Chương 8: Độc phát
Buổi tối hôm nay, Dạ Tôn đang đọc sách thì nghe thấy trong viện có tiếng động.
Hai tên hạ nhân đem Phó Hồng Tuyết về cho y.
Hạ nhân nói: "Dạ công tử, Công Tôn đại nhân nói Phó Hồng Tuyết có thể ở lại buổi tối để hầu hạ ngài, ban ngày vẫn phải cùng những mã nô khác làm việc".
Dạ Tôn đã nhanh chóng quên y đã từng đề cập chuyện này với Công Tôn Đoạn, cũng không biết liệu có phải gã để cho Phó Hồng Tuyết làm việc này xong rồi đánh cũng không muộn hay không.
Phó Hồng Tuyết đứng ở ngoài cửa, ở sa mạc hai ngày làm khuôn mặt hắn hóp lại, mắt bị gió cát thổi cho đỏ hồng, môi cũng khô nứt tới mức nổi lên một lớp da. Hắn trầm mặc mà đứng ở kia, hai mắt vô thần nhìn xuống mặt đất.
Dạ Tôn liếc Phó Hồng Tuyết, phân phó hai tên hạ nhân kia: "Hai người các ngươi đi chuẩn bị cho ta một thùng nước tắm".
Hai tên hạ nhân kia lên tiếng liền đi chuẩn bị.
Dạ Tôn không để ý tới Phó Hồng Tuyết, y xoay người ngồi xuống, tiếp tục đọc sách.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc đi tới, đang định ngồi xuống thì Dạ Tôn lạnh lùng liếc hắn.
Phó Hồng Tuyết từ trước đến nay không phải người thức thời, hắn dường như không thấy ánh mắt của Dạ Tôn, ngồi xuống, cầm lấy một quyển sách.
Khi Phó Hồng Tuyết đọc sách, xiềng xích trên cổ cùng cổ tay hắn kêu leng keng leng keng, Dạ Tôn nghe thấy liền bực bội. Ygiơ tay, một đám sương mù hướng Phó Hồng Tuyết lao tới, xiềng xích trên người hắn tự động rơi xuống.
Phó Hồng Tuyết dừng tay một lát, nói: "Cảm ơn ngươi, Dạ Tôn".
Dạ Tôn vẫn không để ý tới hắn, đang đọc sách được một lúc thì nghe thấy bụng Phó Hồng Tuyết vang lên hai tiếng.
Quả thực quá ồn. Dạ Tôn liếc mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, hắn tránh đi ánh mắt của y, cúi đầu đọc sách.
Dạ Tôn lại lần nữa giơ tay, điểm tâm trên bàn liền bay tới đây, đáp xuống trước mặt Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết biết y làm như vậy là muốn mình ăn một chút, bởi hắn đã đói bụng hai ngày rồi.
Phó Hồng Tuyết cầm lấy một cái bánh đậu đỏ, cắn một lần hết nửa cái, nhưng hắn ăn có chút gấp gáp, lại thêm hai ngày chưa uống nước, lúc nuốt xuống bị nghẹn nhưng hắn vẫn cố sức nuốt xuống.
Dạ Tôn bị tiếng động của hắn làm cho mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Thế nào? Khát còn muốn ta mang nước lại đây cho ngươi?".
Phó Hồng Tuyết đứng lên, bước nhanh đến cạnh bàn rót một chén nước, cuối cùng cũng nuốt trôi được miếng bánh đậu đỏ.
Hắn lại mang theo một chén nước trở về, ngồi bên cạnh Dạ Tôn tiếp tục ăn.
Sau một lúc lâu, bên ngoài có hạ nhân nói: "Dạ công tử, nước đã chuẩn bị xong".
Dạ Tôn nói: "Đã biết, đều lui xuống đi" - rồi mới liếc mắt nhìn Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết cũng không cần y nhiều lời, liền đứng dậy đi qua phòng cách vách tắm rửa.
Dạ Tôn tiếp tục đọc sách, đọc được một lúc thấy thật sự quá ồn, ngoài cửa sổ giống như có tiếng sàn sạt. Ngày thường y sẽ không để ý, nhưng vào lúc tâm tình không tốt, tiếng sàn sạt này sẽ khiến y cảm thấy phiền.
Dạ Tôn nhắm mắt nghe trong chốc lát, giống như là có rắn bò tới.
Y đứng dậy định xử lí thứ phiền phức kia đột nhiên nghe thấy cách cách truyền ra một tiếng vang lớn, giống như thùng nước bị đạp vỡ, cùng với tiếng Phó Hồng Tuyết gào rống, nghe như đang cực kì đau đớn.
Dạ Tôn trong lòng rùng mình, cả người y hoá thành sương đen nháy mắt xuất hiện ở phòng bên cạnh.
Ánh nến tắt, Phó Hồng Tuyết mặc một cái quần dài quỳ trên mặt đất, cả người như đang gặp thống khổ mà giãy dụa, bên cạnh hắn là thùng gỗ đã vỡ vụn, gỗ vụn rải đầy trên đất, mặt đất đều là vết nước.
Tay phải Phó Hồng Tuyết đầy máu tươi, xem ra là chính hắn đập vỡ thùng gỗ.
"Tiểu Hồng Tuyết?" - Dạ Tôn khẽ nói.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử của hắn đã biến thành màu xám trắng, tròng mắt đầy tơ máu, giống như dã thú cuồng bạo hung tợn mà nhìn chằm chằm Dạ Tôn.
Trên người hắn không có dấu vết bị hắc năng lượng khống chế, vậy đó là cái gì? Biến dị khi trúng độc?
Phó Hồng Tuyết đột nhiên nhào về phía Dạ Tôn, mỗi chiêu thức đều mang theo sát ý.
Dạ Tôn liên tục chặn lại chiêu thức của hắn, thấy hắn không có ý thu tay lại, khi hắn xông tới y liền ngưng tụ hắc năng lượng đánh về phía hắn. Hắc năng lượng đánh vào ngực Phó Hồng Tuyết làm hắn bay ra ngoài, đập vào tường rồi ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Dạ Tôn nhíu mày, nheo mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn lại bò dậy, giống như không hề sợ hãi đau đớn cùng cái chết, lại lần nữa nhào về phía mình.
Dạ Tôn giơ tay, gỗ vụn trên mặt đất liền phi đến trước mặt y, hoá thành mười mũi tên nhắm vào Phó Hồng Tuyết.
Chỉ cần Phó Hồng Tuyết không màng sống chết mà lao tới đây, kết cục tất sẽ thay đổi.
Phó Hồng Tuyết lại giống như không nhìn thấy số gỗ vụn nhọn hoắt đó, hắn giống như kẻ điên mà nhào về phía Dạ Tôn.
Khi Phó Hồng Tuyết sắp nhào tới, Dạ Tôn vừa nhấc tay, những mũi tên gỗ kia liền bị hắn ném vào tường, rơi xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, Phó Hồng Tuyết đã lao tới đây bóp cổ Dạ Tôn. Dạ Tôn lui về phía sau vài bước, chân giẫm phải một mảnh gỗ vụn liền trượt ngã, lưng đập vào tường, sau đó cả người bị Phó Hồng Tuyết bóp chặt cổ ấn trên tường.
Dạ Tôn nhíu mày, đôi tay chế trụ cổ tay Phó Hồng Tuyết hướng ra ngoài, sau đó tay phải nhanh chóng ngưng tụ hắc năng lượng đặt ở ngực Phó Hồng Tuyết, rót hắc năng lượng vào cơ thể hắn.
Hắc năng lượng có tác dụng, động tác của Phó Hồng Tuyết ngừng lại, đồng tử xám trắng xoay chuyển, mờ mịt mà nhìn xung quanh, như đang cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Hắn giống như nhìn không thấy...
"Tiểu Hồng Tuyết! Ngươi mau tỉnh lại!" - Dạ Tôn bị Phó Hồng Tuyết giữ ở trên tường, lại bởi vì dùng hắc năng lượng khống chế hắn phát cuồng nên không thể nhúc nhích - "Ngươi mà không tỉnh lại, ta chỉ có thể giết ngươi!".
Phó Hồng Tuyết đang trong hỗn loạn liền nghe thấy một thanh âm phía xa xa, hắn liền nỗ lực mà tới gần thanh âm kia, nghe thấy có người gọi lớn: "Tiểu Hồng Tuyết!".
Tiểu Hồng Tuyết... Trong trí óc hỗn loạn của hắn hiện lên hình ảnh một bạch y thiếu niên, ánh mắt thiếu niên ấy trong sạch thuần khiết mà nhìn hắn, ý cười lấp loé.
"Tiểu Hồng Tuyết?" - Dạ Tôn thấy Phó Hồng Tuyết có phản ứng, tựa hồ đang nhìn về phía mình, y thoáng thở dài nhẹ nhõm - "Không có việc gì, Tiểu Hồng Tuyết".
Là y đang nói chuyện sao?
Y ở đâu?
Phó Hồng Tuyết nghiêng tai, mờ mịt tới gần phía trước, hắn chỉ muốn gần thanh âm này thêm một chút...
Hình như là ở phía trước. Phó Hồng Tuyết quay đầu, môi hắn lướt qua môi Dạ Tôn, xúc cảm mềm mại kia làm hắn ngừng lại.
Cả người Dạ Tôn tức khắc cứng đờ. Hơn một vạn năm qua, y chưa bao giờ có bất kì hành động thân mật nào như vậy với ai cả.
Vì sao không còn âm thanh?
Vì sao không tiếp tục gọi tên hắn?
Môi hắn vừa chạm vào cái gì?
Mềm mềm mại mại, lại còn hơi lạnh.
Phó Hồng Tuyết nghi hoặc mà vươn đầu lưỡi liếm liếm, không có hương vị.
Toàn thân Dạ Tôn run lên.
"Ngươi—" - Dạ Tôn muốn đẩy Phó Hồng Tuyết ra nhưng người nọ lại nhân lúc y mở miệng ra liền đưa đầu lưỡi tiến vào, còn mang theo một mùi máu tươi.
Cảm giác tê tê dại dại xa lạ chưa từng có truyền từ đầu lưỡi xuống toàn thân, khiến Dạ Tôn lập tức biến thành người gỗ. Y vừa muốn động vừa không muốn mà đứng ở đó, giống như một con mèo nhỏ bị sợ hãi quá độ.
Phó Hồng Tuyết cắn thứ mềm mại kia, theo bản năng còn mút mút...
Không có hắc năng lượng khống chế, một trận đau nhức truyền tới thân thể Phó Hồng Tuyết, hắn theo bản năng mà cắn răng nhịn xuống.
Nhưng khi môi hắn đang "cưỡng gian" môi Dạ Tôn, Dạ Tôn "Ưm" một tiếng, không chút lưu tình mà tát Phó Hồng Tuyết bay ra ngoài. Hắn ngã xuống đất, ngất đi.
Dạ Tôn đưa tay sờ môi dưới, đầu ngón tay dính một chút máu đỏ. Người nọ cắn tàn nhẫn như vậy, cắn tới môi y chảy máu.
Dạ Tôn vô cớ bị công kích, bị chiếm tiện nghi, còn bị cắn một cái, trong lòng thật sự rất khó chịu, đi tới nhấc chân đá vào người Phó Hồng Tuyết, lại thấy khoé miệng hắn còn dính máu. Nghĩ lại trước đó hắn đã bị hắc năng lượng của mình đả thương, y liền không đá nữa.
Cứ cho là đang nuôi một con mèo hoang dã miệng lưỡi sắc bén sẽ cắn người đi!
Hoàn toàn quên vừa rồi chính mình còn bị dọa thành cái dạng gì, Dạ Tôn hừ lạnh một tiếng. Ylấy ngoại y của Phó Hồng Tuyết phủ lên cho hắn, bế hắn lên, đá văng cửa đi ra ngoài.
Mới đi ra cửa liền thấy Công Tôn Đoạn mang theo bốn năm huynh đệ Vạn Mã Đường chạy vào sân.
"Biểu đệ, ta nghe thấy tiếng đánh nhau trong viện của đệ, đệ không—".
Nương theo ánh trăng, Công Tôn Đoạn thấy rõ được cảnh tượng trước mắt, câu nói kia chưa kịp nói ra liền nuốt trở lại trong bụng.
Giờ phút này biểu đệ của gã một thân bạch y bị ướt một vạt, có vẻ có chút chật vật, trong ngực y còn ôm một Phó Hồng Tuyết y phục bất chính. Khả nghi nhất là Phó Hồng Tuyết sắc mặt tái nhợt, giống như vừa bị tra tấn. Mà biểu đệ của gã lúc này còn theo bản năng mà liếm khoé môi, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, khiến cho nhan sắc của y thêm phần ái muội.
Công Tôn Đoạn thầm nuốt nước miếng, gã cuối cùng cũng hiểu rằng tại sao khi chọn hạ nhân hầu hạ, biểu đệ nhà gã nhất định phải chọn tên mã nô đẹp nhất này...
Lúc này Dạ Tôn tâm phiền ý loạn, y đã kiệt sức khi đối phó với Phó Hồng Tuyết, thật sự lười ứng đối Công Tôn Đoạn, liền lạnh giọng hỏi: "Muộn như vậy, biểu ca còn có việc gì sao?".
"Không có việc gì không có việc gì" - Công Tôn Đoạn cười mỉa nói - "Là hiểu lầm thôi. Ta tưởng rằng có người xâm nhập, nếu như biểu đệ vẫn ở... ta đây liền không quấy rầy. Đệ cứ tiếp tục, cứ tiếp tục" - dứt lời liền dẫn người rời đi.
Dạ Tôn ôm Phó Hồng Tuyết vào nhà, không nhịn được mà nghĩ, vì sao y lại cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Công Tôn Đoạn khi nhìn y có chút kì quái?
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro