vẻ cao ngạo cùng bễ nghễ khác với tuổi thật, nhưng khi đối mặt với sư huynh hắn không kiên nhẫn hơi nhíu mày, ngược lại vẫn là có mấy phần tính khí hài tử mỏng mảnh đơn thuần.
Là không giống nhau, không cần miễn cưỡng so sánh y cũng biết là không giống nhau.
Đây so với Ân cô nương trong trí nhớ của y khác nhau rất xa.
Trừ bỏ đêm mưa Vân Thâm sơ ngộ, về sau mọi chỗ đều không giống với vị Ân cô nương kia nữa, một chút cũng không giống nữa, hắn sinh động hơn nhiều, đáng yêu hơn nhiều, vụn vặt có thêm nhiều, tựa như đối lập giữa một bức tranh sơn thủy vẩy mực tùy ý cùng một bộ tranh vẽ tỉ mỉ tinh tế.
Nhưng bản thân vẫn là ngồi tại nơi này, không muốn đi, vì nỗi lòng của một người mà bung dù, cho dù đối phương chẳng nói một lời, không có hồi đáp, y cũng bình thản chịu đựng.
"Giang công tử."
"Ừm?"
"Móc đai ngọc này," ngón tay Lam Vong Cơ vuốt lên móc đai ngọc vân mây trên eo mình, xúc cảm hơi lạnh, "....Có đẹp không?"
...Lại tới nữa.
Ngươi nếu như mỗi ngày đổi một cái đến hỏi hắn thì cũng thôi, mỗi ngày đều đeo cùng một cái thì có cái gì hay mà hỏi.
"Cũng được." Giang Trừng đầu cũng không ngẩng lên, "Chỉ là có liên quan gì đến ta sao?"
Đó là móc đai ngọc Ân Vãn Khương tặng cho ngươi, một cô gái câm trong đêm mưa được ngươi giúp đỡ.
Mà ở trong mắt ngươi, hắn là Giang Trừng, hay là một người giống Ân Vãn Khương?
Đây hoàn toàn khác nhau.
Ân Vãn Khương chỉ là một cô nương câm hắn ngụy trang ra, không phải bản thân hắn, không phải bản thân một Giang Trừng mẫn cảm đa nghi, tính toán chi li, biệu nữu quật cường.
Một bản thân Giang Trừng không tốt đẹp cũng không mềm yếu.
Lam Vong Cơ lại vì lời đáp không thể xưng là có lễ của hắn gật gật đầu, "Xin lỗi, là Trạm mạo phạm rồi."
Phải, là không có liên quan.
Nếu như ngày đó Giang Phong Miên bị Ngụy Vô Tiện nháo muốn 'Đem sư đệ cùng đi' không có đem Giang Trừng cùng đưa về Vân Mộng mà nói, Giang Trừng liền sẽ biết, bắt đầu từ ngày đó, Lam Vong Cơ cũng không có đeo lại móc đai ngọc đó nữa.
Y muốn gửi thư đi Vân Mộng, lại không biết bản thân nên nói gì, cuộc sống của y bình đạm không có gì đáng nói, Giang công tử có lẽ không muốn đọc, nếu là thỉnh giáo thư pháp, lại giống như những cuốn sách đối phương chép lưu lại Vân Thâm đều là phí công vậy, lại hiện vẻ bản thân xem nhẹ, thiếu niên do dự lại do dự, do dự một khoảng cách Cô Tô về Vân Mộng.
Thời điểm lại một lần nữa gặp nhau, y nhìn về đôi mắt hạnh thiêu đốt trong mưa máu, tâm như đao cắt, y thật sợ đóa hạnh hoa kia sẽ bị thiêu rụi, nhưng là Giang Trừng trực tiếp tự mình rút kiếm đem hoa tước đi, giữa mày mắt nếu như còn có hoa gì có thể nói, cũng là vết thương kiếm hoa do Tam Độc lạnh lẽo rút ra.
Y cũng không còn có thể hỏi ra vấn đề chỉ thuộc về thiếu niên kia—— "Giang công tử, Trạm không đeo móc đai ngọc cũng đẹp sao?"
"Giang Tông chủ, đã lâu."
Lam Vong Cơ nhìn bàn tay bởi vì máu đỏ càng hiện vẻ tái nhợt kia, y vẫn là hai mắt đau đớn, nhưng lần này, y không có lại che đi hai mắt.
Y cũng không bao giờ nhìn thấy nước mắt Giang Trừng nữa.
--
(1)Tiết Hoa Triêu: Lễ hội ngắm hoa thường được tổ chức vào mồng 2 hoặc 22, 15 hoặc 25 tháng 2 Âm lịch hằng năm, là ngày kỉ niệm sinh nhật của bách hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro