Chương 7. Anh Thẩm Nam Chước (1)
Editor: Cheese Chanh Dây
Anh...
Anh??
Lâm Chi trợn tròn mắt, một lúc sau phản ứng lại thì thầm cười trong lòng.
Người này năm này đã bao nhiêu tuổi rồi còn không biết xấu hổ mà xưng 'anh'.
Cô ngẫm nghĩ rồi lặng lẽ trả lời tin nhắn: "Chú Thẩm điều giám đốc Tiền tới đây sao?"
Đầu bên kia yên lặng hồi lâu, Thẩm Nam Chước mãi vẫn không trả lời.
Trợ lý của Tiền Diệp Bân giúp anh ta trình chiếu ppt, giới thiệu ngắn gọn về tình hình công ty khoa học kỹ thuật NZ và phương hướng hợp tác. Những vấn đề này đều đã được lão Hồ gửi cho mọi người trong tập tài liệu, Lâm Chi cũng đã xem qua nên khi trước mắt nghe anh ta nói lại thì khó mà tập trung sự chú ý, bắt đầu suy nghĩ lung tung sang chuyện khác.
(1) ppt: PowerPoint
Ban đầu nhà họ Thẩm dựa vào bất động sản mà lập nghiệp, nhiều thế hệ qua đi cho đến giờ sản nghiệp đã trải rộng ra các ngành sản xuất. Đến đời Thẩm Nam Chước, anh chuyển trọng tâm sang làm về Internet và nhiều ngành công nghiệp mới nổi. Hình thức ban đầu của công ty 'khoa học kỹ thuật NZ' máy bay không người lái này chẳng qua vào đợt tham gia hoạt động xã đoàn lúc anh học Đại học cùng với mấy người bạn hứng khởi nên lập ra một nhóm nhỏ. Không nghĩ tới vài năm trôi qua lại nổi lên như diều gặp gió.
Truyện được edit và đăng tải tại: chanhdaykute.wordpress.com. Các trang web khác đều là trang lậu, hãy đọc đúng web để có được trải nghiệm tốt nhất!
Lâm Chi sờ cằm một cái, trong lòng bỗng cảm thấy có chút hứng thú.
Mấy năm trước Thẩm Tầm cũng nói cho cô biết rằng ông nội Thẩm đã từng cho Thẩm Nam Chước một khoản tiền khởi nghiệp.
Không biết đại thiếu gia quen với việc tiêu xài này sẽ đem số tiền đó dùng ở nơi nào?
"...Trên đây là tình hình hiện tại của công ty chúng tôi." Tiền Diệp Bân kết thúc màn giới thiệu, suy nghĩ miên man của Lâm Chi cũng bị kéo trở lại.
Anh ta nói lời xã giao rất trôi chảy, khi cười mắt sẽ nhắm chặt lại, hoàn toàn không nhìn ra được anh ta đang suy nghĩ gì.
Anh ta nói tiếp, "Chúng tôi không lựa chọn hợp tác với công ty EAP chuyên nghiệp là bởi vì coi trọng danh tiếng và năng lực tổng hợp chuyên nghiệp của các vị đang ngồi đây. Hy vọng thời gian tới có thể hợp tác vui vẻ với mọi người."
Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Lâm Chi đột nhiên phản ứng kịp.
Từ khi anh ta bước vào cửa thì có một loại cảm giác mật thiết kỳ quái ——
Cô với Thẩm Nam Chước rõ ràng là không đặc biệt thân thiết...
Tại sao anh lại muốn để nhóm EAP đến tìm một chuyên gia tư vấn nhỏ để bàn chuyện hợp tác? Thậm chí còn đơn độc nhắn tin nhắc nhở cô?
Còn nữa, vì sao mà vị giám đốc Tiền trước mắt này trông quen mắt như vậy?
Cùng lúc đó, tại Khoa học kỹ thuật NZ.
Thẩm Nam Chước trở lại văn phòng sau khi tiến hành xong cuộc họp dài hàng tuần.
Nhìn chăm chú vào tin nhắn trên điện thoại hồi lâu, rồi cười nhẹ gõ tin hồi đáp: "Phải."
Lâm Chi nhanh chóng phản hồi, cô gửi đến một chuỗi các nhãn dán.
Nó thật sự là... một chuỗi.
Thẩm Nam Chước giật mình, anh xem không hiểu.
Sự hiểu biết về nhãn dán của anh chỉ dừng lại ở thời kỳ không gian QQ còn phổ biến, không biết được giờ lại có thêm nhiều những mẫu loè loẹt, có thể tự động biến thành nhiều thứ lộn xộn như một chuỗi mã điện tín.
Còn chưa đợi anh hiểu rõ thì cô lại gửi tiếp tin nhắn: "Tối nay chú Thẩm có rảnh không? Cháu có thể mời chú bữa cơm chứ?"
Thẩm Nam Chước bất ngờ, "Mời tôi?"
Lâm Chi thản nhiên nói, "Cảm ơn chú ngày hôm qua hơn nửa đêm vẫn đưa cháu về nhà, còn cho cháu mượn áo khoác."
Quả nhiên là tới còn mang theo đồ để trả.
Thẩm Nam Chước bật cười: "Năm rưỡi tôi tan làm."
Lâm Chi: "Được! Chúng ta đặt món Nhật ở Đình Vân Sơn Phòng!"
Đình Vân Sơn Phòng là một khách sạn suối nước nóng của nhà họ Thẩm, nằm bên cạnh công ty khoa học kỹ thuật NZ.
Bốn bỏ năm lên, Thẩm Nam Chước tự dưng có một loại cảm giác là cô muốn tới công ty tìm mình.
...có chút kỳ diệu.
Anh nhìn điện thoại một chút cũng không trả lời lại.
Lúc nghỉ trưa kết thúc, Tiền Diệp Bân gõ cửa phòng tổng giám đốc.
"Mời vào."
Cả năm làm việc không thấy Thẩm Nam Chước nghỉ phép ngày nào, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi. Giọng nói anh rất thấp, khi Tiền Diệp Bân bước vào thì anh đang ngồi ngay ngắn nơi bàn làm việc, trong tay cầm một cái bút máy, tay còn lại đè lên vài bản nháp còn trống, ánh mặt trời chiếu xuống làm các ngón tay thon dài của anh trắng nõn lạ thường.
Tiền Diệp Bân dừng lại trước mặt anh.
Anh ta hơi cúi đầu nhìn thấy trên giấy nháp là mấy cái hình vẽ tròn tròn, móc móc linh ta linh tinh, đây chẳng phải là... nhãn dán sao?
Anh ta cảm thấy vỡ mộng nhưng lại cũng không dám chắc.
Một giây tiếp theo, Thẩm Nam Chước đặt bút xuống rồi ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Tổng giám đốc Thẩm." Tiệp Diệp Bân vội vàng quay lại chủ đề chính, đặt văn kiện xuống, "Sau khi chúng ta làm xong việc đánh giá, bước đầu thiết lập thành viên nhóm EAP mới, giờ bộ phận pháp lý đang soạn thảo hợp đồng. Chuyên gia tư vấn bọn họ sớm nhất là vào thứ hai có thể bắt đầu, ngài nhìn qua một chút!"
Thẩm Nam Chước không nói gì.
Không khí trong phòng vô cùng ấm áp. Anh mặc một chiếc áo len mỏng có hơi rộng rãi ngồi trước cửa sổ, tỏ vẻ lười biếng lại có chút thờ ơ.
Ngón trỏ của tay phải thả lỏng bút máy chỉ vào một điểm trên văn kiện Tiền Diệp Bân đưa tới.
Anh là người đề xuất thiết lập lại đội EAP của công ty, không phải là anh có ý kiến gì về tổ chức ban đầu nhưng tình hình trong và ngoài nước lại có sự khác biệt rất lớn. Anh yêu cầu một nhóm chuyên gia tư vấn có vẻ bình dân hơn ở trong nước.
Về phương diện khác...
Anh cũng không phủ nhận rằng đích thật là anh có một chút tư tâm nhỏ.
Nhưng mà trước mặt đây...
Anh nhìn chằm chằm vào văn kiện Tiền Diệp Bân đưa tới. Phía trên có một dòng ghi người dẫn đầu nhóm, dễ thấy có viết hai chữ:
Lâu Hàm.
Thẩm Nam Chước: "..."
Đây là người nào.
Anh lật xem hết văn kiện cũng chưa tìm được cái tên mà anh muốn thấy.
Thẩm Nam Chước ngồi yên, trên mặt không có biểu tình gì nhưng ưu tư trong mắt thay đổi khôn lường.
Tiền Diệp Bân đứng ở góc độ không nhìn thấy trong mắt của ông chủ bây giờ đang cuồn cuộn trào dâng thì thăm dò hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm?"
"Không thành vấn đề." Thẩm Nam Chước gật nhẹ đầu, ra vẻ thản nhiên, "Chỉ có mấy người này?"
"Trước mắt là vậy." Tiền Diệp Bân chủ động giải thích, "Tôi cũng có ấn tượng không tệ với vài chuyên gia tư vấn khác nhưng mà bọn họ không phải là tuổi tác quá nhỏ thì lại hạn chế về kinh nghiệm làm việc nên tôi đã tổng hợp lại để sau..."
"Được rồi." Thẩm Nam Chước lãnh đạm cắt đứt, "Ra ngoài đi."
Biểu tình "Anh tự xem thế nào đi, đừng hỏi lại tôi".
Tiền Diệp Bân gật đầu, đây vốn dĩ là việc nhỏ. Như bình thường thì họ sẽ đưa ra quyết định cho những vấn đề như thế, không hiểu vì sao mà lần này Thẩm Nam Chước lại nhất định phải tự mình xem qua.
Còn có...
Lúc rời khỏi phòng tổng giám đốc trong lòng anh ta cảm thấy rất quái lạ.
Là ảo giác hay sao?
Tại sao anh ta vẫn luôn cảm thấy tâm trạng của Thẩm Nam Chước ban đầu đã không tốt lắm, sau khi xem xong danh sách thành viên chuyên gia tư vấn EAP thì áp suất không khí dường như còn thấp hơn.
Hoàng hôn buông xuống, màn đêm bao phủ.
Buổi tối của mùa đông bầu trời tối lại từ rất sớm. Khi Lâm Chi đến Đình Vân Sơn Phòng là mới 5 giờ 10 phút mà trong chốc lát cả bầu trời đã tối lại.
Trong cửa hàng vừa rực rỡ gấm hoa vừa có gió nhè nhẹ. Một chị gái dịu dàng nhỏ giọng nhìn cô chào hỏi.
Cô cũng nhẹ nhàng đáp lại: "Tôi đã đặt bàn trước. Là một căn phòng nhỏ cạnh cửa sổ."
Chị gái tra được dãy số thì gật đầu dẫn đường cho cô.
Mỗi một cái ghế dài trong quán đều được ngăn cách bởi những tấm bình phong bằng giấy, giữa chúng có những bông hoa anh đào giấy màu hồng phấn, dọc đường đi cũng giống như xuyên qua cả rừng hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro