Chương 48: Mi mục như họa

Đêm đó, trước khi ngủ Sửu lại kể chuyện xưa cho Tiểu Cửu nghe, khi cô bé đã ngủ, Sửu đứng dậy đi rửa mặt, cậu nghe thấy trong gian phòng của La Phù Sinh có tiếng bước chân.

Chân trái của La Phù Sinh bị thương, khi đi sức dồn về bên chân phải, tiếng bước chân trong buổi tối yên tĩnh này có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Sửu ngừng lại, nhẹ nhàng gõ cửa phòng La Phù Sinh, muốn nhìn một chút xem anh có nhu cầu gì cần mình hỗ trợ không.

"Vào đi." La Phù Sinh nói.

Sửu đẩy cửa vào, gian phòng của La Phù Sinh không sáng đèn, anh ngồi trên ghế dựa trước cửa sổ, lúc Sửu mở cửa, anh quệt bàn tay lau mồ hôi trên gò má, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Đêm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu lên người La Phù Sinh, anh cầm trong tay một bình rượu, nhìn về phía Sửu.

"Trên người anh còn bị thương, không thể uống rượu." Sửu đi tới trước mặt La Phù Sinh, đoạt lấy bình rượu trong tay anh.

La Phù Sinh đột nhiên bị Sửu cướp bình rượu không kịp chống cự, anh nói: "Rượu này dùng để cứu mạng!"

Sửu không hiểu.

La Phù Sinh lại nói: "Tôi không ngủ được."

Sửu nhẹ nói: "Uống rượu vô dụng."

La Phù Sinh tiếp lời: "Tôi biết vô dụng, nhưng chí ít khi uống rượu thì đầu của tôi có thể đau nhanh hơn một chút."

Cảm giác này, Sửu cũng hiểu được.

Đã từng, khi cậu tích góp được một ít tiền, cũng sẽ đi mua một ly rượu, đêm đó có ly rượu kia, cậu sẽ ngủ sâu hơn mọi ngày, vào thời khắc ấy những chuyện không vui dường như có thể bị cậu quên mất, để cậu ở trong vũng lầy kia được thở dốc trong chốc lát.

Sửu trả rượu cho La Phù Sinh, La Phù Sinh cầm lấy uống hai ngụm, vỗ vỗ giường, ra hiệu cậu ngồi xuống.

La Phù Sinh: "Hôm nay tìm việc làm không thuận lợi?"

Sửu gật đầu.

La Phù Sinh nói: "Hiện tại thế đạo quá loạn, chuyện làm ăn khó thực hiện. Có lẽ sẽ không có người nào thuê cậu đâu, chờ chân của tôi dưỡng thương tốt, tôi sẽ đi ra ngoài tìm việc làm. Yên tâm đi, nếu tôi đã dẫn theo cậu và Tiểu Cửu, thì sẽ không để cho hai người lại lưu lạc đầu đường."

Sửu nói: "Anh không cần chiếu cố quá nhiều tới Tiểu Cửu và tôi."

La Phù Sinh nở nụ cười: "Tôi xem cậu là huynh đệ, mà Tiểu Cửu, tiểu nha đầu kia có lẽ rất có duyên với tôi."

Sửu nhìn về phía La Phù Sinh: "Hôm nay tôi đã tới Mỹ Cao Mỹ, gặp Sương tỷ."

La Phù Sinh nhíu mày nhìn về phía Sửu: "Cậu đi tới Mỹ Cao Mỹ?"

"Sương tỷ nói, Hầu Lực đã ra lệnh, lệnh cấm không cho phép ai giúp anh, ai giúp anh chính là đối phó với Hồng bang, sợ rằng anh cũng không tìm được việc làm đâu." Sửu nói.

La Phù Sinh nhẹ nhàng khoát tay lên chân trái bị thương, trầm giọng nói: "Năng lực của Hầu Lực vẫn chưa lớn đến nỗi có thể một tay che trời."

"Còn có Hứa Tinh Trình." Sửu nhắc nhở.

Vừa nhắc tới Hứa Tinh Trình, mi tâm của La Phù Sinh liền nhíu lại thật chặt, anh uống một hớp rượu, nói: "Tôi đã như vậy, hắn hẳn đã hài lòng chứ?"

Sửu nói: "Vĩnh viễn đừng đánh giá cao lòng người."

La Phù Sinh nở nụ cười: "Nghe câu nói này của cậu, có lẽ cậu từng trải qua?"

"Đúng thế." Sửu nói, "Tôi trải qua."

La Phù Sinh mở miệng, cũng muốn hỏi Sửu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, nhưng cuối cùng không hỏi ra miệng, nếu như đây là chuyện Sửu giấu trong lòng, anh làm sao có thể đi vạch trần vết sẹo đau khổ của người khác đây?

Sửu nói: "Ngày mai tôi sẽ đến Mỹ Cao Mỹ, học pha chế rượu, làm người pha rượu."

La Phù Sinh nói: "Nhưng mà, người pha rượu phải tẩy trang còn phải thay quần áo, cậu... Không phải không muốn sao?"

Sửu không trả lời vấn đề này, cậu nói: "Trước đây tôi đặt may một bộ âu phục, không biết hiện tại còn mặc vừa người không, tôi đi thay... Anh giúp tôi xem một chút?"

La Phù Sinh gật đầu.

Sửu đi ra ngoài thay quần áo, qua bảy, tám phút sau cậu đã trở lại gian phòng của La Phù Sinh, Sửu mở đèn.

Cậu mặc một âu phục màu xám, quần áo rất vừa vặn, thế nhưng trên mặt của cậu còn hóa trang thằng hề, nhìn cảm giác cực kỳ không hài hòa.

"Thế nào?" Sửu hỏi.

La Phù Sinh không biết phải đánh giá như thế nào, anh nói: "Cậu có thể tẩy đi lớp hóa trang thằng hề được không? Bây giờ trông cậu vô cùng kỳ quái."

Sửu xoay người đi ra ngoài, trong chốc lát bên ngoài liền truyền đến tiếng nước.

La Phù Sinh thực sự có chút ngạc nhiên với việc Sửu chịu tẩy trang, anh chống cái ghế đứng lên khập khễnh đi ra phòng khách.

Sửu ngồi ở bên bàn ăn, nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại nhìn, La Phù Sinh không nhịn được nở nụ cười, khuôn mặt của Sửu cũng không biết đã được bôi lên những gì, vệt sáng vệt tối trộn lẫn cùng nhau, trông đen thùi lùi một mảng, như mới lấy nhọ nồi nhà ai trét lên.

Sửu dùng khăn mặt ngâm nước, cẩn thận từng li từng tí lau mặt, còn phải tránh làm bẩn áo sơmi, động tác kia cẩn thận từng chút khiến La Phù Sinh nhìn muốn đổ mồ hôi lạnh dùm cậu.

Rốt cục, lúc Sửu nhún khăn mặt vào trong nước chà xát lại vắt khô, La Phù Sinh giơ tay lấy đi khăn mặt của cậu, ngồi xuống bên cạnh Sửu: "Tôi giúp cậu tẩy trang, chắc chắn sẽ không làm bẩn y phục của cậu."

Anh nói, một tay nâng cầm của Sửu lên, một tay cầm khăn mặt lau mặt của Sửu, nói: "Nhắm mắt lại."

Sửu nhắm chặt mắt lại, cậu có thể cảm giác được động tác của La Phù Sinh có chút thô lỗ, anh dùng khăn mặt chà sát trán của cậu, hai mắt của cậu, gò má của cậu, môi miệng của cậu, ngón tay của La Phù Sinh nhẹ nhàng đỡ cằm của cậu lên, ngón tay của anh lành lạnh, Sửu còn có thể ngửi được một mùi rượu nhàn nhạt.

La Phù Sinh vốn tưởng rằng dưới lớp hóa trang của Sửu, nhất định là một khuôn mặt không dễ nhìn chút nào, nhưng nhìn mảng sáng quanh đôi mắt mà anh giúp Sửu tẩy trang, lộ ra đường nét đôi lông mày, là một đôi mày kiếm, hai hàng lông mi vừa dài vừa dày, đen như lông quạ.

Sửu vẫn nhắm hai mắt lại như trước, động tác của La Phù Sinh đột nhiên trở nên mềm nhẹ rất nhiều, mấy phút sau, La Phù Sinh lau khô mặt cho Sửu.

Cố gắng mấy phút không lên tiếng, khi mở miệng thì giọng nói của La Phù Sinh có chút nghẹn: "Đẹp, đẹp lắm."

Sửu mở mắt ra, nhìn về phía La Phù Sinh.

Hóa ra, cặp mắt bị trang dung màu đen che khuất kia lại đẹp đến như vậy. Đó là một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, đường nét hai mí mắt rất hoàn hảo tựa như được vẽ lên, con ngươi màu hổ phách long lanh sáng trong, từ trong ánh mắt của cậu La Phù Sinh nhìn thấy rõ hình ảnh của mình.

Thời khắc này, trong đầu La Phù Sinh chợt nhảy ra một cụm từ... Mi mục như họa.

Trên đời này sao lại có nam nhân có đôi mắt đẹp đến như vậy?

Để một người đàn ông như anh cảm thấy, chỉ cần cậu nhìn anh, lại bị cậu nhìn, tim anh bỗng đập nhanh hơn.

La Phù Sinh nhất thời nhìn đến xuất thần.

Sửu không còn lớp hóa trang, vốn không dễ chịu mấy, thấy La Phù Sinh liên tục nhìn chằm chằm vào mình rồi đờ ra, nhíu mày hỏi: "Tôi... Doạ anh sao?"

"Không, sao cậu lại nói thế chứ?" Ngay cả một cái nhíu mày của cậu cũng là cảnh đẹp ý vui...

La Phù Sinh phục hồi tinh thần lại, ý thức được bản thân đã thất thố, anh theo bản năng sờ tay vào ngực muốn cầm bình rượu lên uống, sờ không thấy mới nhớ ra bình rượu đã bị anh để trong phòng ngủ.

Sửu nói: "Ngày mai tôi ăn mặc thế này đến Mỹ Cao Mỹ, được không?"

"Được, quá được luôn!" La Phù Sinh vẫn không cưỡng lại được việc mình liên tục nhìn chằm chằm vào mặt Sửu, rốt cục anh không nhịn được nói, "Cậu biết không, cậu lớn lên trông cực kỳ tuấn mỹ đấy."

"Tôi biết, nhưng tôi không thích." Sửu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro