Chương 36: Thả người

Trong kho hàng ở bến tàu Hồng bang, đèn treo trên trần nhà lay động, ánh đèn đảo qua Sửu đang bị trói trên cây cột, chốc thì sáng sủa chốc lại tối tăm.

Lớp hóa trang trên mặt Sửu đã nhòe một mảng, màu đỏ của máu xuất hiện trên khóe mắt và gò má, La Thành đứng ở một bên, trong tay cầm một cây côn.

La Phù Sinh ra hiệu La Thành ngừng tay.

"Nói, Trình Diệu đang ở đâu." La Phù Sinh nhìn về phía Sửu.

Anh thưởng thức hồ điệp đao trong tay, lưỡi dao tung lên lướt qua đầu ngón tay, ánh đèn đảo qua lưỡi đao chói mắt.

Sửu không nói gì, từ khi hắn bị bắt trói trong kho hàng, liền chưa từng nói qua một chữ.

Lưỡi đao hồ điệp sắc bén kề sát trên mặt Sửu, La Phù Sinh ánh mắt tàn nhẫn: "Trình Diệu giết ba người của Hồng bang tôi, nếu như anh cố ý giúp hắn bảo vệ bí mật, thậm chí vì thế không tiếc mạng mình, tôi cũng sẽ không thèm để ý mạng nhỏ của tên bằng hữu này của hắn, cho hắn một lời cảnh cáo."

"Hắn không phải." Âm thành của Sửu có chút suy yếu, hắn nói, "Hắn không phải bằng hữu tôi."

"Không phải bằng hữu của ngươi?" La Phù Sinh nhất thời hứng thú, "Không phải bằng hữu của anh, anh còn giúp hắn che giấu hành tung? Còn thay hắn gánh tội? Các người là đang tương ái tương sát? Hay là anh đang nhận tiền làm việc?"

Sửu cúi đầu, lại không nói lời nào.

"Xem ra không phải nhận tiền làm việc." La Phù Sinh thu hồ điệp đao trong tay về, nói: "Oan có đầu nợ có chủ, nếu anh chết thay hắn, anh không cảm giác mình chết như vậy quá oan ức sao? Anh cam tâm sao?"

La Phù Sinh hiếm thấy có kiên nhẫn khuyên bảo người khác, nhưng Sửu vẫn cứng đầu, trước sau cũng không chịu mở miệng.

La Thành cầm gậy hỏi: "Ca ca, làm sao bây giờ?"

La Phù Sinh nhíu mày nói: "Lặng lẽ truyền ra tin tức, liền nói thằng hề của đoàn xiếc đắc tội La Phù Sinh bị giam trong kho hàng ở bến tàu Hồng bang, sau đó phái người giám sát, nếu Trình Diệu xuất hiện, lập tức thông báo cho tôi."

La Thành gật đầu: "Biết rồi, ca ca."

La Phù Sinh nhét hồ điệp đao vào túi áo, xoay người rời khỏi kho hàng.

Trở lại Mỹ Cao Mỹ, Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn vẫn chưa về, chỉ có La Phi và mấy cảnh sát ở hậu đài Mỹ Cao Mỹ lấy lời khai.

La Phù Sinh lười ứng phó với bọn cảnh sát kia, trực tiếp từ cửa sau lên lầu, khui mở một chai rượu, ngồi ở trên ghế sô pha vừa uống rượu vừa xem báo hôm nay.

Một ly rượu vẫn chưa uống xong, La Phù Sinh liền nghe hành lang đối diện có tiếng động, anh đứng dậy mở cửa liền nhìn thấy Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết sóng vai trở về.

"Hai người đi đâu vậy?" La Phù Sinh hỏi.

"Bắt người." Phó Hồng Tuyết nói.

"Bắt được chưa?" Lời vừa ra khỏi miệng, La Phù Sinh liền cảm giác mình nói một câu phí lời, nếu như đã bắt được người, bọn họ còn có thể tay không mà về?

"Chưa được." Phó Hồng Tuyết nói, rồi tiếp lời, "Nhưng sắp rồi."

"Sắp rồi? Có ý gì?" La Phù Sinh bước ra cửa, hỏi, "Hai người đã tìm được hắn?"

"Muốn biết à?" Dạ Tôn hỏi.

"Đương nhiên, hắn giết nhiều huynh đệ Hồng bang của chúng tôi như vậy!" La Phù Sinh nói.

Dạ Tôn cầm một tờ báo trong tay đưa cho La Phù Sinh: "Giúp chúng tôi tìm vật trong tờ báo này, tôi sẽ nói cho anh biết Trình Diệu ở đâu."

La Phù Sinh tiếp nhận tờ báo chí mở ra xem, phát hiện đây là một tờ báo cũ của mười năm trước, màu sắc tờ báo đã ố vàng. Ảnh chính giữa tờ báo là đỉnh đầu của một cỗ kiệu, cỗ kiệu đó trông vô cùng xa hoa tinh xảo, bên cạnh có dòng chữ chú giải rằng đó là "Vạn Công kiệu" của một vùng ở Chiết Giang.

La Phù Sinh nghi hoặc mà nhìn về phía Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn: "Tìm kiệu hoa làm cái gì? Hai người muốn kết hôn à?"

"Không phải tấm ảnh này." Dạ Tôn rút tờ báo trong tay La Phù Sinh, lật nó lại, ở một mặt khác, là bức ảnh một khối Ngọc Giác, hình dạng kết cấu của Ngọc Giác, bên cạnh còn có nội dung bài báo, nói rằng tương truyền Ngọc Giác này vào đêm trăng tròn sẽ từ bích ngọc biến thành huyết ngọc, còn có thể trở lại quá khứ hoặc đi đến tương lai.

Chuyện này cũng quá ly kỳ chứ?

La Phù Sinh đang muốn hỏi "Hai người cũng tin chuyện này?" Lại nghĩ đến hai người trước mặt vốn đến từ một thời không khác, lời này cuối cùng không nói ra.

"Tôi sẽ phái người đi tìm giúp các anh." La Phù Sinh nói, "Nhưng mọi người đều là huynh đệ, cũng không cần giấu giấu diếm diếm tôi như thế chứ? Hai người nói cho tôi biết Trình Diệu đang ở đâu, tôi còn có thể giúp các anh một chút sức lực."

"Anh vẫn nên không biết thì tốt hơn." Dạ Tôn không khách khí nói xong, xoay người mở cửa vào phòng.

Phó Hồng Tuyết giải thích: "Trình Diệu là người Địa Tinh, nhân loại bình thường không thể bắt được hắn, vũ khí của nhân loại đối với hắn cũng vô dụng. Tôi và A Dạ sẽ bắt được hắn, chuyện này anh không nên nhúng tay vào."

Phó Hồng Tuyết nói xong nhìn La Phù Sinh khẽ gật đầu, cũng xoay người vào phòng.

"Ai da..." La Phù Sinh khá buồn bực, vụ án này xem ra ít nhiều gì cũng do người có ý muốn đối phó Hồng bang, tại sao anh không được nhúng tay? Lẽ nào nhìn người khác ngang ngược ở trên địa bàn của Hồng bang?

*

Ngày hôm sao, La Thành cứ dựa theo ý định của La Phù Sinh truyền tin Sửu bị bắt ra ngoài, sau đó liền tự mình dẫn người canh giữ ở bến tàu, chờ Trình Diệu đến thì bắt ba ba trong rọ.

Nhưng mà đợi một ngày, không có một ai đến bến tàu tìm người.

Mãi đến tận buổi chiều ngày thứ ba, bọn họ bày thiên la địa võng rốt cục bắt được một con chim sẻ nhỏ.

Con chim sẻ nhỏ kia là một tiểu cô nương, dáng dấp gầy gò nho nhỏ chừng sáu, bảy tuổi, mặc một bộ váy màu tro bằng vải thô, bên ngoài là một cái khoác rất cũ kỹ màu xám.

La Thành vốn chỉ nghĩ đứa bé đó là chạy đi chơi nên lạc vào chỗ này, nhưng không ngờ vừa đuổi đứa bé đi không bao lâu thì lại thấy đứa bé kia cầm mảnh ngói vỡ trong tay cắt dây thừng đang trói Sửu, La Thành đi tới định bắt cô bé nhưng bị cô tóm lấy cánh tay tàn nhẫn cắn một cái.

Khi La Phù Sinh đến, tiểu cô nương kia đang bị một sợi dây thừng trói bên cạnh Sửu, Sửu vừa thấy La Phù Sinh, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ và sự thù hận: "Có cái gì thì anh cứ nhắm vào tôi! Trẻ con cũng bắt nạt, anh có còn là con người không?"

La Phù Sinh xoay xoay cái túi trên tay bước tới, liếc mắt nhìn người bên cạnh La Thành, La Thành nói: "Anh, cô bé này cắn người!"

"Cắn cậu một cái thì làm sao? Người Hồng bang chúng ta từ lúc nào từng bắt nạt phụ nữ và trẻ con?" La Phù Sinh nói ngồi xổm người xuống cởi dây thừng cho cô bé kia, dây thừng mới được cởi, đứa nhỏ như chó con nhào tới nắm lấy tay La Phù Sinh cắn một cái.

La Phù Sinh kêu tê một tiếng, chưa nói gì nhưng có vẻ rất đau.

Tay của hắn nắm lấy cằm của cô bé, vốn nghĩ muốn bóp cằm của cô bé buộc cô nhả ra, nhưng đứa nhỏ nhìn ôn nhu yếu nhược tựa như sờ một cái sẽ vỡ nát, rốt cuộc La Phù Sinh không xuống tay.

"Đừng chạm vào cô bé!" Sửu âm thanh khàn khàn nói.

"Hiện giờ anh nên nói cô bé đừng đụng vào tôi mới phải chứ?" La Phù Sinh bất đắc dĩ, bé gái còn chưa chịu nhả ra, La Phù Sinh hơi nhíu mày nhìn về phía bé gái, ồ một tiếng, anh vuơn tay nhẹ nhàng chọt chọt vào mặt bé gái, "Em không phải cô bé bán hoa hồng trước cửa đoàn xiếc sao? Không nhớ anh à? Mấy ngày trước anh đã mua hết hoa của em, còn cho em hai ổ bánh mì, có nhớ không?"

Đứa nhỏ nhìn về phía La Phù Sinh, dường như nhận ra anh, do dự một chút, cuối cùng cũng chịu mở miệng ra.

Tuy rằng đứa nhỏ dụng hết toàn lực, nhưng trên cổ tay La Phù Sinh cũng chỉ có một dấu răng hơi rướm máu, La Phù Sinh xoa xoa dấu răng kia, cười nói: "Tiểu cô nương tuổi nhỏ mà khí lực tốt đấy. Anh hỏi em, hắn là người thân của em sao?" La Phù Sinh chỉ vào Sửu.

Bé gái tựa trên người Sửu, kéo góc áo của hắn lôi nói: "Hắn là choàng áo khoác lên người của em."

"Choàng áo khoác cho em?" La Phù Sinh trên dưới đánh giá bé gái vài lần, "Choàng áo khoác cho em liền khiến em làm như vậy? Cô bé, em tên là gì?"

Bé gái: "Em không nói cho anh biết."

La Phù Sinh nở nụ cười: "Em nói cho anh biết, anh liền thả hắn ra."

Bé gái chớp mắt mấy cái: "Thật sao?"

La Phù Sinh nói: "Thật sự, anh nói chuyện đều sẽ giữ lời."

Bé gái: "Tiểu Cửu."

"Tiểu Cửu?" La Phù Sinh đưa tay xoa đầu Tiểu Cửu, "La Thành, thả người."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro