Chương 10: Tiến tổ

Đêm đã khuya, trong phòng rất yên tĩnh.

Khi Phó Hồng Tuyết dọn dẹp xong bàn ăn, Dạ Tôn đã tựa người ở trên ghế salông ngủ mất.

Phó Hồng Tuyết cẩn thận từng li từng tí đắp nhẹ áo khoác ngoài của hắn cho Dạ Tôn, sau đó về phòng ngủ thay quần áo tắm rửa.

Chờ Phó Hồng Tuyết tắm xong bước ra ngoài, Dạ Tôn vẫn còn đang ngủ, áo khoác trên người y đã tuột xuống, từng sợi tóc xám dài lòa xòa trên áo bào trắng của y.

Dạ Tôn mắc bộ trang phục này khiến Phó Hồng Tuyết nhớ lại những ngày tháng từng ở Biên Thành, đoạn tháng ngày kia rõ ràng chỉ cách hiện tại không quá hai tháng, nhưng đối với hắn mà nói cứ như một giấc mộng.

Trước đây, Phó Hồng Tuyết chưa từng dám tưởng tượng, có một ngày trong lòng hắn không còn cừu hận, đao trong tay của hắn cũng không cần dính đầy máu tươi, hắn không cần tiếp tục phải duy trì cảnh giác trong lúc ngủ để ngừa có người đến giết hắn...

Không có giết chóc, không có độc rắn quấn thân. Tâm ý yêu người bầu bạn, mỗi ngày được làm chuyện có thể làm, mỗi tháng có thể nhận được tiền bạc, trong lúc rảnh rỗi có thể cùng Dạ Tôn ngồi trong nhà thư thả, hoặc đi ra ngoài tản bộ một chút, nhìn người đi trên đường đều cảm thấy có ý nghĩa.

Cuộc sống bây giờ, là những tháng ngày hạnh phúc trong lòng hắn đã từng khát cầu nhất.

Mà cuộc sống như thế, bao gồm cả tính mạng của hắn, đều do A Dạ dùng mạng của mình đổi lấy cho hắn.

Nhưng mà, những ngày gần đây, A Dạ dường như cũng không được vui vẻ.

Buổi tối ở Cục Điều Tra Đặc Biệt, Phó Hồng Tuyết còn đặc biệt vì chuyện này thỉnh giáo Triệu Vân Lan, Triệu Vân Lan nói Dạ Tôn bị "Bệnh trung nhị" gì đó không cần phải để ý đến y, lúc đó Phó Hồng Tuyết sợ hết hồn, thật sự cho rằng Dạ Tôn bị bệnh bất trị gì đó, cũng may có Chúc Hồng giải thích cho hắn biết "Bệnh trung nhị" nghĩa là gì, hắn mới yên tâm.

Chúc Hồng còn đặc biệt phân tích tâm tình của Dạ Tôn cho hắn một phen, cô cho rằng sở dĩ Dạ Tôn không vui, là do y vốn có ý nghĩ duy tôn trong lòng, muốn mà không chiếm được thì dĩ nhiên sẽ không vui.

Phó Hồng Tuyết không rõ: "Y muốn cái gì?"

Chúc Hồng lườm một cái: "Cậu thế nào mà cũng ngốc hệt như Tiểu Quách thế? Y vì cứu cậu cả mạng mình cũng không cần, cậu cảm thấy ở trong lòng y còn có thể muốn gì chứ?"

Phó Hồng Tuyết không hiểu hỏi: "Nhưng ta hiện giờ vẫn đang ở bên cạnh y mà."

Chúc Hồng bất đắc dĩ nhìn Phó Hồng Tuyết: "Hồng Tuyết à, không phải Hồng tỷ trách cậu đâu, cậu cứ dùng tâm tình thế này, còn Dạ Tôn thằng ngốc trẻ con kia móc tim móc phổi đối đãi với cậu, đổi lại nếu là cô gái nào khác đã sớm vứt bỏ cậu trăm nghìn lần rồi. Lúc này cậu cũng nên học một ít từ lão Triệu đi, mỗi lần anh ta nhìn thấy Thẩm giáo sư đều hận không thể mọc ra một cái đuôi liều mạng vẫy vẫy cho Thẩm giáo sư xem, nếu không có vụ án liền thấy không được người, muốn tìm anh tả phải tìm được Thẩm giáo sư trước, Thẩm giáo sư ở nơi nào anh liền ở nơi đó."

Phó Hồng Tuyết nghe được, tâm trạng rơi vào trong sương mù, cuối cùng cũng coi như nắm lấy điểm then chốt: "Ý cô nói rằng y không vui, là bởi vì ta không ở cùng y?"

Chúc Hồng: "Cũng không hoàn toàn đúng, nhưng khẳng định ít nhiều gì vẫn có chút nguyên nhân này."

Ngay sau đó, buổi tối về trên đường về nhà, Phó Hồng Tuyết đã xin Triệu Vân Lan nghỉ phép bảy ngày. Triệu Vân Lan cũng sảng khoái, lúc này đương nhiên đồng ý, thuận tiện bác bỏ đơn xin nghĩ của Lâm Tĩnh, lý do chỉ có một câu nói: Lười biếng còn chưa đủ hay sao mà muốn xin nghỉ, muốn thẳng thắn từ chức thôi việc không?

Phó Hồng Tuyết cúi người, cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy Dạ Tôn, Dạ Tôn ngủ vốn không sâu, bị hắn ôm như thế liền tỉnh dậy.

Dạ Tôn mở mắt ra, đối diện là đôi mắt của Phó Hồng Tuyết, trên người Phó Hồng Tuyết thoảng mùi sữa tắm, mùi mộc hương.

"Tắm xong?" Dạ Tôn lên tiếng, trong thanh âm còn mang theo chút buồn ngủ.

"Ừm."

Phó Hồng Tuyết đáp một tiếng, đặt Dạ Tôn lên giường, cúi người thay y tháo giày.

Dạ Tôn nằm nghiêng, chỉ hơi cong tay chống lên huyệt Thái dương, nhìn Phó Hồng Tuyết thay y tháo giày.

Tắt đèn, Phó Hồng Tuyết lên giường ôm lấy Dạ Tôn đang nằm nghiêng vào trong lồng ngực, nói: "A Dạ."

Dạ Tôn: "Hả?"

Phó Hồng Tuyết: "Mấy ngày tới ta đều bồi tiếp ngươi."

Dạ Tôn: "Ta phải tiến tổ để đóng phim."

Phó Hồng Tuyết: "Ta cũng đi."

Dạ Tôn: "Ngươi đi làm gì?"

Phó Hồng Tuyết: "Xem ngươi."

Dạ Tôn nở nụ cười, y trở mình đối diện với Phó Hồng Tuyết, ánh trăng sáng nghiêng theo rèm cửa sổ chưa kéo ùa vào gian phòng.

Y nâng mặt Phó Hồng Tuyết lên, sáp lại gần hôn môi hắn.

Phó Hồng Tuyết một bên đáp lại nụ hôn của Dạ Tôn, một tay mở ra đai lưng của y...

Tình đến nồng nàn, có người cúi đầu chôn mặt vào trong hõm vai bị mái tóc xám dài mướt mồ hôi che khuất, thấp giọng gọi "A Dạ...", cũng có người không kiềm chế nổi cảm giác bị cắn, khẽ rên nhẹ một tiếng...

Ngoài cửa sổ, có chỉ hắc miêu mới vừa nhảy lên bệ cửa sổ, sợ hãi đến nổi đôi con ngươi trợn thật lớn, rồi vội vàng xoay người bỏ chạy.

Ai... Đêm nay hai nhà đều không thể ngủ lại, xem ra, đường đường cục phó Cục Điều Tra Đặc Biệt Phó chỉ có thể về văn phòng nằm sô pha ngủ một đêm.

*

Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn ở nhà thư thả một ngày, rốt cục cũng tới ngày tiến tổ.

Bảy giờ sáng, Dạ Tôn dựa theo địa chỉ trong tin nhắn được gửi tới điện thoại di động, dẫn theo Phó Hồng Tuyết lái xe đến phim trường.

Vì tất cả mọi người rất vội vàng, hóa trang ánh sáng còn chưa xong nên chưa quay được, vừa đến nơi, Dạ Tôn liền bị thỉnh đi hoá trang tạo hình, Phó Hồng Tuyết lôi cái ghế qua ngồi ở bên cạnh, xem Dạ Tôn hoá trang.

Cứ thế qua buổi trưa, ăn cơm trưa xong, buổi chiều bắt đầu chính thức quay.

Chu Thành Thành giải thích một chút về bộ phim cho Dạ Tôn, ngày hôm nay là ngày đầu Dạ Tôn quay phim, vì để y và nữ chính Sở Kỳ Kỳ mau chóng quen thuộc, nên cảnh quay đầu tiên chính là cảnh hai người đã trải qua một đoạn thời gian đau khổ dằn vặt lẫn nhau rồi lòng sinh cảm tình sau đó cùng nhau ăn cơm tối.

Nội dung đại khái là Sở Kỳ Kỳ trong vai Văn Hinh vì biểu đạt lòng biết ơn đối với K, mà ở nhà làm bữa cơm Tây, trong bữa ăn Văn Hinh muốn lấy lòng K, mục đích chính của K là tiếp cận Văn Hinh để giết cha của cô, cho nên đối với Văn Hinh cực kỳ ôn nhu bảo vệ. Sau bữa tối, hai người uyển chuyển khiêu vũ, mà lúc này phụ thân của Văn Hinh trở về, K lập tức biến thành sát thủ, động thủ giết người, bị Văn Hinh ngăn cản.

Dạ Tôn nghe, liếc mắt nhìn Phó Hồng Tuyết ngồi bên cạnh.

Ngoại trừ K là sát thủ, vì tiền giết người, nội dung phim này, quả thật cũng khá quen đấy. Cực kỳ giống người nào đó lúc trước vì giết Mã Không Quần mà tiếp cận đại tiểu thư Mã gia.

Bố cảnh sắp xong, Sở Kỳ Kỳ chủ động kéo Dạ Tôn qua tập thoại.

"Tôi nghe đạo diễn nói một ngày trước anh mới nhận được kịch bản?" Sở Kỳ Kỳ hỏi.

"Ừm." Dạ Tôn gật đầu.

"Anh... Kịch bản đâu?" Sở Kỳ Kỳ lại hỏi.

Dạ Tôn: "Không mang theo."

Sở Kỳ Kỳ: "..."

Buổi sáng đạo diễn còn đặc biệt nhờ vả cô, nói Dạ Tôn lần đầu đóng phim, bảo cô giúp đỡ Dạ Tôn nhiều một chút. Sở Kỳ Kỳ vốn có cá tính được xưng tên người tốt trong giới, dĩ nhiên một lời đáp ứng luôn.

Nhưng mà, cô nghĩ làm sao cũng không nghĩ tới, cô thật vất vả tranh thủ được cơ hội, đạo diễn liền tùy tùy tiện tiện chọn một người mới cả một chút ý thức trách nhiệm cũng không có.

Sở Kỳ Kỳ thật sự tức sắp khóc, cô khó khăn lắm mới giành được cơ hội diễn nữ chính trong phim điện ảnh này, liền bởi vì một người mới mà bị phá hỏng hết sao?

Sở Kỳ Kỳ nhìn Dạ Tôn, Dạ Tôn nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông tóc dài đang ngồi bên cạnh: "Khát."

Người kia liền đứng dậy đi lấy một ly nước, Dạ Tôn nhận ly từ tay Phó Hồng Tuyết, uống hai ngụm ngước, lại nhìn Sở Kỳ Kỳ: "Không phải cô nói muốn thử tập thoại sao? Bắt đầu đi?"

Sở Kỳ Kỳ phiền muộn không thôi, chiếu theo kịch bản chọn ra một phân đoạn ngắn sắp quay bắt đầu đọc thoại. Quyết định xem xem Dạ Tôn thế nào, gì mà gọi là diễn viên chuyên nghiệp có thể rèn luyện bồi dưỡng, cô đóng kịch bản lại, nói ra câu thoại đầu tiên của mình: "Tôi không nghĩ tới anh thật sự sẽ đến."

Dạ Tôn chống khuỷu tay lên tay vịn ghế ngồi: "Văn tiểu thư tự mình xuống bếp, tôi đương nhiên phải đến. Đây là hoa tôi ltặng Văn tiểu thư, hi vọng Văn tiểu thư thích."

Vậy mà nhớ được? Sở Kỳ Kỳ hơi có chút bất ngờ, cô nói tiếp lời thoại của mình, mà sau mỗi câu Dạ Tôn cũng không chần chờ gì, lưu loát đọc lời thoại của y.

Sau mười phút, Sở Kỳ Kỳ lộ vẻ kinh sợ: "Anh... Thật sự mới nhận được kịch bản một hôm trước?"

Dạ Tôn gật đầu.

Sở Kỳ Kỳ hỏi: "Anh biết ngày hôm nay phải quay phân cảnh nào sao?"

Dạ Tôn lắc đầu.

Sở Kỳ Kỳ không thể tin được: "Vậy sao anh có thể nhớ kỹ một đoạn thoại dài như thế?"

Dạ Tôn rất khó hiểu: "Không phải đạo diễn đã nói, phải nghiêm túc xem hết kịch bản sao?"

Sở Kỳ Kỳ trợn to mắt: "Anh nói... Anh học thuộc hết cả quyển kịch bản?" Cô không tin, thử đọc vài phân đoạn, vừa đọc xong một câu đầu, Dạ Tôn sẽ theo đó mở miệng đọc câu thoại tiếp theo.

Sở Kỳ Kỳ không nhịn được hỏi: "Anh là người Địa Tinh sao?"

Dạ Tôn hơi nhíu đuôi lông mày, sao người Hải Tinh này lại có thể nhìn ra y là người Địa Tinh. Chuyện cũng khiến y có chút ngạc nhiên: "Tại sao cô nói vậy?"

Sở Kỳ Kỳ nói: "Người Địa Tinh không phải đều khác người thường sao? Dị năng của anh nhất định là loại dị năng đã nhìn qua thì không thể quên được!"

Dạ Tôn giơ tay ra: "Đây không phải dị năng, đây là... Thiên phú."

Dứt lời, hơi nheo mắt lại, nhìn Sở Kỳ Kỳ nở nụ cười.

Sở Kỳ Kỳ bị Dạ Tôn mang theo ý cười nhìn kỹ khiến cho cô không nhịn được đôi gò má ửng đỏ, cô vội vã nhìn về phía hiện trường quay phim: "Bọn họ sắp xong rồi, chúng ta chuẩn bị một chút đi."

Phó Hồng Tuyết hơi nhíu mày, nhìn về phía Dạ Tôn.

Dạ Tôn dường như cảm nhận được ánh mắt của Phó Hồng Tuyết, quay đầu lại, nhìn hắn khẽ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro