Chương 138. Tới
Ấu tể trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, thân thể nhỏ nhắn ấm áp lăn một vòng, mở mắt ra, theo bản năng liền quay đầu tìm kiếm người bên cạnh.
...Mẫu phụ đâu rồi?!
Bé mím môi, cái miệng nhỏ nhắn bẹp xuống, đôi mắt tức thì đẫm nước. Bé bò xuống giường, vừa sụt sịt vừa hướng ra ngoài tìm mẫu phụ.
Khí lúc này đang xách theo một bình sữa nhàn nhã bước vào phòng, trong lòng còn nghĩ tối nay có thể lại được ngủ cùng Lẫm, một chút cũng không ngại đứa nhóc kia.
Chân còn chưa kịp đặt xuống đất, nhóc đã phát hiện một cục thịt nho nhỏ đang bò lồm cồm trên mặt đất, thi thoảng còn nức nở khe khẽ, tiếng khóc non mềm nghe vô cùng đáng thương. Nhưng với thiếu niên, lại chỉ khiến nhóc nảy sinh một ý nghĩ duy nhất—
Lại sắp bị đổ oan nữa rồi.
Lẫm vừa vặn mang đồ ăn trở về. Dù rằng sữa dinh dưỡng đủ để đáp ứng nhu cầu sinh lý của ấu tể mới sinh, nhưng thi thoảng ăn thêm một ít thức ăn khác cũng rất tốt. Trình Hiểu đã cẩn thận nấu một nồi canh cá thơm lừng bằng cách dùng cá bích trộn cùng phúc bồn tử, hương vị tươi mát, bảo quản tốt thì để hai ba ngày cũng không thành vấn đề.
Vừa bước vào phòng, liền thấy hai dị tộc một lớn một nhỏ đang bốn mắt nhìn nhau.
Khí định bế ấu tể lên, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng như tiểu hung thú của đối phương làm cho khựng lại. Đôi mắt nhỏ híp lại, gương mặt nghiêm túc ngẩng lên, rõ ràng không muốn bị ôm.
"Có chuyện gì vậy?" Thiếu niên cau mày, hai tay cứng đờ giữa không trung, quay đầu sang nhìn thì thấy em trai nhà mình đang quỳ rạp trên đất. Lẫm vội vàng bước nhanh tới, nhẹ nhàng bế bé con lên, dịu dàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ, "Cẩn thận không bị cảm lạnh."
Tiện thể, cậu còn lơ đãng liếc Khí một cái.
QAQ KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN TÔI MÀ!
Ấu tể ngoan ngoãn nằm trong lòng ca ca, đôi mắt to ngập nước không chớp lấy một lần nhìn thiếu niên, khuôn mặt mềm mịn phấn nộn còn cọ cọ vào ngực Lẫm đầy thân thiết.
Khí lặng lẽ thu ánh mắt về, trong lòng lẩm bẩm: Người giống nhau mà số phận khác nhau thiệt rồi...
Mà lúc này, Trình Hiểu cùng nhóm người đã suốt đêm lên đường, hoàn toàn không hay biết bên kia ấu tể đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu tin rằng, với sự bảo vệ nghiêm ngặt của khu vực trung tâm, chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều so với nơi rìa ngoài.
Hai đêm sau, đoàn người cuối cùng cũng đến được khu lâu đài quen thuộc, gần khu vực mọc đầy nấm lớn trên thân cây khổng lồ.
Chọn nơi này làm điểm nghỉ chân là vì hoàn cảnh xung quanh đủ kín đáo, lại có sân rộng thích hợp cho việc cất cánh, cũng thuận tiện để bố trí nhân lực đề phòng bất trắc.
Lam buông tay khỏi eo Trình Hiểu, đang định đỡ cậu từ trên hung cầm xuống, lại thấy đối phương nheo mắt, mượn lực chân xoay người nhảy xuống một cách gọn gàng, động tác thuần thục chẳng khác gì đã quen từ lâu.
Thấy sắc mặt cậu không hề khó chịu, Lam liền đoán chắc Trình Hiểu đã bắt đầu thích ứng với việc phi hành đường dài. Hắn cúi người hôn nhẹ lên trán bạn lữ, cảm nhận được làn da ấm áp, cho thấy cơ thể hắn không bị cảm lạnh hay lên cơn sốt gì cả.
Sau đó, hắn nhanh chóng ra lệnh chia người hành động. Một nhóm ở lại chờ, đề phòng bị đánh úp khi toàn bộ quân lực đều rút đi. Nhóm còn lại thì theo Lam tiến vào lâu đài, chuẩn bị đụng độ với đám kẻ xâm nhập kia.
Bước chân trên nền đất cứng rắn, Trình Hiểu khẽ nhíu mày quan sát xung quanh. Vẫn là cảm giác đặt chân xuống đất đáng tin hơn, dù sao hắn cũng không có ý định điều khiển cơ giáp tác chiến trên không, mà hiện tại điều kiện cũng không cho phép.
Không khí dã ngoại không thể nói là trong lành, mà hiện giờ chỉ mới là lúc mặt trời vừa mọc, ánh sáng vẫn còn dịu nhẹ. Nhưng chỉ cần qua thêm một hai giờ nữa, nhiệt độ bên ngoài sẽ tăng nhanh, cái nóng khắc nghiệt có thể khiến nhân loại bị mất nước, thậm chí say nắng, rất dễ nguy hiểm đến tính mạng.
Dù dị tộc có khả năng chịu được biến đổi nhiệt độ, nhưng xét đến việc đội ngũ có cả người thường, vẫn nên nhanh chóng tiến vào bên trong thành là tốt nhất.
Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn, một phần hung cầm lại tiếp tục cất cánh, chở nhân loại cùng dị tộc bay về phía cổng Đông của lâu đài nhỏ. Trước kia nơi đó từng do chính Lam phụ trách trấn giữ.
Còn chưa kịp tiếp đất, Trình Hiểu đã cảm nhận được cánh tay ôm mình siết lại chặt hơn bình thường. Cậu từ trong áo choàng ló đầu ra, theo từng cú giảm xóc mà dần ổn định lại tầm nhìn.
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu hơi khựng lại—
Trên cổngthành vắng lặng, treo lơ lửng bốn bóng người, quần áo tả tơi, đầu rũ xuống, sốngchết không rõ.
---------------------------------------------------
Laomieungungoc: Tác giả lúc chương ngắn chương dài ko bít đâu mà lần :'>
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro