Chương 27
Tạ ca nhi nghe Tạ a sao cùng Tạ a thúc nói, không nhịn được bật cười, nhưng là trong mắt lại tràn đầy nước mắt, "Cảm ơn cha mẹ." Tạ a sao vội vã lấy khăn tay tỉ mỉ lau mắt cho Tạ ca nhi, "Nói cảm ơn cái gì, ngươi là con của chúng ta, chỉ vì chút chuyện này mà khóc hả?"
"Có phải là Mã gia kia bắt ngươi chịu tội? ! Hắn ta, sớm biết vừa nãy nên đánh hắn ta nhiều thêm mấy quyền!" Tạ a thúc phẫn nộ giọng oang oang làm mấy người xung quanh đến uống trà liên tiếp chú ý, nhưng ông một chút cũng không phát hiện.
"Cha! Nhỏ giọng một chút!" Tạ ca nhi mới vừa cảm động lại bị cha làm mất hết, đã nhiều năm như vậy, cha vẫn là nóng nảy như vậy...
"Đừng nói nữa!" Tạ a sao quả thực không nghĩ bỏ tật xấu này của Tạ a thúc, phương pháp tốt nhất chính là cho ông ngậm miệng! Tạ a thúc bị hai người yêu nhất nói như vậy, cũng không tức giận, ngây ngô nở nụ cười, bưng cốc trà uống một hơi cạn sạch, ca nhi nhà mình mới vừa cười kìa!
"Đừng để ý tới hắn, Tiểu Vũ, uống từ từ, chốc nữa chúng ta lại đi dạo một chút, chúng ta cũng lâu rồi không cùng nhau đi dạo!" Nghỉ ngơi tốt, ba người liền lên đường, mắt thấy sắc trời hơi trễ mới trở lại Mã gia.
Mã gia phu phu cùng Mã Phú Quý vẫn ở tại trong nhà chính, ngoài ra còn có ba vị lão giả cũng ngồi ở nơi đó, bất quá nhưng là ngồi ngay chính giữa nhà chính, điều này nói rõ bối phận ba vị này so với Mã gia phu phu lớn hơn.
"Tiểu Vũ, đã trở lại a, hai vị nhạc phụ." Mã Phú Quý ngữ khí ngượng ngùng chào hỏi đối ba người Tạ ca nhi, Mã gia phu phu vào lúc này lại rất an phận, cho dù là Mã a sao cũng chỉ là hung hăng trợn mắt nhìn Tạ a thúc vài lần, lại không mở miệng nói gì.
"Ân, cha mẹ, ba vị này là thúc trong tộc Mã gia." Tạ ca nhi đợi Tạ a sao cùng Tạ a thúc ngồi xuống, mới giới thiệu ba người sắc mặt nghiêm túc không nói gì ngồi ở phía trên.
Hai người Tạ a sao còn chưa ngồi nóng đít, liền bị lời nói của ba vị lão giả phía trên chọc tức!
"Cái gì? !" Tạ a sao không thể tin nhìn người hơi mập ngồi ở giữa, y cảm thấy chính mình nghe lầm rồi!
Lão giả vừa nói nhìn bộ dạng không thể tin của Tạ a sao cùng Tạ a thúc, hắng giọng một cái: "Cho đến bây giờ, Tạ thị Tạ Vũ gả vào Mã gia đã tròn ba năm nhưng dưới gối vẫn không có con, Mã gia ta con cháu đơn bạc, không thể vẫn luôn không có hậu, thế nhưng, Tạ thị tuy không có con, nhưng những phương diện khác cũng là một hảo hài tử mà ai cũng biết, cho nên căn cứ theo Mã Phú Quý cùng a sao yêu cầu, bây giờ, Mã Phú Quý cùng Tạ Vũ hợp cách, ngày sau mỗi người một cuộc sống riêng, ai cũng không trì hoãn ai!"
Mã a sao lúc này ngạo kiều lên tiếng, "Vẫn là Phú Quý chúng ta nhân nghĩa, bằng không theo yêu cầu của chúng ta, thì phải cho một tờ hưu thư!"
Tạ a sao tức giận cả người phát run, "Năm đó là nhà ngươi nhất định phải cưới ca nhi nhà ta, còn nói cái gì mà trừ y ra sẽ không cưới ai cả, làm sao, hiện tại đổi ý ? ! Đem ca nhi nhà ta dằn vặt thành như vậy! Các ngươi tưởng như vậy là xong? !"
Mã a sao liếc mắt, xẹp xẹp miệng, "Ta còn chưa nói ca nhi nhà ngươi làm hại ta mấy năm đều không có ôm tôn tử đây! Thứ không con cho hưu thư cũng không quá đáng."
Tạ ca nhi từ lúc nghe lời kia đã bắt đầu kinh ngạc nhìn Mã Phú Quý, "Ngươi muốn, hợp cách?" Lời này vừa hỏi ra, Tạ a sao cũng dừng tranh luận với Mã a sao, Tạ a thúc cũng buông cánh tay vừa bắt được của Mã lão hán.
Trong lúc nhất thời ngoại trừ âm thanh ba vị lão giả uống trà, bên trong nhà chính ai cũng không nói chuyện.
Mã Phú Quý vạt áo sau lưng bị Mã a sao kéo, hắn ta không dám nhìn hai mắt Tạ ca nhi, ánh mắt đảo loanh quanh, "Ta, ta nhìn thấy đơn thuốc ngươi đặt ở dưới đáy tủ quần áo!" Theo tiếng nói biến mất, Tạ ca nhi sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, "Nguyên lai, là như thế..."
Tạ a sao cùng Tạ a thúc nhìn sắc mặt ca nhi chính mình liền biết chuyện này có vấn đề, Tạ a thúc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tạ ca nhi, muốn an ủi y một chút, Tạ a sao thì lại truy hỏi : "Đơn thuốc gì? ! Thuốc gì? !" Nếu như là đơn thuốc bình thường cũng sẽ không đến nỗi này! Cũng sẽ không khiến Tạ ca nhi thay đổi sắc mặt!
"Thuốc gì? Còn không phải là nói ca nhi nhà ngươi đời này muốn có con còn khó hơn lên trời sao!" Mã a sao hung hăng đâm Tạ a sao một cái, lúc nãy Tạ a thúc cùng Tạ a sao lúc nãy hành hung y, y sao mà quên được!
Tạ a sao nói không nên lời, bởi vì y nhìn thấy trong mắt Tạ ca nhi tất cả đều là tuyệt vọng cùng thống khổ, "Hài tử! A a a, con trai của ta!" Tạ a sao ôm chặt lấy Tạ ca nhi sắc mặt trắng bệch, không nhịn được khóc rống lên, y đã tạo nghiệt gì mà ông trời lại đối xử với con trai y như vậy!
Hứa Thanh không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, "Sau đó thì sao?" Tạ a sao lấy tay khăn tay xoa nước mắt, "Sau đó Tạ a thúc ngươi đem Mã Phú Quý hung hăng đánh cho một trận, bị đưa đi dược phường, a sao nhà hắn ta đương nhiên dây dưa không ngớt, đem thúc bá trong Mã gia đều mời hết đến, nói Tạ a thúc ngươi vô cớ hại người, muốn đưa đến nha môn!"
Nghĩ đến đây Tạ a sao lại có chút không khống chế được khóc thút thít lên, "Bởi vì vốn là chúng ta đánh người, biểu huynh Mã Phú Quý lại là người ở trong nha môn, cho dù chúng ta không sai, cũng không thoát khỏi chuyện bị bọn họ cố ý bêu xấu, ngươi cũng biết Tạ a thúc ngươi, chính là một tên đầu gỗ thẳng thắn, căn bản đấu không lại bọn họ, Tiểu Vũ ca của ngươi vì để Tạ a thúc không bị đưa vào nha môn, nhận lấy thư hợp cách, lúc này nhà họ Mã mới thả một con ngựa, chúng ta ở trên trấn một đêm, chính là vì chuyện này!"
Chẳng trách Tạ a thúc cùng Tạ a sao đều tiều tụy như vậy, vừa nhìn chính là không được nghỉ ngơi tốt, "Vậy, Tiểu Vũ ca đâu?" Hứa Thanh từ lúc vào cửa đến bây giờ không nghe thấy cũng không nhìn thấy Tạ ca nhi.
Tạ a sao chỉ chỉ phòng nhỏ, đó là nơi lúc Tạ ca nhi chưa gả ở, "Ngày hôm qua dằn vặt quá lâu, thêm vào thân thể không tốt, uống thuốc thì ngủ rồi." Tạ ca nhi trong lòng khổ sở, y nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, Mã gia này thật chẳng ra gì, mình lúc trước sao lại đáp ứng hôn sự này chứ!
Hứa Thanh cảm xúc cũng có chút chùng xuống, một nhà Tạ a sao đối với mình có ân tình lớn như vậy, lúc trong nhà sinh sự, cậu lại không đến giúp được.
"Không nói những thứ kia nữa, đều đã qua, đều đã là quá khứ! Ngươi cho Tạ a sao món ngon gì đó?" Tạ a sao nói ra được tâm sự trong lòng cũng thoải mái hơn, thấy Hứa Thanh bị chính mình ảnh hưởng tâm tình, có chút ngượng ngùng, vì vậy nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Hứa Thanh vừa nghe, nhớ tới hai ngày nay một nhà Tạ a sao khẳng định cũng không có ăn uống bao nhiêu, vội vàng đem hũ nhỏ trên bàn mở ra, "Đây là dưa chua, cách làm cũng tương đương dưa muối, bất quá cái này dùng để khai vị, Tạ a sao, các ngươi mấy ngày qua nhất định là không ăn được bao nhiêu, lúc ăn cơm trực tiếp ăn kèm, rất đưa cơm, Trường Phong ngày hôm qua ăn cái này cũng không muốn ăn cá!"
Tạ a sao vừa nghe có thể khai vị, liền có chút kích động, bọn họ hai người già ăn không vô cũng không sao, thế nhưng ca nhi chính mình thân thể vốn đã không được dưỡng tốt, thứ này nếu có thể giúp Tạ ca nhi ăn thêm nhiều cơm, so với bất cứ thứ khác đều tốt hơn.
"Vậy thật sự là quá tốt, mấy hôm nay Tiểu Vũ ca ngươi chính là không ăn được bao nhiêu, ta đang vì chuyện này mà phát rầu đây! Cám ơn ngươi, Thanh ca nhi."
"Cám ơn cái gì, các ngài có việc ta đều không giúp đỡ gì được, việc này mà còn không làm, ta đây trong lòng rất khó chịu, có thể giúp Tiểu Vũ ca ăn thêm chút cháo là ta cảm thấy vui rồi!" Bên trong dưa chua có linh tuyền, đối với thân thể Tạ ca nhi rất có lợi.
"Được được được, đúng rồi! Ai! Ngươi xem đầu óc ta này! Mấy ngày nay bận đến mức đều quên mất gà con của ngươi, để ta tìm cho ngươi cái sọt, ngươi cõng về!"
Từ trong nhà Tạ a sao đi ra thì đã sắp đến buổi trưa, cõng mười lăm con gà con lông xù non nớt kêu vang, Hứa Thanh mới ra đến cuối thôn liền đụng phải Lý Trường Phong tới đón người.
"Ngươi đi đâu vậy?" Hứa Thanh không hiểu nhìn Lý Trường Phong, sáng giờ xuống ruộng làm việc đã làm một thân mồ hôi! Không biết thế nào, cậy lại nghĩ tới tối hôm qua hai người chính là mồ hôi dầm dề như thế quấn quýt lấy nhau...
"Ta về nhà uống nước nghỉ ngơi, không gặp ngươi, liền tới xem một chút." Tay lớn cầm lấy sọt Hứa Thanh mang trên lưng, trực tiếp vác lên vai, tay còn lại kéo tay Hứa Thanh đi về nhà.
Hứa Thanh được bàn tay to lớn nóng bỏng của Lý Trường Phong bao bọc, lòng cũng ấm, "Ta cũng không phải không tìm được đường." Lý Trường Phong vội vàng gật đầu khẳng định cậu là có thể tự mình về nhà, "Nhưng ta ở nhà không nhìn thấy ngươi, trong lòng không yên tâm." Không có Hứa Thanh, Lý Trường Phong một khắc cũng không thể bình tĩnh.
Làm cơm trưa xong, Hứa Thanh không ăn bao nhiêu liền dừng, cậu gần trưa mới dậy, hiện tại cũng không đói bụng, Lý Trường Phong biết nên cũng không ép buộc Hứa Thanh, "Nói như vậy là Tạ ca nhi đã về nhà?"
"Đây không phải là phí lời sao! Ai, ta hỏi ngươi, nếu là ta không có hài tử, ngươi có phải cũng hợp cách ta hay không?" Hứa Thanh còn chưa tiếp thu được chuyện mình có thể sinh đứa nhỏ, nếu không phải chuyện Tạ ca nhi kéo đến, cậu đều đã quên, chính mình cũng phải sinh con!
Lý Trường Phong uống một hớp canh, trong miệng chính bận rộn, nghe cậu nói như thế liền vội vàng lắc đầu, chờ nuốt xuống xong, mới lên tiếng: "Ta càng yêu thích thế giới của hai người hơn!" Như vậy sẽ không có người cùng hắn cướp tức phụ, thật tốt!
Hứa Thanh trợn tròn mắt với cái suy nghĩ kia của Lý Trường Phong, cái gì mà yêu thích thế giới hai người chứ, nói cho cùng còn không là yêu thích... cái kia sao! Quả nhiên nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Mặc dù mình cũng...
Sau khi ăn cơm trưa, thu thập xong bát đũa xong, Lý Trường Phong liền ở bên cạnh chuồng heo chuẩn bị một cái chuồng gà, bởi vì chỉ có gà con mà không có gà mẹ, cho nên Lý Trường Phong dùng hai khối gỗ lớn nắp ở phía trên, dùng bốn tảng đá lớn hình vuông làm thành một cái chuồng gà giản dị, sau đó ở cách chuồng gà không xa dùng mảnh gỗ ngăn lại thành một vòng tròn, đây là chỗ để gà con ban ngày hoạt động, sân sau Hứa Thanh có trồng vài cây con, không thể để đám tiểu tử này phá được!
Chờ Lý Trường Phong bận việc xong, liền rửa tay, rửa mặt, tiến vào nhà chính lại không nhìn thấy người quen thuộc, biết Hứa Thanh ở trong phòng, Lý Trường Phong trực tiếp đóng cửa viện cùng nhà chính, đi vào phòng chuẩn bị cùng Hứa Thanh ngủ trưa!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro