Chương 25
Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong ở lại Lý gia ăn cơm trưa xong mới trở về, trong nhà có heo con, nên sớm chút trở về mới được. Thời điểm đến ngã ba cuối thôn, Hứa Thanh mới nhớ hôm qua Lý Trường Phong nói Tạ a thúc bảo bọn họ đi bắt gà con, vì vậy hai người liền thuận tiện đến Tạ gia đem gà con bắt về.
"Ồ, không ai ở nhà sao, vậy chúng ta chạng vạng trở lại đi." Lý Trường Phong gật đầu, nắm tay Hứa Thanh đi về nhà ở ngoài thôn, cửa Tạ gia bị khoá, chứng tỏ hai người Tạ a sao không có ở nhà.
Vừa tới nhà nghỉ một lát, Lý Trường Phong liền cầm cuốc ra cửa, "Ta xuống ruộng xới đất, ngươi ở nhà nghỉ ngơi, không bao lâu sẽ trở lại."
Đất ruộng đều là ở xung quanh nhà, nhanh chóng lại thuận tiện, nhưng là, Hứa Thanh nhìn ánh mặt trời nóng bỏng ngoài mái hiên, nhíu mày, "Đợi một chút lại đi, vào lúc này trời nóng, sẽ bị say nắng."
"Không có chuyện gì, cũng không xa, ta lập tức trở về, khí trời đẹp, đất dễ tơi, cỏ cũng dễ dàng bị chết nắng, ngoan." Lý Trường Phong nhìn mặt trời phía ngoài cũng không để ý nhiều, quay người giơ tay xoa xoa đầu mềm mại của Hứa Thanh, ra khỏi cửa.
"Vậy ngươi sớm một chút trở về! Cũng đừng cố quá !" Hứa Thanh không yên lòng dặn dò bóng lưng Lý Trường Phong, trời càng ngày càng nóng, cậu cũng biết cày bừa vụ xuân lửa xém lông mày, cho nên mới không có quá ngăn cản.
Đem hai cái ga giường cùng vỏ chăn phơi trong vào phòng, cẩn thận gấp kỹ, đang chuẩn bị mở tủ bỏ vào, Hứa Thanh nhìn thấy tập sách nhỏ ngày hôm qua bị Lý Trường Phong vứt trong hộc tủ, "Cái này!" Hứa Thanh chuyển động đôi mắt, đem tập sách nhỏ nhét vào dưới đáy tủ, giấu kỹ xong, Hứa Thanh khẽ hát tiếp tục xếp đồ.
Thừa dịp Lý Trường Phong vẫn chưa về, Hứa Thanh đến khối đất trồng rau sau nhà, đem hạt giống trong không gian lấy ra xếp thành hàng thành đống, loại hạt này đã hơi nứt vỏ, nhìn rất khả quan, cho nên không cần trồng ở trong không gian, lấy ra mấy ngày, chờ việc trên đồng ruộng ổn thoả, là có thể gieo hạt.
Chờ Hứa Thanh bày xong loại haht giống, mặt trời cũng đã xuống, Hứa Thanh rửa sạch tay, mang giỏ, cầm liền đi cắt cỏ heo, mới ra cửa viện không xa, liền nhìn thấy Lý Trường Phong vội vàng trong ruộng.
Lý Trường Phong đã đào ba sào, mồ hôi thấm ướt quần áo, nhìn là thấy nóng, Hứa Thanh không thể làm gì hơn là quay trở lại, dùng ống gỗ chứa đầy nước, mang hán tử nhà mình giải khát, thật sự là bướng bỉnh, cũng không nhìn xem trời có bao nhiêu nóng.
"Đến, uống chút nước đi, nhìn ngươi kìa!" Hứa Thanh để Lý Trường Phong dừng lại, đem nước đưa cho hắn.
Lý Trường Phong đối với Hứa Thanh cười hắc hắc vài tiếng, lúc cầm lấy nước còn nhân cơ hội sờ sờ lòng bàn tay nộn nộn của tức phụ nhà mình, trêu đến Hứa Thanh trừng hắn thật lớn, "Cảm tạ tức phụ, ngươi muốn gặt cỏ heo sao?" Nhìn trang bị trên người Hứa Thanh, liền biết cậu muốn làm gì.
"Đúng vậy, ta liền ở miếng đất bên kia cắt, heo còn nhỏ, ăn cũng không nhiều, không khó." Sau này heo lớn rồi mới không dễ xử lí, ăn cũng nhiều, nơi này không có bắp ngô cho heo ăn, một năm bốn mùa đều là cỏ heo, qua đoạn thời gian này ruộng sẽ đều trồng lương thực cùng rau màu, muốn gặt cỏ heo phải đi tới đất hoang không người trồng hoặc là bên ngoài núi.
Lý Trường Phong một hơi uống nửa ống nước, lại đưa đến bên miệng Hứa Thanh, "Ngươi cũng uống." Hứa Thanh cũng không ngại ngùng, mới nãy nhìn Lý Trường Phong uống cậu cũng cảm thấy có chút khát, liền thuận theo tay Lý Trường Phong uống một hớp lớn, ấy vậy mà uống quá nhanh, nước không kịp uống từ bên miệnh tràn ra, chảy dọc theo cần cổ trắng ngần, đi vào bên trong quần áo, Lý Trường Phong nhiệt hoả bốc lên, tối hôm nay, hắn sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Hứa Thanh cắt một hồi cỏ heo lại nhìn Lý Trường Phong cách đó không xa một cái, có lúc vừa vặn bắt gặp ánh mắt Lý Trường Phong cũng thỉnh thoảng nhìn sang, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn không nên lời, cuộc sống hạnh phúc nhất cũng chỉ đơn giản thế này thôi.
Chạng vạng, các hộ trong thôn lục tục bay lên khói bếp, Hứa Thanh đem khúc cá Lý Trường Phong đã cắt gọn gàng bỏ vào nồi canh, cá không cần nấu lâu, không tới 15 phút Hứa Thanh liền múc lên bàn, Lý Trường Phong vì Hứa Thanh chuẩn bị kỹ càng cá cùng rau xong đã đi đến nhà Tạ a sao bắt gà con, vào lúc này còn chưa trở lại.
"Đúng rồi! Dưa chua ngày hôm qua!" Đem cơm bưng lên bàn, Hứa Thanh mới nhớ lại ngày hôm qua bảo Lý Trường Phong làm dưa chua, vì vậy lấy đôi đũa, bưng một cái chén nhỏ, nhẹ nhàng mở nắp, một vị chua quen thuộc liền xông ra.
"Xong rồi!" Hứa Thanh nếm nếm vị, tuy rằng không sánh được vị chua cay ở tương lai, nhưng cũng coi như ngon miệng, hơn nữa bỏ thêm một giọt linh tuyền, khi ăn có thêm hương vị khác ở bên trong.
"Tức phụ ơi, ta đã về!" Trong sân truyền đến tiếng Lý Trường Phong từ xa tới gần, Hứa Thanh cũng cẩn thận đậy nắp lại, gắp một chén đầy dưa chua bưng lên bàn, "Cơm chín rồi, mau ăn, đã đưa tiền gà cho Tạ a sao chưa?"
Lý Trường Phong dùng khăn lau tay mới vừa rửa sạch, lắc lắc đầu, "Tạ a sao bọn họ không có ở nhà, ta ở cuối thôn gặp phải Ngụy lão nhị, hàn huyên vài câu, hắn nói qua mấy ngày sẽ đưa gỗ qua cho ta làm tủ quần áo." Còn chưa tới cửa đã nghe mùi thơm tức phụ nhà mình làm cơm, thèm chết hắn.
Hứa Thanh đang dọn cơm cho Lý Trường Phong, nghe lời này cũng không nghĩ nhiều, "Chắc là đi đến chỗ Tạ ca nhi." Tạ ca nhi là đứa con duy nhất của Tạ a sao cùng Tạ a thúc, mấy năm trước gả tới Mã gia ở trấn trên còm mở một cửa hàng, bị không ít ca nhi trong thôn ganh tị đến đỏ mắt, Tạ a sao bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ tới đó thăm Tạ ca nhi, không trở lại cũng là chuyện bình thường.
Buổi tối ăn dưa chua nhiều nhất là Lý Trường Phong, hắn ăn một lần liền thích cái vị này, ngay cả cá cũng không ăn nhiều như ngày hôm qua, bất đắc dĩ Hứa Thanh phải cho Lý Trường Phong thêm nửa bát dưa chua, "Cũng không thể ăn nhiều! Món này vị chua nhiều!" Ăn nhiều đối với dạ dày không tốt, khai vị là được rồi...
Ánh sao yếu ớt phủ kín bầu trời đêm, bây giờ đã là đêm khuya giờ sửu, trong phòng tối đen, Hứa Thanh cơ hồ muốn kêu lên cũng không kịp, đã run rẩy đến cao trào, lưỡi Lý Trường Phong nóng rực một trận triền miên tại trong miệng cậu, khiến toàn thân cậu không tự chủ được run rẩy.
Lý Trường Phong không vì Hứa Thanh cao trào mà dừng lại, trái lại chuyển động càng thêm kịch liệt, bởi vì động tác của hai người mà giường gỗ hơi rung nhẹ, phát ra từng tiếng "Cọt kẹt cọt kẹt" có quy luật, Hứa Thanh trước sau chìm đắm trong mê loạn mà Lý Trường Phong mang lại cho cậu, có lẽ bởi vì động tác Lý Trường Phong quá mãnh liệt, có lẽ bởi vì Lý Trường Phong tay lớn châm lửa mọi nơi, cũng có lẽ bởi vì da thịt đụng chạm thân mật như vậy!
Cậu cảm thấy lúc này bất kể là thân thể hay là tâm lý đều như trong một giấc mộng, rồi lại bị Lý Trường Phong động mạnh kéo về hiện tại, ngoài cửa sổ bóng đêm man mát, Hứa Thanh lại cảm thấy chính mình muốn cháy thành nước.
"Đủ rồi..." Cậu thanh âm khàn khàn, thời gian quá dài, cậu không chịu nổi.
"Ngoan, một lần cuối cùng." Lý Trường Phong dồn dập đáp lại người dưới thân, động tác một lần so với một lần càng thêm tàn nhẫn!
"Đại gia ngươi! Mau dừng lại!" Tiếp cận cảm giác đau đớn cực hạn làm cho cậu gần như điên cuồng, hai tay khoát lên bả vai Lý Trường Phong hung hăng khảm vào thịt đối phương, Lý Trường Phong dường như không biết đau, chỉ là động viên hôn khóe miệng Hứa Thanh...
Sau khi kết thúc, Lý Trường Phong ôm Hứa Thanh song song nằm trên giường gỗ đã dọn dẹp, mồ hôi trên người đã được lau chùi sạch sẽ, ngoài cửa sổ hơi thổi tới hơi lạnh, sau khi vận động dĩ nhiên được mát mẻ khó có, Hứa Thanh trước khi ngủ nói một câu cuối cùng: "Mấy ngày nay đừng hòng chạm vào ta!"
Lý Trường Phong yêu thương sờ má Hứa Thanh, "Được, ta không động vào ngươi, ngươi động vào ta là được..." Cũng không biết Hứa Thanh nghe thấy lời này có thể muốn đánh chết Lý Trường Phong hay không! Cậu căn bản không phải ý này!
Ngày thứ hai Hứa Thanh là gần trưa mới dậy, "Đừng cười với ta! Đi nhà Tạ a sao xem người đã trở lại chưa." Đuổi cái tên Lý Trường Phong làm cậu thấy cái mặt là tức giận kia đi, Hứa Thanh xoa eo ở trong sân hoạt động thân thể, đêm qua tuy rằng chơi đùa không nhẹ, nhưng so với đêm tân hôn thì khá hơn nhiều.
Lý Trường Phong hí ha hí hửng nghe lệnh Hứa Thanh đi đến trong thôn, mới vừa đến cửa Tạ gia, đang muốn gõ cửa, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc của Tạ a sao.
"Mã gia chết tiệt kia! Sao lại tàn nhẫn như vậy! Này bảo ca nhi chúng ta sau này sống như thế nào a!" Tạ a sao ngữ khí bi thương nói.
"Sống thế nào? ! Chúng ta còn chưa có chết! Ca nhi vẫn còn có đường sống!" Tiếng gầm dữ dội này là đến từ Tạ a thúc, Lý Trường Phong thu cánh tay đang giương trên không trung chuẩn bị gõ cửa, suy nghĩ một chút, không phát ra tiếng, quay trở về.
"Tạ a sao bọn họ chưa trở về hả?" Hứa Thanh mới vừa đem cơm Lý Trường Phong để lại cho chính mình ăn xong, liền thấy Lý Trường Phong tay không trở về, cho là Tạ a sao còn chưa trở lại.
Lý Trường Phong lắc đầu, đóng cửa viện, dưới ánh mắt nghi hoặc của Hứa Thanh hạ thấp giọng mở miệng nói: "Tạ gia hình như xảy ra vấn đề rồi, có liên quan đến Tạ ca nhi, cụ thể ta cũng không rõ ràng, chỉ là ở cửa viện nghe một hồi, dù sao ta là người ngoài, còn là một hán tử, không tiện nhúng tay vào chuyện nhà người ta." Tức phụ nhà mình cùng Tạ a sao hợp nhau, để Hứa Thanh ra tay tốt hơn mình nhiều.
Hứa Thanh nghe Lý Trường Phong nói trong lòng đoong một tiếng, "Chốc lát nữa ta tự mình đi." Xem ra hai người Tạ a sao lên trấn trên không đơn giản chỉ là vì muốn thăm Tạ ca nhi.
"Được, ta xuống ruộng a!" Lý Trường Phong hôn trán Hứa Thanh một cái, vác cái cuốc đi, mấy ngày nay thời tiết tốt, là ngày tốt để làm ruộng.
Hứa Thanh thu dọn nhà bếp xong, mang theo một bình nhỏ dưa chua cho Tạ a sao, ra cửa, chờ lúc cậu đến cửa Tạ gia, bên trong không có tiếng như khi Lý Trường Phong đến, trái lại rất an tĩnh, Hứa Thanh liếc nhìn ổ khoá mở trên cửa, xác định có người ở nhà, mới bắt đầu gõ cửa.
"Tạ a sao có ở nhà không? Ta là Thanh ca nhi, mang đồ tới cho ngài rồi!"
Chẳng được bao lâu, Tạ a thúc liền tới mở cửa: "Thanh ca nhi a! Vào đi, Tạ a sao ngươi đang ở bên trong nhà chính đó, đi trò chuyện cùng y đi, ta cũng nên ra ruộng, mấy ngày nay đều không ra ruộng, cây không thể chờ được nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro