Chương 31

Cơm nước xong, ngoài phòng trời vẫn mưa rả rích, không có dấu hiệu ngừng lại, "Ta qua nhà Tạ a sao xem một chuyến, ngươi thì sao?" Hứa Thanh cầm dù, chuẩn bị hướng trong thôn đi một chuyến, "Ta đi Ngụy gia, cùng Ngụy lão nhị thương lượng hình dáng tủ gỗ một chút, cùng đi đi." Lý Trường Phong không mở dù trong tay mình, cùng Hứa Thanh vai kề vai cùng một cái dù, đến cửa Tạ gia, Lý Trường Phong mới lưu luyến không thôi mà mở dù của mình tạm biệt Hứa Thanh.

Một nhà Tạ a sao cũng vừa mới ăn cơm trưa xong, Tạ a thúc đang ở nhà bếp vì Tạ ca nhi sắc thuốc, Tạ a sao mở cửa cho Hứa Thanh, "Mau vào, Tiểu Vũ ca vừa lúc đang ở nhà chính!" Hứa Thanh cùng Tạ a sao đi vào nhà chính, nhìn thấy Tạ ca nhi ngồi ở đó, không thể phủ nhận, Tạ ca nhi lớn lên thực sự là mỹ nam tử nhã nhặn nho nhã, so với Tạ a sao, trên người Tạ ca nhi nhiều hơn một phần trầm tĩnh, có lẽ bởi vì trường kỳ sinh bệnh, cho nên mang theo một vẻ đẹp bệnh trạng không rõ, Hứa Thanh cảm thấy cậu không muốn về nhà lau mắt nữa, đây chính là thành thục mỹ nam sống sờ sờ a.

Tạ ca nhi cũng là rất lâu chưa gặp Hứa Thanh, thấy mặt Hứa Thanh quả nhiên như Tạ a sao nói đã hoàn toàn khoẻ rồi, hơn nữa nhìn tinh thần quả thật cũng tương đối tốt, không giống âm trầm như trước đây.

"Tiểu Vũ ca có khá hơn chút nào không?" Hứa Thanh ngồi ở bên cạnh Tạ ca nhi, ở khoảng cách gần, nhìn trên mặt Tạ ca nhi mặc dù mang thần sắc bệnh trạng nhưng vẫn như cũ phong nhã hào hoa. Tạ ca nhi ngậm cười khiến Hứa Thanh trầm mê gật gật đầu, "Này cũng nhiều thiệt thòi Thanh ca nhi ngươi mang dưa chua tới, không chỉ giúp ta khai vị, thân thể cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều." Ngay cả thanh âm thanh cũng dễ nghe như vậy!

"Không phải sao! Ngươi xem, ngày hôm nay Tiểu Vũ ca ngươi đều xuống giường cùng chúng ta ăn cơm đây!" Tạ a sao theo Tạ ca nhi thân thể chuyển biến tốt, cũng càng ngày càng có tinh thần, chỉ cần ca nhi thân thể tốt lên, không có chuyện gì mà không bỏ qua được!

"Này có là gì, chỉ cần Tiểu Vũ ca thích, ta mỗi ngày đều mang qua!" Cái bộ dáng cấp thiết muốn tặng đồ kia của Hứa Thanh làm Tạ a sao cùng Tạ ca nhi đều vui vẻ, có câu vừa gặp mà đã như quen, dùng trên người Hứa Thanh cùng Tạ ca nhi lúc này không thể thích hợp hơn, Tạ ca nhi trước đây chưa từng cùng nguyên chủ tiếp xúc quá nhiều, cho nên chưa bao giờ ngồi nói chuyện như hôm nay, lúc này hai người càng tán gẫu càng hợp ý, nhợt nhạt trên mặt Tạ ca nhi cũng nhiều hơn mấy phần đỏ ửng.

"Tiểu Vũ Ca, ngươi thật là đẹp mắt!" Hứa Thanh nhìn Tạ ca nhi thêm một chút nhân khí, càng cảm thấy mỹ nam tử chính là mỹ nam tử, như thế nào cũng đẹp, liền bật thốt lên.

"A" Tạ ca nhi thật không nghĩ tới Hứa Thanh sẽ nói như vậy, có chút kinh ngạc, cũng có chút ngượng ngùng, qua nhiều năm như thế, thật sự không có người nhìn vào mắt y thẳng thắn khen ngợi như vậy, chính là, chính là năm đó, đoạn thời gian Mã Phú Quý theo đuổi y cũng chưa từng nói lời trực bạch như thế, vừa nghĩ tới Mã Phú Quý, nụ cười trên mặt Tạ ca nhi cũng rút đi, nhất nhật phu phu bách nhật ân, dù sao cùng nhau sinh hoạt nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay... Ai, cũng là thân thể của chính mình không hăng hái.

Tạ a sao vừa thấy sắc mặt Tạ ca nhi liền biết y đang suy nghĩ gì, liếc mắt ra hiệu với Hứa Thanh đang lo lắng sợ mình nói sai gì đó, "Các ngươi trước tiên trò chuyện, ta đi xem lão già nấu thuốc xong chưa." Chính mình ca nhi tâm tư sâu sắc, hiếu thuận, cái gì không vui đều đặt ở trong lòng, cũng không nói ra để cho mình cùng bạn già lo lắng, lại không biết như vậy khiến phu phu Tạ gia càng lo lắng hơn, thấy Hứa Thanh cùng Tạ ca nhi trò chuyện, Tạ a sao trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hi vọng Tạ ca nhi có thể đem tâm sự chôn ở trong lòng nói cùng Hứa Thanh, tuổi bọn họ không kém nhiều, giao lưu cũng dễ.

"Tạ a sao bọn họ đều rất lo lắng cho ngươi, Tiểu Vũ Ca, ngươi phải mau chóng dưỡng cho tốt thân thể a." Hứa Thanh nhìn Tạ ca nhi, nhẹ nhàng nói, "Ta biết, đều do ta quá ngu ngốc, làm cho bọn họ lo lắng vì ta." Tạ ca nhi có chút mờ mịt, không biết vì sao trước mặt Hứa Thanh, y không muốn thu mình lại trong vỏ bọc, mà muốn tám sự hết cho cậu.

"Sao có thể là lỗi của ngươi, ngươi tốt như vậy, thiện lương như vậy, ta thấy, là người nhà họ Mã lòng dạ xấu xa mới đúng!" Hứa Thanh nghĩ đến chuyện Tạ ca nhi tốt như vậy tự nhiên lại vì lí do vô hậu vi đại mà bị hợp cách, cậu liền một bụng tức giận!

"Nào có tốt như ngươi nói chứ." nhìn bộ dạng Hứa Thanh vì chính mình oán giận, Tạ ca nhi đột nhiên cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát nữa, cho dù y cả đời cũng sẽ không có con, vậy cũng chỉ có thể nói mình cùng con không có duyên phận, nhưng nhờ chuyện này mà thấy rõ một người, còn là người bên gối, y cảm thấy ông trời vẫn cho mình một con đường.

Hứa Thanh thấy ủ dột trong mắt Tạ ca nhi biến mất liền biết y đã có chút thông suốt, "Mấy ngày nay hơi lạnh, ta đi tìm Tạ a sao rót chút nước nóng cho ngươi uống." Thấy nước trước mặt Tạ ca nhi đã nguội, Hứa Thanh lập tức xung phong nhận việc phục vụ mỹ nam.

"Làm sao vậy?" Tạ a sao cùng Tạ a thúc ở trong nhà bếp, thấy Hứa Thanh đi vào, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi, Hứa Thanh lẫm lẫm liệt liệt khoát tay áo một cái, "Không có chuyện gì, chỉ là thấy nước của Tiểu Vũ Ca đã nguội, ta định đi đổi chút nước nóng để y uống cho thoải mái thôi." Tạ a thúc vừa nghe liền vội vã nhận cái bát trong tay Hứa Thanh, đổi thành nước nóng vừa mới đun, "Cám ơn ngươi Thanh ca nhi, hy vọng người có thể cùng Tiểu Vũ nhà chúng ta trò chuyện nhiều một chút, nó cái gì cũng đều giấu trong lòng, đây cũng không phải chuyện tốt."

Hứa Thanh gật gật đầu, sau khi bưng bát đi ra khỏi phòng bếp, rời đi tầm mắt của phu phu Tạ gia, liền nhỏ vào trong bát vài giọt linh tuyền, tuy rằng mỹ nam yếu đuối cũng đẹp mắt, nhưng Hứa Thanh càng hi vọng được nhìn thấy Tạ ca nhi chân chính đầy sức sống hơn.

"Đã làm phiền ngươi rồi, tiểu Thanh."

Tạ ca nhi nhận bát, lại cảm ơn Hứa Thanh. Bản thân bây giờ không được tốt, vốn là Hứa Thanh đến gia đình y làm khách, phải để y pha trà rót nước cho Hứa Thanh mới đúng, kết quả lại phiền toái khách nhân vì chính mình rót nước.

"Này có gì chứ, sau này ta thường xuyên đến, ngươi cũng đừng chê ta phiền, hôm nay lạnh, ngươi uống chút nước làm ấm thân thể đi." Hứa Thanh thấy Tạ ca nhi thổi thổi, từ từ đem nước trong bát uống xuống, trong lòng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, uống linh tuyền như vậy, không đến mấy ngày, thân thể Tạ ca nhi liền có thể tốt lên, còn chuyện khó mang thai này, phải xem xét kỹ càng, Hứa Thanh cũng không biết linh tuyền có thể trợ giúp gì cho Tạ ca nhi hay không.

"Thùng thùng! Thùng thùng!"

"Đến đây! Đến đây!" Tạ a thúc bảo Hứa Thanh vừa đi tới nhà chính đang định đi mở cửa đi vào, chính mình đội mưa nhỏ đi mở cửa, ngoài cửa là một ca nhi tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm so với Tạ ca nhi, thân thể gầy gò, màu da hơi vàng, lớn lên xấu xí, tướng mạo này so với thẩm mỹ ở đây còn không phải là "Xấu" ca nhi chân chính sao! ! Hứa Thanh là sau này mới xấu, còn vị này, chậc chậc, chính là bẩm sinh a!

"Là Chung Hoa hả? Trở về lúc nào vậy, đi vào ngồi đi." Tạ a thúc đón Chung Hoa tiến vào cửa viện, "Tạ a thúc, ta nghe nói Tạ Vũ đã trở lại, cho nên cố ý từ An Nhạc thôn trở lại thăm y một chút!" Thanh âm của Chung Hoa cũng giống như tên hắn ta, có chút khó nghe, khi nói chuyện thô sàn sạt, khiến người ta cảm thấy chói tai, hơn nữa thanh âm hắn ta bén nhọn, càng lộ vẻ khó nghe.

"Trở về rồi, đang ở nhà chính! Tiểu Vũ! Chung Hoa tới này!"

Nghe Tạ a thúc oang oang kêu tên người nọ, Hứa Thanh không nhịn được thấp giọng cười một tiếng, "Chung Hoa? Trồng hoa sao?"

Tạ ca nhi thật đúng là chưa hề nghĩ tên của Chung Hoa có thể đọc thành như vậy đây, nhịn không được cười theo.

"Nói cái gì mà cười như vậy hả. Chung Hoa, vào ngồi đi, ta rót cho ngươi bát nước nóng." Tạ a sao vừa dẫn Chung Hoa bước vào nhà chính liền nghe thấy tiếng Hứa Thanh cùng Tạ ca nhi cười, trong lòng không ngừng được sưởi ấm, quả nhiên Thanh ca nhi chính là phúc tinh! Nhìn đi, ca nhi nhà mình có thể cười vui vẻ như vậy.

"Tạ Vũ, chúng ta đã mấy năm rồi chưa gặp." Chung Hoa nhìn Tạ ca nhi vì cười mà khuôn mặt càng hồng nhuận, trong lòng lại toàn bực mình, đã nhiều năm như vậy, bộ dạng của y vẫn giống như lúc chưa xuất giá, chính mình lại vì bận bịu, ngày phơi nắng đêm sương lạnh, càng không sánh được y.

Tạ ca nhi lôi kéo Hứa Thanh ngồi ở bên cạnh mình, lễ phép cười cười với Chung Hoa, "Đúng vậy, đến, ngồi đi, đây là Thanh ca nhi, ngươi cũng nhiều năm chưa gặp y đúng không." Tạ ca nhi bất mãn Chung Hoa không để ý đến Hứa Thanh, đối với hắn ta cũng không quá nhiệt tình, y và Tạ a sao có một điểm rất giống nhau, đó chính là bao che khuyết điểm!

"Xin chào." Hứa Thanh ngược lại không để ý nhiều, người này vừa tiến vào, ánh mắt nhìn Tạ ca nhi kia quả thực giống như muốn ăn thịt Tạ ca nhi vậy, vừa nhìn liền không phải là người tốt.

"Đúng là nhiều năm rồi không gặp hắn, chính là cái người trước đây mặt đầy mụn nhọt đây mà! Danh tiếng vang xa như vậy, đương nhiên có nghe qua." Chung Hoa nhìn Hứa Thanh khuôn mặt đã được trị trắng mịn, tâm lý đố kị giống như hạt mầm điên cuồng nảy nở, không nghĩ tới kẻ xấu nhất trong thôn đã thay đổi thành như vậy, vậy tướng mạo của mình không phải là... ! !

"Chung Hoa! Ngươi tìm ta có chuyện gì không?" Tạ ca nhi vừa nghe Chung Hoa nói chuyện với Hứa Thanh bằng loại ngữ khí kia, trong lòng cũng tức giận, giọng cứng rắn hỏi Chung Hoa.

Chung Hoa bản thân cũng phát hiện ra giọng điệu của chính mình hơi quá, nhưng vừa nghe Tạ ca nhi dùng loại ngữ khí trục khách kia nói mình, tâm lý càng không cân bằng, đều lớn như vậy, chính mình cũng đã gả cho người nhiều năm như vậy, Tạ ca nhi dựa vào cái gì vẫn dùng ngữ khí như khi còn bé nói với mình, bất quá, vừa nghĩ tới tin tức chính mình lấy được, Chung Hoa lại cảm thấy Tạ ca nhi so với mình đáng thương hơn, trong giọng nói cũng mang theo chút hả hê.

"Nhìn ngươi nói kìa, chúng ta dầu gì cũng cùng nhau lớn lên, ta đây không phải nghe nói ngươi bị hợp cách phải trở về nhà, liền tới thăm ngươi một chút sao?"

Hứa Thanh vừa nghe xong liền biết cái tên "Trồng hoa" này quả nhiên là "lai giả bất thiện", thì ra là cố ý tới bỏ đá xuống giếng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro