MẮC KẸT TRONG CHIẾN TRANH (3)
Chương 52
Edit by Bếp Tô Lam
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Suy nghĩ một chút, Tô Hàn liền học theo hàng xóm, trước cửa nhà cũng dựng một tấm biển "Bên trong có nguồn bức xạ, vui lòng tránh xa."
Sau đó cô khóa kỹ cửa sổ, đi dạo xung quanh một vòng.
Điều làm người ta kinh ngạc là các khu vực cây xanh luống hoa đều đã bị sử dụng, trồng không ít cây bồ công anh và cây phỉ*.
*Hazelnut hay còn gọi là hạt phỉ, có tên thực vật là Corylus avellana. Hazelnut thường được trồng nhiều nhất ở các quốc gia như Thổ Nhĩ Kì, Hy Lạp, Italia, Georgia, phía nam Tây Ban Nha, Anh và 2 bang Washington và Oregon của Hoa Kỳ. Trong đó, Thổ Nhĩ Kì là nước cung cấp lượng hạt phỉ lớn nhất trên thế giới, chiếm khoảng 75% sản lượng toàn cầu.
Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Bếp Tô Lam và w.a.t.t.pad chodateam
Bồ công anh tương đương với rau dại sau khi bỏ rễ và rửa sạch, quả phỉ là loại hạt, không chỉ có giá trị dinh dưỡng cao mà còn rất giàu calo.
Tô Hàn mặt không cảm xúc đứng ở trước bồn hoa hồi lâu, cuối cùng cô thở dài, bất đắc dĩ rời đi—— Tiếp tục tìm kiếm thức ăn thì balo thực sự sẽ không chứa nổi! Ít nhất phải tiêu thụ trước một ít và để dành nhiều chỗ hơn.
Sau khi tuần tra xung quanh, chắc chắn rằng nơi ở hoàn toàn an toàn, Tô Hàn mới trở về phòng.
Ngồi trên mặt đất, cô dùng 1 xà phòng để khôi phục lại độ sạch sẽ, sau đó cẩn thận cân nhắc xem nên ăn gì trước để dọn trống chỗ càng sớm càng tốt.
Đúng lúc này, Du Bảo Văn trở lại, cũng vui vẻ reo mừng lớn tiếng thông báo: "Tôi đào được mấy củ khoai tây nè! Buổi tối có thể ăn chung với nhau đó."
Tô Hàn: "..."
Em gái à, sao em có thể làm như vậy được chứ?
Cô không thể nói thẳng là "Không cần đâu, lương thực mang theo người quá nhiều rồi.", cuối cùng chỉ có thể mỉm cười, dối lòng bày tỏ: "Thật tuyệt, bữa tối không cần phải lo nữa."
Du Bảo Văn nghiêm túc cam kết: "Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng tìm nhiều thức ăn một chút, đủ để cho hai ta có thể thuận lợi vượt qua cửa ải."
Lại có người muốn nuôi cô... Tâm tình Tô Hàn phiền muộn không nói nên lời. Nhưng tuyệt đối không thể nói ra trên người mang theo vật tư số lượng lớn, có một thành ngữ là "Hoài bích kỳ tội"*, còn một cách nói là "thù phú quý."
*Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (匹夫无罪怀璧其罪): người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội.
Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Bếp Tô Lam và w.a.t.t.pad chodateam
Vì vậy cô chỉ có thể phẫn nộ diễn kịch, vui sướng bảo: "Để tôi nhóm lửa."
"Để tôi giúp." Du Bảo Văn hỗ trợ chất củi.
Tô Hàn thì dùng bật lửa đốt, củi rất nhanh bốc cháy.
Khoai tây là một loại thực phẩm rất tiện lợi, chỉ cần nướng sơ qua, rắc muối lên là khoai sẽ trở nên rất ngon.
Sau khi Tô Hàn nướng chín, cô chia khoai tây một nửa cho Du Bảo Văn.
"Tấm biển trước cửa là chuyện gì vậy?" Du Bảo Văn chờ khoai tây nguội một chút thì hỏi: "Lúc tôi nhìn thấy làm tôi không dám đi vào."
"Trong lòng có lo lắng đúng không?" Tô Hàn cười híp mắt nói: "Tôi muốn chính là hiệu quả này. Treo tấm biển ở cửa, những người khác nhìn thấy sẽ tự động né, như vậy thì chúng ta sẽ rất an toàn."
Du Bảo Văn hết sức khâm phục, cách né nguy hiểm quá thần kỳ!
"Sau khi rời khỏi đây có gặp nguy hiểm không?" Tô Hàn hỏi.
Du Bảo Văn lạnh nhạt nói: "Tôi đã gặp một số nhóm người tham gia đuổi giết cướp của, nhưng mà tôi đã tránh được. Khi quay lại tôi cố ý đi đường vòng xa hơn, hẳn không bị theo đuôi."
"Tìm được chỗ ở dự phòng an toàn chưa?" Tô Hàn tiếp tục truy hỏi.
Du Bảo Văn lắc đầu, tâm trạng vô cùng nặng nề: "Khắp nơi đầy người chạy trốn, lục soát. Cho dù bây giờ tìm thấy một nơi an toàn dự phòng, đến lúc cần thì nó có thể đã trở nên không an toàn rồi, cho nên tôi quay trở về."
Tô Hàn an ủi: "Vậy thì tuỳ cơ ứng biến thôi!"
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, màn đêm rất nhanh buông xuống.
Trong bóng tối, nếu có ánh lửa sẽ quá nổi bật, Tô Hàn bình tĩnh dập lửa, khóa cửa và cửa sổ, tựa vào tường nghỉ ngơi.
Du Bảo Văn thì tuỳ tiện tìm một chỗ xó xỉnh nhắm mắt dưỡng thần.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm, hai người chia nhau ăn số khoai tây còn dư lại, Du Bảo Văn định tiếp tục ra ngoài tìm thức ăn.
Tô Hàn không yên tâm nên liền đi theo cùng.
Một đường thuận lợi. Tuy nhiên khi hai người đến mục tiêu, vừa muốn đào khoai tây lên thì một lão già chạy như bay tới, vô cùng đau lòng hét: "Đây là khoai tây tôi trồng! Mấy người sao có thể ngang nhiên lấy đi!"
Ông gấp đến độ giậm chân, vẻ mặt đau lòng tuyệt đối không giả. Nhưng mà ông lại không dám la lớn, lo lắng sợ thu hút sự chú ý của người khác, vì vậy chỉ có thể đè giọng gào thét.
Du Bảo Văn: "..."
Tô Hàn: "..."
Thẳng thắn mà nói, khoai tây trồng ở bồn hoa ven đường, là của ai ai mà biết được. Ngoài ra đây là trò chơi sinh tồn, vì sinh tồn, có lúc sẽ khó tránh mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng bước ra lại là một người già, Tô Hàn cực kỳ có cảm giác tội lỗi. Hơn nữa cô thật sự không thiếu ăn thiếu uống, nhưng lấy đồ ăn lương thực mà người ta dựa vào nó để sống sót, thì cảm giác tội lỗi ấy còn mãnh liệt hơn.
"Chúng tôi không biết là có chủ... Ông có muốn cái gì không? Trao đổi đi." Tô Hàn kiên nhẫn giải thích.
Ông già vẫn rất tức giận: "Trao đổi? Các người có cái gì mà trao đổi?" Trộm khoai tây nhà ông, rõ ràng là hai con quỷ nghèo!
"Cái gì cũng được, ít nhất có thể bù lại phần nào tổn thất ạ." Du Bảo Văn giúp khuyên nhủ. Cô bé cho đây là điểm tài nguyên của hệ thống, ai nào biết là của NPC trồng đâu, giờ phút này tâm tình vô cùng hỗn độn.
Ông lão lẩm bẩm một hồi, cuối cùng miễn cưỡng hỏi: "Thức ăn, nước uống, nhiên liệu, bật lửa, đồ dùng hàng ngày, các cô có cái gì?"
Tô Hàn vừa định móc balo lấy xà phòng, thì thấy Du Bảo Văn cầm lấy một nắm bật lửa đưa qua: "Cái này đủ không ạ?"
Ông lão há to miệng, hai mắt gần như trợn rớt con mắt ra ngoài.
"Không đủ sao ạ?" Du Bảo Văn hỏi, ý là không đủ thì có thể thêm.
Cơ mà ông lão có vẻ sợ người ta cho rằng mình tham lam không biết đủ nên vội gật đầu, liên tục nói: "Đủ đủ, mấy cô muốn ăn có thể đào thêm."
Ông hớn hở vui vẻ nhận lấy bảy tám bật lửa, tốc độ rời đi còn nhanh hơn lúc ông tới. Hành động nhạy bén nhanh nhẹn, nào giống người lớn tuổi.
Du Bảo Văn mặt đầy mờ mịt: "Tại sao một chiếc bật lửa lại quý giá hơn thức ăn? Ông ấy sẽ không nghĩ nó được nạm kim cương đó chứ?"
Sau khi trải qua phó bản trên đảo hoang, Tô Hàn lại như nhận ra điều gì đó: "Dù có nhiều thức ăn đi nữa thì cũng phải nấu chín mới ăn được. Đánh lửa nghe có vẻ dễ dàng, nhưng thực hành không dễ chút nào. Bọn họ cũng không thể giữ mồi lửa hay cứ đốt củi, dù sao cũng như thế sẽ ngốn rất nhiều nhiên liệu. Nên bật lửa có giá trị như vậy cũng dễ hiểu."
"Bật lửa quý quá sao?" Đầu óc của Du Bảo Văn tiếp tục rối bời, cô bé luôn cảm thấy thiên phú của mình rất vô dụng, vạn lần không ngờ rằng nó sẽ trở nên rất lợi hại trong một số hoàn cảnh cụ thể.
Cô bé vừa muốn nói rằng trong kho hàng mang theo khoảng chừng trăm chiếc bật lửa, không còn chỗ nào để dùng, cô bé mấp máy miệng xong lại nuốt lời ngược trở lại. Vẫn là không nên nói ra, trên mang người theo số tiền lớn rất dễ bị người nhớ thương. Tuy cô bé nói tin tưởng nhân phẩm của Tô Hàn, nhưng mà không cần phải đi thăm dò, khảo nghiệm người ta.
Ngược lại Tô Hàn nhớ đến một chuyện khác: "Khó tránh rương tiếp tế màu trắng kia có hai bật lửa. Có lẽ trong phó bản này bật lửa rất quan trọng, tài nguyên khan hiếm."
"Vậy thì tốt." Du Bảo Văn gắng để giọng mình thoải mái: "Qua cái phó bản này hẳn rất dễ."
"Ừm, đào khoai tây đi, dù sao chủ nhân cũng cho phép chúng ta lấy rồi." Tô Hàn chuyển đề tài.
Nhìn bộ dạng của ông lão, có vẻ như ông ta đã chiếm được món hời rất lớn, vì vậy hai người không được khách khí nữa, cùng nhau làm việc chăm chỉ, đào một số khoai tây để mang đi.
Trên đường trở về, bất thình lình âm thanh hệ thống vang lên "Trò chơi ngày thứ hai, số lượng rương tiếp tế hiện tại là 42/50."
Vừa dứt lời, balo của Tô Hàn chợt trùng xuống.
Tô Hàn mím môi, đánh giá cân nặng tăng lên, tựa hồ là hai bữa ăn bánh mì đen với bánh chocolate. Đồ quá nhiều không kịp ăn thì phải làm gì bây giờ?
Mà Du Bảo Văn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nên cũng không phát hiện vẻ mặt đồng đội mình không đúng.
Trở về chỗ ở tạm, cất khoai tây ổn thoả, Du Bảo Văn hít sâu, giọng cực kỳ nghiêm túc: "Mặc dù vấn đề thức ăn đã tạm thời đã được giải quyết, nhưng nước uống vẫn rất phiền phức. Rương tiếp tế vô cùng khó tìm, dựa vào nước suối để sinh tồn không thực tế."
"Em có ý kiến gì?" Tô Hàn hỏi ngược lại.
Du Bảo Văn gằn từng chữ: "Đào một giếng cạn, mình đào lấy nước uống."
Không đợi cô mở miệng, cô bé đã chủ động giải thích: "Theo tôi biết được có một loại giếng cạn đơn giản, vô cùng thích hợp với tình hình hiện giờ. Trong sân sau không phải mọc cỏ dại tùm lum sao? Tôi hoài nghi có mạch nước ngầm bên dưới."
"Nếu có giàn khoan thì khoan xuống đất khoảng 6-7 mét, may thì không gặp nham thạch thì gặp các tầng mạch nước ngầm*. Giờ không có dụng cụ điện, chỉ có thể đào theo cách thủ công. Hai ta cùng nhau thực hiện sẽ mất khoảng một ngày có thể đào ra được."
*Nước ngầm tiếp xúc trực tiếp hoàn toàn với đất, nham thạch. Nước ngầm có thể là các màng mỏng bao phủ các phần tử nhỏ bé giữa các hạt đất, nham thạch. Là chất lỏng được chứa đầy trong các ống mao dẫn nhỏ bé giữa các hạt đất, đá. Thậm chí nó có thể tạo ra khối nước ngầm rất dày trong các tầng đất đá, nham thạch. Thời gian tiếp xúc của nước ngầm, nước giếng khoan với đất, nham thạch là một khoảng thời gian dài nên đã tạo điều kiện cho các chất trong đất và nham thạch tan trong nước ngầm, nguồn nước giếng khoan. Chính vì vậy mà thành phần hóa học của nước ngầm chủ yếu phụ thuộc vào thành phần hóa học của các tầng đất, nham thạch chứa nó
"Tôi đọc sách có đề cập tới, nghe nói rằng trong thời kỳ Chiến tranh Thế giới, nhiều người ở các thành phố bị chiến tranh tàn phá ở Châu Âu đã đào những giếng cạn tương tự để sống sót qua chiến tranh."
Tô Hàn trầm tư một lúc nói: "Lỡ như xui gặp phải tầng nham thạch thì sao? Lỡ như em nhìn nhầm, không có mạch nước ngầm thì sao? Nếu có người đến cửa điều tra thì không thể không rút lui, đến lúc đó giếng cạn không thể mang theo được sẽ rất lãng phí."
Du Bảo Văn không nhịn được phản bác: "Chẳng lẽ bởi vì có khả năng thất bại nên ngay từ đầu từ chối thử nghiệm? Lỡ như không ai tìm đến, có đồ ăn thức uống, nói không chừng có thể nhàn nhã vượt qua phó bản thứ năm. Tương lai ra sao không ai biết được, điều duy nhất có thể làm chính là cố gắng hết sức. Cứ lo lắng tương lai xảy ra chuyện không tốt mà sống nơm nớp lo sợ thì cũng quá thảm rồi."
"Em nói không sai." Đột nhiên Tô Hàn cười: "Cho nên quan điểm của em giống tôi. Tôi chỉ muốn nói là có thể thử, nhưng lỡ như ý tưởng không thành công thì phải từ bỏ đúng lúc. Nhiều nhất thử đào hai giếng cạn, không được thì tìm biện pháp khác."
"Tôi chỉ định làm có một cái..." Du Bảo Văn lầu bầu một câu.
Tô Hàn bật cười, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi cảm thán, người này biết thật nhiều thường thức sinh tồn, hơn nữa còn có thể nhìn ra nơi có tầng nước ngầm, mà sao lại không biết nước trong mạch nước là bẩn và cần khử trùng bằng thuốc tẩy? Kiến thức rất không toàn diện nha!
"Chuẩn bị dụng cụ đào thôi!" Du Bảo Văn hào hứng tuyên bố.
Tô Hàn tới hỗ trợ.
Chỉ là vận may của hai người chẳng ra sao, đào xuống một mét đã gặp phải tầng đất nham thạch, vì vậy không đào được nữa.
Du Bảo Văn: "..."
Mặt mày cô bé đầy mất mát, tựa hồ tiếc nuối ý tưởng kinh thiên động địa của mình bị chết yểu.
Tô Hàn nghĩ, thực ra may mắn của hai người cũng tàm tạm, nếu đào được năm mét mà gặp phải tầng đất đá, thì đến lúc đó không phải là làm phí công vô ích sao?
Hắng giọng một cái, cô nhắc nhở: "Còn nhớ người gánh nước vô tình gặp trên đường không? Trong thành phố nhất định có hồ hoặc sông, tìm được thì có thể trực tiếp lấy nước."
Nhưng kể là hồ hay sông, lấy nước xong cần phải khử trùng rồi mới uống được.
"Ừ." Du Bảo Văn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
-----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ông lão: Mẹ nó! Bật lửa nhiều như vậy thì muốn thứ gì mà không đổi được chứ? Sao phải đi ăn trộm? Người có tiền thật khó hiểu
**
Sau khi kiểm tra thông tin, các thành phố bị mắc kẹt trong chiến tranh, bật lửa và thuốc tẩy đều là những tài nguyên rất quan trọng và rất khan hiếm. Nếu tích trữ trước số lượng nhiều, có thể dựa vào trao đổi mà sống tốt. Tất nhiên dưới tiền đề không bị cướp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro