Chương 5

Chương 5- Đệ đệ trong lúc tỉnh bị tỷ phu cắm đến tỉnh ( bồn tắm H )



Thân thể Quý Nam còn chưa khoẻ bị Phùng Viễn thao hai lần liền té xỉu, bất quá lúc trước tâm tình bị đè nén, lăn lộn cùng Triệu Tiên Tri một phen, lại cùng tỷ phu bực bội, cuối cùng tinh thần hoãn loạn đem thân mình phá trinh, cùng một lúc cảm xúc hỗn độn đầu óc liền không tỉnh táo.
Phùng Viễn lái xe mang Quý Nam trở về quý trạch, phân phó người đi đến Triệu gia chờ tỷ tỷ Quý Nam, sau đó vội vã ôm người trở về phòng ngủ, đem Quý Nam hướng lên trên giường, nương theo ánh sáng mới thấy hoa huyệt đã sưng lên. Nhìn đến bắp đùi Quý Nam đích xác còn dính  vết máu chưa khô, Phùng Viễn nhìn đến đau lòng cực kỳ, ôm y đi vào phòng tắm thả vào bồn nước.

"Tiểu Nam......" Phùng Viễn nhẹ nhàng gọi một tiếng, Quý Nam mày hơi nhíu lại không tỉnh.

Phùng Viễn cũng không tiếp tục kêu, ôm y đi vào bồn tắm, lặng lẽ giúp Quý Nam tẩy vết máu trên bắp đùi. Trong nước nhiễm một chút màu đỏ của máu, Phùng Viễn nhìn chằm chằm một lát, cúi đầu tìm môi Quý Nam triền miên mà hôn lên, vừa bực mình vừa buồn cười, thấp giọng nỉ non:

 "Mệt anh suốt ngày quản em, kết quả là bị em lừa......"

Trong lúc ngủ mơ cái mũi của Quý Nam nhăn lại, nhẹ giọng rên rỉ đem mặt chôn lên mặt của Phùng Viễn. Phùng Viễn rửa từ từ liền đụng tới cánh hoa, đụng lần liền nhịn không được nhéo nó, xoa xoa đầu ngón tay liền khảy âm đế, rốt cuộc cuối cùng vẫn là không nhịn nữa, bẻ ra cánh mông của Quý Nam thẳng lưng đâm vào. Trong lúc ngủ mơ  y kêu một tiếng "Tỷ phu", ngón tay run rẩy ở trên vai Phùng Viễn hoạt động.

"Ở chỗ nào đau." Phùng Viễn âm thầm buồn cười, cúi đầu hôn Quý Nam, đỡ eo y ở trong nước va chạm. Quý Nam hoa huyệt chặt lợi hại, lúc đâm vào đều liều mạng ngậm lấy dương vật dữ tợn không muốn buông ra, cắn đến đến hô hấp Phùng Viễn trở nên thô nặng, động tác càng ngày càng kịch liệt, nâng lên cánh mông Quý Nam đỉnh lộng đến bọt nước văng khắp nơi, liền hướng đến điểm G dùng sức mà đâm, đâm đến nước trong bồn tắm rơi ra ngoài hơn một nữa. 

Phùng Viễn bị tiểu huyệt Quý Nam cắn đến thoải mái,  xoay người đem y đè ở trên vách bồn tắm, Quý Nam rốt cuộc tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn Phùng Viễn, môi mấp máy, cuối cùng đã kêu "Tỷ phu". Một tiếng này đem Phùng Viễn chọc cười, nằm ở trên người Quý Nam ách giọng cười. Thấy Phùng Viễn cười, dương vật căn nóng bỏng trong cơ thể Quý Nam liền liều mạng chuyển động, làm đến eo y bủn rủn, hai chân không tự chủ được rộng mở câu lấy eo tỷ phu.

"Tỷ phu ở chỗ này đau." Phùng Viễn mỉm cười đem nước trên mặt Quý Nam lau, thẳng lưng nhẹ nhàng thọc vào rút ra, thấy y không kêu đau nữa liền ra sức đâm thọc, bẻ ra cánh mông Quý Nam hướng chỗ kia va chạm, ngón tay cũng tìm tiểu hạch hồng nhuận vuốt ve. Quý Nam thoải mái dễ chịu mà đón ý nói hùa một lát mới thanh tỉnh, hoảng loạn nhìn xung quanh, thấy mình ở nhà liền thả lỏng, bị đỉnh đến ân ân a a nói không nên một câu hoàn chỉnh, liền cảm thấy tỷ phu ở trên người đều nóng đến lợi hại, nhưng lại luyến tiếc đẩy ra, bị ấn trên bồn tắm đâm đến hoa huyệt bủn rủn, phun rất nhiều nước.

"Tỷ phu sẽ dốc sức yêu em." Phùng Viễn ấn cổ Quý Nam một cái, đầu lưỡi câu lấy hầu kết liếm một lát, lại dùng răng nhẹ nhàng cắn lên trồng dâu.

 "Làm anh đau lòng chết đi được." Quý Nam ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, cả người vẫn là không còn sức lực, nửa dựa vào bồn tắm thở dốc.

"Ai kêu em nháo, đau đúng không?" Phùng Viễn nhẹ nhàng nhéo mông Quý Nam, vốn định cắn nó một cái, lại không nghĩ Quý Nam cư nhiên khóc. Nguyên lai động tác của Phùng Viễn làm y nhớ đến Lúc hắn đánh Triệu Tiên Tri, không cần nghĩ ai đối với y là thật lòng, Quý Nam nghĩ đến liền vui vẻ, nước mắt rơi xuống vài giọt liền mỉm cười,ôm cổ Phùng Viễn tiếng đến bên tai y nói: 

"Tỷ phu, anh bồi thường em như thế nào đây?" Phùng Viễn bị lời nói của y làm xương cốt mềm nhũng, ôm người cười đến không khép miệng, cố ý hướng chỗ sâu nhất mà đâm: 

"Uy em ăn no vài lần?"

"Nhưng đau chết em......" Quý Nam bị Phùng Viễn chọc cười, cánh tay đẩy hắn ra, nhưng vô luận trốn thế nào đều tránh không khỏi tỷ phu, thủ sẵn tư thế hung hăng mà thao lộng trên dưới một trăm lần, eo mềm, hoa huyệt sưng lên, nhưng Phùng Viễn vẫn dùng sức đỉnh lộng khai phá. Quý Nam không kêu đau đớn, cuộn tròn người lại dán vào lòng ngực của tỷ phu cọ cọ. Thấy y không kêu đau Phùng Viễn càng đau lòng, ra sức hôn y, đôi tay ở trong nước đè lại bắp đùi thẳng lưng va chạm, dương vật sưng to thao trong huyệt đạo đến tử cung mềm mại.

"Nhìn xem trên cổ em có dấu răng của tỷ phu......" Phùng Viễn sợ Quý Nam đau đớn, liền nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của y.

 "Không biết còn tưởng rằng em bị chuột cắn." Quý Nam dán ở ngực Phùng Viễn nhẹ nhàng rên rỉ, hai chân banh ra hết cỡ, nhũ thịt mềm mại dính sát vào ngực Phùng Viễn cọ xát, hai núm vú sưng to bị cọ đến kích thích. Phùng Viễn đỉnh lộng một lát liền muốn bắn, liền đem Quý Nam ôm ra bồn tắm, cũng không lau nước dính trên người, liền như vậy vừa đi vừa đỉnh. 

Quý Nam sợ ngã nên gắt gao ôm vai tỷ phu, mông bị đỉnh đến nhếch lên nhĩu nước, có lẽ khẩn trương mà Phùng Viễn cắm đến nơi sâu trong tử cung, huyệt đạo y sướng vô cùng, khoái cảm dần dần tiến đến, người còn chưa đi vài bước, Quý Nam liền cao trào bốn nơi, hoa huyệt phun ra  dâm thủy chảy tới trên đùi Phùng Viễn, theo hai chân thon dài đi xuống. Phùng Viễn nheo lại đôi mắt đánh giá Quý Nam bị tình triều làm đỏ mặt, cảm thấy lúc đi cắm vào rất nhiều nước, liền vòng quanh giường tới tới lui lui đi ba bốn vòng, chính là không cho Quý Nam thả lỏng, thẳng đem người đâm cho ánh mắt tan rã, dâm thủy phun bốn phía mới dừng lại, tiện đà đem Quý Nam đặt ở mép giường nâng lên hai chân, chính mình nắm chặt mắt cá chân của y đứng lên điên cuồng thọc vào rút ra.

Quý Nam nắm chặt ga giường khó nhịn mà rên rỉ, dục căn nóng bỏng của Phùng Viễn lúc đi ra mang theo nhiều nước, y có cảm giác ga giường bây giờ đã bị ướt bốn phía, nhưng thân thể đã hoàn toàn bị tình dục chi phối,hoa huyệt bủn rủn mà hút dương vật dữ tợn, thẳng đến khi trên giường hoàn toàn ướt hết mới chịu dừng lại,huyệt thịtdâm mấp máy, miệng tử cung bao lấy dục căn.

"Bảo bối, em không muốn anh rút ra hả." Phùng Viễn hung hăng va chạm,dương vật nguyên cây đi vào, tiện đà cúi ngườimút vào núm vú của y, ngang ngược mà va chạm hồi lâu, cảm thấy y lại muốn ngất xỉu liền mang y ôm đến giữa giường thao tiếp, đem Quý Nam đè ở dưới thân điên cuồng mà thọc vào rút ra một hồi lâu, lúc này mới hạ eo bắn vào sâu bên trong tử cung. Quý Nam vô ý thức mà run rẩy cong ngón chân, khóe miệng tràn ra nước bọt.

"Nhiều quá a..." Phùng Viễn bắn xong nằm ở trên người Quý Nam thở dốc, tay sờ soạng xoa eo y.

 "Căng chết em." 

Quý Nam bị bắn đến eo bụng toan trướng lên, bụng nhỏ đều hơi hơi phồng lên, thân mình vừa đau vừa mệt lười cùng Phùng Viễn so đo, liền quen tay đẩy tỷ phu đang ở trên người. Phùng Viễn không chịu buông y ra, ôm y lại hôn môi, dương vật ở hoa huyệt cũng chưa rút ra,một lát sau liền ngạnh lên. Quý Nam tự nhiên cảm thụ đến rõ ràng, tình dục biến mất lúc sau đau đớn liền tràn ngập, tính tình cũng nóng nảy lấychân nháo, lung tung trốn tỷ phu không muốn hắn đụng vào. Vốn dĩ Phùng Viễn còn có thể nhịn xuống, nhưng Quý Nam lúc này lăn lộn, dương vật bị tiểu huyệt non mềm đang bọc dương vật cọ xát, lập tức không chịu nổi, hô hấp tăng thêm, thủ sẵn tư thế nắm eo Quý Nam đem người gắt gao đè ở dưới thân một lần nữa va chạm, cuối cùng lại bắn ở tử cung.

Lúc này Quý Nam thật sự đau, mắt đọng nước mắt cuộn tròn ở trên giường không nói lời nào, Phùng Viễn tội nghiệp mà ôm eo y xin lỗi, Quý Nam không dao động, sau một lúc lâu trong mắt tràn ra một giọt nước mắt, cả người run rẫy, ngập ngừng kêu đau. Phùng Viễn đau lòng vô cùng, cũng biết chính mình thao quá nhiều,biết Quý Nam không chịu nỗi, liền nắm chặt cổ tay của y kéo qua đỉnh đầu, ách giọng nói nói:

 "Chịu đựng." Nói xong bàn tay liền ấn ở trên bụng nhỏ y.

"Tỷ phu...... Tỷ phu anh làm cái gì?" Quý Nam hoảng sợ mà vặn vẹo thân mình, mới vừa  cúi đầu liền thấy Phùng Viễn dùng sức đè xuống, tiện đà thấy hoa hyệt phun ra một ít tinh dịch.

Quý Nam cả người đều cương, si ngốc mà nhìn chính mình mất khống chế phun ra tinh dịch ở hoa huyệt, Phùng Viễn lại còn không có dừng tay, bàn tay nóng bỏng không ngừng ấn bụng nhỏ của Quý Nam, làm y phun vài cổ tinh dịch mới buông tay, làm Quý Nam cả người đều mềm, nằm liệt trên giường co rút.


"Thoải mái sao?" Phùng Viễn từ đằng sau ôm người vào lòng, tay tìm cánh hoa giữa hai chân dính đầy tinh dịch.

"Thoải mái...... Thoải mái cái rắm!" Quý Nam thấy Phùng Viễn dỗ ngọt, thế nhưng cũng sẽ mắng chửi người.

Phùng Viễn buồn cười mà ôm y, hôn mặt dính đầy mồ hôi của y:

 "Cũng không phải là đem em hầu hạ đến thoải mái sao?"


"Anh...... Anh người này......" Quý Nam lấy chân đá tỷ phu, nhưng toàn thân một chút sức lực đều  không có, nghẹn khí oán hắn.  "Ấn...... Ấn cho nó ra ngoài làm cái gì?"

Phùng Viễn vừa nghe lời này, cảm thấy thú vị, chống cằm tiến đến bên tai Quý Nam bên hỏi:

 "Luyến tiếc tinh dịch của tỷ phu?"

"...... Nhìn cái đức hạnh của anh kìa." tai Quý Nam đỏ lửng, ấp úng mắng mấy câu, sau đó đem mặt vùi vào trong chăn không nói.

Phùng Viễn thấp thấp mà cười rộ lên, đem người ôm lại, chỉ nói:

 "Không biết? Lần tới lại uy em."

Quý Nam cùng Phùng Viễn so sánh da mặt làm sao mà đọ được hắn,bawso đùi dính đầy dâm thuỷ cùng tinh dịch ngượng ngùng không nói lên lời, Phùng Viễn thấy y nhue vậy liền hiểu, tìm lấy áo sơ mi của mình mặc vào cho Quý Nam.

"Buổi tối ngủ coi chừng cảm lạnh." Phùng Viễn thấy y ngoan ngoãn kéo người ôm lại.

 "Nếu như sinh bệnh anh sẽ đau lòng lắm."

Quý Nam mới nếm được tình ái thật sự bây giờ rất mệt, tuỳ tiện đáp ứng cuộn tròn trong ngực tỷ phu ngủ gật, lại nghe hắn lại nói: "Lần sau đừng gạt anh nữa."

"Chỗ nào lừa anh......" Quý Nam nhỏ giọng nói thầm.

Phùng Viễn cách lớp áo nắm lấy nhũ thịt của y xoa nắn: "Còn nói không gạt anh?"

Quý Nam bị lòng bàn tay của hắn xoa đến hoảng, núm vú lập tức vểnh cao chống lại bàn tay Phùng Viễn:  "Không...... Không lừa......"

"Ỷ vào anh thương em liền nháo." Phùng Viễn buông lỏng tay, hôn hôn chóp mũi thấm mồ hôi của y, thấy mắt y không mở nỗi nữa liền ôm y nói: "Không còn sớm, ngày mai còn phải đi học."

Phùng Viễn thấy y ngủ cầm áo khoát đứng dậy, hạ ánh sáng của đèn ngủ ở trên đầu giường. Quý Nam ngủ không an ổn, bọc chăn lăn đến bên Phùng Viễn, hắn không tiếng động cười lên, xoa xoa tóc của y, lại nhẹ nhàng vuốt hàng lông mày đang nhíu.

Nữa đêm nghe có tiếng cói ô tô, Phùng Viễn tay chân nhẹ nhàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ đem mành xốc lên ngắm một cái, thấy là xe của chính mình thở dài đứng dậy đi ra cửa, quay người lại thấy trên giường hiện lên bóng người, lưu luyến nhưng vẫn đóng cửa quay đi.

Tỷ tỷ Quý Nam cởi áo khoát, thấy Phùng Viễn cũng không chào hỏi, bộ dáng lãnh đạm. Phùng Viễn cũng như thế, ngồi ở bàn trong phòng khách, một bên uống trà một bên xoa ấn đường.

"Anh đem Triệu gia côn tử đánh?"

"Cái kia vương bát đản......" Phùng Viễn buông bát trà cười nhạo. "Còn mơ tưởng chạm vào Tiểu Nam?"

"Đến, anh cứ quản y đi." tỷ tỷ Quý Nam cũng ngồi xuống ở bên cạnh, thổi trà trong bát.  "Sớm muộn có một ngày chiều hư."

"Sớm đã chiều hư." Phùng Viễn nhịn không được cười rộ lên.

Tỷ tỷ Quý Nam lạnh lùng hừ một tiếng: "Xem tới lúc y gả chồng ai quản."

"Anh căn bản không muốn y gả chồng." Phùng Viễn nhíu mày nói. "Quý gia nhà em có chúng ta hôn nhân hợp đồng còn chưa đủ hay sao? Tại sao muốn đem tiểu Nam đẩy vào hố lửa nữa?"

"Nói như anh thật dễ......" tỷ tỷ Quý Nam cười khổ vuốt bát trà.

 "Em không phải sợ hôn nhân của chúng ta bại lộ, Quý gia xa cơ, Tiểu Nam một người không chỗ nào đi sao?"

Phùng Viễn đem bát trà để trên bàn: 

"Anh có thể mặc kệ y sao?"

"Ai biết được......" tỷ tỷ Quý Nam thở dài ngẩng đầu lên, nhìn cửa phòng của mình ngủ buồn bã nói. "Y ngủ?"

"Mệt, sớm đã nghỉ ngơi." Phùng Viễn nhắc tới Quý Nam, biểu tình liền nhu hòa xuống. "Sang mai anh muốn giúp y xin nghĩ, chắc không đi học được."

Tỷ tỷ Quý Nam "Nga" một tiếng, ngửa đầu đem trà uống hết, đứng dậy hướng phòng cho khách đi, mới vừa đi vài bước liền dừng bước chân: "Em ký tên chắc anh biết rồi đi?"

"Biết." Phùng Viễn dựa lưng vào ghế sau thở dài. "Không phải tháng sau ký sao?"

"Tháng sau......" Ttỷ tỷ Quý Nam ngơ ngác, do dự đứng một lát, đi đến trong khách phòng nghỉ ngơi.

Phùng Viễn buông bát trà vội vàng trở lại phòng ngủ, sờ soạng tiến đến mép giường nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Nam, nghe y bất mãn mà hừ nhẹ mới mỉm cười buông ra tay, rón ra rón rén bò lên trên giường đem người ôm ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro