Chương 37: Lấy mạng đổi mạng

"Điều kiện thứ hai của ta là, thay ta chiếu cố tốt hắn" - Dạ Tôn quay đầu lại nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, vành mắt ửng đỏ - "Nuôi hắn thật tốt, có mái che đầu, có y phục che đậy thân thể, không đến mức ăn đói mặc rách, là đủ rồi. Rồi mới...".

   "Chờ sau khi ta chết, thay ta xoá bỏ ký ức về ta của hắn" - Dạ Tôn nói, đột nhiên như nhớ tới cái gì, lại nói - "Phần trong mộng thì giữ lại".

   Thẩm Nguy nhíu mày nói: "Giữ lại thì hắn cũng không biết đó là ai".

   Dạ Tôn nhìn Thẩm Nguy, cười: "Ta vì hắn mà chết, tất nhiên sẽ muốn lưu lại trong lòng hắn một tia dấu vết, nếu không, không phải là chết vô ích sao?".

   Ít nhất, hắn nhớ rõ.

   Mặc dù không biết ta là ai, nhưng trên thế giới này, vẫn có một người trong đáy lòng có ta...

   Dạ Tôn tuy rằng đang cười nhưng ánh mắt bi thương.

   Ánh mắt kia làm Thẩm Nguy xúc động, ánh mắt anh loé lên, Trảm Hồn Đao trong tay hoá thành sương đen tan đi: "Nếu ngươi nguyện ý quay trở lại trong Thiên Trụ, ngươi có thể không cần chết".

   Triệu Vân Lan: "Thẩm Nguy!".

   Thẩm Nguy trầm giọng nói: "Tôi sẽ tự mình trông coi hắn, sẽ không để sự tình hôm nay lần nữa phát sinh".

   "Trở lại trong Thiên Trụ?" - Dạ Tôn khẽ lắc đầu, nhịn không được mà cười thành tiếng, rồi sau đó ánh mắt y lạnh đi, y nhìn về phía Thẩm Nguy - "Ngươi từng bị ta trói ở Thiên Trụ mấy ngày, đó là cái tư vị gì?".

   Ánh mắt y quá mức hung ác, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay công kích, Triệu Vân Lan lập tức giơ súng lên, đặt tại trán Dạ Tôn, phòng ngừa y động thủ.

   Dạ Tôn dường như không nhìn thấy sự uy hiếp của anh, y cắn răng nhìn Thẩm Nguy, nói: "Sự thống khổ, dày vò, cảm giác suy yếu vô lực khi năng lượng bị xói mòn... Ngươi mới chỉ phải trải qua mấy ngày, mà ta lại là hơn một vạn năm, mỗi ngày đều phải nhấm nháp tư vị đó...". Dạ Tôn nói, y khép mắt lại, như là đang áp xuống phẫn nộ ở trong lòng, hồi lâu, y mở mắt ra, lui về sau hai bước: "Muốn ta trở lại trong Thiên Trụ để nhận hết thảy tra tấn, chi bằng giết ta đi...".

   Dừng một chút, Dạ Tôn lại nói: "Trước kia ngươi từng hỏi ta, là cái gì đã biến ta thành bộ dáng như hiện tại. Thẩm Nguy... không có ngươi của một vạn năm trước liền sẽ không có ta của một vạn năm sau...".

   Thẩm Nguy có chút hoang mang, đang muốn đặt câu hỏi, Triệu Vân Lan lại chắn trước mặt anh, ngăn anh mở miệng: "Dạ Tôn, đừng tưởng rằng dị năng mê hoặc nhân tâm của ngươi sẽ có hữu dụng ở nơi này. Chúng ta vẫn nhanh chóng vào vấn đề chính đi. Tiểu Quách, đem Trường Sinh Quỹ lại đây".

   Quách Trường Thành gật đầu, xoay người mở lồng bảo hộ của Trường Sinh Quỹ ra, gỡ Trường Sinh Quỹ xuống, đi đến trước mặt Triệu Vân Lan, đưa Trường Sinh Quỹ cho anh.

   Triệu Vân Lan duỗi tay muốn lấy, Thẩm Nguy đã tiếp nhận Trường Sinh Quỹ từ trong tay Quách Trường Thành, anh đi đến trước mặt Dạ Tôn.

   "Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi, phải dùng mạng ngươi đổi mạng hắn?" - Thẩm Nguy hỏi.

   Trong giọng nói của Dạ Tôn mang theo châm chọc: "Từ lúc nào mà thân ái ca ca của ta bắt đầu quan tâm đệ đệ của hắn vậy? Ở trong lòng hắn, không phải tất cả mọi người trên thế gian này đều quan trọng hơn đệ đệ sao?".

   Dạ Tôn nói, cầm lấy Trường Sinh Quỹ trong tay Thẩm Nguy, túm túm, túm không được.

   Y nhíu mày mà nhìn thoáng qua Thẩm Nguy, Thẩm Nguy giống như là mới ý thức được mình vừa thất thố, anh buông lỏng tay, Dạ Tôn cầm Trường Sinh Quỹ tới bên ghế dựa, ngồi xổm cạnh Phó Hồng Tuyết.

   "Vừa rồi ta..." - Dạ Tôn nắm tay Phó Hồng Tuyết, nhét Trường Sinh Quỹ vào tay hắn, y thấp giọng nói - "Vừa rồi ta cảm giác được đáy lòng ngươi khổ sở... Chính là, ta chết rồi, không phải ngươi càng cao hứng sao? Ca...".

   Một chớp mắt kia, thân hình Thẩm Nguy giật giật, giống như là muốn tiến lên ngăn cản Dạ Tôn.

   Nhưng cuối cùng, anh không có bước chân.

   Tất cả mọi người nhìn Dạ Tôn, y đặt Trường Sinh Quỹ vào tay Phó Hồng Tuyết, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn.

   Khi Dạ Tôn nhắm mắt chuẩn bị kích hoạt Trường Sinh Quỹ thì ngón tay Phó Hồng Tuyết giật giật, đột nhiên dùng sức mà rút ra, Trường Sinh Quỹ vẽ ra một đường cong rồi đáp xuống mặt đất.

"Ngươi gạt ta..." - Phó Hồng Tuyết không biết đã tỉnh lại từ bao giờ. Sắc mặt hắn xám như tro, đôi mày hắn nhíu chặt, trong mắt tràn đầy tơ máu, hắn tích góp sức lực hồi lâu mới nói ra câu tiếp theo - "Ngươi chưa bao giờ nói rằng... phải dùng mạng của ngươi đổi lấy mạng của ta...".

Dạ Tôn cúi người nhặt Trường Sinh Quỹ lên, y giương mắt nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết gắt gao trừng y, môi mím chặt.

Dạ Tôn tuy bị nhìn bằng ánh mắt như vậy nhưng đáy lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp lạ kỳ. Y cầm tay Phó Hồng Tuyết, lại một lần nữa nhét Trường Sinh Quỹ vào tay hắn, Phó Hồng Tuyết ra sức rút tay ra, nhưng Dạ Tôn đè lại cổ tay hắn khiến hắn tránh không được.

Dạ Tôn cong lên khoé môi: "Tiểu Hồng Tuyết, đây là thứ cuối cùng ta có thể cho ngươi, ngươi không muốn cũng phải nhận".

Phó Hồng Tuyết cắn răng: "Ta tình nguyện chết...".

"Ngươi sẽ không chết" - Dạ Tôn cười, thanh âm của y cực kỳ ôn nhu - "Ngươi rất nhanh sẽ chìm vào giấc ngủ, sẽ không cảm nhận được thống khổ, đợi đến khi ngươi tỉnh lại, ngươi sẽ... quên đi ta".

Lời của Dạ Tôn còn chưa dứt liền kích hoạt Trường Sinh Quỹ, kim sắc từ Trường Sinh Quỹ sáng lên, bao bọc lấy hai người.

Cảm giác thống khổ khi năng lượng bị rút ra khiến trán Dạ Tôn nổi gân xanh, y cắn răng nhịn xuống thống khổ, nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, còn dành chút sức lực mà mỉm cười với hắn.

Phó Hồng Tuyết liều mạng giãy dụa, hắn có thể cảm nhận được đau đớn mà hai loại kịch độc trong cơ thể hắn mang tới đang giảm bớt.

"Buông ta ra!" - Phó Hồng Tuyết nói, nhưng Dạ Tôn gắt gao cầm tay hắn, không cho hắn tránh thoát.

Sau một lúc lâu, ánh sáng từ Trường Sinh Quỹ biến mất, Dạ Tôn giãy dụa đứng lên, Trường Sinh Quỹ từ trong tay y rơi xuống.

Y đã từng lao lực tâm tư để có được Thánh khí, giờ đây lại bị y ném ở một bên. Y si ngốc mà nhìn Phó Hồng Tuyết ngồi trên ghế dựa thoạt nhìn như sắp hôn mê.

Y nâng mặt Phó Hồng Tuyết lên, cúi người dùng hết sức lực hôn lên môi Phó Hồng Tuyết, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hồng Tuyết, ngủ đi, chờ khi ngươi tỉnh lại... hết thảy đau khổ đều đã qua...".

Dạ Tôn nói xong, lưu luyến mà lại hôn lên khoé môi hắn, lúc này mới đứng dậy.

Xung quanh thực an tĩnh, chỉ có tiếng khóc nức nở mơ hồ truyền đến.

Dạ Tôn nhìn về phía Quách Trường Thành đang dùng tay áo lau nước mắt, y có chút kinh ngạc mà nhướng mày: "Ta cho rằng khi ta chết đi sẽ chỉ có Tiểu Hồng Tuyết của ta vì ta mà khóc, không nghĩ tới còn có tiểu tử ngốc của Cục Điều Tra Đặc Biệt".

Quách Trường Thành không phục: "Ai vì ngươi mà khóc? Ta chỉ là... chỉ là... dễ rơi nước mắt!".

Dạ Tôn thở dài, y nhìn về phía Triệu Vân Lan cùng Thẩm Nguy: "Nhân lúc ta chưa hối hận, động thủ đi".

Triệu Vân Lan giơ súng lên.

Dạ Tôn nhắm mắt.

Thẩm Nguy giật giật môi, một câu "Vân Lan" vừa mới ra khỏi miệng, tiếng súng đã vang lên.

Trong lòng Thẩm Nguy run lên, liền thấy một bóng người nhào hướng Dạ Tôn, đẩy Dạ Tôn ngã xuống đất.

Một phát súng kia bắn vào người Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết là nhân loại nên viên đạn không gây thương tổn cho hắn.

Khi hai người tiếp thu sinh mệnh cộng hưởng mà có một người đang hấp hối, thường thường trong quá trình kích hoạt Trường Sinh Quỹ sẽ rơi vào hôn mê, Phó Hồng Tuyết chỉ là một nhân loại bình thường mà có thể chống đỡ không ngất xỉu thật sự là khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn.

Phó Hồng Tuyết một tay chống đao, hắn cúi người, căm tức nhìn Dạ Tôn, trầm giọng nói: "Ai muốn giết ngươi thì phải giết ta trước!".

Triệu Vân Lan: "Lão Sở!".

Một sợi dây màu xanh từ lòng bàn tay Sở Thứ Chi lao ra, nháy mắt kéo Phó Hồng Tuyết về một bên.

"Đừng chạm vào hắn!" - Dạ Tôn giãy dụa đứng dậy, hắc năng lượng trong tay nháy mắt lao về phía sợi dây màu xanh kia, y đem Phó Hồng Tuyết bảo hộ tại phía sau mình, phẫn nộ mà ngưng tụ hắc năng lượng công kích Sở Thứ Chi.

Dạ Tôn vừa ra tay, tất cả mọi người trong Cục Điều Tra Đặc Biệt cũng đồng loạt ra tay, nhất thời, phòng thí nghiệm biến thành một mảnh hỗn loạn.

Lửa giận mà vốn dĩ Dạ Tôn đã áp xuống liền bị trận chiến này kích phát, Dạ Tôn cực kỳ tức giận, y giống như đang phát tiết cảm xúc, ra tay không hề lưu tình, chiêu nào chiêu nấy tràn ngập sát khí, bức cho mọi người trong Cục Điều Tra không ngừng lùi về phía sau.

"Dạ Tôn!" - Thẩm Nguy hô - "Nếu ngươi không dừng tay ta liền không khách khí!".

Dạ Tôn cười lạnh: "Ngươi thì có khi nào khách khí với ta?".

Y dứt lời, đột nhiên ngưng tụ hắc năng lượng đánh về phía Triệu Vân Lan.

Điều này khiến Thẩm Nguy thực sự tức giận, Thẩm Nguy duỗi tay, Trảm Hồn Đao thình lình xuất hiện.

Anh nhảy lên, Trảm Hồn Đao bổ về phía Dạ Tôn.

Đao của Phó Hồng Tuyết lúc này cũng ra khỏi vỏ, hắn ngăn ở trước mặt Dạ Tôn, đem đao ra tiếp chiêu.

"Keng" một tiếng, hai thanh đao va chạm, lúc này từ trong đao của Phó Hồng Tuyết đột nhiên lao ra hai luồng sương mù đen, dừng ở một bên.

"Thẩm giáo sư! Mau dừng tay!".

Một giọng nữ vội vàng nói.

Khi thanh âm này vang lên, người của Cục Điều Tra Đặc Biệt cực kỳ sửng sốt.

Bọn họ quay đầu lại nhìn, hai hắc ảnh kia đã thành hình người.

Kia là... Uông Trưng và Tang Tán!

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro