Chương 109 : Thống ái!
Tránh sủng
Chương 109 Thống ái!
Edit : Nodoha
Thời Thiên không hiểu tại sao trước đây cậu có thể lừa mình dối người mà tha thứ cho những tội lỗi mà Cổ Thần Hoán đã gây ra. Có lẽ nhiều ít cũng là do cậu vẫn còn yêu hắn, vẫn hằng tin tưởng vào sự ôn nhu hắn dành cho cậu. Cậu và Cổ Thần Hoán đều giống nhau, đều chấp nhất với tình cảm của bản thân mình.
Hiện tại Thời Thiên một chút cũng không nghi ngờ tình yêu Cổ Thần Hoán đối với mình, cậu cảm giác được tình cảm mãnh liệt của hắn, nhưng cậu càng tin Cổ Thần Hoán lại càng yêu bản thân hắn hơn.
Còn yêu Cổ Thần Hoán sao?
Thời Thiên không ngừng tự hỏi chính mình, kết quả rất đơn giản, vẫn còn yêu. Từ bốn năm trước, hạt giống ấy đã chôn vùi trong lòng cậu, bất luận chuyện gì xảy ra cũng không thay đổi được đoạn tình cảm ấy. Đối với tình cảm, Thời Thiên luôn hờ hững phóng khoáng mà đối mặt, nhưng lần này cậu lại vô cùng mâu thuẫn, bởi vì hiện tại cậu làm không được phần tiêu sái kia.
Tình yêu bị thay thế bởi hận thù,liệu còn đáng giá để tiếp tục?
Thời Thiên ở trong lòng tự giễu chính mình, khúc mắc này chẳng thể giải, đành để lại cho thời gian đi.
Điều duy nhất cậu có thể khẳng định bây giờ chính là, con đường cậu chọn phía trước, chắc chắn sẽ không còn có Cổ Thần Hoán!
Phía xa thấy tàu của Tra Tư Mạc, Thời Thiên cũng liền đi lên boong tàu. Trời vẫn như cũ mưa nhỏ, Cổ Thần Hoán thấy Thời Thiên từ trong khoang thuyền đi ra, lập tức lấy chiếc dù đen mà bảo tiêu đưa mình đem che cho cậu, sau đó một tay cởi xuống áo khoác của mình khoác lên người cậu.
" Sắp tới rồi." Thời Thiên nhìn phía chiếc tàu .
"Ừ." Sắc mặt Cổ Thần Hoán giờ phút này thực nghiêm túc, dường như đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Đối với năng lực của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên luôn luôn không có hoài nghi, cậu biết mỗi một bước kế hoạch tiếp theo đều được Cổ Thần Hoán chuẩn bị hoàn mỹ. Thời Thiên rất rõ ràng, với bản tình và trí tuệ của Cổ Thần Hoán, nếu không có gì ngoài ý muốn thì mười phần chắc chắn tiếp theo hắn sẽ giết chết Tra Tư Mạc.
Đương nhiên, nếu không có gì ngoài ý muốn.
Thời Thiên đoán rằng, trong suy nghĩ của Cổ Thần Hoán, hẳn là không tồn tại cái gọi là ngoài ý muốn đi.
"Đưa tôi một đồ vật thiếp thân của anh được không." Thời Thiên nhìn chiếc tàu ngoài xa đang tiến lại gần, nhẹ giọng nói, "Cho tôi coi như bùa hộ mệnh."
Cổ Thần Hoán ngơ ngác nhìn Thời Thiên, hồi lâu mới thấp giọng hỏi, "Thời Thiên, em đang lo lắng sao? Em tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm em..."
"Không đời nào." Thời Thiên cười đánh gãy, "Hiện tại tôi bình tĩnh hơn bất luận thời điểm nào." Thời Thiên vừa nói, bàn tay vừa tiến vào âu phục của Cổ Thần Hoán, lấy ra chiếc bật lửa trắng bạch mà cậu mong đợi, "Cái này đi." Thời Thiên tay cầm bật lửa, khẽ cười nói, "Cái này không tồi."
Cổ Thần Hoán thấy Thời Thiên sắc mặt ôn hòa, mỉm cười liền sờ sờ tóc cậu, ôn nhu nói, "Chỉ là một cái bật lửa mà thôi, nếu em thích, liền lấy cái đồng hồ này làm bùa hộ mệnh đi, này cũng là thiếp thân."
"Không cần, cái bật lửa này cũng rất tốt, không chừng nó còn có thể giúp đỡ tôi rất nhiều." Thời Thiên đem bật lửa bỏ vào trong túi, hết xoay người nhìn mặt biển mênh mông, lại ngửa đầu nhìn không trung.
Vài hạt mưa nhỏ theo gió biển dừng ở trên mặt cậu, nét mặt từ ôn hòa dần trở nên tang thương, thanh âm nhẹ như gió biển nói, "Xem này Cổ Thần Hoán, trời cũng đang rơi lệ.. hẳn ông trời cũng rất cô đơn, chẳng có lấy một ngôi sao bầu bạn cùng nó..."
Cổ Thần Hoán cũng ngẩng đầu nhìn nhìn khung trời ảm đảm, không chút suy nghĩ liền nói, " Qua ngày hôm nay có lẽ trời sẽ tạnh mưa thôi, tối ngày mai chắc sẽ nhiều sao lắm, đến lúc đó tôi mang em đến nơi cao nhất của K thị ngắm sao được không."
Thời Thiên cúi đầu chua xót cười một tiếng, cậu gỡ xuống chiếc nhẫn mang chữ "Thần" trên ngón tay, sau đó cầm tay Cổ Thần Hoán bỏ vào lòng bàn tay của hắn "Anh đưa tôi đồ thiếp thân của anh, tôi đưa đồ thiếp thân của tôi cho anh."
"Này..." Sắc mặt Cổ Thần Hoán thay đổi, "Chiếc nhẫn này sao lại có thể lấy xuống, chiếc nhẫn này chính là...."
"Chờ tôi trở lại, anh giúp tôi đeo lại không phải được rồi sao." Thời Thiên cười khẽ đánh gãy lời Cổ Thần Hoán, "Trên cổ tay không phải còn có vòng tay anh đưa hay sao, tháo xuống một chiếc nhẫn đâu tính là cái gì."
Lúc này, tàu của Tra Tư Mạc đã tới gần, Cổ Thần Hoán không có thời gian lại khuyên Thời Thiên đeo lại nhẫn, trong lòng vừa nghĩ, chờ Thời Thiên trở về, vô luận như thế nào đều phải đem nhẫn một lần nữa đeo lại trên tay cậu.
Hai bên tàu trao đổi một lúc, cuối cùng một tấm ván gỗ dày rộng bắc qua liên kết hai con tàu.
Dư Thặng đứng ở đầu kia cạnh Tra Tư Mạc, ở phía sau hắn, còn có Vệ Vưu cùng đám thủ hạ tay cầm súng ống khí thế tựa hổ rình mồi nhìn chằm chằm đoàn người Cổ Thần Hoán trước mặt
.
Dư Thặng run rẩy trong gió biên, thân thể chồng chất vết thương đứng trong gió lung lay như sắp đổ, anh mắt suy yếu nhìn Cổ Thần Hoán phía đối, nghẹn ngào kêu một tiếng, "Thần ca."
"Sẽ ổn thôi." Cổ Thần Hoán lớn tiếng nói, sau đó xoay người nhìn Thời Thiên bên cạnh, nhẹ giọng nói, "Thời Thiên, em hiện tại.."
Cổ Thần Hoán còn chưa có nói xong, Thời Thiên đột nhiên xoay người ôm lấy Cổ Thần Hoán, sau đó ở trên vai Cổ Thần Hoán, dùng hết toàn lực cắn một ngụm, thẳng đến khi cậu cảm giác được đã chảy máu mới thôi.
Cổ Thần Hoán bị đau, nhưng không đẩy ra Thời Thiên ra, chỉ là thấp giọng nói, "Quả nhiên em vẫn là giận tôi sao?"
Thời Thiên buông Cổ Thần Hoán ra, lộ ra một nụ cười mê người, "Anh lấy tôi đi đổi dư Thặng, cho nên anh thiếu tôi, tôi cắn anh một ngụm, liền tính anh đã trả hết nợ, từ giờ khắc này trở đi, anh và tôi, không ai nợ ai..."
Từ đây đối với anh, không yêu, không hận, cũng không cầu...
Tầm mắt Cổ Thần Hoán chợt tối lại, Thời Thiên cười xoay người, không hề có chút do dự bước đi, , hai chân thon dài sải bước hữu lực
không nhanh không chậm về phía trước, mà theo Thời Thiên đi lại, Dư Thặng cũng từ một chỗ khác của boong tàu hướng bên này đi tới.
Khi hai người đối diện, Dư Thặng đè nặng thanh âm nói, "Đừng bao giờ trở lại nữa."
Khóe môi Thời Thiên cong lên, cười lạnh, "Ngươi yên tâm, đây tuyệt đối là lần cuối cùng tôi cùng cậu nói chuyện."
Cuối cùng, hai người lướt qua đối phương.
Nhìn bóng dáng Thời Thiên dần xa, Cổ Thần Hoán đột nhiên tâm hoảng ý loạn, hắn đột nhiên xúc động muốn vươn tay ra đem Thời Thiên túm trở về.
Đột nhiên, có chút, hối hận.
Cổ Thần Hoán không ngừng an ủi chính mình, nhẫn nại một chút, nhẫn nại một chút, không đến nửa giờ nữa là hắn có thể đem Thời Thiên cứu trở về.
Dư Thặng vừa lên boong tàu, thân thể liền nghiêng nghiêng thiếu chút nữa ngã xuống, Cổ Thần Hoán lại phải một phen đỡ lại, nhìn thân thể chồng chất vết thương của nam nhân, trong mắt khó nén thương tiếc, quay đầu mệnh lệnh thủ hạ đem đỡ Dư Thặng vào trị liệu.
Ánh mắt Cổ Thần Hoán gắt gao khóa lại thân ảnh Thời Thiên bên kia tàu. Thời Thiên có thể cảm giác được Cổ Thần Hoán đang nhìn mình, nhưng cậu không quay đầu lại, cậu không muốn nhìn đến cái gọi là lo lắng của Cổ Thần Hoán đối với mình, cậu đã thật sự đã mệt rồi.
Thời Thiên bị người của Tra Tư Mạc mang vào trong khoang thuyền, Tra Tư Mạc nói cho Cổ Thần Hoán, nếu hắn dám lệnh thuyền đuổi theo, hắn ta sẽ lập tức giết Thời Thiên.
Cổ Thần Hoán làm bộ đáp ứng, cuối cùng hai chiếc tàu đồng thời quay đầu, lái đi theo hướng ngược nhau .
Bởi vì ở trên biển, mặc dù trốn cũng không có đường để đi, cho nên Tra Tư Mạc cũng không có trói chặt Thời Thiên, nghĩ đến sau này Thời Thiên có thể sẽ trở thành người của Nghiêm Ngũ, Tra Tư Mạc cũng không dám làm gì cậu, chỉ dặn dò 2 thủ hạ theo sát từng hành động của cậu trên tàu.
Thời Thiên trong miệng khẽ hát, trên mặt mang theo mỉm cười, tay vuốt ve vách khoang tàu, chậm rãi hướng tới đáy cabin mà đi, phía sau hai người thủ hạ liếc nhau, đối với trạng thái của cậu cũng chỉ là nhún vai lắc đầu, cuối cùng không nói một lời mà theo sát.
Khoang đáy con tàu chứa không ít mảnh vỡ , nhìn Thời Thiên lật tới lật lui đống tạp vật , một tên bảo tiêu mới vừa nhịn không được mở miệng định hỏi, thì di động đột nhiên vang lên, là Tra Tư Mạc gọi tới, lệnh hắn lập tức đem Thời Thiên đến chỗ hắn và Vệ Vưu.
Bảo tiêu treo điện thoại, lạnh lùng nói, "Này! Đừng chơi nữa, Mạc ca tìm mày, nhanh đi với bọn tao."
"Tìm được rồi!" Thời Thiên cười lớn, "Thật không dễ dàng ."
Vừa nói xong, cậu đột nhiên xốc lên một khối nhựa màu đen.
Khi nhìn thấy hai hộp nhựa đen kia, hai tên thủ hạ của Tra Tư Mạc lập tức sợ ngây người, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Thời Thiên từ từ móc ra trong túi một cái bật lửa, đột nhiên, nỗi sợ hãi trên khuôn mặt được phóng đại vô hạn. Năm giác quan bị bóp méo bởi sự hoảng loạn tột độ!
Thời Thiên cười bật bật lửa, hai tên thủ hạ liền như phát điên một bên bỏ chạy, một bên hô to, "Có bom! Cabin có bom!"
Thời Thiên không châm nổ ngay lập tức, mà ngồi giữa một đống mảnh vụn nở nụ cười.
Cười cười, nước mắt liền lại chảy xuống dưới.
---------------
Trong tay Cổ Thần Hoán vẫn luôn khẩn trương nắm chặt chiếc nhẫn, lúc này hắn đã không nhìn thấy bóng dáng tàu của Tra Tư Mạc. Hắn không ngừng giơ tay nhìn đồng hồ, cuối cùng cảm giác thời gian không sai biệt lắm, lập tức mệnh lệnh thủ hạ, "Báo cho người trong tàu ngầm bắt đầu hành động, lập tức buông ca nô, rồi phái người..."
Cổ Thần Hoán còn chưa dứt lời, từ mặt biển phía xa, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ manh đinh tai nhức óc, hắn nhìn một đoàn khói đen nơi xa, cả người liền cứng ngắc, chiếc nhẫn vốn vẫn nắm trong lòng bàn tay lại trượt xuống sàn tàu, phát ra tiếng leng keng.
Theo hướng tàu của Tra Tư Mạc, dâng lên từng đợt khói đặc, mặc dù có mưa nhỏ, nhưng làn khói đặc như cũ cuồn cuộn bay lên không trung.
Cổ Thần Hoán nhìn một đoàn khói đen nơi xa, cả người liền cứng ngắc, chiếc nhẫn vốn vẫn nắm trong lòng bàn tay lại trượt xuống sàn tàu, phát ra tiếng leng keng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro