Chương 133

Đêm đó, toàn bộ khu trung ương dường như đều ngầm hiểu một điều: bạn lữ của Lam đại nhân – Trình Hiểu, nhân loại kia, tuyệt đối không phải kẻ có thể trêu chọc. 

Việc phát hiện ra công dụng của đại khuẩn thụ nấm không phải giả, cải tạo đất đai quả thực thần kỳ, tìm ra nhược điểm của kẻ xâm lược lại càng là điều ngoài dự đoán. Nhưng mà… không ai nói rằng sức chiến đấu của Trình Hiểu cũng khủng bố đến mức này! 

Những người từng cầm trong tay tư liệu về "những chiến tích huy hoàng" trước đây của Trình Hiểu sớm đã lặng lẽ xé bỏ chúng. Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, lan truyền xa đến đâu cũng không thể che lấp sự thật. 

Thi thể của những kẻ xâm lược giống cái nhanh chóng bị quân đội xử lý. Bên phía Hứa (?) dường như cũng không ngờ rằng một kế hoạch chu toàn như vậy vẫn thất bại thảm hại, đến mức nhất thời không kịp phản ứng. 

“Dám coi mạng sống của tiền tuyến như công cụ, cố tình dùng đủ mọi cách để tiếp cận Lam đại nhân, còn cử cả giống cái cấp cao như thế đến… chắc hẳn bọn chúng cũng không ngờ lại bị đánh bại nhanh chóng đến vậy.” 

Tề Quân nhấp một ngụm trà nóng, như vô tình lên tiếng với nam nhân bên cạnh. 

Hết lần này đến lần khác, việc kẻ xâm lược phái ra những giống cái không biết tự lượng sức khiến bọn họ không khỏi suy nghĩ về ý đồ thực sự phía sau. Dù thế nào cũng phải để Lam đại nhân đích thân ra mặt. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định đến thẩm vấn tên tù binh, có thể sẽ thu được chút manh mối. 

Người đàn ông đang xem tư liệu khẽ ngẩng đầu liếc nhìn hắn, không tỏ rõ thái độ. 

Tề Quân chợt nghĩ, kẻ này đã bị chính tộc nhân của mình vứt bỏ và phản bội, có lẽ không muốn nhớ lại quá khứ. Điều này khiến hắn thoáng chút áy náy. Nhưng dù thế nào, có được thông tin chính xác vẫn là điều quan trọng nhất. Bọn họ không thể mãi ở thế bị động. 

Dù đôi khi có thể kiêu ngạo mà bỏ qua mọi thứ nhờ vào sức mạnh tuyệt đối, nhưng một khi quá tự phụ, tự đại cũng đồng nghĩa với tự hủy diệt. 

Trình Hiểu được sắp xếp ở khu ký túc xá của quân đội Lam. Hiển nhiên, viện trợ bên ngoài đã không còn an toàn. Lam suy nghĩ, nếu hắn không có mặt, có thể để Táp hoặc Tề Quân chăm sóc Trình Hiểu. Nhưng trước mắt, hắn vẫn quyết định ở cạnh nhân loại này.

Những lần bị tập kích liên tiếp khiến dị tộc phải nâng cao cảnh giác. Lần này, mục tiêu là hắn, nhưng ai dám chắc rằng sẽ không có tình huống ngoài ý muốn xảy ra? Nếu hắn không kịp trở về, hoặc nếu Trình Hiểu gặp tình huống không thể kích hoạt dị năng kịp thời, hậu quả sẽ như thế nào? 

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi, hắn đã không dám tưởng tượng tiếp. 

---------------------

Ban đêm, dị tộc không giống như mọi khi chủ động trêu chọc nhân loại sau một thời gian xa cách. Thay vào đó, hắn ôm chặt Trình Hiểu, dùng đôi môi mỏng tinh tế lướt qua đường nét khuôn mặt người trong lòng. 

Khoảng thời gian ở bên cạnh nhân loại không nhiều, gần đây lại liên tục xảy ra những chuyện bất ngờ ngoài dự đoán. Lam cảm thấy mình cần thay đổi chiến lược. 

Trừ những lúc không thể không ra chiến trường, tốt nhất hắn không nên để nhân loại rời khỏi phạm vi kiểm soát của mình. Nếu không, hắn không thể lúc nào cũng kịp thời xuất hiện. Cảm giác mất kiểm soát này khiến ánh mắt dị tộc dần trầm xuống. 

Trình Hiểu bị hơi thở quen thuộc bao bọc, trong lòng vững vàng hơn bao giờ hết. Một mình cậu không hề sợ hãi, nhưng có một người đáng tin cậy ở bên, từ thể xác đến tinh thần đều có thể thả lỏng hoàn toàn – đó là cảm giác hiếm có khó tìm. 

Bên phía Lẫm và Khí cũng không có chuyện gì xảy ra. Hai đứa nhỏ không ở hiện trường và đã được thông báo kết quả xử lý kịp thời. Vì thế, chúng cũng được sắp xếp ở quân bộ, thậm chí còn không cần đến đại điện nữa. 

Trình Hiểu không lo lắng việc bọn nhỏ sẽ bị nuông chiều quá mức. Dù gì đi nữa, an toàn vẫn là quan trọng nhất. Có đường xi măng để đi, tại sao lại phải chọn đi vào vùng cát lún? Nếu không phải ngốc nghếch thì cũng là ngu xuẩn. 

Dù có là thiên tài đi chăng nữa, cũng sẽ không rảnh rỗi đến mức lấy mạng sống ra làm trò đùa. Đâu có ai chết rồi lại được thưởng thông quan chứ? 

Huống hồ, nói là che chở, nhưng sống trong quân bộ dưới sự quản lý của Lam, có lẽ sẽ còn khắc nghiệt hơn cả ba tầng tập huấn của đại điện. 

Ở nơi đó, không có ai được nhàn rỗi. 

Vậy nên, Lam thực ra là một ông bố nghiêm khắc sao?...

Trình Hiểu chợt nghĩ, hình như mình chẳng có chút tự giác nào làm “người mẹ”. Cậu nghiêng đầu, cọ cọ vào cổ dị tộc, khẽ cắn nhẹ một cái rồi nhắm mắt ngủ. Để lại vài dấu vết xem như "ký hiệu", coi như không ngủ quên vô ích. 

-----------------------------
Sáng sớm hôm sau, Lam vẫn như thường lệ rời khỏi ký túc xá từ sớm. Đây là địa điểm hằng ngày để nhận tin tức. Trình Hiểu đã quá quen với điều này. 

Hơn nữa, bọn họ đang ở trong quân bộ, mà nơi Lam xử lý công vụ lại ngay gần nghị sự đường. Nếu có việc gì, hắn có thể tùy lúc tìm đến. 

Có vẻ như chiến sự ở tiền tuyến đang trở nên căng thẳng hơn sau khi Lam đột ngột quay về. Trình Hiểu không cố tình tìm hiểu, nhưng qua lời kể của một số người, cậu cũng nắm được đôi chút thông tin. 

Dường như… trong đội quân xâm lược đã xuất hiện một nhân vật rất mạnh. 

Mạnh hơn cả Lam?! 

Trình Hiểu trầm ngâm vuốt cằm. 

Từ trước đến nay, Lam bên cạnh cậu chưa từng lộ ra chút yếu thế nào. Dần dần, cậu cũng mặc định rằng thực lực của Lam phải đứng đầu trong tộc. 

Vậy mà giờ lại có kẻ mạnh ngang hàng xuất hiện? 

Và quan trọng nhất… đây không phải là giống cái, ít nhất cũng không thuộc chủng loại đó. 

Nghe nói, kẻ này có liên quan đến việc sắp đặt ca sĩ Tiểu Khê và chàng thanh niên từng tập kích cậu trước đây. Hơn nữa, tất cả chỉ là những nước đi tùy ý, trọng điểm lại đặt ở chiến lược mưu lược tại tiền tuyến. 

Người này… chính là đối thủ xứng tầm thực sự của Lam sao?

Trình Hiểu tức khắc cảm thấy tay mình có chút ngứa ngáy, hoặc có lẽ là cảm giác bứt rứt khó chịu. Ở một khía cạnh nào đó, tranh cường háo thắng vốn là bản năng của giống đực. Dĩ nhiên, việc có năng lực hay không và có thực sự hành động hay không lại là chuyện khác. 

Việc luôn ở hậu phương không chỉ là một cách bảo vệ bản thân mà còn tốt cho đứa trẻ. Trình Hiểu vẫn chưa quên rằng tình trạng của mình hiện tại chẳng khác gì “một thi hai mệnh” – bất cứ sai lầm nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tuy nhiên, dù cơ thể có thay đổi thế nào đi nữa, tâm huyết và khát vọng theo đuổi sức mạnh cá nhân của cậu vẫn không hề suy giảm. 

Dĩ nhiên, đứa trẻ vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Ngồi trên mép giường, Trình Hiểu bỗng rơi vào trạng thái rối rắm. Rốt cuộc thì chu kỳ mang thai của giống cái là bao lâu? Sao cậu cảm thấy bụng mình vẫn chẳng khác gì một bãi đáp sân bay? Chỉ có thể nhéo lên một chút, cảm giác mềm mềm xốp xốp. Tối qua, dị tộc còn trêu rằng trông giống bông… 

Hừ, rõ ràng là cơ bắp! 

Theo bản năng, cậu đưa tay sờ bụng, cảm giác như sắp thấy một cái cổ gà con lòi ra. 

Sau khi ăn sáng xong, Trình Hiểu cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, mí mắt trĩu nặng. Dị năng có tác dụng phụ sao? Cậu chưa từng nghe nói đến. Ít nhất trước đây cũng chưa từng xuất hiện tình trạng này. Cùng lắm chỉ là cảm giác hơi mệt mỏi, chứ không đến mức khó chịu như bây giờ. 

Cậu cố gắng nghĩ ngợi, rồi gắng sức mặc áo ngoài vào, nhưng rốt cuộc lại ngã xuống giường, ngủ say như chết. 

Ý thức cuối cùng của hắn là: “Tỉnh lại rồi hẵng tính tiếp…” 

Truyện chỉ đăng tải trên wattpad Laomieungungoc

Một ngày trôi qua mà vẫn không thấy Trình Hiểu xuất hiện, Lam hơi nhíu mày. Hắn vốn nghĩ rằng Trình Hiểu sau khi được cho phép chắc chắn sẽ đến gặp mình, thậm chí hắn còn cẩn thận chuẩn bị sẵn vài quả mật ngọt thơm lừng cùng một ít trái cây quý hiếm mà cậu chưa từng thử qua. 

Thế mà Trình Hiểu lại không đến. 

Lam trầm tư một lát, đặt tài liệu trong tay xuống, dặn dò cấp dưới rồi lập tức rời khỏi doanh trại, đi thẳng đến ký túc xá quân bộ. 

Chẳng lẽ tối qua Trình Hiểu bị thương mà ta không biết sao? 

Vừa bước vào phòng, hắn đã thấy Trình Hiểu nằm dài trên giường, áo ngoài cởi dở, giày chưa kịp tháo. Nhưng Lam nhanh chóng phát hiện đế giày vẫn sạch sẽ, không dính bụi đất – chứng tỏ Trình Hiểu thậm chí còn chưa bước ra khỏi cửa. 

Hắn đưa tay chạm vào trán đối phương, không có dấu hiệu sốt. Tiếp đó, hắn kiểm tra nhiệt độ tay chân, cũng hoàn toàn bình thường. Quan trọng nhất, trong không khí không hề có mùi máu tươi. 

Lam thở phào nhẹ nhõm. 

Hắn nhẹ nhàng giúp Trình Hiểu cởi áo ngoài, đặt hắn nằm ngay ngắn giữa giường rồi kéo chăn đắp lại. 

Hắn chậm rãi quan sát nhân loại đang ngủ say. Khuôn mặt yên bình, không một chút dấu hiệu bất an hay đau đớn. Khóe môi Lam khẽ nhếch lên, hắn xoay người, triệu tập cấp dưới và đưa ra những mệnh lệnh cần thiết. 

Rất nhanh sau đó, Tề Quân cùng một đội quân hộ vệ vội vã kéo đến.

May mà Trình Hiểu ngất vào hôm nay, nếu là hôm qua thì đã có thể dễ dàng trở thành mục tiêu tập kích. Nghĩ đến đây, Tề Quân không khỏi thầm kinh hãi. Chắc chắn Lam đại nhân cũng có cùng cảm giác. Nếu Trình Hiểu không may mắn, ai biết chuyện gì có thể xảy ra? 

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn cả là Lam đại nhân lại quyết định tự mình ở lại bên cạnh Trình Hiểu. Tề Quân thầm cầu nguyện cho Táp – kẻ đang chờ Lam quay lại chiến trường chủ trì đại cục. Rốt cuộc, lần này kẻ xâm lược không hề tầm thường, mà bọn họ cũng chẳng có con đường nào để thâm nhập vào hậu phương địch. 

Lam đại nhân có thể gánh vác trọng trách, nhưng ai dám để hắn rời đi lúc này? 

Trong khi đó, tại trung tâm lãnh địa dị tộc, tin tức về việc “tương lai lãnh đạo tối cao sắp có hậu duệ” đã nhanh chóng lan rộng, bất chấp việc thông tin được kiểm soát nghiêm ngặt. 

Không còn cách nào khác – trước đó Trình Hiểu đã nhiều lần xuất hiện công khai trước mặt mọi người, không ít dị tộc đã phát hiện ra vài manh mối. Với bọn họ, việc nhân loại hoặc giống cái mang thai là một chuyện trọng đại, bởi điều đó đồng nghĩa với việc họ sẽ nhận được những đặc quyền và sự bảo vệ đặc biệt. 

Tề Quân vừa cảm thấy vui mừng thay cho Lam đại nhân và Trình Hiểu, vừa thầm than khổ. Hắn không thể không gia tăng số lượng binh lính bảo vệ, gần như biến ký túc xá quân bộ thành một vòng phòng vệ chặt chẽ. 

Khi Trình Hiểu tỉnh dậy, chắc chắn sẽ phải đối mặt với một chuyện động trời. 

------------------------------
Trình Hiểu ngủ liền một giấc gần một tháng. 

Khi tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của cậu chính là… xương cốt toàn thân dường như không còn thuộc về mình nữa. 

Mỗi khi cử động, cậu đều nghe thấy âm thanh kẽo kẹt như một cánh cửa sắt bị rỉ sét. 

Điều khiến cậu khó hiểu hơn cả là ánh mắt của Lam. 

Sao lại kích động như vậy? 

Lẽ nào… trong lúc mơ ngủ, cậu đã nói ra điều gì động trời? 

Ví dụ như kế hoạch lật kèo phản công chẳng hạn? 

Nếu đúng thế thật, thì chẳng phải khắp nơi sẽ tràn ngập không khí vui mừng sao?! 

Khi Tề Quân bước vào, Lam vẫn đang nắm chặt tay Trình Hiểu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào nhân loại. 

Còn Trình Hiểu, lại chỉ có một vẻ mặt… ngơ ngác.

“Ngươi tỉnh rồi, thật đáng mừng.” Tề Quân thoải mái nói, đồng thời đặt bát cháo nóng vừa mang từ phòng bếp đến lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường. 

Dù không biết Trình Hiểu khi nào sẽ tỉnh lại, nhưng chuẩn bị sẵn một phần đồ ăn ấm nóng vẫn là điều cần thiết. 

Nếu Trình Hiểu không ăn thì mình ăn, không thể lãng phí. 

Tề Quân thầm nghĩ. 

Thời gian qua, hắn đã phải uống không biết bao nhiêu loại cháo nhạt nhẽo, mềm mềm, loãng loãng mà giống cái đặc biệt yêu thích. Hắn thậm chí còn có ý định chia một ít cho tên tù binh kia, nhưng đối phương chỉ liếc mắt nhìn rồi từ chối một cách rất uyển chuyển.

Thật đáng thương, trước đây chưa từng được ăn, bây giờ cũng không dễ dàng mà nếm thử. Tề Quân suy nghĩ một chút, quyết định ngày mai làm một ít điểm tâm ngọt cho đối phương thưởng thức. Bị cầm tù lâu như vậy, cả thể chất lẫn tinh thần chắc chắn đều đã chịu không ít tổn thương. Di chứng có lẽ là không thể tránh khỏi, ví dụ như việc không muốn đối mặt với thân phận giống cái của mình...

Trong lòng thở dài nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ, hắn khẽ cười, nhìn người vẫn còn chưa hiểu rõ mọi chuyện mà nói: "Là một tiểu tử mũm mĩm, đang ngủ trong phòng dưỡng dục. Chờ tình trạng ổn định, ta sẽ để ngươi ôm nó. Hắn rất khỏe mạnh."

Nói xong, hắn liền rời đi, để lại chút thời gian riêng tư cho đôi vợ chồng son. Trình Hiểu vui mừng đến mức không nói nên lời, chỉ hơi mở miệng, trông có chút đáng yêu.

Lam dường như mang theo ý cười trong mắt, vươn tay xoa nhẹ đầu Trình Hiểu, dịu dàng hỏi: "Có thấy khó chịu không?"

Trình Hiểu sững sờ vài giây, rồi mới hoàn hồn lại—cậu... đã sinh con?!

Thấy nhân loại vẫn chưa phản ứng, dị tộc suy nghĩ một chút, có lẽ bạn lữ của mình vẫn còn đang sốc, hoặc cũng có thể là đói đến mức không còn sức lực. Hắn nhẹ nhàng bưng lên một chén cháo trắng, phía trên rắc một ít rau xanh thái nhỏ, nhìn qua vô cùng thanh đạm mà ngon miệng.

Hắn thổi nhẹ, thử độ ấm rồi mới chậm rãi đưa đến bên môi Trình Hiểu.

Trình Hiểu vẫn còn đang bận suy nghĩ về hàng loạt câu hỏi kinh thiên động địa như tại sao mình có thể sinh con dù đang hôn mê, làm thế nào mà bụng lại phồng lên rồi lại xẹp xuống, thì mùi hương thơm nhẹ của cháo đã lan tỏa, nhắc nhở cậu rằng bản thân đang đói bụng. Dù sao thì dù có sinh con đi nữa, cũng không thể để bản thân bị đói đến héo rũ.

Theo bản năng, cậu mở miệng ngậm lấy muỗng cháo, nhiệt độ vừa đủ, vị thanh nhẹ, rất dễ ăn. Cậu nuốt xuống, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong dạ dày.

Quả nhiên là rất đói. Dị tộc nghĩ thầm, lại múc thêm một muỗng, cẩn thận thổi nguội rồi đưa đến miệng hắn.

Vừa ăn cháo, Trình Hiểu vừa cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện. Nếu xét theo logic thực tế, từng bước từng bước phân tích, thì quá trình đại khái là thế này: đầu tiên cậu cảm thấy mệt mỏi, sau đó theo bản năng chìm vào giấc ngủ, rồi mơ hồ tỉnh dậy, và cuối cùng... đã sinh con thuận lợi.

Ngắn gọn, rõ ràng, nhưng quá vô lý!

Trình Hiểu mặt không đổi sắc tiếp tục ăn cháo, trong lòng không ngừng tự hỏi—lẽ nào mười tháng thai nghén, đau đớn sinh nở đều chỉ là tưởng tượng của nhân loại?!

Cậu đặt tay lên bụng mình, cảm nhận sự phẳng lỳ của nó. Cháo ấm khiến cơ thể trở nên thoải mái hơn.

"Đã xẹp xuống rồi." Lam quan sát biểu cảm của Trình Hiểu, nghĩ rằng hắn đang lo lắng cho vóc dáng của mình, liền an ủi: "Béo một chút cũng không sao, ta không để ý."

Thì ra bụng thật sự đã từng phồng lên!

Trình Hiểu nheo mắt lại, tiếp tục uống cháo.

...

Lẫm vẫn còn đang huấn luyện tại doanh trại quân đội. Từ tháng trước, khi biết Mẫu phụ rơi vào trạng thái hôn mê, nhóc đã không thể yên lòng.

Dù biết rằng Phụ thân luôn ở bên cạnh Mẫu phụ, nhưng hình ảnh người đó vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí Nhóc. Nhóc muốn tự mình đến xem xét tình hình, nhưng lại không muốn gây thêm phiền phức.

"Lẫm, tin tốt đây!" Khí hào hứng chạy tới. Nhóc thường xuyên theo dõi tình hình và luôn cập nhật tin tức cho Lẫm. Bọn họ thậm chí còn thay phiên nhau hỏi thăm mỗi giờ, đến mức vệ binh suýt nữa đã tăng cường độ huấn luyện cho họ vì tinh thần quá sung mãn.

Lẫm ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo, không giấu được sự mong đợi.

"Chúc mừng ngươi, có thêm một đứa em trai rồi!" Bỏ nhướng mày, cố tình nhấn mạnh, "Trình thúc thúc cũng không sao cả."

Lẫm khẽ gật đầu. Những ngày qua, thiếu niên này vẫn luôn bên cạnh nhóc, giúp nhóc bớt căng thẳng. Tấm lòng đó, nhóc sẽ ghi nhớ.

Hai thiếu niên không thể chờ đợi thêm nữa, sau khi nhận được tin, liền nhanh chóng xin phép rời doanh trại để chạy đến chỗ Trình Hiểu.

------------------------------------
Mới sinh ra tiểu ấu tể vẫn đang trong giai đoạn cần được ngâm dinh dưỡng dịch, tạm thời chưa thể thăm hỏi. Chỉ cần qua một đêm, chờ lớp màng bảo vệ mỏng manh bong ra, thì mới có thể tiếp xúc.

Trình Hiểu muốn đi xem con mình. Dù gì thì cũng là cậu... đã sinh ra nó, vậy mà còn chưa được nhìn thấy!

Lam thấy cậu kiên trì, liền gật đầu đồng ý. Hắn bế Trình Hiểu—cả người vẫn còn mềm nhũn—đưa đến phòng dưỡng dục, cho cậu nhìn thoáng qua qua lớp kính pha lê.

Chết tiệt, thật sự chỉ có thể liếc mắt một cái! Trình Hiểu nghiến răng nghiến lợi, khoảng cách xa như vậy, làm sao mà thấy rõ?!

"Sẽ cảm lạnh." Dị tộc kéo chặt áo khoác cho cậu, nghiêm túc nói, rồi lập tức đưa cậu trở lại giường. Người mới tỉnh dậy rất dễ bị virus tấn công, không thể bất cẩn.

Bất đắc dĩ, Trình Hiểu chỉ có thể tiếp tục ăn no rồi ngủ, ngủ đủ lại ăn, chẳng khác nào một chú heo nhỏ. Trong lòng cậu vẫn luôn nhớ thương tiểu bảo bảo của mình, chỉ là dị tộc lúc nào cũng kè kè bên cạnh, khiến cậu có chút khó chịu. 

Nếu Lam không ở đây, cậu nhất định sẽ tìm cơ hội qua xem con cẩn thận một chút. 

Chẳng bao lâu sau, binh lính đưa Lẫm và Khí đến. 

Trình Hiểu lập tức kéo đại nhi tử của mình lại, hôn nhẹ một cái, cười tủm tỉm nói với Lẫm rằng nhóc đã có một em trai nhỏ. 

Thiếu niên hơi gật đầu, vừa rồi nhóc cũng đã qua bên kia nhìn thử, thấy ấu tể khỏe mạnh. Giờ tận mắt nhìn thấy Mẫu phụ của mình bình an vô sự, đáy mắt Lẫm không giấu nổi sự vui mừng. 

Thấy Lẫm không hề có chút biểu hiện nào của sự ghen tị hay cảm giác bị tranh sủng, Trình Hiểu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu xoa đầu thiếu niên, nghĩ đến tương lai hai anh em thân thiết hòa thuận, bất giác cảm thấy cuộc hôn nhân này đúng là không uổng phí.

Khí cũng lên tiếng chúc mừng. Dù sao chuyện sinh nở vốn rất nguy hiểm, nhân loại hay giống cái khi sinh con đều rơi vào trạng thái hôn mê, càng khiến quá trình trở nên nguy hiểm hơn. Nếu có chuyện gì xảy ra, bản thân họ cũng không thể làm gì được. 

Nghe nói Lam đại nhân đã ở bên cạnh chăm sóc cả ngày lẫn đêm, thậm chí còn không tiếc tiêu hao một phần năng lượng trong cơ thể để giúp nhân loại nhanh chóng hồi phục. Nếu không, mới tỉnh dậy như vậy mà đã tràn đầy sức sống là điều gần như không thể. Bình thường, ít nhất cũng phải suy yếu mười ngày, thậm chí còn cảm thấy cơ thể cực kỳ khó chịu. 

Vì bọn nhỏ đều đã đến, Tề Quân liền sắp xếp cho họ một chỗ nghỉ ngơi, đợi đến ngày mai sẽ cùng nhau chào đón sự xuất hiện của tiểu bảo bảo. 

Cả đêm nay, Trình Hiểu vẫn cứ loanh quanh trên chiếc giường này, nhìn Lam và Lẫm dặn dò nhau rằng hôm nay Mẫu phụ cần được nghỉ ngơi, không thể để quá mệt mỏi. 

Chơi với con mình mà cũng gọi là mệt nhọc sao? 

Xí! 

Cậu vẫn còn rất tỉnh táo đấy nhé… 

Đáng tiếc, tay chân cậu lại vô lực, giận mà không dám nói gì. Sợ rằng nếu làm Lam khó chịu, đối phương sẽ lập tức ôm cậu ngủ mất. Trước đây cậu đã hao hết tâm tư mới từ chối được yêu cầu nhìn thì có vẻ mê người nhưng thực chất lại rất phiền phức này của dị tộc. Giờ mà Lam lại đột nhiên nhiệt tình quá mức, hai đại nam nhân dính vào nhau, thật sự không ổn chút nào. 

Hơn nữa, không chừng còn chẳng đơn thuần chỉ là ôm… 

Sau khi đưa hai đứa nhỏ về phòng nghỉ ngơi, xác nhận Lẫm và Khí đã ngủ say, Lam tắt đèn, khẽ khàng đóng cửa lại, rồi quay về phòng nghỉ của bạn lữ mình. 

Vừa bước vào, hắn đã thấy nhân loại trên giường lập tức quay đầu nhìn sang. 

Trình Hiểu ban đầu còn tỏ vẻ đầy tinh thần, nghĩ rằng ngày mai là có thể nhìn thấy ấu tể mới sinh, nhưng rồi lại nhớ ra hiện tại không nên hành động hấp tấp. Có lẽ, Lam sẽ đồng ý đổi chỗ với cậu… 

Nhưng khi cánh cửa bị đẩy ra, cậu lập tức đổi sang vẻ mặt buồn ngủ, giả bộ như sắp chìm vào giấc mộng.

Nếu cậu mà để lộ ra vẻ tỉnh táo, dị tộc chắc chắn sẽ lại động tay động chân. Tuy rằng nghe Tề Quân nói, nhân loại hoặc giống cái sau khi sinh con sẽ tỏa ra một loại hương vị đặc biệt hấp dẫn, chẳng khác nào động dục kỳ của dã thú, nhưng thời điểm này rõ ràng không thích hợp để làm chuyện đó. 

Phải cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của bạn lữ, phần lớn dị tộc đều chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi đến khi đối phương hồi phục mới có thể khôi phục lại sinh hoạt ban đêm bình thường. 

Trình Hiểu lập tức quyết định—bằng mọi giá không thể để Lam phát hiện ra hắn đã có thể nhảy nhót tung tăng!

Lam đến gần, đặt một chén nhỏ mật quả vào tay Trình Hiểu, dịu dàng nói: "Ăn đi, rất tốt cho sức khỏe."

Trình Hiểu đón lấy, nhờ luôn bàn tay mạnh mẽ kia bóc vỏ giúp mình. Quả ngọt dịu, vừa ăn vừa cảm thấy sảng khoái.

"Cảm thấy thế nào rồi?"

"Cũng không tệ lắm." Hắn cố tình tỏ ra yếu ớt, "Chỉ là hơi buồn ngủ. Có lẽ ngày mai sẽ khỏe hẳn."

Hắn phải dưỡng sức để còn đi ôm bảo bảo!

“Ừm, đêm nay ta bồi ngươi, nghỉ ngơi đi.” 

Dị tộc cẩn thận đắp chăn cho nhân loại, sau đó tùy tiện cầm lấy một quyển tư liệu, ngồi trên ghế bên cạnh, chăm chú đọc. 

Trình Hiểu chẳng có chút buồn ngủ nào, tinh thần trái lại vô cùng tỉnh táo. 

“Tiền tuyến tình hình thế nào rồi?” Cậu thấy dị tộc đọc tư liệu chăm chú như vậy, không nhịn được lên tiếng hỏi. Đây chắc hẳn là tình báo mới được gửi đến, mà Lam lại xem nhanh như vậy, chắc chắn có liên quan đến tình hình chiến tuyến gần đây. 

“Không có gì đáng ngại.” Thanh âm của dị tộc ôn hòa, trầm thấp mà từ tính. 

Lại là câu trả lời ngắn gọn này! Trình Hiểu âm thầm bĩu môi, cậu biết dị tộc chưa bao giờ muốn hắn bận tâm đến những chuyện này. 

Truyện chỉ đăng tải trên wattpad Laomieungungoc

Nhưng cứ bị giấu nhẹm thông tin thế này thật sự khiến hắn không vui chút nào. 

Dị tộc lật thêm một trang. Trình Hiểu vô tình liếc thấy mấy chữ mấu chốt, lập tức cảm thấy tò mò, càng muốn biết hơn! 

“Nói cho ta một chút đi.” Trình Hiểu dựa vào gối, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt thản nhiên. 

“Không buồn ngủ sao?” Lam nhướng mày, cười như không cười. 

Trình Hiểu: “……” 

Nhất thời kích động quên mất! 

Mí mắt cậu lập tức rũ xuống. 

“Đêm nay không làm gì cả, nghỉ ngơi đi.” Dị tộc khẽ cười, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu.

Trình Hiểu cứng đờ người, rồi nghiêng sang một bên giả vờ ngủ. Tư liệu gì đó, mai đọc cũng không muộn! Cậu phải tỏ ra bản thân thực sự buồn ngủ, tuyệt đối không phải vì sợ đâu nhé! 

---------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, mọi người đã đứng chờ sẵn trước cửa phòng dưỡng dục, bước chân đều nhẹ nhàng, sợ làm kinh động đến sinh linh bé nhỏ bên trong. 

Đây là… ấu tể mới sinh? 

Trình Hiểu không có nhiều ấn tượng về hình dáng của ấu tể mới sinh, dù ký ức mơ hồ cũng chỉ là một cái bóng mờ nhạt. Nhưng bây giờ, lần đầu tiên cậu nhìn thấy ấu tể dị tộc ngay sau khi sinh ra, không còn lớp màng thai bọc bên ngoài, cả cơ thể nhỏ nhắn đã có thể tự do cử động. 

Trình Hiểu nhìn thấy người ta nhặt lớp màng bán trong suốt giống như sa mỏng ấy lên, sau đó tiện tay vứt sang một bên. 

Quả nhiên, dị tộc không có sở thích ăn uống kỳ lạ gì… 

Thế nhưng, thứ kia mang theo mùi máu tanh, nên Trình Hiểu cũng chẳng quan tâm đến nó nữa, ánh mắt lập tức tập trung vào sinh linh bé nhỏ trước mặt. 

Một cái đầu nhỏ xù lông đang đối diện với hắn, đôi mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ, nhưng đã có thể mở mắt. Ấu tể dị tộc khác với nhân loại, đặc biệt là khi còn nhỏ. Chúng lớn lên rất nhanh, hoàn toàn là để thích nghi với môi trường, chứ nếu cứ phát triển chậm rãi thì ai mà chịu nổi chứ. 

Không nhịn được, cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu tóc mềm mại. 

Thật cẩn thận, sợ chỉ cần dùng một chút lực thôi là sẽ làm đau tiểu bảo bối mất. 

Ấu tể dường như cảm nhận được điều gì, ngay khi bàn tay cậu vừa chạm đến, nó liền ngẩng đầu, cố sức mở to đôi mắt to tròn ngập nước. Có lẽ vì trong cơ thể có một phần gen của Trình Hiểu, nên ngũ quan của ấu tể có phần tinh xảo hơn những dị tộc khác. Dù chưa nảy nở rõ ràng, nhưng đã có thể nhìn ra những đường nét đáng yêu đặc biệt. 

Cả người nó trắng hồng mềm mịn, nhìn mà muốn nựng chết đi được! 

Ấu tể nhỏ giọng kêu vài tiếng, vươn bàn tay bé xíu chạm vào ngón tay thon dài của Trình Hiểu, sau đó dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào đó. Đôi chân ngắn ngủn cũng đạp đạp loạn xạ, dường như muốn trèo cả người lên bàn tay cậu. 

Chắc là cảm nhận được hơi ấm từ cậu nhỉ?

Trình Hiểu bật cười, chẳng tốn chút sức lực nào đã bế bổng ấu tể lên, đặt vào lòng ngực mình. Trước đó, cậu đã hỏi qua Tề Quân rằng có thể làm vậy hay không, nên cũng không có gì phải lo lắng. 

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên bế một ấu tể dị tộc, cậu cẩn thận đến mức không dám cử động nhiều, sợ làm đau tiểu bảo bối mềm mại này. 

Ấu tể lại tỏ ra rất thân thiện, sau khi xác nhận đúng là mẫu phụ của mình, nó liền lập tức chui rúc vào lòng Trình Hiểu, tìm một vị trí ấm áp, ngoan ngoãn rúc vào, mắt lim dim, chuẩn bị ngủ tiếp. 

“Ấu tể không uống sữa, chỉ hấp thụ nước trái cây đặc biệt.” 

Lời của Tề Quân chợt hiện lên trong đầu Trình Hiểu, nhưng hắn nhanh chóng bị sinh vật nhỏ bé trong lòng chiếm hết sự chú ý. 

Ấu tể cảm nhận được ánh mắt của hắn, lập tức đánh tinh thần, phát ra tiếng kêu mềm mại. Đến khi Trình Hiểu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng hồng, nó mới im lặng, tiếp tục dụi dụi đầu vào da thịt hắn. 

Trời ơi, đáng yêu quá đi mất! 

Trình Hiểu không kiềm được, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu bảo bối. 

Ấu tể dường như rất vui, đôi mắt trong veo sáng lên vài phần. Đôi mắt tròn vo đảo qua đảo lại, cuối cùng dừng lại ở hai người đứng bên cạnh. 

Một người là phụ thân. 

Còn người kia… 

Ca ca? 

Lẫm nhìn đứa nhỏ đang nằm yên trong lòng mẫu phụ, lại nhìn gương mặt đầy vui mừng của Trình Hiểu, cẩn thận hồi tưởng lại. Hình như lúc mình mới sinh ra, không được như vậy… 

Cảm giác như bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng… 

“Thật hoạt bát.” Tề Quân tán thưởng một câu. Hầu hết ấu tể dị tộc khi mới sinh ra đều rất ngoan ngoãn, tự ngủ, tự chơi, chờ đến khi có thể đi lại thì sẽ chủ động tham gia huấn luyện để trưởng thành. 

Nhưng ấu tể của Trình Hiểu lại vừa mở mắt đã biết bám dính mẫu phụ, thật sự rất hiếm thấy. 

Rốt cuộc thì thể chất dị tộc vốn có tính độc lập cao, dù có nhận ra hơi thở của mẫu phụ hoặc phụ thân, trước khi được cho phép cũng không tùy tiện thân cận. Có lẽ, khí tức của Trình Hiểu quá mức ôn hòa, nên ấu tể mới hoàn toàn không kiêng dè mà quấn quýt hắn như thế. 

Dưới ánh trăng dịu dàng, Tề Quân nghĩ thầm: Đêm nay, Trình Hiểu chắc chắn sẽ ôm bảo bảo ngủ cùng.

Trùng hợp thay, Trình Hiểu cũng có ý định đó. Nếu tiểu ấu tể đã chui vào lòng mình ngủ ngon lành, vậy thì không nỡ buông ra… Hơn nữa, chỉ cần khẽ dịch chuyển một chút, bàn tay bé nhỏ kia lập tức túm lấy vạt áo mình, như thể sợ bị bỏ lại.

Chưa kể còn có cái chân nhỏ xíu quấn lấy cậu nữa.

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thành tựu quá lớn rồi! Trình Hiểu ôm bụng cười thầm.

Sau khi xác nhận các lưu ý cần thiết, Trình Hiểu nở nụ cười tủm tỉm với Lam: 
“Nếu bảo bảo muốn ở bên ta, thì cứ ngủ chung đi. Dù sao bây giờ cũng không cần ngâm trong dịch dưỡng nữa.” 

Dị tộc nhướng mày, liếc nhìn ấu tể trong lòng Trình Hiểu, nhưng không nói gì, chỉ hơi gật đầu. 

Lam không quá để ý đến việc ấu tể muốn ngủ ở đâu, nhưng nếu ở bên nhân loại, vậy hắn sẽ không còn chỗ ngủ. 

Tuy nhiên, cũng không sao cả. Hiện tại vẫn còn bé, thích theo Mẫu phụ cũng bình thường. Đợi sau này có thể tự đi lại, chắc chắn sẽ giao cho mình huấn luyện nghiêm khắc.

"Em trai ngươi rất thích làm nũng nha." 

Khí thấy ánh mắt ra hiệu của Trình Hiểu, liền bước tới, xoa đầu tiểu ấu tể. Sau đó, nhóc thoáng trầm tư, rồi không nhịn được bật cười.

“... Ừm.” 

Lẫm cũng đang suy nghĩ. 

Bảo sao mỗi lần mình cúi đầu, không biết nên phản ứng thế nào, thì luôn bị Mẫu phụ bế lên, hôn liên tục rồi còn bảo đừng thẹn thùng này nọ. 

Thì ra Mẫu phụ thích kiểu dễ thương thế này sao… Lẫm âm thầm ghi nhớ. 

Dù lúc mới sinh không rõ ràng, nhưng bây giờ đã hiểu thì cũng chưa muộn. 

---------------------------------
Dù rất thích ôm bảo bảo, nhưng không thể giữ mãi như vậy được. 

Đợi khi ấu tể ngủ say, Trình Hiểu nhẹ nhàng đặt bé xuống giường mềm mại. Sau đó, cậu ngồi bên giường, ánh mắt chưa rời khỏi bảo bảo dù chỉ một khắc. 

Mi thanh mục tú, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, ngủ còn phập phồng bong bóng... Trình Hiểu không nhịn được mà tưởng tượng Lam lúc nhỏ trông sẽ thế nào. 

“Ngươi nghĩ gì vậy?” 

Thấy Trình Hiểu đột nhiên cười ngây ngô, Lam có chút khó hiểu. 

"Ta đang nghĩ, lúc nhỏ ngươi trông ra sao." 

Trình Hiểu ngước mắt nhìn lên, khóe môi khẽ cong. 

Cậu có linh cảm rằng khi còn nhỏ, Lam chắc chắn không thể đáng yêu như vậy, có khi lại là một nhóc tỳ lạnh lùng, mặt không cảm xúc. 

Đáng tiếc, không có cơ hội véo thử rồi.

Lam hơi nheo mắt lại. Thật ra, tư liệu lúc nhỏ của hắn vẫn còn được lưu giữ. Nhưng nhìn dáng vẻ đắc ý của nhân loại này, chẳng lẽ hắn nghĩ ta khi nhỏ trông xấu lắm sao? 

Nghĩ vậy, Lam bình thản nói: 

“Không đẹp bằng ngươi.” 

Trình Hiểu: “……” 

Khoan đã. 

Vừa rồi cậu mới lấy lại tinh thần, nhưng giờ lại sững sờ lần nữa. 

Trong ký ức của mình, cậu lúc nhỏ cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường. Cùng lắm chỉ có hàng xóm khen sớm lanh lợi một chút, chứ nào có gì xuất chúng hay gọi là tiên đồng chuyển thế gì đâu. 

Giờ nghĩ lại, câu nói kia của Lam… chẳng phải đang khen cậu một cách gián tiếp sao? 

Ừm, đúng là rất hiếm thấy. 

Trình Hiểu tự nhận mình có con mắt thẩm mỹ không tệ. Diện mạo của Lam, không nói đến mức khuynh đảo chúng sinh, nhưng dù là chuyên gia khắt khe nhất cũng khó mà soi ra khuyết điểm gì. 

Chính cậu còn không tìm ra chút sai sót nào! 

Có lẽ đây là hiệu ứng bạn lữ chăng? Càng tiếp xúc nhiều, càng thấy đẹp. Chỗ không đẹp cũng tự nhiên bỏ qua luôn. 

Thế nên, mỗi khi ở trên giường, Trình Hiểu luôn cảm thấy… mình hình như lời quá nhiều. 

Dù sao thì, cũng là một đại mỹ nam tuyệt sắc, lại còn chủ động dâng đến tận cửa, rất biết cách làm người ta hài lòng. 

“Ta chưa từng thấy…”

Trình Hiểu che giấu niềm vui sướng trong lòng, vẻ mặt thản nhiên đáp. Đây là đang gợi ý muốn xem ảnh lúc nhỏ đấy. 

Cậu biết công nghệ bên này không giống nhân loại, nhưng chắc chắn có ảnh ba chiều, có khi còn có cả tư liệu chi tiết hơn. 

Nếu mà có ảnh thời thơ ấu… Ừm, lỡ đâu có cả ảnh tắm trần thì sao? Còn có thể nhân cơ hội trêu chọc kích thước này nọ một chút. 

Dù sao, ảnh lúc nhỏ của cậu thì chắc chắn là không tìm được rồi. 

Nghĩ đến đây, Trình Hiểu nở nụ cười đầy ẩn ý. 

Lam khẽ nhíu mày, rồi thản nhiên nói: 

“Cần thời gian tìm kiếm.” 

Hắn quyết định bỏ qua chuyện này để không làm ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của nhân loại. 

Rồi nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi bạn lữ đang phấn khích. 

“Hôm nay không có việc gì, nghỉ sớm một chút.” 

Trình Hiểu cũng không miễn cưỡng, dù có chút tiếc nuối. 

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của hắn đã bị ấu tể trên giường kéo đi mất. 

Bàn tay bé nhỏ không biết từ lúc nào đã níu lấy góc áo hắn, đôi mắt to tròn long lanh, ngập nước, chớp chớp đầy đáng thương. 

Như thể vừa muốn ngủ, vừa muốn được ôm ôm. 

Trình Hiểu lập tức bị đánh gục, vẻ mặt thỏa mãn. Hắn vẫy tay với Lam, rồi leo lên giường, vô tư ôm bảo bảo cùng nhau chìm vào giấc ngủ. 

Lam bất đắc dĩ mỉm cười, không rời đi mà ngồi xuống chiếc ghế bên giường. 

Ánh sáng từ bên ngoài khung cửa sổ hắt vào, soi rọi hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang ngủ say, cùng với Lẫm đang yên lặng nghỉ ngơi trong gian phòng bên cạnh. 

Hắn khẽ nhắm mắt. 

Một lát sau, mở ra. 

Ánh mắt sắc bén trở lại, bắn ra tia nhìn lạnh lẽo. 

Tiền tuyến chiến sự đang căng thẳng, có lẽ sắp đến lúc… không thể trì hoãn thêm nữa.

------------------------------
Laomieungungoc: Lạy mẹ tác giả 6500 chữ  🙏🙏🙏🙏☠️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro