Chương 134
Buổi sáng, Trình Hiểu vừa tỉnh dậy liền phát hiện ấu tể đang nằm trên giường, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm vào hắn. Khi nhận thấy ánh mắt của cậu, ấu tể khẽ kêu vài tiếng nho nhỏ.
Có lẽ... đói bụng?
Trình Hiểu đoán rằng đã đến giờ ăn sáng.
Cậu cẩn thận đứng dậy. Ấu tể thấy vậy liền sốt ruột kêu lên, chân ngắn nhỏ xíu đạp nhẹ lên chiếc đệm mềm, cố gắng lết về phía hắn.
Trình Hiểu vội vã đưa tay đỡ. Việc ấu tể chịu cử động là dấu hiệu tốt, chứng tỏ cơ thể đang dần khỏe lên. Nếu vẫn chỉ nằm im bất động, trông sẽ có chút yếu ớt.
Bữa sáng được Tề Quân mang vào. Trong lúc Trình Hiểu ngủ say, Lam đã ở cạnh cậu một lúc nhưng sau đó phải rời đi để xử lý quân vụ. Là quân đoàn trưởng duy nhất thuộc giống cái (?), Lam chủ động nhận trách nhiệm chăm sóc hai ấu tể.
Lẫm và Khí đã hoàn thành lễ trưởng thành, có thể tự lo cho bản thân. Sáng nay, họ chủ động đề xuất tiếp tục huấn luyện tại quân bộ. Ban ngày đã có người chuyên trách chăm sóc ấu tể, nên hai thiếu niên chỉ cần ở cạnh vào buổi tối là đủ.
Bữa ăn sáng của ấu tể là một quả nhũ trắng tinh khiết, mềm mọng, cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cần thiết cho một ngày.
"Xem ra hai người ở chung khá tốt." Tề Quân cười nhìn ấu tể cứ quấn lấy Trình Hiểu, như thể chỉ hận không thể chui hẳn vào lòng Trình Hiểu.
Trình Hiểu mỉm cười, nghiêm túc cảm ơn rồi cầm lấy quả nhũ, quan sát một lúc. Cậu từng nhìn thấy loại quả này vài lần trước đây—vỏ mỏng, thịt mềm, trên đỉnh có vài cánh nhỏ, chính là nơi chảy ra chất lỏng dinh dưỡng nhất.
Cậu nhẹ nhàng bóc lớp vỏ xanh biếc, lộ ra phần ruột trắng nhạt bên trong, trên bề mặt còn phớt một chút phấn mịn—đây là phần mềm yếu nhất của quả.
Dùng một con dao nhỏ khía nhẹ một đường, vừa đủ để ấu tể có thể dễ dàng hút chất lỏng bên trong. Đây là bản năng thiên phú của mỗi ấu tể dị tộc, giúp chúng tự ăn mà không cần phải bón từng chút một.
Trình Hiểu đưa quả nhũ đã được chuẩn bị sẵn cho ấu tể đang nằm trên đùi cậu. Ấu tể ngoan ngoãn nhận lấy, dựa sát vào cậu, chầm chậm hút lấy dưỡng chất. Thỉnh thoảng, nó ngước mắt lên để kiểm tra xem cậu có còn ở bên cạnh hay không.
Quá trình cho ăn diễn ra khá suôn sẻ. Trình Hiểu dùng khăn trắng thấm nước lau sạch tay, vì vừa rồi có dính chút nước quả. Mặc dù hương vị thơm ngon, nhưng hơi dính, có thể làm bẩn chăn đệm hoặc áo choàng mềm của ấu tể, thậm chí còn thu hút côn trùng.
"Ăn chút đi." Tề Quân nhắc nhở khi thấy Trình Hiểu chỉ lo cho ấu tể mà quên mất bản thân. "Cậu ngủ lâu như vậy, chắc cần phải bồi bổ thêm."
Tề Quân mở nắp hộp thức ăn, hơi nóng lập tức tỏa ra.
Sau khi tỉnh lại, Trình Hiểu đã có thể ăn đồ ăn bình thường. Hôm nay, món chính là một loại mì phở với nước dùng nấu từ xương, thịt mềm tươi ngon, dinh dưỡng phong phú. Món ăn này khá giống hoành thánh mì.
Không thể phủ nhận rằng, dù dị tộc trong điều kiện khó khăn không quá kén chọn, miễn là đủ no, nhưng một khi có nguồn cung dồi dào, ai cũng muốn tận hưởng món ăn ngon.
Nhân loại cũng vậy. Họ mang theo nền ẩm thực của mình, kết hợp với nguyên liệu có sẵn tại dị tộc, tạo ra những món ăn hài hòa giữa hai nền văn hóa. Chỉ cần nguyên liệu phù hợp, việc học hỏi lẫn nhau là điều tất yếu.
Trình Hiểu không kìm được nhướn mày—đây đúng là một món ngon hiếm có. Từ khi mở mắt ra ở thế giới này, cậu chỉ toàn thấy thịt nướng, trái cây, dược trà, nấm... Sau đó có thêm cá và gạo. Nhưng bây giờ, cậu lại được thấy cả mì phở!
Có vẻ như việc cải tạo đất đai đã bắt đầu mang lại kết quả rồi.
Tiếp nhận chén lớn, Trình Hiểu nhìn những viên hoành thánh trắng nõn, béo tròn lăn lộn trong nước canh, bên cạnh còn có vài miếng rau xanh non, trông thực sự ngon miệng.
Cậu liếc nhìn Tề Quân, người vẫn đang chăm chú quan sát mình, rồi tiện tay lấy một chiếc bát khác, chia ra một nửa. Ăn nhiều cũng không tốt, hơn nữa loại mì phở này mới xuất hiện, số lượng có lẽ còn khá hạn chế.
"Không cần, ngươi ăn đi, ta còn có." Tề Quân sững người một lúc rồi từ chối, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi mình vô thức nuốt nước miếng?
Chắc là không thể nào.
"Buổi sáng không nên ăn quá nhiều." Trình Hiểu cười nhẹ, không để Tề Quân từ chối mà đặt bát vào tay tề đều, sau đó tự mình cầm phần còn lại bắt đầu ăn.
Hắn nhấp thử một ngụm nước canh, hương vị thanh thuần, không quá dầu mỡ. Khi cắn vào một viên hoành thánh, cảm giác sảng khoái lan tỏa, nhân bên trong mềm mại và tươi mới, khiến hương vị càng thêm hấp dẫn.
Tề Quân nhìn chén lớn trong tay, cuối cùng cũng không từ chối nữa. Thực ra, loại hoành thánh này được cung cấp có hạn, vốn là do Lý Nhiên mang tới. Hắn chỉ viện lý do để nhường Trình Hiểu ăn trước mà thôi.
Truyện chỉ đăng tải trên wattpad Laomieungungoc
Ngửi mùi thơm lan tỏa trong không khí, lại thấy Trình Hiểu ăn ngon lành, hắn cũng không do dự nữa, bưng chén lên, ăn một miếng, quả nhiên hương vị không tồi.
Trình Hiểu buông bát xuống, lúc này ấu tể cũng đã hút sạch nhũ quả, đôi mắt híp lại, dường như buồn ngủ.
"Mới sinh ra, ấu tể sẽ ngủ rất nhiều." Tề Quân giải thích. Lẫm cũng từng như vậy, nhưng có vẻ nhân loại có cách chăm sóc con nhỏ hơi khác biệt, nhiều điều mới mẻ hơn.
May mà bên cạnh còn có Tề Quân, một người trưởng thành đáng tin cậy. Trình Hiểu gật đầu, thầm nghĩ như vậy cũng tốt.
Tối hôm qua, hắn đã thảo luận với tù binh về việc chăm sóc trẻ sơ sinh. Khi người đàn ông kia nói về cách bảo dưỡng một số bộ phận nhạy cảm, gương mặt thậm chí hơi đỏ lên. Xem ra cũng là người không có kinh nghiệm, lại còn hơi thẹn thùng. Tề Quân thấy vậy chỉ mỉm cười.
Buổi tối, Lẫm và Khí kết thúc một ngày huấn luyện, trở về ký túc xá quân bộ. Hiện tại, hai người ở ngay phòng bên cạnh Trình Hiểu. Sau bữa tối, bọn trẻ nhanh chóng đến bên cạnh mẫu phụ, nhìn đệ đệ mới sinh của mình.
"Đã trở lại." Trình Hiểu nghiêng đầu, thấy hai thiếu niên dù hơi mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, liền mỉm cười.
Quân bộ huấn luyện rất khắc nghiệt, nhưng cũng có phương pháp hợp lý. Nếu thể lực bị tiêu hao quá mức, sẽ khó mà gượng dậy được. Bình thường, huấn luyện theo từng giai đoạn sẽ hiệu quả hơn, còn cường độ thì tùy vào thể trạng của từng người.
Lẫm và Khí thuộc nhóm cần huấn luyện với cường độ cao hơn. Quân bộ cũng không vì địa vị của họ mà nương tay.
"Mẫu phụ." Lẫm đến gần, nhẹ giọng gọi, đồng thời đặt một ít trái cây xuống bàn. Đây là những quả hiếm gặp mà hắn đã tranh thủ hái trong khu huấn luyện săn bắn. Không giúp no bụng, nhưng giá trị dinh dưỡng lại rất cao, hương vị cũng ngon.
Khí cũng lễ phép chào một tiếng "Trình thúc thúc" rồi chủ động mang trái cây đi rửa sạch, sau đó sắp xếp gọn gàng lên bàn.
"Cảm ơn." Trình Hiểu mỉm cười. Hai thiếu niên đều rất hiểu chuyện. Có vẻ như con lai giữa dị tộc và nhân loại cũng dễ nuôi dưỡng, phần lớn là nhờ vào bộ gen tốt.
Không phải bên nào hơn bên nào, mà là sự kết hợp hoàn hảo giữa cả hai.
Mặc dù đang chăm sóc ấu tể, Trình Hiểu cũng khá rảnh rỗi. Cậu dùng ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt mềm mại của đứa nhỏ, nhưng ngay lập tức bị nó dính lấy, còn không ngừng cọ vào tay cậu, thậm chí cố gắng ngậm lấy đầu ngón tay.
Lo lắng tay không sạch sẽ, Trình Hiểu rút tay lại. Ngay lập tức, ấu tể mếu máo, đôi mắt long lanh như sắp khóc.
"Mau nhìn anh hai kìa." Trình Hiểu nhanh chóng đánh lạc hướng, dẫn đường cho ấu tể nhận thức người nhà. Thực tế, nếu quan sát kỹ, ấu tể có vài nét giống Lẫm, dù sao thiếu niên này cũng mới trưởng thành không lâu, khuôn mặt vẫn còn chút non nớt.
Ấu tể theo ánh mắt mẫu phụ, nhìn thiếu niên trước mặt – người mà nó cảm thấy hơi quen thuộc.
Anh hai sao?
Dùng chân nhỏ khẽ đá nhẹ vào tay thiếu niên đặt trên giường.
Lẫm theo bản năng nắm lấy, cảm thấy bàn tay mình có thể bao trọn lấy bàn chân nhỏ bé kia. Da thịt mềm mại, mịn màng, vô cùng đáng yêu.
Thiếu niên nhẹ nhàng xoa bóp chân ấu tể, khiến nó bật ra vài tiếng cười khúc khích. Đôi mắt Lẫm trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Hình ảnh hai anh em trước mặt thật đẹp đẽ. Trình Hiểu ngồi bên cạnh, cảm thấy những ngày tháng như thế này thực sự rất tốt. Nếu đám kẻ xâm lược kia biết điều mà rời xa vùng đất này, thì cuộc sống sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Giữa trưa, Trình Hiểu tùy ý hỏi Tề Quân vài câu, tình huống có vẻ không mấy lạc quan. Bên kia vào rạng sáng hôm nay đột nhiên đề xuất hòa đàm, không rõ có mục đích gì. Vì vậy, Lam mới phải triệu tập quân bộ họp suốt đêm để bàn bạc chiến lược tiếp theo.
Hòa đàm sao? Trình Hiểu sờ cằm suy nghĩ. Hiện tại, thực lực hai bên ngang nhau, kẻ xâm lược có số lượng binh lính không ít, trong khi dị tộc cũng nắm giữ lam khuẩn. Nếu tiếp tục giao chiến, bất kể thắng bại ra sao, cả hai bên đều chắc chắn chịu tổn thất.
Nhưng một kẻ xâm lược khét tiếng như vậy lại muốn hòa đàm chỉ vì sợ tổn thất ư? Điều đó thật khó tin…
Đêm xuống, Trình Hiểu giao phó cho Lẫm và Khí chăm sóc ấu tể. Cậu khoác thêm một chiếc áo ngoài rồi rời khỏi phòng, đi về phía phòng nghị sự cách đó không xa. Lam đã cả ngày chưa trở về. Theo lý, cậu không cần nhúng tay vào chuyện của quân bộ, nhưng việc ngồi yên trong nhà nhìn bạn lữ của mình xông pha chiến trường có vẻ không phù hợp.
Có năng lực bao nhiêu thì gánh vác trách nhiệm bấy nhiêu, điều đó không sai. Nhưng Trình Hiểu luôn cho rằng việc có gánh vác hay không, gánh vác bao nhiêu, vẫn là lựa chọn của mỗi cá nhân. Không ai bị buộc phải gánh tất cả trên vai. Tuy vậy, cậu vẫn muốn góp sức, dù chỉ một phần nhỏ. Dù sao nơi này cũng là nơi cậu đang sinh sống. Trước kia không nói, nhưng bây giờ, cậu còn có bạn lữ thân mật và những đứa trẻ đáng yêu. Nếu không nỗ lực vì họ, chẳng phải quá uổng phí hay sao?
Lẫm đi giặt chiếc đệm nhỏ. Khi nãy cho ấu tể uống nước, một ít bị đổ ra ngoài. Dù chỉ là nước ấm sạch sẽ, nhưng tốt nhất vẫn nên thay đệm mới, để ngày mai có thể sử dụng lại.
Khí thì ở bên giường canh chừng. Ngoài cửa còn có binh lính gác, tất nhiên không thể hoàn toàn giao an toàn của ấu tể cho hai thiếu niên. Một lát nữa, Tề Quân cũng sẽ đến xem tình hình.
Ấu tể thấy anh hai không có ở đây mà chỉ có một thiếu niên dị tộc khác đang nhìn chằm chằm vào mình. Nó lập tức híp mắt, xoay người, không thèm để ý. Không phải anh hai thì không chơi cùng!
Khí nhìn thấy ấu tể thay đổi tư thế trên giường, nhô người lên, phúng phính đáng yêu. Nhóc không kiềm được mà búng nhẹ một cái vào má ấu tể. Không dùng sức, nhưng trong đầu lại chợt nghĩ, không biết lúc nhỏ Lẫm trông sẽ như thế nào? Có lẽ cũng trắng nõn và đáng yêu như thế này.
Nhưng ngay lúc đó, ấu tể thấy Lẫm từ phòng tắm bước ra, liền nhanh chóng mếu máo rồi òa khóc.
Khí vẫn chưa kịp rụt tay lại… Nhóc ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn có vẻ không mấy thiện cảm của Lẫm.
Tự trách bản thân sao lại không kiềm chế được tay chân!
Thế là, một trận hỗn loạn bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro