Kết thúc: Lận Dung - Minh Huy Phiên Ngoại 4 (Chương 90)

Minh Huy đã quên khi đó Lận Dung đi qua hắn, bế đứa trẻ lên như thế nào, hắn chỉ nhớ rõ, khi đó hắn đối với cô nương xa lạ này không phải không có áy náy, nói: "Ta thực xin lỗi ta phải đưa ra một lựa chọn,  ta sẽ nghĩ cách kéo dài sinh mệnh đứa bé kia, cũng sẽ nghĩ cách chuyển..."

Dưới ánh mắt lạnh lùng của nàng, dần dần hắn không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Sau đó, hắn nói muốn trị thương cho nàng, tình huống của nàng thoạt nhìn thật sự không tốt, cũng có hỏi tên nàng, hắn có phải đã quên cái gì hay không, nhưng nàng một chữ cũng không trả lời, chỉ là bế đứa con lên, mang theo chim sẻ kia, nàng cả người nhiễm máu thân ảnh áo lục biến mất trong bóng đêm.

Trôi qua vài ngày, sau khi trấn an xong tiểu Thẩm Trí tràn đầy tinh lực, mọi lúc đều có thể khóc lên, thời điểm mặt trời ngả về phía tây, tại một chỗ bên bờ sông, hắn mới tìm được thân ảnh kia ngồi dưới tàng cây.

Vừa lúc nụ hải đường nở, gió đem hoa đến bên người nàng, lại không đưa tới nàng một cái ngoái đầu nhìn lại.

Trên người nàng vẫn mặc bộ quần áo bị máu thấm đẫm kia, đứa bé cùng chim sẻ đều không thấy bóng dáng. Mặt trời lặn, ánh chiều tà dừng trên người nàng, hiện lên mơ hồ đường cong sườn mặt nàng, nếu không phải bới vì thân thể nàng đã sớm lạnh, dáng vẻ nàng nhắm mặt lại, tựa như chỉ là ngủ mà thôi.

Nàng ra đi quá mức bình thản, giống như không tạo ra một chút sóng gió nào.

Cho nên nhiều năm như vậy, mỗi khi Minh Huy nhắm mắt lại, trong đầu thời thời khắc khắc đều sẽ hiện ra là hình ảnh Tần Phiếm Phiếm chết một cách quyết tuyệt kinh động lòng người, ngược lại là nàng vô thanh vô tức, giống như một phiến lá rụng, khi rơi xuống trong biển ký ức của hắn, không gây ra một chút gợn sóng.

Chính là khi hết thảy thổi quét mà đến, đó lại là sóng to gió lớn làm người khó có thể chịu được.

Minh Huy đột nhiên cười thành tiếng, "Ta không nghĩ nàng sẽ dùng phương pháp như vậy duy trì sinh mệnh đứa bé kia, ta cũng không nghĩ tới, nàng chết trong cô đơn như vậy..."

Nguyền rủa trên người Lận Đường là đích thân Lận Dung hạ, khó có thể tưởng tượng, nàng đã từng bị lời nguyền này quấy nhiễu cả một đợi, lại sẽ gieo nguyền rủa cho đứa con của chính mình, "Vĩnh sinh đều sẽ không bị người tới gần." Ít nhất nguyền rủa này có thể bảo đảm đứa bé còn nhỏ tuổi kia sống sót.

Cười cười, Minh Huy bỗng nhiên lại ho khan, âm thanh ho khan tê tâm phế liệt giống như muốn đem linh hồn của hắn rút ra, khóe miệng hắn tràn ra vết máu, hắn lại không thèm để ý.

Năm đó cũng ở trong sơn động này, khi hắn muốn cởi bỏ nguyền rủa trên người Lận Dung, hắn còn từng vỗ về khuôn mặt nàng, nhẹ giọng an ủi, "Mặc kệ có đoạn ký ức này hay không, Dung Dung, nàng tin tưởng ta, ta đều sẽ yêu nàng một lần nữa."

Nhưng sự thật là, hắn thất ước.

"Bạch Trà rõ ràng cũng đã quên Lận Đường, nhưng con bé lại yêu nó một lần nữa, lấy tốc độ nhanh như vậy, con bé liền yêu Lận Đường..." Tay Minh Huy nắm tượng gỗ càng ngày càng dùng sức, tay bị chính mình nắm chặt làm chảy ra máu tươi hắn cũng giống như không phát hiện được, trên mặt hắn rốt cuộc không còn ý cười dối trá, chỉ còn lại sự sợ hãi vô thố, "Vì sao ta không thể... Ta hẳn là nhớ ra nàng... Ta hẳn là... Nhớ ra..."

Hắn cuộn tròn thân thể giống như đứa trẻ bất lực, không ngừng ép hỏi chính mình trong cảm xúc điên cuồng, nhưng chú định không tìm thấy đáp án.

Tay cầm kiếm của Bạch Phi dần dần mất đi sức lực, hắn cuối cùng vẫn thu kiếm, nhìn nam nhân đang rơi vào điên cuồng, rốt cuộc hắn cũng có thể bi ai khẳng định rằng, nam nhân đã từng hưởng hết vô số phong cảnh này, cho dù không có liều độc dược kia, hắn cũng sẽ ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro