Chương 44: Phản bội
Cửu Tuế Hồng ngã xuống, toàn bộ gánh hát cũng không ai lo lắng đuổi theo Thiên Anh và Hứa Tinh Trình, tất cả đều vây quanh Cửu Tuế Hồng.
Nếu Cửu Tuế Hồng ngất xỉu mà không đưa vào bệnh viện ngay thì có thể xảy ra tình huống hung hiểm, La Phù Sinh vừa thấy cảnh tượng này, vội vã giúp đỡ người của gánh hát đưa Cửu Tuế Hồng vào bệnh viện.
Toàn bộ người của gánh hát đều đứng bên ngoài phòng cấp cứu, La Phù Sinh đứng xa xa ở một bên hành lang khác, mãi đến tận khi bác sĩ đi ra mới tiến lại gần. Nhưng anh lại nghe được tin Cửu Tuế Hồng không qua nổi đêm nay.
La Phù Sinh choáng váng, trong đầu của anh nghĩ ra ý niệm đầu tiên là tìm Thiên Anh trở về.
Không thể gặp mặt phụ thân một lần cuối, là tiếc nuối lớn nhất trong lòng anh, tuy rằng anh và Thiên Anh chưa quen thân, nhưng anh cũng nhìn ra được nàng là một cô gái rất thiện lương. Nếu như nàng biết mình đào hôn dẫn đến chuyện dưỡng phụ phát bệnh mà mất, mà nàng ngay cả một lần cuối cũng không thể chạy về gặp mặt, nàng nhất định sẽ tự trách cả đời.
La Phù Sinh nghĩ tới đây, liền không do dự nữa, bước nhanh rời khỏi bệnh viện, lái xe máy đi đến bến tàu.
*
Buổi trưa, Sửu và Tiểu Cửu cùng nhau ăn cơm trưa, ăn xong Tiểu Cửu ngủ trưa, Sửu đi xuống lầu một Mỹ Cao Mỹ tìm Sương tỷ.
Sửu vừa mới đến dưới lầu, liền thấy La Thành đỡ Hứa Tinh Trình tiến vào Mỹ Cao Mỹ.
Hứa Tinh Trình ngồi xuống liền nói: "Rượu! Đưa rượu cho tôi!"
La Thành chỉ có thể gọi người đi lấy rượu.
Sương tỷ nghe nói Hứa thiếu gia đến đây muốn uống say, vội vã từ phía hậu đài đi ra, hỏi La Thành tình hình thế nào, bảo La Thành đi làm những việc khác trước, nơi này nàng sẽ trông chừng.
La Thành không yên lòng về La Phù Sinh, lại vội vàng đi bệnh viện.
Hứa Tinh Trình uống rượu như nước, uống cạn một chai liền muốn chai thứ hai.
Sương tỷ nhìn xung quanh, thấy chỉ có Sửu đứng ở rất xa, liền nhỏ giọng bảo Sửu đi lấy một chai rượu lại đây.
Sửu đi ra sau hậu đài lấy một chai rượu, đặt trên bàn trước mặt Hứa Tinh Trình.
Hứa Tinh Trình vặn nút chai, liếc mắt nhìn Sửu, liền nhận ra cậu: "Cậu chính là thằng hề bằng hữu mới của La Phù Sinh?"
Sửu từ trong giọng nói của Hứa Tinh Trình nghe ra sự phẫn nộ, khách hàng bình thường luôn khó đối phó nhất, cậu không lên tiếng.
Hứa Tinh Trình uống một hớp rượu: "Nói cho cậu biết, La Phù Sinh hắn ta chính là kẻ ra vẻ đạo mạo nhưng rất khốn nạn!"
Sương tỷ nói: "Hứa thiếu gia, trong chuyện này nhất định là có hiểu nhầm."
"Tôi vẫn chưa uống say!" Hứa Tinh Trình mắng, "Tôi bây giờ mới nhìn rõ ràng bộ mặt thật của La Phù Sinh."
Hứa Tinh Trình cầm ly rượu đứng lên, hắn nắm lấy vạt áo của Sửu, tức giận nói: "Cậu coi hắn là huynh đệ, hắn có coi cậu là huynh đệ sao? Tôi cho cậu biết, hắn tại mọi thời khắc liền cầm đao đứng ở phía sau cậu, nếu như cậu quá tốt đẹp, hắn liền lập tức đâm cậu một đao, kéo cậu xuống ngựa!"
Sửu tránh không được tay của Hứa Tinh Trình, nhíu mày thật chặt.
Nhưng mà trang dung thằng hề che giấu căm ghét trong lòng Sửu, Hứa Tinh Trình hiển nhiên không có phát hiện vào lúc này Sửu giờ đang nhìn hắn đầy căm tức, vẫn tiếp tục nói: "Hứa Tinh Trình tôi thực sự là số đen tám kiếp mới quen biết La Phù Sinh hắn! Hắn là một tên tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ!"
"Anh ấy không phải." Sửu lên tiếng nói.
Hứa Tinh Trình không nghe rõ, lớn tiếng hỏi: "Cậu nói cái gì?!"
Tay Sửu nắm thành quyền, nhưng cậu không nói lại câu nói kia nữa, chỉ nói: "Tiên sinh, nước miếng của anh phun trúng mặt tôi."
Điều này hiển nhiên không liên quan tới việc lúc này Hứa Tinh Trình đang tỏ rõ sự phẫn nộ về La Phù Sinh, hắn hơi ngẩn ngơ, nhất thời cũng không tìm được lời nào thích hợp để nói tiếp.
Vừa lúc đó La Phù Sinh và La Thành trở về, La Phù Sinh đi vào liền thấy Hứa Tinh Trình nắm cổ áo của Sửu, hai người giương cung bạt kiếm.
"Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ." La Phù Sinh bước nhanh đi tới, đẩy tay Hứa Tinh Trình ra, giải thoát cho Sửu, "Cậu lên lầu trước đi." Anh nói với Sửu.
Sửu xoay người đi khỏi.
La Phù Sinh lại bảo Sương tỷ và La Thành cũng đều tránh đi, bọn người đi rồi, lúc này anh mới nhìn về phía Hứa Tinh Trình: "Tinh Trình, tôi biết cậu giận tôi, cậu có giận thì cứ tát vào mặt tôi là được rồi, đừng trút giận lên người khác."
"Anh á?" Hứa Tinh Trình giễu cợt nói, "Ngài là Hồng bang Nhị đương gia, tôi cũng không dám."
Sửu đi tới cửa sau, vẫn chưa lên lầu liền nghe thầy Hứa Tinh Trình gào thét lần nữa, cậu dừng chân nghe một lúc, lần đầu tiên phát hiện Hồng bang Nhị đương gia, quát tháo khắp Đông Giang La Điêm Vương, lại cũng có thể nuốt giận vào bụng như vậy.
Hứa Tinh Trình nhục mạ anh thế nào, anh cũng không bác bỏ, anh chỉ nói một câu "Tôi là huynh đệ của cậu", nhưng rất nhanh lại bị Hứa Tinh Trình phủ quyết.
Chờ Hứa Tinh Trình giận dữ rời đi, Sửu nhìn thấy La Phù Sinh một thân một mình ngồi xuống trên ghế sô pha, sau đó cũng không có động tĩnh.
Sửu do dự một chút, cuối cùng vẫn đi lên lầu.
Ngày hôm nay không chờ Mỹ Cao Mỹ bắt đầu kinh doanh, La Phù Sinh đã uống đến say mèm, La Thành thật vất vả đưa anh lên tới lầu ba, vừa mới đến lầu ba La Phù Sinh lại trượt chân, cả người ngã chổng vó ra phía sau, La Thành giật mình, một tay nắm lấy lan can một tay đỡ lấy La Phù Sinh, cũng chỉ có thể duy trì tư thế không rớt xuống.
Sửu nghe thấy động tĩnh từ trong phòng đi ra, La Thành vừa thấy cậu vội vàng nói: "Nhanh đến giúp đỡ! Tôi sắp không chịu được nữa rồi!"
Sửu bước nhanh tới, từ trên người La Thành đỡ lấy La Phù Sinh, hai người cùng nhau dìu La Phù Sinh về gian phòng của anh.
La Thành nói: "Chuyện này, hôm nay anh không có công việc gì phải làm chứ?"
Sửu ừ một tiếng.
La Thành nói: "Bến tàu còn có chút việc, tôi qua đó một chuyến, anh của tôi đành giao cho anh chăm sóc vậy."
Nói xong, không chờ Sửu đáp ứng, xoay người vội đi mất.
Khi đóng cửa lại, La Thành thầm nghĩ, anh à, em chỉ có thể giúp anh tới đây thôi, tuy rằng mất đi một chân tình, nhưng ít ra còn có một ái tình không phải sao?
*
La Thành vừa mới đi, một cái đầu nhỏ từ cửa thò vào.
Tiểu Cửu nhìn thấy Sửu ở đây, mang đôi giày da nhỏ, đi tới.
"Anh ấy sao vậy?" Tiểu Cửu nhìn La Phù Sinh nằm trên giường hỏi, "Anh ấy uống rượu sao?"
Sửu gật đầu.
Tiểu Cửu theo bản năng trốn sau lưng Sửu, che mắt.
"Đừng sợ, anh ấy uống say không đánh người." Sửu nói, ôm Tiểu Cửu lên ngồi ở trên đùi mình, nói, "Em xem."
Tiểu Cửu từ từ hé mắt nhìn La Phù Sinh một chút, thấy anh vẫn ngủ, một tí phản ứng cũng không có, lúc này mới thả tay xuống.
"Tại sao anh ấy muốn uống say?" Tiểu Cửu hỏi.
"Có lẽ bởi vì không vui." Sửu nói, "Anh ấy và bằng hữu tốt nhất của anh ấy cãi nhau."
Tiểu Cửu từ trên đùi Sửu nhảy xuống, bước nhanh chạy ra ngoài.
Lát sau, Tiểu Cửu cầm một cành hoa hồng đi vào, đưa cho Sửu: "Chờ anh ấy tỉnh rồi, đưa cái này cho anh ấy."
Sửu đưa tay xoa đầu Tiểu Cửu: "Anh ấy nhất định sẽ rất vui."
Tiểu Cửu nở nụ cười, cô bé như một bà cụ non, nói: "Vậy hôm nay anh không cần theo em đi bán hoa, em tự đi."
Sửu gật đầu: "Cẩn thận một chút."
Sửu đưa Tiểu Cửu ra khỏi Mỹ Cao Mỹ, lúc này mới trở lại trên lầu chăm sóc La Phù Sinh.
La Phù Sinh khi say rượu quả thực người say rượu tốt nhất cậu từng gặp, ngủ thẳng từ buổi chiều đến trời tối, trong khoảng thời gian đó ngoại trừ ồn ào nói khát nước muốn uống nước, cũng không có vì say rượu làm loạn gì đó.
Ngủ một mạch đến hơn tám giờ tối, La Phù Sinh mới tỉnh lại.
Anh xoa mi tâm ngồi dậy, nghĩ đến Hứa Tinh Trình liền phiền muộn một lúc, nhưng mà anh vừa mở mắt liền nhìn thấy Sửu, tâm tình phiền muộn nơi đáy mắt trong tức nhắc được anh che giấu.
"Sao cậu lại ở đây?" Giọng nói của La Phù Sinh có chút khàn.
"La Thành bảo tôi hỗ trợ chăm sóc anh." Sửu nói.
"Tôi cần gì phải chăm sóc?" La Phù Sinh hỏi, "Có nước không?"
Sửu đứng dậy rót cho anh một ly nước, La Phù Sinh một hơi uống hết, đặt cái ly lên tủ bên đầu giường, lúc này mới phát hiện có một cành hoa hồng nằm ở đó.
La Phù Sinh cầm lấy hoa hồng, nhìn về phía Sửu: "Tiểu Cửu đã tới đây?"
Sửu gật đầu.
La Phù Sinh xoay xoay cành hoa hồng, rất ngạc nhiên nói: "Tiểu nha đầu kia lần đầu tặng hoa hồng cho tôi... Cô bé đâu?"
Sửu nói: "Bán hoa."
"Cái gì?" La Phù Sinh nói, "Muộn như vậy cho cậu có thể để cô bé đi bán hoa một mình?" La Phù Sinh bất đắc dĩ nói, "Thật đúng là phục cậu luôn, cũng không sợ cô bé có chuyện? Đi, theo tôi đi tìm cô bé!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro