Chương 23: Giết người buổi tối
Bạch y thiếu niên khẽ hôn khoé môi hắn rồi liền buông hắn ra.
Phó Hồng Tuyết thấy y chăm chú mà nhìn mình, ánh mắt kia mang theo một mạt si cuồng, cũng không biết vì sao, Phó Hồng Tuyết đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Hắn nắm chặt đao trong tay, đang muốn mở miệng liền thoáng nhìn thấy một đạo hàn quang đánh lại đây.
Công Tôn Đoạn chính vào lúc này mà ra tay, gã nhân lúc Dạ Tôn quay lưng về phía mình mà bổ một đao về phía ngực Dạ Tôn.
Phía Hồng Tuyết ánh mắt lạnh lùng, nhưng còn chưa đợi hắn rút đao, Dạ Tôn đột nhiên giơ tay đánh về phía sau, Công Tôn Đoạn liền bị sương mù đen đánh bay ra ngoài.
"Có vài người vĩnh viễn không biết..." - Dạ Tôn thu hồi tay, nhìn sương đen trong lòng bàn tay đang dần tan đi - "...vào lúc nào thì nên làm người cụp đuôi...".
Dạ Tôn hơi ngẩng mặt, ngón tay thon dài của y che ở trước mắt, y nhắm mắt mà ngửi thật sâu, phảng phất như ngửi được hương thơm mà người khác không ngửi thấy, trên mặt Dạ Tôn lộ ra biểu tình thoả mãn.
Nhất cử nhất động, mỗi một ánh mắt của Dạ Tôn đều không thoát khỏi mắt của Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết vẫn luôn nhíu mày, hắn cảm thấy Dạ Tôn trước mắt vẫn là Dạ Tôn, nhưng dường như lại có điểm nào đó không giống.
"Ta nói rồi, ngươi sẽ là người đầu tiên mà ta giết để huyết tẩy Vạn Mã Đường..." - Dạ Tôn thở dài, y chậm rãi xoay người ra chỗ khác, nhìn về phía Công Tôn Đoạn - "Chỉ là ta không nghĩ tới, vậy mà ngươi lại sốt ruột muốn chết như vậy...".
"Ngươi sẽ không làm được! Vạn Mã Đường tề tụ giang hồ hiệp sĩ, cho dù ta chết, bọn họ vẫn sẽ phát hiện ra khuôn mặt thật của ngươi, đem ngươi băm thành vạn mảnh!" - Công Tôn Đoạn gào lớn, gã lại giơ lên đao một lần nữa.
"Một khi đã như vậy, vậy ngươi..." - Dạ Tôn giơ tay - "Liền đi tìm chết đi!".
Một đạo hắc năng lượng từ lòng bàn tay Dạ Tôn lao ra, giống như dây thừng mà siết chặt yết hầu Công Tôn Đoạn, nhấc cả người gã lên khỏi mặt đất, khiến cho mũi chân gã vừa vặn chạm vào mặt đất nhưng lại vô pháp thật sự dẫm xuống đất.
Mặt Công Tôn Đoạn dần dần biến thành màu đỏ, gã chụp lấy yết hầu, muốn đem sương mù đen kia tránh ra, nhưng mà tay gã lại vô pháp chạm vào hắc năng lượng. Công Tôn Đoạn giãy dụa, vẻ mặt của gã trở nên thống khổ, gã che lại yết hầu, phát ra những âm thanh khàn khàn.
"Thống khổ chứ? Đây mới chỉ là bắt đầu, rất nhanh ngươi liền sẽ vô ý thức mà co rút, rồi sau đó sẽ vô pháp khống chế sinh lý bài tiết của ngươi, mắt của ngươi sẽ trào ra khỏi hốc mắt, sau đó hô hấp của ngươi mới dần dần đình chỉ..." - Dạ Tôn cười - "Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy, ta sẽ để ngươi hảo hảo hưởng thụ quá trình tử vong".
Tiếng bước chân mơ hồ truyền đến, Phó Hồng Tuyết trầm giọng nói: "Có người tới".
Nếu thật sự để những người khác thấy Dạ Tôn sử dụng hắc năng lượng, chỉ sợ bọn họ sẽ coi Dạ Tôn là quái vật, đến lúc đó hậu quả không dám tưởng tượng.
Dạ Tôn lại không chút để ý mà cười, y nhìn về phía Phó Hồng Tuyết: "Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, đêm nay liền làm cho Giang hồ đệ nhất môn phái Vạn Mã Đường biến mất trong đại mạc này đi".
Khách khứa nơi này có một-hai trăm người, đều là nhân vật có uy tín danh dự trong giang hồ, chẳng lẽ bởi vì sai lầm của hắn mà mặc kệ cho Dạ Tôn đại khai sát giới sao?
"Hồng Tuyết?!".
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Mã Phương Linh, cửa viện bị gõ dồn dập.
Phó Hồng Tuyết nhìn Công Tôn Đoạn lúc này tròng mắt đã nhô ra ngoài, sắc mặt đã biến thành màu tím như cà tím, lại nhìn về phía Dạ Tôn. Dạ Tôn giống như thực hưởng thụ chuyện giết người này, ánh mắt y mang theo một mạt điên cuồng.
Công Tôn Đoạn có thể chết, nhưng người vô tội ở Vạn Mã Đường không thể chết được.
Thân phận của Dạ Tôn cũng không thể bại lộ trước mặt những người đó.
Phó Hồng Tuyết cầm chuôi đao rút đao ra, một đao hướng yết hầu Công Tôn Đoạn.
Máu tươi từ cổ Công Tôn Đoạn phun ra, phun trên cát vàng.
Cơ hồ ngay một khắc sau, cửa viện bị phá mở, Mã Phương Linh, Diệp Khai, Đinh Linh Lâm cầm đầu tiến vào, sau lưng là mười mấy tên khách khứa.
Mã Phương Linh bước vào sân liền nhìn thấy Công Tôn Đoạn ngã xuống cát vàng, máu tươi từ miệng vết thương trên cổ gã không ngừng trào ra, Phó Hồng Tuyết đứng ở một bên, đao trong tay hắn còn nhỏ máu.
"Công Tôn đại ca!" - vành mắt Mã Phương Linh nháy mắt đỏ lên, nàng đi qua duỗi tay che lại vết thương trên cổ Công Tôn Đoạn. Ánh mắt Công Tôn Đoạn thất thần mà nhìn Mã Phương Linh, gã cố sức duỗi tay chỉ về phía trước, cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ: "Cẩn... cẩn thận—".
Đuôi mày Dạ Tôn hơi nhướng lên, Công Tôn Đoạn thật đúng là tận chức tận trách, sắp chết vẫn còn muốn chỉ ra và xác nhận mình.
Nhưng mà tất cả mọi người đều theo sự nhắc nhở của Công Tôn Đoạn mà nhìn về phía Phó Hồng Tuyết đứng cạnh Dạ Tôn cách đó không xa.
"Phó Hồng Tuyết!" - Diệp Khai nhìn đầy thi thể cùng máu tươi dần nhuộm mắt đất, gã giận dữ nói - "Ngươi đang làm cái gì?!".
Phó Hồng Tuyết chậm rãi thu đao, hắn lạnh lùng mà nhìn về phía Diệp Khai: "Giết người".
Diệp Khai chất vấn: "Những người này đều là ngươi giết?".
Phó Hồng Tuyết nói: "Là ta giết".
Có người quát: "Phó Hồng Tuyết! Ngươi thật to gan! Dám tại Vạn Mã Đường giết người?!".
Phó Hồng Tuyết không trả lời, hắn thu đao vào trong vỏ, một bóng người đột nhiên tiến tới. Mã Phương Linh tát vào mặt Phó Hồng Tuyết một cái, Phó Hồng Tuyết không tránh.
Mã Phương Linh túm lấy vạt áo Phó Hồng Tuyết, khóc lóc hỏi: "Vì sao? Vì sao ngươi muốn giết Công Tôn đại ca?".
Dạ Tôn liếc nhìn Mã Phương Linh một cái, tay rũ bên người hơi hơi nâng lên, nhưng mà ngay sau đó Phó Hồng Tuyết dường như biết y muốn làm cái gì, hắn xê dịch thân thể chắn giữa Dạ Tôn cùng Mã Phương Linh.
Dạ Tôn câu lên một mạt cười trào phúng, y đánh tan hắc năng lượng trong lòng bàn tay, ôm tay xem kịch.
Nhưng không ai diễn vở kịch này, Phó Hồng Tuyết thậm chí cũng không giải thích, từ lúc Mã Phương Linh bắt đầu đặt câu hỏi, hắn thật giống như biến thành người câm, một câu cũng không nói.
"Ngươi có biết hay không, ta coi huynh ấy giống như ca ca..." - Mã Phương Linh đánh vào người Phó Hồng Tuyết, cảm xúc giống như hỏng mất.
Có cái gì khiến người ta tuyệt vọng bằng trước đêm tân hôn, tân lang của mình giết huynh trưởng mà mình kính trọng?
"Vậy mà ngươi lại giết huynh ấy!" - Mã Phương Linh khóc lóc hỏi - "Vì cái gì? Ngươi nói a!".
"Còn nói với hắn những lời vô nghĩa làm gì? Giết hắn!" - có người hô.
Tức khắc có vô số người hưởng ứng.
Phó Hồng Tuyết tức khắc trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, tất cả mọi người trong lòng đầy căm phẫn, thật giống như không giết hắn sẽ không hả giận.
"Vì sao không giải thích?".
Trong tiếng lên án công khai của mọi người, Dạ Tôn đột nhiên cất giọng hỏi.
Y đi đến bên cạnh Phó Hồng Tuyết: "Vì sao ngươi không nói cho đại tiểu thư, sở dĩ ngươi muốn giết Công Tôn Đoạn là bởi vì hắn mang mười hai cao thủ tới giết ngươi?".
Mã Phương Linh khó có thể tin mà nhìn về phía Dạ Tôn: "Ngươi nói... Công Tôn đại ca muốn giết Hồng Tuyết?".
Dạ Tôn nói: "Không sai".
"Không có khả năng!" - Mã Phương Linh ngơ ngẩn mà lùi về sau vài bước, nàng thật sự không thể tin lời Dạ Tôn nói.
Phó Hồng Tuyết vẫn như cũ, không nói một lời.
Dạ Tôn không tiếng động mà thở dài, y ghé sát tai hắn nói nhỏ: "Tiểu Hồng Tuyết, ngươi xem... Ngươi muốn bảo hộ bọn họ, nhưng mỗi người bọn họ đều chỉ muốn ngươi chết".
Phó Hồng Tuyết nắm chặt đao, khớp xương trở nên trắng bệch.
"Sao lại không có khả năng? Chẳng lẽ là Phó Hồng Tuyết hẹn Công Tôn Đoạn, để gã mang theo mười hai sát thủ tới uống trà nói chuyện phiếm?".
Mã Phương Linh giống như vừa được đánh thức.
Đúng vậy, nếu Phó Hồng Tuyết chủ động muốn giết Công Tôn Đoạn, sao có thể ở trong chính viện của hắn? Sao sẽ có nhiều cao thủ Vạn Mã Đường tụ tập ở chỗ này?
Mã Phương Linh lẩm bẩm nói: "Nhưng mà... vì cái gì...".
Dạ Tôn đi đến trước mặt Mã Phương Linh, cười nói: "Đại tiểu thư, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra Công Tôn Đoạn vẫn luôn ái mộ ngươi sao? Vì ngươi, gã có thể phụng hiến hết thảy. Mà ai cũng biết, Phó Hồng Tuyết tới nơi này là để giết cha ngươi, đặt một người như vậy ở bên cạnh ngươi, gã sao có thể yên tâm? Có phải hay không, Mã Đường chủ?".
Mã Không Quần từ trong đám người đi ra, gã dừng lại bên cạnh Mã Phương Linh, nhìn về phía thi thể đầy viện, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên người Phó Hồng Tuyết, đáy mắt hiện ra sát ý.
"A..." - Dạ Tôn đột nhiên lộ ra biểu tình bừng tỉnh, y nhìn về phía Mã Không Quần, nói - "Mã Đường chủ, Công Tôn Đoạn tận tâm và trung thành với Vạn Mã Đường như vậy, sao lại tự mình dẫn mười hai cao thủ tới ám sát Phó Hồng Tuyết? Chẳng lẽ nói...".
Y đã không cần phải nói tiếp, mỗi người đều nghe hiểu ý tứ trong lời nói của y, bọn họ khe khẽ nói nhỏ, sôi nổi mà nhìn về phía Mã Không Quần.
"Chuyện này không phải là ta sai sử!" - Mã Không Quần bốc lên sát khí, thanh âm lạnh lùng nói - "Nếu ta đã đáp ứng muốn đem nữ nhi gả cho Phó Hồng Tuyết, ta tất sẽ không nuốt lời, càng tuyệt đối không thể làm hành vi ti tiện như sai khiến thủ hạ ám sát hắn, chuyện này ta nhất định sẽ sai người điều tra rõ ràng". Mã Không Quần nhìn về phía Phó Hồng Tuyết: "Phó công tử, hôm nay là người của ta vô lễ trước, ngươi không có làm sai".
Phó Hồng Tuyết hơi hơi gật đầu, xoay người đi vào trong phòng.
Dạ Tôn nhìn một vòng xung quanh người trong viện, cuối cùng đi đến trước mặt Mã Không Quần chắp tay nói: "Mã Đường chủ quả nhiên công chính công đạo, Dạ Tôn bội phục".
Không có người chú ý tới, trong nháy mắt khi Mã Không Quần đối diện với ánh mắt của Dạ Tôn, trong mắt gã hiện lên một mạt mê mang, mê mang thực mau lui đi, Mã Không Quần giương giọng nói: "Việc tối nay đều chỉ là hiểu lầm. Đêm đã khuya, chư vị đều trở về nghỉ ngơi đi".
Mã Phương Linh là người cuối cùng rời đi, khi nàng quay đầu lại liền thấy Dạ Tôn chậm rãi đóng cửa. Tựa hồ cảm giác được có người nhìn mình, động tác đóng cửa của Dạ Tôn hơi ngừng lại một chút.
Ánh mắt giao hội, Dạ Tôn nhìn Mã Phương Linh, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái.
Nụ cười kia, thế nhưng làm trong lòng Mã Phương Linh sinh ra sợ hãi...
(Còn tiếp)
————————————
Ngày này tuần sau là ngày tui bước vào cửa tử rồi, chết mất 😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro