Chương 8. Bắt nạt (2)
Editor: Cheese Chanh Dây
Bãi đỗ xe ở bên kia đường. Lâm Chi cất trái táo, nhảy nhót trên làn đường dành cho người đi bộ, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn Thẩm Nam Chước: "Nhưng mà dù tính thế nào đi nữa thì dựa vào bối phận, cháu vẫn nên gọi người..."
Thẩm Nam Chước im lặng không lên tiếng nhìn cô, đột nhiên ánh mắt trở nên căng thẳng, bất ngờ dùng sức kéo tay cô lại.
"...A!" Lâm Chi không có chút phòng bị nào, không kịp tránh, va thẳng vào cánh tay anh.
Cánh tay của người này giống như được làm từ sắt vậy, đụng vào một cái đã làm ngực cô đau muốn chết, "Sao vậy..."
Chưa đợi cô hoàn toàn hồi phục tinh thần, Thẩm Nam Chước đã buông cô ra, cái tay còn lại cứng rắn chế trụ người mới vừa đứng sau lưng định mở balo của cô ra để trộm, tóm hắn ta xoay 180 độ.
Một loạt hành động thuần thục diễn ra liền mạch như nước chảy mây trôi.
Hắn ta không còn chút sức lực nào để đánh trả.
Lâm Chi hơi sửng sốt, cô nghe thấy tiếng vỗ tay và âm thanh cảm thán của những người qua đường.
Ở khu vực này rất đông người, khắp nơi đều có người tốt và cảnh sát giao thông. Một người mặc cảnh phục nghe thấy động tĩnh xô mọi người sang hai bên, Thẩm Nam Chước trực tiếp giao lại tên trộm cho bọn họ
Toàn bộ chuyện này xảy ra và kết thúc chỉ trong vài phút.
Lâm Chi còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần thì bên tai nghe thấy mấy cô gái trẻ kêu lên, "Đẹp trai quá!"
Lúc này đầu óc cô mới tỉnh táo lại, nhìn sang người đàn ông công danh thâm sâu đang đứng trong gió đêm lạnh lẽo. Lâm Chi bước nhanh vài bước tiến về chỗ anh: "Chú không sao chứ?"
Gió đêm lạnh cắt da cắt thịt. Thẩm Nam Chước đứng yên tại đó, một tay cầm lấy balo của cô.
Quai của chiếc balo này hơi dài một chút vừa bị tên trộm cắt đứt một bên khiến cho khoá kéo treo chú gấu nhỏ rơi xuống đất.
Anh nghe thấy tiếng động mới quay người lại.
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt kia vẫn không cảm xúc như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Vậy mà lại khiến Lâm Chi cảm thấy yên lòng.
"Tôi không sao." Anh trả lại balo cho cô rồi thở dài, "Cháu phải cẩn thận hơn."
Đám đông mới tụ tập xung quanh đã được sơ tán. Lúc Thẩm Nam Chước dắt Lâm Chi qua ngã tư vẫn có những cô gái xông đến với ánh mắt như phát sáng: "Anh trai này, có tiện lưu lại phương thức liên hệ không?"
Tay Lâm Chi bị anh nắm trong lòng bàn tay mình, rõ ràng anh không mặc quần áo dày dặn gì như lòng bàn tay vẫn rất ấm áp.
Đột nhiên cô có chút mong đợi, muốn đợi xem anh sẽ nói gì.
Có điều, cô gái kia vừa nói xong thì Thẩm Nam Chước chỉ lạnh lẽo liếc cô ta một cái, nửa giây cũng chưa đến rồi đi tiếp.
Hồi lâu.
Lâm Chi nghe được anh tàn nhẫn mà nghiêm túc nói:
"Con trai của tôi cũng lớn bằng cô ta rồi."
Fine, ngài nói cũng đúng 🙂
***
Sau khi đêm Giáng sinh kết thúc, Lâm Chi định về nhà nằm thi gan cả ngày.
Lễ Giáng sinh năm nay cô không có sắp xếp gì —— trước kia lúc còn là người yêu Thẩm Tầm, vì có thể đồng thời "Không để cho Thẩm Tầm cảm thấy lúng túng" và "Không tham gia vào các hoạt động hẹn hò vừa nhàm chán vừa không có IQ của loài người" thì Lâm Chi luôn tìm lý do: Tôi phải viết luận văn.
Đến năm nay rốt cuộc cô không phải 'viết luận văn' nữa.
Mà là ngủ cho đến tận tối mịt.
Không ngờ mới 5 giờ sáng, cô đã bị người khác đánh thức.
Lâm Chi dựa người vào cửa phòng nhìn Lâm Ấu Lăng không ngừng ra ra vào vào tạo ra tiếng động lớn ở phòng bên cạnh: "...Sao? Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, muốn chuyển nhà hả?"
"Không phải đâu, em xin lỗi chị." Lâm Ấu Lăng liên tục nói xin lỗi, "Em sắp ra ngoài hẹn hò với A Tầm nên giờ đang tìm quần áo."
Tìm quần áo?
Lâm Chi cười nhạt. Tìm quần áo thì cần quái gì phải mở to cửa phòng ngủ, lại còn tạo ra động tĩnh lớn vô cùng thế này?
"Muốn đánh thức tôi thì cứ việc nói thẳng ra." Lâm Chi lười biếng ngáp một cái, "Cô bao nhiêu tuổi rồi mà mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giống như học sinh tiểu học, thích chơi mấy trò nhàm chán cũng không có tác dụng gì. Thừa thời gian thì đi làm những việc đứng đắn không tốt hay sao? Làm ơn đi, không ai muốn chạy đến tranh giành Thẩm Tầm với cô đâu, OK?"
Lâm Ấu Lăng hơi sửng sốt nhìn cô, mấy ngón tay đang đặt trên khoá cửa nắm chặt rồi buông lỏng. Lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Chị, chị hiểu lầm rồi. Em không có nghĩ như vậy..."
Cô ta đúng là nghĩ như thế.
Dựa vào cái gì mà Lâm Chi mới là thiên chi kiêu nữ (2) còn mẹ đẻ của cô không thể đến nhà họ Lâm; dựa vào cái gì mà Lâm Chi đã huỷ bỏ hôn ước với Thẩm Tầm mà vẫn được nhà họ Thẩm quan tâm ở mọi nơi, lời trong lời ngoài chỉ khen mọi thứ của đại tiểu thư nhà họ Lâm từ tính cách, tướng mạo đến tài nghệ đều tốt?
Trước khi cô được đón về nhà họ Lâm đã phải theo mẹ ở bên ngoài chịu khổ rất nhiều. Thẩm Tầm là bạn trai tốt nhất từ trước tới giờ mà cô ta có rồi. Cô trăm phương nghìn kế nhiều năm như vậy, thật vất vả mới leo đến nhà họ Thẩm. Cô ta cho rằng sau khi Lâm Chi huỷ bỏ hôn ước này thì tất nhiên sẽ rớt đài —— thế nhưng đêm qua cô ta đứng trên ban công đã nhìn thấy Lâm Chi được một chiếc Maybach kênh kiệu đưa về nhà...
Đều là con gái của nhà họ Lâm, rốt cuộc cô ta có nơi nào kém Lâm Chi?
Chỉ cần nghĩ đến Lâm Chi ở phòng bên cạnh kê cao gối mà ngủ ngon lành thì cô ta khó mà chìm vào giấc ngủ được.
Mỗi một chuyện Lâm Chi làm được, cô ta cũng phải làm được.
Mỗi một đồ vật mà Lâm Chi từng có, cô ta đều phải đoạt lấy.
Lâm Chi lười nói chuyện với cô ta, định quay lại phòng ngủ nướng.
Nhưng giọng nói của Lâm Ấu Lăng một lần nữa làm kinh động đến ba Lâm. Người cha già không biết chuyện gì xông lên tầng thì thấy hai cô con gái đang cãi cọ.
Một người hai tay khoanh trước ngực, mặc quần áo ngủ, mái tóc dài thả xuống như búp bê đang lười biếng dựa vào cửa, mặt không chút sợ hãi. Người còn lại thì chắc là chốc nữa phải ra ngoài nên đã thay một chiếc váy, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đơn thuần, nhìn đến là thương. =))
Ba Lâm không cần nghĩ ngợi: "Lâm Chi! Sao lại bắt nạt em gái rồi!"
"Lần sau diễn gì đó mới mẻ chút đi. Cái kịch bản này tôi xem đến nhàm chán rồi." Lâm Chi cũng không quay đầu lại, "À đúng rồi! Tôi lại bắt nạt cô ta đấy. Ui đáng thương quá điii. Còn không mau gả ra ngoài thì sẽ luôn bị tôi bắt nạt đó. Tôi vô cùng độc ác, sẽ không thu tay lại đâu."
Ba Lâm giận đến méo mặt nhưng không có biện pháp nào bắt chẹt Lâm Chi.
Ngay trước khi cô đóng cửa lại thì nghe thấy ba Lâm tức muốn hộc máu nói: "Con bé này sao lại như thế! Không phải chỉ là một vị hôn phu thôi ư, ba sẽ tìm một người đàn ông khác cho con!"
"Tìm người đàn ông khác? Không cần." Lâm Chi cười lạnh, thuận miệng nói, "Tôi đã tính toán gả cho Thẩm Nam Chước rồi."
Cô vô cảm nhìn hai người còn lại rồi công bố quyết định động trời của mình.
"Sau này Lâm Ấu Lăng với Thẩm Tầm sẽ phải cùng nhau quỳ xuống trước mặt tôi dâng trà, còn phải gọi tôi một tiếng 'mẹ'."
Chương này chưa kịp beta lại đâu ạ, em gõ nhanh để up lên cho mọi người thôi! Wordpress đã đăng đến chương 10 ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro