Editor: Cheese Chanh Dây
Khi Thẩm Nam Chước đưa Lâm Chi về đến nhà cũng đã là 3 giờ đêm.
Lâm Ấu Lăng và ba Lâm đều đã nghỉ ngơi. Anh không kinh động đến người khác, trực tiếp nhờ người giúp việc đỡ Lâm Chi lên tầng.
Nhưng sáng sớm hôm sau sự việc đã bại lộ, vẫn không thể tránh né được.
"Chi Chi." Vào bữa sáng, ba Lâm vững vàng giáo dục, "Con thân là con gái, sao có thể về nhà muộn như vậy được?"
Đêm vừa rồi Lâm Chi không còn mơ thấy đám cháy, ngủ một giấc ngon lành nên tinh thần và thể lực dư thừa, rất hăng hái chuyển 'kẻ gây hoạ' sang cho Lâm Ấu Lăng: "Em gái Lăng Lăng của tôi còn động tí là cả đêm cũng không về ngủ cơ. Bây giờ vẫn đang là sinh viên, ba hẳn là nên quản cô ta đi?"
Ba Lâm ho khan một cái, vẻ mặt lúng túng: "Lăng Lăng đó là ở chung một chỗ với Thẩm Tầm, cũng đâu phải là ở bên ngoài lăn lộn với ai đâu."
"Vậy tôi ——"
Tôi còn ở chung một chỗ với ba nuôi của hắn ta đấy.
Lời đến cửa miệng rồi, Lâm Chi vẫn gắng gượng nuốt trở lại: "Lúc tôi chưa huỷ bỏ hôn ước với Thẩm Tầm cũng không dám qua đêm bên ngoài đâu."
Lâm Chi đã tỏ ra vô tội. Đã thế cô phải càng ra vẻ vô tội hơn.
Dù sao nói tới nói lui thì người xấu hổ cũng chẳng phải cô.
Ba Lâm nhất thời nghẹn lời, Lâm Ấu Lăng vội buông đôi đũa xuống, hoà giải: "Ba, chị. Hai người không cần vì con mà cãi nhau, con..."
"Tôi biết cô là tới gia nhập vào cái nhà này, không phải là tới để chia rẽ." Lâm Chi nhanh chóng cướp lời, ăn xong chiếc bánh sừng bò cuối cùng trên đĩa rồi nói, "Tối nay tôi không ăn cơm ở nhà, không cần chờ tôi."
"Ôi, đứa nhỏ này ——"
Ba Lâm còn chưa nói xong thì Lâm Chi đã nhanh chân chạy mất.
Hôm nay là thứ sáu, lịch trình của Lâm Chi không có bất cứ buổi tư vấn tâm lý nào.
Thông thường vào ngày này sẽ bị trống lịch là vì dành cho các chuyên gia tư vấn có thời gian để tự mình đi giám sát chỉ đạo một nhà tư vấn nhỏ hoặc là tiến hành hoạt động nhóm.
Nhưng hôm nay lại không giống như mọi khi.
Thành viên nòng cốt đều đã đến đông đủ.
Lâm Chi chống cằm nhìn ông chủ mới sáng sớm tinh mơ đã nghiêm túc đi tới đi lui trong phòng họp một lúc lâu rồi khẽ hỏi, "Thời gian chúng ta hẹn gặp mặt công ty đối phương là mười giờ sáng, ngài không cần phải lo lắng như vậy chứ?"
Ông chủ của phòng làm việc là giáo sư trẻ tuổi họ Hồ, bình thường rất dễ nói chuyện, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì thì cũng vô cùng có trách nhiệm, rất đúng với khái niệm "rất đàn ông" của Lâm Chi.
Mà vị "rất đàn ông" lúc này đang đi qua đi lại trong phòng, cảm thấy điểm nào cũng không thoả đáng, "Trước kia chúng ta chưa từng nhận trường hợp EAP. Cô nói xem, có thể thất bại hay không?"
Lâm Chi nghiêm túc nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Khó mà nói."
Quả thật là khó nói.
"EAP" thật ra là một khái niệm, nghĩa là "Chương trình hỗ trợ nhân viên", nhằm cải thiện hiệu quả hoạt động của công ty bằng cách cung cấp cho nhân viên một phần trong cuộc sống và hỗ trợ về tâm lý.
EAP của hầu hết các công ty trong nước vẫn đang ở giai đoạn khởi đầu. Hình thức hợp tác của các công ty không hề giống nhau, mà kế hoạch phúc lợi tinh thần này thì hạng mục phục vụ chủ yếu vẫn cứ là hỗ trợ về phương diện tâm lý. Vì vậy vẫn xuất hiện một hình thức kinh điển của việc nội ngoại kết hợp: công ty thiết lập từng giai đoạn và phương án, công ty thuê chuyên gia tư vấn từ bên ngoài.
Có điều là...
Nơi phòng làm việc của Lâm Chi không chỉ đơn thuần là công ty tư vấn EAP.
Các chuyên gia tư vấn rất có niềm tin về thực lực tổng hợp của họ nếu phải tranh đua, nhưng khi nói đến việc xây dựng nhóm nhỏ và tẩy não công ty thì Lâm Chi tổng thể vẫn cảm thấy bọn họ có sự khác biệt nhất định nào đó. Vậy nên cô không biết vì sao mà công ty đối phương lần này lại chỉ đích danh bọn họ.
Lão Hồ đang muốn mở miệng thì Lâu Hàm ngồi bên cạnh đang dặm lại phấn đột nhiên cười cười xen mồm, "Làm sao phải lấy chí khí của người khác diệt đi uy phong của chính mình? Tuy rằng không phải là công ty chuyên về EAP nhưng thực lực tổng hợp của chúng ta mạnh có được hay không?"
Lâm Chi chau mày, cô cảm thấy câu "có được hay không" này đã được nghe qua ở đâu rồi.
Truyện được edit và đăng tải tại: chanhdaykute.wordpress.com. Các trang web khác đều là trang lậu, hãy đọc đúng web để có được trải nghiệm tốt nhất!
Nhưng cô lười nói chuyện với đồng nghiệp diêm dúa này.
Điều kiện gia đình của Lâu Hàm ở mức trung bình, cô tới từ một địa phương hẻo lánh, gian khổ học tập thi đậu đến nơi này. Lâm Chi vốn tưởng rằng cô gái chăm chỉ hết lòng như thế thì khẳng định mang trên mình loại năng lượng tích cực như ánh sáng mặt trời. Thế nhưng Lâu Hàm không những không giống với suy nghĩ của Lâm Chi mà còn thích bàn tán sau lưng về người khác.
Người lần trước nói xấu cô trong phòng trà nước chính là Lâu Hàm.
Vì vậy Lâm Chi nghĩ ngợi một lát nói riêng với lão Hồ: "Đừng căng thẳng, thả lòng cơ thể đi. Cùng lắm thì chúng ta không nhận số tiền này là được."
"Nhưng mà đây là số tiền rất lớn." Lão Hồ phiền muộn nhìn mọi người, đột nhiên nhớ ra, "Đúng rồi! Tôi nghe nói tổng giám đốc của công ty đối phương vô cùng đẹp trai, giá trị nhan sắc so với công nhân các công ty thuộc khoa học kỹ thuật thì cao hơn rất nhiều lần nha. Nếu ai trong số mọi người qua đó thì nhớ tranh thủ cho đồng nghiệp nữ bên mình một chút phúc lợi đấy!"
Lâm Chi hào hứng cười: "Anh không phải là vì nhiều tiền nên mới nhắm mắt nhận trường hợp này sao?"
Lão Hồ tỏ vẻ chính trực: "Tôi thỉnh thoảng cũng nhìn mặt mà."
Trong phòng họp vang lên một trận cười giòn, đột nhiên có người gõ cửa, nhỏ giọng nhắc nhở: "Giám đốc Tiền tới."
Lão Hồ nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Chỉ trong giây lát, một bóng hình đi từ chỗ rẽ của hành lang cùng với tiếng giày da đạp lên trên mặt sàn không nhanh không chậm vang lên đẩy cửa bước vào.
Ánh mặt trời chiếu xuống, một người đàn ông trẻ tuổi cùng hai trợ lý dừng lại trước cửa.
Vóc dáng anh ta không tính là cao, mặt trong, trên sống mũi là một đôi kính. Đôi mắt trời sinh biết cười, nhìn rất hoà nhã.
Sống lưng Lâu Hàm không tự chủ được mà cứng lên.
"Chào mọi người." Anh ta đi tới mỉm cười chào hỏi, "Tôi họ Tiền, tên Tiền Diệp Bân, là người quản lý nhóm EAP của 'khoa học kỹ thuật NZ'".
Lão Hồ tiến lên bắt tay, Lâm Chi lại sửng sốt tại chỗ.
NZ? Đây không phải là thương hiệu máy bay không người lái của nhà họ Thẩm sao?
Cho nên lão Hồ thần thần bí bí mà giấu diếm nhiều ngày như vậy, nói rằng công ty khoa học kỹ thuật rất trâu bò ấy là của nhà họ Thẩm?
Cô khẽ nhướng mày nhìn chằm chằm vào logo trên chiếc cặp của trợ lý Tiền Diệp Bân, nghĩ thầm —— nếu như nhớ không lầm thì nhãn hiệu này mấy năm trước là do Thẩm Nam Chước tạo ra, để nâng cao danh tiếng cho máy bay không người lái, lấy khẩu hiệu là 'hỗ trợ phòng cháy'.
Cho nên bây giờ là như thế nào, cô lại muốn hợp tác với ba nuôi của vị hôn phu trước sao?
Nhận thấy ánh mắt run sợ của Lâm Chi, Lâu Hàm càng thêm đắc ý, vị trí người dẫn đầu đoàn đội mới này nhất định cô ta phải lấy bằng được.
Mà giây kế tiếp, điện thoại cô rung lên.
Lâm Chi rũ mắt mở khoá màn hình.
"Anh đột nhiên nhớ ra hôm nay có một giám đốc cấp dưới của mình tới chỗ em, muốn tìm vài chuyên gia tư vấn thích hợp đến công ty anh hỗ trợ thành lập một nhóm EAP mới."
"—— em có thấy anh ta không?"
Người gửi: anh Thẩm Nam Chước
Bạn đã đọc xong chương 6 rồi đó, nhớ ấn ngôi sao blink blink nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro