C79 - Thị trấn virus (1): Cô nói gì cũng đúng

THỊ TRẤN VIRUS (1)

Chương 79 – Cô nói gì cũng đúng

Edit by Bếp Tô Lam

______________________________

Mặc kệ diễn đàn lên bài thảo luận sôi nổi như thế nào thì các người chơi đều không thể phủ nhận một sự thật, từ lúc bắt đầu trò chơi sinh tồn đến giờ phó bản thứ bảy có độ khó cao nhất.

Vì vậy có người không nhịn được lo lắng: "Phó bản thứ bảy này đặc biệt à? Hay là bên phía nhà phát hành đang ám chỉ sau này độ khó sẽ liên tục tăng lên?"

Chẳng ai biết câu trả lời.

Không ít người cảm thán: "Kệ nó đặc biệt hay tăng độ khó, những người bảy lần nhắm mắt phang bừa mà không trúng lấy một lần đã quỳ bịch xuống rồi."

"Không thể không thừa nhận, là tôi thua rồi."

"Tui chỉ muốn biết phó bản tiếp theo sẽ xuất hiện bối cảnh gì? Có thể cho tui lụi đúng một lần không?"

Mọi người bàn tàn sôi nổi, cái gì cũng nghĩ đến, nhưng mà trong lòng không nắm chắc, chỉ có thể hăng hái tham gia với tâm trạng mù mịt.

Tô Hàn xem lại số liệu một lần, chống cằm suy tư: "Còn hơn 660.000 người..."

Một ngày trôi qua.

Sáng ngày thứ tám, Tô Hàn vào khoang trò chơi sớm, kiên nhẫn chờ đợi màn mới bắt đầu.

**

Đăng nhập trò chơi, âm thanh máy móc vang lên: "Chào mừng bạn đến với 'Trò chơi sinh tồn vô hạn'. Người chơi hiện có 150 điểm."

"Vòng này là phó bản thứ tám, thương thành buôn bán bình thường. Người chơi có muốn vào thương thành của trò chơi để mua sắm không?"

Tô Hàn lập tức chọn "Đồng ý". Một giây sau bảng điều khiển thương thành hiện lên, cô cẩn thạn nhìn một chút nhưng lại thất vọng phát hiện, sản phẩm giới hạn là "Súng K54*" và "Đạn thông dụng".

*TT-33 (viết tắt của "Tokarev-Tula năm 1933", Tiếng Nga: 7,62-мм самозарядный пистолет Токарева образца 1933 года) là một loại súng ngắn bán tự động do Liên bang Xô-viết thiết kế và chế tạo. Trung Quốc chép lại TT-33 và gọi là "Type 54". Cách gọi K-54 ở Việt Nam xuất phát từ "kiểu năm 1954" này. Loại súng này được sản xuất hết sức rộng rãi.

Cô đã có D.Eagle rồi, không cần phải mua thêm súng ống. Mà giá đạn thông dụng hơi cao, đắt hơn đạn thông thường, không cần phải trữ thêm.

Nghĩ ngợi thêm một chút, Tô Hàn mua 20 viên đạn, trữ đủ số lượng 50 viên, số điểm còn lại thì dồn mua hết thuốc men.

Sau khi mua xong, Tô Hàn đóng bản điều khiển.

Hệ thống hỏi: "Công việc chuẩn bị đã hoàn tất, người chơi có muốn tiến vào trò chơi không?"

Tô Hàn không do dự chọn "Có". Ánh sáng lóe lên, cô biến mất không thấy đâu.

**

Gió thổi hiu hiu, thời tiết cực kỳ mát mẻ, nhiệt độ thích hợp. Xa xa là bãi cỏ xanh mướt, người qua lại tấp nập, khung cảnh thanh bình yên tĩnh hiếm thấy.

Tô Hàn đứng quan sát cảnh vật xung quanh, vừa nghe hệ thống giới thiệu: "Vòng này là trò chơi sinh tồn dưới bối cảnh virus. Người chơi hãy cố gắng hết sức để sống sót."

"Lưu ý 1: Sống sót qua ngày thứ 10, người chơi đạt điều kiện qua ải, có thể yêu cầu hệ thống rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào."

"Lưu ý 2: Thể lực bằng 0, nhân vật tử vong và người chơi bị loại khỏi trò chơi, mất tư cách thi đấu."

"Lưu ý 3: Số ngày sống sót càng nhiều, người chơi sẽ nhận được càng nhiều phần thưởng cho việc thông quan."

"Lưu ý 4: Nếu người chơi hoàn thành khiêu chiến cực hạn—— Sống sót trong phó bản này 15 ngày, bạn sẽ nhận được phần thưởng Extra. Sau 15 ngày, những người chơi sống sót trong phó bản này sẽ tự động dịch chuyển rời đi."

"Lưu ý 5: Thị trấn nhỏ H11 (máy chủ nơi người chơi ở) có 100 người chơi và 1900 NPC dân cư trú."

"Lưu ý 6: Từ 9 giờ sáng hôm nay, trò chơi sẽ chính thức bắt đầu."

"Lưu ý 7: Cảnh cáo, trước 9 giờ sáng người chơi phải nhanh chóng đến 'Quảng trường Hạnh Phúc' để tham gia buổi tuyên truyền nâng cao kiến thức về sức khỏe. Bất cứ ai vi phạm quy định này sẽ bị loại trực tiếp."

Phông chữ lưu ý 7 viết bằng màu đỏ và được phóng to, cực kỳ bắt mắt dễ thấy.

Tô Hàn giật mình, đây là lần đầu tiên hệ thống cưỡng ép yêu cầu người chơi đi làm một sự kiện nào đó.

"Quảng trường Hạnh Phúc sao?" Cô lẩm bẩm, xong liền kéo một người qua đường hỏi thăm, sau đó vội vàng chạy đến.

Ba phút sau, cô đến mục tiêu.

Giữa quảng trường có một băng rôn vô cùng nổi bật, trên đó viết "Chào mừng đến với Bài giảng nâng cao kiến ​​thức vệ sinh". Bên cạnh còn có 100 cái ghế, mỗi hàng 10 cái, tổng cộng 10 hàng.

Tô Hàn nhìn xung quanh, phát hiện một người cũng không có. Vì vậy cô liền ngồi xuống cái ghế cuối cùng của hàng xa nhất, kiên nhẫn chờ đợi buổi tọa đàm bắt đầu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cứ cảm thấy có gì đó không bình thường, khiến người ta bất an. Vì vậy cô không nhịn được đứng lên, âm thầm làm một vài chuyện để phòng ngừa vạn nhất.

Rất nhanh mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa. Cô về lại chỗ ngồi, vẻ mặt điềm tĩnh.

Thời gian dần trôi, người chơi chạy đến quảng trường càng lúc càng nhiều. Trong lòng ai nấy đều nghi hoặc nhưng vẫn phải tìm chỗ ngồi xuống, lặng lẽ theo dõi diễn biến.

Khi chỗ ngồi đã đầy khoảng một nửa, có người kéo chiếc ghế bên cạnh Tô Hàn ra, không khách sáo ngồi xuống.

"Đi đâu vậy? Sao tới trễ thế?" Tô Hàn thuận miệng hỏi.

"Siêu thị, vung tay mua đồ hàng ngày." Chung Duệ nhếch khóe môi, phân tích: "Phó bản gặp nạn trên biển, các người chơi không thể nào tiếp tế trong game. Phó bản sống sót ở hoang đảo, độ sạch sẽ tạm thời mất hiệu lực. Phó bản bị kẹt trong chiến tranh, vật tư thiếu hụt, không nơi tiếp tế."

"Phó bản sa mạc, đi lại trong sa mạc cũng bị thiếu hụt vật tư, không chỗ tiếp tế. Nếu như tìm được ốc đảo thì có thể dùng vàng bạc châu báu, gia vị, muối trao đổi với người khác, nhưng tất nhiên số lượng có hạn."

"Cuối cùng là phó bản Casino Đấu trường. Khi ở trong phòng của mình ở tầng bốn, sòng bạc sẽ cung cấp đồ dùng miễn phí hàng ngày, nhưng chỉ có một phần một ngày."

"Nếu như không có kỳ ngộ, phần lớn nhu yếu phẩm hàng ngày đều luôn trongh trạng thái tiêu hao, càng dùng càng ít đi." Nói đến đây, nụ cười trên môi Chung Duệ càng đậm: "Cô đoán thử xem có bao nhiêu người sẽ dự trự xà phòng và sữa tắm khi mới vào phó bản?"

"Có bao nhiêu người thì chẳng liên quan đến tôi." Tô Hàn thờ ơ: "Dù sao cũng phải cố gắng sống, liều mạng sinh tồn, cố gắng đến khi những người khác không cố nổi nữa, thì tôi thắng."

"Vâng vâng vâng, cô biết làm xà phòng thủ công, cô nói gì cũng đúng." Chung Duệ có hơi bất lực.

Chợt Tô Hàn hỏi: "Anh sao rồi? Bazooka thu vào tay chưa?"

Sắc mặt Chung Duệ nhất thời không được tự nhiên, cơ mà rất nhanh bình thường trở lại. Anh thở dài, gương mặt cực kỳ buồn bã: "Tôi thấy thay vì đặt hy vọng vào thương thành của hệ thống, thì không bằng trông đợi nhân vật của mình bùng nổ nhân phẩm, kích hoạt 1% cơ hội."

Sau khi nghề nghiệp thứ hai lên trung cấp, kỹ năng thiên phú biến thành—— Trong phó bản, mỗi ngày có 45% xác suất nhận được 1 đầu đạn hỏa tiễn xuyên giáp heat. Có 10% xác suất nhận được 1 đạn xuyên giáp + 1 đầu đạn hỏa tiễn phá mảnh, có 1% xác suất nhận được vũ khí quý hiếm.

Chung Duệ đoán cái vũ khí quý hiếm đó chỉ có thể là Bazooka.

"Phụt." Tô Hàn không nhịn được bật cười. Mới đầu cô còn thấy cùng là nghề thứ hai mà sao của người ta lại lợi hại như vậy, còn mình lại là nghề nghiệp sinh hoạt? Bây giờ thì cô đã nhìn ra—— Lợi hại có ích gì chứ? Không dùng được cũng vô dụng.

"Đối với việc hệ thống cưỡng ép người chơi tham gia buổi tuyên truyền, cô thấy sao?" Chung Duệ miễn cưỡng thay đổi chủ đề.

Tô Hàn cũng không vạch trần, lười biếng nói: "Không phải nói bối cảnh virus sao? Tất cả người chơi tụ tập lại một chỗ, thuận lợi tiếp xúc nguồn lây nhiễm."

"Ừm, có khả năng này." Chung Duệ thản nhiên trả lời.

Đang lúc nói chuyện, thời gian đã đến 8 giờ 57, phần lớn chỗ ngồi đã được lấp đầy, chỉ còn một vài chỗ trống.

Trước mặt mọi người, một vị giáo sư trạc bốn mươi tuổi, mặc vest đen, đeo kính gọng vàng đang phân loại tài liệu, sẵn sàng phát biểu bất cứ lúc nào.

"Mau lên đi!" Một người luôn mồm thúc giục, bước đi cực nhanh.

"Gấp cái gì? Tới kịp mà." Phía sau có người đuổi theo, vẻ mặt bĩu môi không tán thành.

"Nếu không phải mày đi nhà thuốc xong đòi đi siêu thị thì chúng ta có phải vội vàng như vầy không?" Người đầu tiên có hơi giận dữ: "Mục 7 đã nói rất rõ ràng, phải đến trước chín giờ để nghe bài tuyên truyền, người vi phạm bị loại trực tiếp khỏi trò chơi!"

Cố gắng lâu như vậy, vất vả lắm đến được bước này, hắn không muốn bị loại vì lý do xàm xí kiểu này.

"Làm sao mà không đuổi kịp chứ?" Người phía sau vẫn khinh bỉ xem thường.

"Vậy mày cứ từ từ đi ha, tao chạy đi trước đó." Người đầu tiên không chịu nổi nữa, nửa phát cáu nửa uy hiếp nói.

Ai ngờ đồng đội căn bản chẳng xem trọng, xua tay: "Đi đi, tí tao tới liền."

Người đầu tiên tức giận, chạy thẳng một mạch như điên về trước. Cuối cùng, hắn thành công tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống trước chín giờ.

Một lát sau, đồng đội khoan thoai chạy đến, trong miệng lẩm bẩm: "Mày xem, chẳng phải đến kịp rồi sao?"

Cậu ta vừa định tìm chỗ ngồi xuống thì lại nghe hệ thống tuyên bố: "Đã đến chín giờ, tổng cộng có 97 người chơi thành công tham gia buổi tuyên truyền sức khỏe, 3 ngươi chơi bị loại."

Đồng đội trợn tròn mắt, vừa định thanh minh cho mình nhưng phát hiện bản thân đã hóa thành ánh sáng trắng.

Người đầu tiên: "...."

Giờ phút này hắn cảm thấy tức giận, lại có cảm giác sợ hãi. Tức giận vì đồng đội không nghe lời khuyên của mình, thực sự bị loại vì đến trễ. Mà lại sợ hãi vì nếu hắn nghĩa khí, ở lại cùng bạn đi từ từ thì lúc này đã bị loại theo rồi. Đó cũng quá oan uổng!

Bên cạnh, tiếng bàn tán xôn xao vang lên: "Thế mà có tên ngu bị loại vì đến trễ thật..."

"Càng làm người ta bất ngờ hơn là không chỉ có một đứa ngu."

"Mẹ kiếp, loại đầu óc này sao có thể sống được đến giờ vậy? Hệ thống đã bảo đến trước chín giờ, bộ không thể đến trước năm, mười phút à, nhất định phải chơi trò sinh tồn rượt đuổi? Ông xem, một tên chơi ngu, tự hại chính mình luôn!"

"Tôi thì tò mò có chuyện gì quan trọng phải làm cho bằng được hơn việc bị loại khỏi game?"

"Người bình thường như tôi không hiểu."

Lúc này vị giáo sư hơn bốn mươi tuổi đi lên đài, hắng giọng một cái: "Chào mừng mọi người đến với buổi tuyên truyền kiến thức về sức khỏe. Tôi họ Trần, mọi người gọi tôi là giáo sư Trần là được."

"Hôm nay chúng ta sẽ nói về việc phòng ngừa và kiểm soát các bệnh truyền nhiễm."

"Cái gọi là bệnh truyền nhiễm..."

Tô Hàn đầu óc lơ đễnh, căn bẳn không có tâm trạng nghe giảng. Cô ngồi ở trên ghế, nhưng ánh mắt thì không ngừng dò xét xung quanh, tìm kiếm phần tử khả nghi. Nhưng quanh đi quẩn lại chẳng có gì, trống trải cực kỳ, chẳng có chỗ nào là không ổn.

Ở trên đài, giáo sư Trần nói hăng say văng cả nước miếng, hùng hồn: "...Sau khi phát hiện bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm hoặc người mang mầm bệnh, phải mau chóng đưa bọn họ đến khoa truyền nhiễm của bệnh viện càng sớm càng tốt, hoặc đưa về nơi quy định. Để ngăn chặn sự lây lan thêm của mầm bệnh, bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm nên tạm thời tránh tiếp xúc với người khỏe mạnh và chủ động chấp nhận cách ly."

Bỗng nhiên, Tô Hàn cảm thấy có chuyện không đúng——

Một thị trấn nhỏ sắp bị virus tấn công.

Giáo sư Trần tình cơ tuyên truyền dạy về các bệnh truyền nhiễm.

Hệ thống quy định, tất cả người chơi phải tham gia buổi đàm thoại.

....

Liệu có phải trùng hợp quá không? Cô rơi vào trầm tư.

Khống biết qua bao lâu, giáo sư Trần tuyên bố buổi tuyên truyền kết thúc.

Ngay đúng lúc này, một quả banh lăn đến bên chân Tô Hàn.

Cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện không biết từ lúc nào có một cậu bé chừng bảy, tám tuổi đang đứng bên cạnh cô.

Tô Hàn vừa muốn nhặt quả banh lên thì đột nhiên cậu bé ho khan xé lòng, đồng thời đưa tay lên che miệng. Lúc hạ tay xuống, sắc mặt đứa bé tái nhợt, móng tay xám đen, trong lòng bàn tay cậu bé đầy máu.

Cùng lúc, âm thanh hệ thống vang lên nhắc nhở: "Trong thị trấn xuất hiện một loại virus mới, cực kỳ dễ lây lan. Nếu như một người khỏe mạnh xuất hiện mầm bệnh (Người mắc bệnh) trong phạm vi năm mét thì sẽ có khả năng bị nhiễm bệnh nhất định. Nếu một người khỏe mạnh có vết thương trên cơ thể, khả năng lây nhiễm tăng gấp đôi."

"Chú ý 1: Mầm bệnh (Người mắc bệnh) sẽ có các triệu chứng ho khan, ho ra máu, đầu ngón tay chuyển thành màu đen xám (Xin nhắc lại)."

"Chú ý 2: Hiện tại chỉ có một người mắc bệnh."

"Chú ý 3: Bởi vì là loại virus mới nên không có thuốc đặc trị để điều trị. Sau khi bị nhiễm virus, thể lực của bệnh nhân mỗi ngày -60."

Một khi bị nhiễm virus, thể lực của bệnh nhân -60 mỗi ngày! Các người chơi lập tức biến sắc, trong đầu quay cuồng câu nói này.

Đến nay người chơi bình thường chưa bao từng thông quan nhận được phần thưởng extra, tùy theo trình độ mà có lẽ cuối cấp 3 sắp lên cấp 4, hoặc là vừa mới lên cấp 4.

Nói cách khác, thể lực tối đa của bọn họ đều nằm ở khoảng 300-400. Mỗi ngày -60 điểm thể lực, có nghĩa là phải uống thuốc như điên mới có thể sống được đến ngày thứ mười, nếu không sẽ chết trong vòng bảy ngày.

Nghĩ đến đây, có người chịu không nổi vắt giò lên cổ chạy biến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro