Chương 241 - 244

Chương 241: Luôn luôn đi theo

Hạ Mạt miễn cưỡng uống vài ngụm cháo trắng, lại dùng hoa quả nhồi vào bụng, coi như là giải quyết bữa sáng. Trước khi đi ra ngoài, cậu còn dùng tay vỗ vỗ má, cố gắng điều chỉnh tốt tâm tình, lúc này mới đi vào trong sân bãi trống trải.

Lúc này, cha con Văn Hổ cũng đã đem vật liệu cần dùng xếp thành vòng tròn, mà những vị chế tạo sư đến học tập cũng đã sớm đến trình diện.

Thừa dịp Hạ Mạt chỉ huy cha con Văn Hổ sắp xếp nguyên vật liệu, nhóm chế tạo sư ôm ấp tâm tình sùng bái vô vàn bắt đầu bát quái.

"Thật sự không thể nghĩ đến, Hạ đại sư vậy mà sẽ là Omega!"

"Chẳng lẽ không, trước kia tớ vẫn cho Hạ đại sư là Beta nửa tàn phế, không nghĩ tới lại là Omega! Chậc chậc chậc, thân cao này ở trong Omega đã được coi như là nổi bật đi! Trách không được Randall điện hạ lại thích hắn."

"Randall điện hạ mới không nông cạn như thế! Theo như tớ nghĩ, Randall điện hạ chủ yếu vẫn là thích Hạ đại sư nội hàm, nội hàm, hiểu không?"

"Bớt tranh luận với tớ đi được không."

"Cũng chỉ có người có tiền đồ trước sau không ai có, nhân tài trong nhân tài như Hạ đại sư mới có thể xứng với Đại vương tử điện hạ của Lạp Hỗ tinh cầu chúng ta!"

"Đúng nha! Trời đất tạo nên một đôi!"

"..."

Cha con Văn Hổ sắp xếp xong nguyên vật liệu, Hạ Mạt liền đi tới chính giữa, nhắm mắt lại, bắt đầu bước đầu tiên trong quá trình chế tạo cơ giáp...

.

Phủ Nội các tổng lý, phòng họp chính.

Locke ngồi ở trên, hai bên trái phải đều là các thành viên trung tâm của Nội các.

Gia phó đưa lên nước trà, Locke nâng chén trà lên, không nhanh không chậm thổi một hơi, nhướng mày đàm đạo: "Có lẽ mọi người đều biết nguyên nhân tại sao hôm nay ta lại gọi mọi người tới."

Hai tên Beta cùng một tên Alpha ngồi hai bên trái phải có vẻ mặt khó coi khác thường

"Đỗ Băng."

Alpha nam thẳng lưng, "Có thuộc hạ."

"A Vinh nhà của cậu là như thế nào? Thời kỳ phản nghịch sao?"

"Khẩn trương như vậy làm cái gì?" Locke giống như không sao cả khoát khoát tay, thuận tay đặt chén trà lên mặt bàn, "Chỉ là cáu kỉnh giữa hài tử với nhau mà thôi."

Đỗ Băng đứng tại chỗ, không dám thở mạnh.

Locke cười, "Ngồi xuống nói chuyện."

Đỗ Băng chần chừ một lát, ngồi nghiêm chỉnh.

Ý cười trên mặt Locke thủy chung vẫn không giảm, "Hài tử cãi nhau là chuyện bình thường, thế nhưng... Nếu như làm gia trưởng cũng như vậy, chỉ sợ cũng có phần không thích hợp."

Đỗ Băng cùng với hai tên nam Beta bên cạnh cùng không khỏi căng cứng lưng.

Locke mắt mang ý cười nhìn ba người, ánh mắt chuyển dời đến hơn mười thành viên trung tâm còn lại, "Chỉ cần chuyện thành thì những chuyện mà ta hứa cho các cậu sẽ không thiếu một phân. Thế nhưng bây giờ, nếu nhu có ai muốn rời khỏi, ha ha, như vậy hắn cũng chỉ có thể là kẻ địch của Nội các ta. Đối đãi kẻ địch, không cần nhân từ nương tay?"

Đỗ Băng toàn thân rùng mình, chú ý tới ánh mắt Locke nhìn mình, không khỏi đột nhiên đứng lên, "Chúng tôi đối với đại nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó!"

Hơn mười người còn lại cũng vội vàng đứng lên, hùng hồn trả lời: "Chúng tôi đối với đại nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó!"

"Ha ha ha, tốt! Tiếp theo, ta sẽ nói về bố trí công kích trong cuộc tấn công thăm dò lần 1. Đầu tiên. . ."

Nửa canh giờ trôi qua, hội nghị chấm dứt, các thành viên trung tâm của đảng nội các dần dần rời khỏi phủ Nội các tổng lý

Sau khi ra khỏi phủ khoảng mấy trăm mét, một tên Alpha đuổi theo Đỗ Băng, "Đỗ lão ca, Đỗ lão ca."

Đỗ Băng quay đầu, người này cùng hắn đều là Alpha, thường ngày giao tình cũng coi như là tốt, hắn cười hỏi: "Chuyện gì?"

Alpha da đen vỗ bả vai của Đỗ Băng, thân thiện nói: "Đỗ lão ca có muốn đi đến nhà đệ uống hai chén không? Có một loại rượu mạnh mới đến..."

Đỗ Băng cúi đầu liếc nhìn cánh tay khoác lên vai mình, nhìn nhìn lại da đen, ánh mắt hai người nhìn nhau liền lập tức nhận ra thâm ý trong đó, vì vậy thuận thế đáp ứng: "Đang lo tìm không được người uống rượu! Cậu tới đúng lúc! Tôi đây liền cung kính không bằng tuân lệnh!"

"Xin mời!"

"Xin mời!"

Da đen gọi Mâu Cương, lệ thuộc quân bộ, quân hàm đại tướng quân.

Hai người ngồi phi thuyền trực tiếp tiến về trước phủ tướng quân.

Sau khi vào cửa, Mâu Cương để cho Đỗ Băng đứng trước máy nhận diện quét hình, đợi đến khi quét hình xong mới dẫn hắn tiến vào thư phòng.

Đỗ Băng chưa từng để xuống cảnh giác, giao tình giữa Mâu Cương với hắn cũng không sâu, hôm nay lại mời hắn về nhà, thật sự là đáng giá suy nghĩ sâu xa.

Mâu Cương đi thẳng vào vấn đề, "Không nói nhiều, đệ chỉ muốn hỏi Đỗ lão ca một câu."

"Xin mời nói."

"Đỗ lão ca thật sự định luôn đi theo Nội các?"

Đỗ Băng nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc dị thường, "Tôi không hiểu ý của cậu lắm."

"Lựa chọn của bọn nhỏ tuy bướng bỉnh, nhưng mà nói cách khác, cái nhìn của bọn chúng càng đơn thuần hơn chúng ta. Có đôi khi, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.", "Tại sao lại nói như thế?"

"Về chuyện hài tử của lão ca, đệ đã nghe nói. Đệ chỉ muốn nói, lựa chọn của Đỗ Vinh cũng không sai."

"Mâu Cương." Đỗ Băng quay đầu nhìn hắn, "Cậu biết mình đang nói cái gì không?"

"Thực không dám đấu diếm, đệ đã sớm có tâm tư phản Nội các."

Đỗ Băng nhìn hắn không chớp mắt, tựa hồ muốn nhìn ra mánh khóe trong mắt hắn.

"Đệ không biết lão ca đi theo tùy tùng Nội các vì lý do gì. Nhưng mà theo đệ, chỉ có một mục đích, đó chính là bảo vệ người nhà. Cuộc tranh đấu giữa các đảng phái của Lạp Hỗ tinh cầu càng ngày càng diễn ra mãnh liệt, nội chiến là không thể tránh né. Vì để bảo vệ người nhà, đệ tự nhiên là đi theo đảng phái có khả năng chiến thắng lớn hơn. Nhưng mà..."

Mâu Cương cười tự giễu, "Chỉ có ở trong cái hệ thống này mới có thể phát hiện khoảng cách giữa lý tưởng cùng thực tế xa đến thế nào."

"Đệ đã triệt để nhìn rõ bản chất của Nội các, cũng có thể nói là bản chất của Locke." Mâu Cương rót cho Đỗ Băng một chén trà, "Locke sở dĩ phản đối Hoàng đảng, chỉ là vì hắn mưu toan độc quyền, quân lâm thiên hạ. Thử hỏi dưới sự thống trị độc tài, người nhà của chúng ta thực sự hạnh phúc sao? Huống hồ, Locke đối với Alpha, Omega đều có thành kiến nhất định, đệ không dám cam đoan sau khi hắn có được Hoàng quyền thì loại thành kiến này có mở rộng hay không. Cho nên, cùng với việc đi theo Nội các, còn không bằng chuyển hướng đến Hoàng đảng càng thêm dân chủ và tự do."

"Làm sao cậu có thể xác định Hoàng đảng không giống thế?"

"Randall điện hạ cùng Laurent chưa đủ rõ ràng?"

Đỗ Băng nghẹn lời.

"Đỗ lão ca, ý đệ đã rất rõ ràng rồi. Hiện tại, đệ muốn biết suy nghĩ của lão ca là gì, ngài thật dự định tiếp tục theo Locke?"

Đỗ Băng cười khổ, "Nếu như tôi chỉ một thân một mình thì theo ai cũng không sao; nhưng tôi còn có người nhà, thứ phải suy nghĩ quá nhiều..."

"Đệ đã bàn bạc xong với Hoàng đảng rồi, khi thời cơ chín muồi, họ sẽ đưa người nhà của chúng ta đến Xưởng chế tạo cơ giáp Hoàng gia. Chỗ đó có được vũ khí tiên tiến nhất Lạp Hỗ tinh cầu, nghe nói vị chế tạo sư cấp quốc gia thứ 4 cũng ở đó, chỉ cần người nhà có thể đi vào chỗ đó, an toàn của bọn hắn nhất định có thể đạt được cam đoan."

"Vậy còn cậu?"

"Trong thời gian ngắn, đệ sẽ không xé rách mặt với Nội các, dù sao lấy thân phận trước mặt của đệ, còn có thể đánh cắp một ít tình báo hữu dụng."

"Cậu đã nghĩ đến hậu quả nếu như việc này bại lộ chưa?"

"Làm sao sẽ không?" Mâu Cương cười cười, "Cho dù là đệ chết đi, chỉ cần Hoàng đảng tiếp tục tồn tại, người nhà của đệ sẽ sống thật tốt. Chỉ cần có thể bảo vệ bọn họ bình an, chết có gì sợ?"

Đỗ Băng kinh ngạc nhìn Mâu Cương

Mâu Cương cũng không gấp gáp muốn câu trả lời, chỉ nói: "Hôm nay mời lão ca đến chính là vì chuyện này. Đương nhiên, nếu như kết quả cuối cùng của lão ca là cự tuyệt thì kính xin nhìn ở tình cảm trước đây của chúng ta, đừng vạch trần đệ."

Đỗ Băng vẻ mặt hốt hoảng về đến nhà, lúc đi ngang qua thư phòng, vừa vặn nghe thấy vợ cùng con trai nói chuyện.

"Tại sao cha lại luôn cố chấp như vậy? Laurent căn bản cũng không phải là một lãnh tụ tốt, tại sao lại muốn con bán mạng cho hắn?"

"Cha con cũng có khó xử của ông ấy."

"Con biết! Con biết áp lực mà Nội các cho cha vô cùng lớn. Nếu cha cũng cảm thấy áp lực thì tại sao lại không muốn thoát khỏi Nội các? Đi theo Nội các có cái gì tốt? Nhà chúng ta đều sống khó khăn như vậy. . . "

Đỗ Băng toàn thân chấn động!

Đúng vậy a, đi theo Nội các, người một nhà đều sống khổ cực như vậy.

Hắn đến cùng tại sao lại muốn đi theo Nội các?

Thượng đế cũng không phải là không cho hắn lựa chọn thứ hai, chỉ cần hắn lựa chọn Hoàng đảng, hết thảy đều sẽ khác nhau đúng không?

Do dự thật lâu, hắn rốt cục hạ quyết tâm, gọi Mâu Cương...

Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh

Ban ngày, Hạ Mạt toàn tâm đầu nhập vào chế tạo cơ giáp, trôi qua vô cùng phong phú; nhưng mỗi khi đến buổi tối lại vô cùng gian nan.

Cậu cũng không biết mình rốt cục làm sao, vậy mà sẽ bài xích tiếp xúc với Randall như thế, mỗi khi Randall biểu hiện ra một chút khát vọng thì mỗi tế bào trên người cậu đều kêu gào tránh đi.

Tỉ mỉ Randall phát hiện điểm này.

Hắn không hỏi quá nhiều chỉ là tận lực dùng hành động làm cho Hạ Mạt tự tại một ít: Lúc nói chuyện cách xa hai mét, lúc ăn cơm ngồi ở đối diện Hạ Mạt, lúc ngủ ở giữa cách chăn —— mặc dù cuối cùng Hạ Mạt nhất định sẽ không tự chủ được chen đến trong lòng ngực của hắn... Quan hệ của hai người tựa hồ trong nháy mắt về tới trạng thái lần đầu tiên gặp mặt.

Sáng thứ hai, Hạ Mạt ngồi phi thuyền Randall đến trường Exxon, hai người vừa xuất hiện bên ngoài giảng đường đã dẫn đến một đống người vây xem.

"Mau nhìn mau nhìn! Là Randall điện hạ cùng tàn đại!"

"Cái gì tàn đại? Phải đổi tên! Người ta cũng không phải Beta nửa tàn phế!"

"Gọi thuận miệng một chốc cũng không đổi được! Phu phu buổi sáng cùng đến trường học, sẽ không phải tối hôm qua ngủ chung a? !"

"Đó là khẳng định! Randall điện hạ nói tháng 12 này sẽ đính hôn, quan hệ của hai người ván đã đóng thuyền!"

"Thật hâm mộ, tổ chức như thế nào a? !"

"Đợi trực tiếp..."

Randall đưa Hạ Mạt vào trong phòng học, chú ý tới ánh mắt nóng rừng rực xung quanh, thấp giọng dặn dò: "Sau khi tan học thì chờ ta ở trước cửa phòng học, chỗ nào cũng không cho đi, biết chưa?"

"Ừm."

Hạ Mạt gật đầu, vừa đi vào phòng học liền phát hiện Lance đã đến, đang hưng phấn mà vẫy tay về phía cậu.

Cậu nhanh chóng đi lên ngồi bên cạnh Lance.

Lớp này được mở dành riêng cho Omega, học về sinh lý, nghe giảng bài tất cả đều là Omega năm nhất, tăng thêm Hạ Mạt, tổng cộng cũng chỉ 11 người.

Lão sư giảng bài là một Omega, lớn lên nhã nhặn, trên sống mũi mang theo một cái kính gọng mảnh.

"Khóa trước đã giảng đến kỹ hiệu sinh lý của Omega —— hình vẽ giọt nước, chúng ta cũng chú ý một chút, tác dụng của hình vẽ này là gì?"

Những nội dung này Lance đã sớm thuộc làu làu, y một tay ôm lấy đầu, trăm phần nhàm chán.

Hạ Mạt nhẹ giọng hỏi: "Tác dụng chắc là hai điểm đi, một là thông qua hình dạng, nhan sắc cùng độ nguyên vẹn để phản ánh trình độ khỏe mạnh của Omega, thứ hai là trông qua nhan sắc để phán đoán khả năng mang thai?"

"Ưm..." Lance thay đổi tư thế nằm sấp ở trên bàn, "Cho nên, loại chương trình học này không cần thiết phải học, thế nhưng năm nào cũng có khóa này, giống như là sợ chúng ta quên vậy."

Hạ Mạt từ chối cho ý kiến, thật ra cậu rất muốn nói kiến thức của mình về chuyện này tương đối thiếu, thế nhưng tưởng tượng đến bô dạng bất ngờ không thể tin nổi của của Lance khi đó liền nuốt những lời sắp nói vào bụng .

Sau khi gọi vài học sinh lên trả lời câu hỏi, lão sư còn nói thêm: "Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến vào nội dung tiếp theo, nội dung này đối với Omega mà nói vô cùng quan trọng, mọi người phải nghiêm túc học tập."

Hạ Mạt nhìn hình chiếu ba chiều.

Bên trong hình chiếu ba chiều xuất hiện mô hình thân thể Omega, Beta cùng Alpha, lão sư giới thiệu: "Năm 5500 của Lạp Hỗ kỷ nguyên, nhà khoa học căn cứ năng lực thai nghén, đặc thù về ngoại hình cùng với thể chất phân chia ra làm ba loại chỉ tiêu, phân chia làm Omega, Beta cùng Alpha. Phương pháp phân loại có ý nghĩa vượt thời đại này đã được sử dụng từ đó đến nay, đã được ngàn vạn người tán thành. Như vậy hôm nay, điều đầu tiên mà chúng ta nói chính là sự khác biệt về tin tức tố của ba loại này..."

Lance nhàm chán muốn chết, nghiêng đầu trông thấy Hạ Mạt lại nghe vô cùng nghiêm túc, liền mở giọng trêu chọc: "Cậu đều đã được trải nghiệm thực tế rồi, giờ mới quay lại học lý luận?"

Hạ Mạt trong nháy mắt liền rõ ràng ý tứ của y, trừng mắt liếc y một cái, "Làm sao lại nhiều lời như vậy?"

Lance nheo mắt lại cười không ngừng.

Hạ Mạt không để ý tới y, chuyên tâm nghe giảng.

Lance thấy thế, chưa từ bỏ ý định trêu chọc cậu, một lát dùng đầu gối đụng đụng chân của cậu, một lát lấy tay chọc vào eo của cậu.

Hạ Mạt quả thực không chịu nổi quấy nhiễu, chờ rốt cục nhẫn nhịn không được, túm lấy phía sau Lance kéo ra ngoài.

Omega lão sư trông thấy hai người rời khỏi, cũng không nói gì, tiếp tục nói: "Bởi vì sự tồn tại của tin tức tốc Omega, Omega sẽ phi thường khát vọng tiếp xúc với Alpha, loại khát vọng này phát ra từ chủ tâm, lý trí không cách nào điều khiển. Đương nhiên, cũng có một loại tình huống đặc biệt, đó là sau khi Omega mang thai sẽ xuất phát từ sự bảo vệ cơ thể mẹ và thai nhi mà tin tức tố Omega sẽ biểu hiện ra bài xích toàn bộ Alpha tiếp cận..."

Hết chương 241.

.

Chương 242: Báo danh vòng loại

Sống qua khóa sinh lý, Hạ Mạt cùng Lance sóng vai đi ra giảng đường, trên đường đi nhận được vô số ánh mắt chú mục.

Hai người chịu đựng mấy trăm cặp mắt tìm tòi nghiên cúu, tiến vào phi thuyền của Randall

Trên đường đi Lance đều bảo trì phong cách cao lãnh, vừa tiến vào phi thuyền ngồi xuống, lập tức cao lãnh gì đó đều biến mất sạch, hét lên: "Hạ Mạt, cậu xem như xuất hết danh tiếng rồi, ngay cả có tớ trước mặt cậu cũng không bị chen xuống."

Hạ Mạt cười xấu hổ cười, ánh mắt liếc qua thấy Randall đang đi về phía bên này, vì vậy rất nhanh ngẩng đầu, chào hắn một tiếng.

Randall nhẹ nhàng gật đầu, ngồi bên đối diện Hạ Mạt, trung gian cách một chỗ trống.

Lance thấy thế, vô tâm hỏi: "Hoàng huynh, ngồi xa như vậy làm gì?"

Randall không nói lời nào.

Hạ Mạt vội vàng kéo ống tay áo Lance.

Lance không rõ ràng lắm mà nhìn cậu, "Làm gì? Bình thường hoàng huynh không phải đều ngồi cùng một chỗ với cậu sao?"

Hạ Mạt cực kỳ lúng túng, khắc sâu cái gọi là "Đồng đội ngu như heo" .

Randall thấy thần sắc của cậu mất tự nhiên, vì vậy nói với Lance: "Ta cùng Hạ Mạt phải về xưởng chế tạo cơ giáp Hoàng gia, trước tiễn em về phòng ngủ?"

"Được a." Con mắt của Lance qua lại giữa Randall và Hạ Mạt, thẳng đến khi y rời khỏi phi thuyền mới nghĩ ra!

Chao ôi!

Tại sao y lại cảm thấy Hạ Mạt với hoàng huynh đang chiến tranh lạnh? !

Chiến tranh lạnh ah bà mẹ nó!

Đây chính là vấn đề lớn! Phải tranh thủ thông báo cho bọn Trương Lợi! Mấy tên kia từ trước đến nay không có ánh mắt, nếu như hỏi cái gì không nên hỏi, làm hại quan hệ giữa hoàng huynh cùng Hạ Mạt càng ngày càng cứng thì phải làm sao? !

Sau khi Lance rời khỏi, trong phi thuyền chỉ còn lại có Randall cùng Hạ Mạt.

Hai người ai cũng không nói gì, không khí vô cùng quỷ dị.

Hạ Mạt buồn bực cực kỳ, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, hai mắt nhìn cảnh vật không ngừng lùi về sau bên ngoài cửa sổ

Randall nhìn chằm chằm sau ót của cậu, do dự một chút, nói: "Mạt Mạt."

"Ah?" Hạ Mạt quay đầu.

"Ta biết em gần đây tâm tình phiền muộn. Ta muốn thay em giải ưu, nhưng lại không biết nên làm từ đâu. Mạt Mạt, có thể nói cho ta biết nên làm như thế nào không?"

Hạ Mạt dịch chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm mặt kinh loại lạnh băng, nỗi lòng bối rối, "Em cũng không biết."

Randall đứng lên, đi tới bên cậu.

Hạ Mạt chú ý tới động tác của hắn, cả người cơ bắp đều căng thẳng!

Randall giơ cánh tay lên, Hạ Mạt theo bản năng lui về phía sau môt bước. Cánh tay của Randall dừng lại giữa không trung, dừng hai giây, chậm rãi thu hồi, để cạnh mép quần.

Hạ Mạt ý thức được phản ứng của mình vô cùng kịch liệt, lúng túng muốn nói cái gì đó, miếng há ra nhưng vẫn không nói được gì

Phi thuyền đã tiến vào xưởng chế tạo cơ giáp Hoàng gia, vững vàng đứng ở xưởng 10 khu 6.

Randall nghiêng đầu nhìn nhìn cảnh sắc bên ngoài, sau đó nhẹ nói: "Đến rồi."

Hạ Mạt nghe vậy, vội vàng chạy xuống phi thuyền.

Randall nhìn bóng lưng hoảng hốt của cậu, ánh mắt thâm trầm, tâm tình phức tạp.

Trong nháy mắt đã đến một tuần trước khi cuộc tranh tài giữa liên minh các tinh cầu. Căn cứ theo an bài của nhân viên trong trường, trong một tuần này sẽ lựa chọn ra hai chi đội ngũ đại diện cho cả tinh cầu.

Báo danh vòng loại chính thức khởi động.

Học sinh bốn khóa nhao nhao bắt đầu tim đồng đội cho mình, chuẩn bị cướp lấy vé vào cuộc thi đấu giữa liên minh các tinh cầu.

Sau khi ăn xong, sáu người Hạ Mạt ngồi cùng một chỗ.

Trương Lợi nhìn số liệu không ngừng tăng trưởng bên trong quang não, "Báo danh vòng loại mới bắt đầu 3 giờ, đội ngũ báo danh đã đạt tới 241 đội."

Lance dí đầu lại gần, "Có Laurent sao?"

Trương Lợi ấn mở tình hình cụ thể của danh sách, "Có. Tiểu tổ của bọn họ tổng cộng có 10 người, ngoại trừ Laurent, tất cả đều là học sinh cấp 4."

"Xùy~~!" Lance nhăn lại mũi, "Cho rằng cấp cao liền nhất định lợi hại sao? Ngây thơ!"

Trương Lợi nói: "Đồng đội mà hắn lựa chọn mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất trong từng lĩnh vực, nếu như chúng ta không có lợi khí ăn gian thì rất khó chiến thắng."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, đến giờ chúng ta ngay cả nhân số cũng không đủ." Vu Triết nghiêm mặt nói.

Trương Lợi gật đầu, "Đúng vậy. Căn cứ quy tắc cuộc tranh tài giữa liên minh các tinh cầu, mỗi chi đội ngũ đều phải có chỉ huy quân sự, nhân viên chiến lược, chế tạo sư, quân y, nhân viêm kỹ thuật, chiến sĩ cơ giáp, trong đó 5 cái trên đều chỉ có 1 người, mà chiến sĩ cơ giáp thì ít nhất hai người. Bên trong tiểu đội của chúng ta chỉ huy quân sự là Randall điện hạ, chiến lược sư là tớ, chế tạo sư là Hạ Mạt, quân y là Lance điện hạ, nhân viên kỹ thuật là Vu Triết, mà chiến sĩ cơ giáp thì chỉ có Trần Khiết."

Hạ Mạt hỏi: "Các cậu đã có người thích hợp chưa?"

Mấy người còn lại giữ yên lặng.

"Chiến sĩ cơ giáp lợi hại có không ít, thế nhưng một khi cân nhắc đến lập trường chính trị thì phạm vi liền giảm bớt."

Hạ Mạt nghiêng đầu, "Nếu như là chiến sĩ cơ giáp nghiệp sư thì sao? Chiến sĩ cơ giáp nghiệp dư có thể chứ?"

"Cái gì gọi là chiến sĩ cơ giáp nghiệp dư?" Lance hỏi.

"Nói ví dụ như như Trần Tuấn Vũ, hắn không phải là chiến sĩ cơ giáp nghiệp dư sao? Nhưng mà hắn đã lấy được thành tích rất tốt trong giải thi đấu cơ giáp."

Lance lập tức tinh thần tỉnh táo, "Đúng vậy! Có thể dùng hắn! Trương Lợi, hắn có đội ngũ hay không?"

Trương Lợi vội vàng cúi đầu tìm tòi, rất nhanh hưng phấn ngẩng đầu, "Không có!"

"Cái kia tốt! Quyết định như vậy đi! Tăng thêm Trần Tuấn Vũ!"

"Được! Tớ lập tức liên hệ hắn." Trương Lợi lấy được phương thức liên lạc Trần Tuấn Vũ từ chỗ của Hạ Mạt, rất nhanh bấm.

Bối cảnh bên trong hình chiếu có chút mờ, như là ở trong phòng ngủ, Trần Tuấn Vũ đang nằm ở trên giường, con mắt híp nửa, "Ai vậy?"

Trương Lợi nghiêm mặt: "Trần Tuấn Vũ học trưởng, chào anh. Tôi là Trương Lợi."

"Trương Lợi?" Đôi mắt của Trần Tuấn Vũ nhìn Trương Lợi, liền trông thấy Hạ Mạt ngồi bên cạnh hắn, vì vậy nói: "Để cho Hạ Mạt nói với tôi."

Trương Lợi, Lance, Vu Triết cùng Trần Khiết đều sững sờ, sau đó không hẹn mà cùng ngẩng đầu quan sát nét mặt của Randall.

Randall sắc mặt nhàn nhạt, nói với Trương Lợi: "Đồng ý hắn."

Trương Lợi gật đầu, chuyển hình chiếu nhắm ngay Hạ Mạt.

Hạ Mạt chỉ cảm thấy sự kỳ vọng của mọi người đè nặng lên vai, "Hy vọng anh có thể gia nhập đoàn đội của chúng tôi, tham gia giải thi đấu giữa liên minh các tinh cầu."

Trần Tuấn Vũ đứng dậy, đại khái là bởi vì vừa tỉnh ngủ, đầu tóc rối bời, xiêm y rộng mở, toàn thân tỏa ra hương vị lười biếng chán chường.

"Tại sao tìm tôi?"

"Nghĩ đến anh rất lợi hại."

"Ha ha, đừng có mà tâng bốc tôi." Trần Tuấn Vũ mở to mắt, "Đối thủ của các cậu là ai? Laurent?"

Hạ Mạt gật đầu.

"Nghe nói hắn tìm một đội ngũ quán quân?" Trần Tuấn Vũ xuống giường, đi chân trần giẫm trên mặt đất, rót cho mình một chén nước.

"Đúng vậy. Bởi vì đối thủ rất lợi hại cho nên mới cần anh đến giúp chúng tôi."

"Nếu như theo tôi nhớ, một đoàn đội chỉ cần một vị chế tạo sư đúng không?"

"Ừm." Hạ Mạt trả lời: "Thế nhưng chiến sĩ cơ giáp cần hai người trở lên."

"Cậu để cho tôi một chế tạo sư cao cấp đến làm chiến sĩ cơ giáp cho các cậu?"

Hạ Mạt trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Lance thấy thế, nhỏ giọng hỏi: "Cái tên này không muốn đồng ý? Làm sao nói nhảm nhiều như vậy?"

Hạ Mạt trông thấy Lance, trong đầu lập tức lóe lên bóng đèn, hắn cố ý ho khan hai tiếng, lớn tiếng hỏi: "Lance điện hạ, ngài mới vừa nói cái gì? Đúng vậy a, Trần Tuấn Vũ vẫn còn do dự."

Lance vẻ mặt mờ mịt theo dõi cậu.

"Dạ dạ dạ, biết ngài muốn mời hắn tham dự vào tiểu đội của chúng ta, thế nhưng, để cho Trần Tuấn Vũ là một chế tạo sư cao cấp lại phải làm người bảo vệ ngài quả thực không quá phù hợp..."

"Làm sao không thích hợp?" Lance cong miệng lên, "Có thể làm người bảo vệ cho bổn cung, đây chính là phúc phận hắn tu luyện không biết bao nhiêu đời."

Nghe thấy thanh âm của Lance, nét mặt của Trần Tuấn Vũ lập tức thay đổi, hắn thay đổi trước không đếm xỉa tới, vội vàng nói: "Hạ Mạt, muốn cho tôi gia nhập tiểu đội của các cậu?"

Hạ Mạt gật đầu, "Anh đáp ứng không?"

"Tôi đồng ý."

Đã định đội viên, Trương Lợi lập tức báo danh vòng loại, danh sách sáu người một khi công bố ra lập tức khiến cho đông đảo thầy trò nhiệt liệt thảo luận.

"Ôi!!! A! Một đội của Randall điện hạ thực sự là quá trẻ! Ngoại trừ Trần Tuấn Vũ là chế tạo sư năm 3 ra thì những người còn lại đều là học sinh năm nhất!"

"Kẻ tài cao gan cũng lớn thôi! Bọn họ chính là đội ngũ tinh anh, mỗi người đều là cao thủ trong từng lĩnh vực. Thế nhưng bọn họ đã có tàn đại là chế tạo sư, vậy thì Trần Tuấn Vũ ở trong tiểu đội này có vai trò như thế nào?"

"Trần Tuấn Vũ chính là chế tạo sư cao cấp, thân phận của hắn ở trong tiểu đội chắc là không có thay đổi đúng không? Ngược lại là tàn đại, mặc dù tinh thần lực siêu cao, nhưng mà dù sao cũng còn chưa trưởng thành đâu, lúc trước mặc dù đạt được giải quán quân trong giải thi đấu cơ giáp, nhưng này dù sao cũng là đối mặt với chế tạo sư sơ cấp, nếu như đổi thành chế tạo sư cao cấp thì có lẽ sẽ không còn may mắn như thế..."

——

Phủ nội các tổng lý, trong thư phòng Locke.

Locke ngồi trên ghế dựa, trước mắt là danh sách vòng đấu loại lần này, chờ hắn xem hết giới thiệu vắn tắt của các thành viên tiểu tổ của Randall, đắc ý nhếch miệng, "Sáu người? Cái bố trí này vậy mà cũng dám tranh giành với chúng ta? Con trai, lần này chính là cơ hội trời cho, con nhất định phải thể hiện thật tốt. Nếu như có thể vô tình làm người nào đó trọng thương thì càng không thể tốt hơn..."

"Vâng, cha!"

Hết chương 242.

.

Chương 243: Lúc trước

Locke dẫn Laurent đến sân đấu cơ giáp của phủ nội các tổng lý.

"Cơ giáp cấp sáu lúc trước đưa cho con Phá Thiên Hào đã báo hỏng, cả chế tạo sư chế tạo ra nó cũng không thể cứu vãn."

Laurent hổ thẹn và nhục nhã mà cúi thấp đầu, "Con cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, chờ phản ứng lại độ tổn hại của Phá Thiên Hào đã vượt qua 50%."

"Con đến bây giờ vẫn không biết nguyên nhân?"

Laurent lắc đầu.

Locke cười cười, "Nếu như ta phỏng đoán không sai, như vậy lúc ấy Randall nhất định có thiết bị phân giải cơ giáp."

"Thiết bị phân giải cơ giáp?"

Locke gật đầu, "Thiết bị phân giải cơ giáp mô phỏng quá trình chế tạo sư phân giải ion, có thể đem cơ giáp đã thành hình trở lại trạng thái ion. Thế nhưng trước mắt trình độ của Lạp Hỗ tinh cầu vẫn chưa làm được đến trình độ này."

"Vậy thì Randall lấy được từ chỗ nào?"

"Vậy thì chỉ có thể hỏi bọn họ." Locke quay đầu, nói ra: "Phá Thiên Hào của con có thể bị phân giải trong thời gian ngắn, ngoại trừ nguyên nhân Randall có thiết bị phân giải cơ giáp ra thì màng chắn tinh thần lực của Phá Thiên Hào khá thấp cũng là một nguyên nhân."

Laurent không phải rất tán thành lời của hắn, "Cha, đây chính là cơ giáp khổng lồ cấp sáu, năng lực phòng ngự tinh thần lực..."

"Đừng quên, Minh Vương Hào mà Randall dùng cũng là cơ giáp hình người cấp 6. Minh Vương Hào cùng Phá Thiên Hào không có sự khác biệt về đẳng cấp. Nói cách khác, công kích do Minh Vương Hào tạo thành đối với Phá Thiên Hào cũng không lớn."

"Vâng..."

Locke trông thấy Laurent gục đầu xuống, tiếp tục nói: "Thế nhưng, bây giờ ta sẽ cho con cơ giáp hình người cấp Vô Tận Hào..."

Vô Tận Hào? !

Chính là Vô Tận Hào? !

Ánh mắt Laurent sáng lên! Đến nay, mới chỉ có cơ giáp cấp S do Hắc Vương Tinh buôn lậu tới, trong tay Nội các chỉ có vẻn vẹn 8 khung cơ giáp cấp S, mà Vô Tận Hào chính là một trong số đó! Trình độ trân quý nghĩ là biết! Lại không nghĩ cha lại muốn cho gã? !

Trông thấy Laurent khó có thể che giấu kích động, Locke tiếp tục nói: "Ngoại trừ cái này, các thành viên tiểu đội của con ta đều sẽ cho trang bị cơ giáp cao cấp"

Mỗi một người đều có một cơ giáp cao cấp, mạnh tay như thế chỉ sợ là chưa từng đi! Mặc dù trong nội tâm kích động đến chết, nhưng mà Laurent vẫn là thu liễm vẻ mặt, ý đồ cự tuyệt, "Cha..."

"Thứ ta yêu cầu cũng không nhiều." Locke vỗ vỗ bờ vai của gã, "Chỉ cần con có thể hấp dẫn đủ ánh mắt trong giải thi đấu giữa liên minh các tinh cầu, như vậy cha chuyện bên này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

"Vâng! Cha! Hài tử sẽ cố hết sức!"

——

12:00 thứ 2, báo danh vòng loại chính thức kết thúc

Giữa trưa thứ 3, sáu người Hạ Mạt cộng thêm Trần Tuấn Vũ mới trở về từ chỗ quân bộ, bảy người cùng nhau ăn cơm trưa, thuận tiện trao đổi chuyện ngày hôm sau.

Trương Lợi thuần thục giải quyết đồ ăn, để dao xuống, nói: "Vòng loại bắt đầu từ 9 giờ sáng mai, địa điểm là rừng rậm mô phỏng. Thế nhưng lúc này..." Trương Lợi nhìn Vu Triết, "Nhân viên nhà trường đưa ra yêu cầu đặc biệt, không cho xuyên tạc mật mã gốc."

Vu Triết chu mỏ, cúi đầu xuống tiếp tục ăn đồ vật.

Trần Tuấn Vũ ngược lại là kinh ngạc nhìn thoáng qua cái đầu nhỏ nhỏ Vu Triết.

Randall đối với cái này bày tỏ không dị nghị, "Nhân viên nhà trường đưa ra yêu cầu này rất hợp lý, dù sao trong giải thi đấu giữa các tinh cầu sẽ không có mật mã gốc cho chúng ta lợi dụng."

Trương Lợi gật đầu, "Tiếp theo tớ sẽ nói về nhiệm vụ của cuộc thi này." Hắn hạ giọng, "Cho tới giờ, nhân viên nhà trường còn chưa có một lời giải thích cụ thể về nhiệm vụ của vòng tuyển chọn này. Thế nhưng căn cứ vào phỏng đoán của tớ, tám chín phần mười là sẽ dựa theo quy tắc của giải đấu chính thức. Bởi vì ngày mai chỉ là tư cách thi đấu, cho nên thứ mà chúng ta phải chuẩn bị không nhiều lắm, nguyên nhân tất cả mọi người có thể hiểu được, nếu như lúc này liền triệt để lộ ra át chủ bài thì sẽ cực kỳ bất lợi đối với chúng ta. Cho nên, trước mắt chúng ta chỉ cần chuẩn bị một chút, đó chính là cam đoan giấc ngủ sung túc, bảo đảm ngày mai tinh lực dồi dào!"

"Vâng!"

Sau một buổi giao lưu ngắn ngủi, Trần Tuấn Vũ dẫn đầu rời khỏi.

Sáu người Hạ Mạt đi ra nhà hàng.

Vu Triết nói: "Người kia thật có thể tin được không?"

Hạ Mạt hỏi: "Cậu nói Trần Tuấn Vũ?"

"Đúng."

Hạ Mạt nhìn thoáng qua Lance, hồi đáp: "Đương nhiên."

Vu Triết cổ quái theo dõi cậu, "Anh với hắn rất quen thuộc?"

"Cũng không coi là quen thuộc. Chỉ là có chút hiểu rõ hắn mà thôi."

Lance chen đến giữa Vu Triết cùng Hạ Mạt, "Hắn cùng Trần Tuấn Vũ làm sao có thể rất quen thuộc? Hắn chính là nam nhân của hoàng huynh của bổn cung."

Hạ Mạt xấu hổ nhìn thoáng qua Randall đi ở phía trước, bóng lưng của nam nhân cao ngất và kiên nghị, tựa hồ bất luận bất cứ lúc nào đều là như vậy. Nhớ tới thái độ gần đây của mình với hắn, trong nội tâm Hạ Mạt không khỏi buồn buồn.

Lance cùng Vu Triết đấu hai câu, quay đầu chú ý tới sắc mặt của Hạ Mạt không vui, vì vậy ôm lấy bờ vai của cậu, "Làm gì a, sao lại không vui như vậy?"

"Không có." Hạ Mạt cười cười, "Đang nghĩ tới chiều này không có khóa thì làm gì."

"Điều đó còn không đơn giản? Cậu chính là người đã có gia thất, cùng với hoàng huynh nói chuyện tình cảm không phải là xong ? Đừng quên, sau giải thi đấu giữa liên minh các tinh cầu chính là lễ đính hôn của cậu với hoàng huynh!"

"Đúng vậy a."

Nhắc tới đính hôn, Hạ Mạt luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, nội tâm của cậu là vô cùng chờ mong nghi thức đính hôn, nhưng lại sợ hãi không rõ nghi thức này

Đến đường rẽ, Trương Lợi cùng Trần Khiết tạm biệt trước tiên, kế tiếp Vu Triết cũng đi, một đám người rất nhanh cũng chỉ còn lại có Hạ Mạt, Randall cùng Lance.

Lance ở một phương diện khác đã có được cảm giác nhạy cảm không giống người thường, y bỗng nhiên nói: "Ah! Tớ nhớ ra rồi! Không phải tớ đã hẹn Vu Triết ở chỗ chơi trò chơi sao? ! Ha ha ha ha! Suýt nữa là quên! Hai người các cậu chậm rãi trò chuyện, tớ đi trước!"

Lance nhảy lên phi thuyền chạy nhanh như một làn khói. Hạ Mạt cùng Randall ở tại chỗ, hai người đều không nói chuyện, không khí lúng túng không thôi.

Cuối cùng vẫn là Randall nói trước: "Về xưởng chế tạo cơ giáp sao?"

"Ừm." Hạ Mạt gật đầu.

Randall phóng xuất ra Vinh Quang 3000, hai người sau khi ngồi vào phi thuyền, Hạ Mạt liền kiếm cớ đi đến khoang nghỉ.

Tiến vào khoang nghỉ, Hạ Mạt trông thấy Randall không có theo vào, nhẹ nhàng thở ra nhưng trong lòng cũng có cảm giác thất lạc nhàn nhạt

Cậu ngồi phịch bên cạnh giường, đầu chạm vào đầu giường cứng rắn, hơi kém không có đau đến khóc lên!

Ah!

Hạ Mạt xoay người, nằm ngửa ở giường.

Con mắt nhìn chằm chằm vào thành kim loại, trong đầu không khỏi suy nghĩ lung tinh

Từ khi trọng sinh đến nay, mỗi một ngày đều bị các loại sự việc làm cho bận bịu, tựa hồ cũng không tìm được thời gian rảnh rối để mà sợ hãi như đời trước.

Đối mặt cuộc sống như vậy, có đôi khi cậu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng càng nhiều lại là thỏa mãn cùng hạnh phúc từ trong nội tâm phát ra

Hạnh phúc?

Hạ Mạt sững sờ vì từ mà mình dùng, thì ra bận rộn cũng là một niềm hạnh phúc?

Tuy hạnh phúc, chỉ là...

Cậu như trước vẫn cảm thấy áy náy với Randall

Gần đây, cậu với Randall vẫn ở trong trạng thái không lạnh không nóng, thậm chí còn sinh ra ý niệm đáng sợ là tránh xa Randall.

Cậu dám cam đoan chính mình không có đứng núi này trông núi nọ, cũng không có có mới nới cũ, nhưng chính là không giải thích được muốn tránh đi Randall.

Cánh tay đặt ở trên mắt, vừa vặn che khuất ánh sáng phát ra từ phía trên.

Cậu thật sâu thở ra một hơi, sau đó chậm rãi sửa sang lại suy nghĩ, cậu muốn làm rõ nguyên nhân mình tránh né Randall, nhưng còn chưa có nghĩ ra đáp án, cậu liền đã ngủ rồi.

Cửa kim loại "Tick" một tiếng, mở.

Đầu tiên đạp vào là một bắp đùi thon dài, ngay sau đó, nửa người cao lớn của Randall lộ ra.

Hắn nhìn chằm chằm Hạ Mạt nửa ngày, xác định cậu đã ngủ rồi, lúc này mới rón rén đi tới, như một pho tượng. lặng yên nhìn cậu.

Trong lúc ngủ mơ Hạ Mạt vẫn có rất nhiều chuyện phiền lòng như trước, cau mày, ánh mắt di chuyển nhanh chóng.

Randall nhìn một lúc lâu, cuối cùng vươn tay, nhẹ nhàng mà đặt cánh tay ở bên ngoài của cậu vào trong chăn, sau đó nửa quỳ trên mặt đất, cúi người hôn một cái lên mặt của cậu.

——

Chờ Hạ Mạt tỉnh lại, đã là 5 giờ chiều.

Nhìn rõ thời gian trên quang não, cậu lập tức nhảy dựng lên từ trên giường, có lẽ là bởi vì biên độ động tác quá lớn, trước mắt xuất hiện ngắn ngủi quầng sáng, cậu một tay chống đỡ vách tường, thị giác rất nhanh liền khôi phục.

Hạ Mạt mở cửa phòng đi ra ngoài, cúi đầu trông thấy Dương Xuân Hoa trong nhà ăn, còn không đợi cậu nói chuyện, Dương Xuân Hoa liền chủ động nói: "Ai ôi!!!, ngài đã tỉnh. Vừa rồi bệ hạ tự mình sang đây xem ngài, nghe nói ngài đang ngủ, liền đi ra ngoài trước."

"Thật sao?" Hạ Mạt chậm rãi đi xuống lầu dưới, "Cái kia, Randall điện hạ đâu? Cô trông thấy anh ấy không?"

"Điện hạ a, sau khi đưa ngài đến đây liền rời đi, lúc đi còn đặc biệt dặn dò tôi, để cô chăm sóc ngài"

"Thật sao?" Dương Xuân Hoa che miệng cười trộm, "Lại nói, điện hạ thật là quan tâm ngài a"

Dáng cười của Hạ Mạt rất miễn cưỡng, người khác càng nói Randall đối tốt với cậu thì áy náy cùng bất an trong lòng cậu càng dày. Cậu kéo khóe miệng cười cười, "Vậy thì buổi tối điện hạ sẽ về sao?"

"Cái này điện hạ cũng không có nói. Theo tôi suy đoán, có lẽ có đi. Ngài xem trong khoảng thời gian này điện hạ không phải vẫn luôn ngủ cùng với ngài sao?"

"Đúng vậy a..." Hạ Mạt gục đầu xuống, ngồi ở trước bàn ăn.

Bàn ăn cũng không lớn.

Còn nhớ rõ ngay từ đầu, cậu luôn luôn chủ động kéo ghế đến bên người Randall, ngồi cạnh hắn; càng về sau, chính là tự mình kéo ghế ra xa...

Ah!

Cậu che mặt thống khổ nghĩ: Loại trạng thái phiền muộn khó hiểu này mau biến đi, cậu thực sự muốn khôi phục trạng thái tốt đẹp lúc trước với Randall!

Hết chương 243.

.

Chương 244: Xác định phương hướng

Thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi nhanh chóng đi qua.

Sáng ngày thứ hai, Hạ Mạt giống như rất nhiều người dự thi khác, mặc trang phục huấn luyện đi vào sân vận động Triều Huy .

Đợi sau khi tất cả mọi người đều đến đông đủ, hiệu trưởng Frankie tinh thần quắc thước đi nhanh lên đài, "Các vị bạn học, chúc mọi người buổi sáng tốt lành!"

Dưới đài là tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Hôm nay, trường Exxon sẽ tổ chức vòng loại của giải thi đấu liên minh giữa các tinh cầu! Từ mấy trăm đội ngũ của chúng ta, nhà trường sẽ chọn ra hai chi đội ngũ. Đầu tiên, ta sẽ giới thiệu sơ lược quy tắc của vòng loại này. Vòng loại này không có hạn chế về thời gian, kết quả cuối cùng chỉ lấy hai đội đầu tiên. Nhưng theo ta, càng hoàn thành nhiệm vụ trước thì khả năng chiến thắng càng lớn. Nội dung cụ thể đã được công bố, còn lại liền mời các học sinh tiến vào rừng rậm mô phỏng để tìm hiểu thêm."

Hạ Mạt đã tạo thành thói quen người trên đài nói đến một nửa đã phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cậu đi sau lưng Randall cùng Vu Triết, chậm rãi đi về phía rừng rậm mô phỏng, sau khi bước vào rừng rậm mô phỏng, cửa hợp kim to lớn lập tức đóng cửa.

Phóng tầm mắt nhìn tới, khung cảnh trong rừng rậm mô phỏng vô cùng khác với lần đầu tiên đến đây, bầu trời bao la, mảnh đất mênh mông bát ngát, xem ra cảnh tượng trong lần tranh tài này chính là sa mạc...

Còn chưa đợi cậu nói chuyện đã nghe đến cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Tốc độ phản ứng của Randall, Trần Khiết cùng Trần Tuấn Vũ rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết vừa mới truyền đến, cũng đã đem Hạ Mạt, Vu Triết cùng Lance ôm lấy nhảy lên không trung! Tốc độ phản ứng của Trương Lợi vẫn là tính nhanh, theo sát phía sau bay lên trời.

Mọi người vừa lên đến giữa không trung, ngay sau đó liền gặp một thanh đao có răng cưa đường kính ba mét xoay tròn đánh úp lại! Răng đao sắc bén khác thường, cơ giáp tiếp xúc với nó ngay lập tức bị vỡ thành hai mảnh.

Hạ Mạt lòng vẫn còn sợ hãi ôm sát cánh tay của Randall, hai mắt nhìn chằm chằm đám hài cốt cơ giáp phía dưới, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? !"

Trương Lợi lau một vệt mồ hôi lạnh, nhìn thấy cơ giáp hình người khổng lồ cách đó không xa, sắc mặt âm trầm, "Là Laurent. Thật sự là không thể tưởng được, vì thắng trận đấu này mà ngay cả cơ giáp cấp S Vô Tận Hào cũng lấy ra."

"Cơ giáp cấp S? !" Hạ Mạt vội vàng nhìn theo ánh mắt của Trương Lợi, chỉ thấy chính giữa đám cơ giáp chỉ còn lại những mảnh vụn cụt chân cụt tay, cơ giáp hình người khổng lồ Vô Tận Hào cao 20m như một Sát Thần đội trời đạp đất, tản ra khí thế kinh sợ lòng người! Mà ở quanh thân Vô Tận Hào, còn đứng mấy người nhỏ như con sâu. Nhìn xa hơn, hoặc là chính những người dự thi đang chạy trối chết, hoặc là cơ giáp bị tổn hại bốc lên khói xanh cuồn cuộn.

Bên trong một mảnh hỗn độn, mấy người Randall tỉnh táo đứng ở giữa không trung có vẻ chướng mắt khác thường.

Vô Tận Hào thu hồi răng đao, chậm rãi quay người, đôi mắt máy móc cực đại nhìn thẳng vào bảy người, gã chỉ dừng lại một giây đồng hồ ngắn ngủi, ngay sau đó giơ cánh tay lên, dồn toàn lực đem răng đao văng ra!

Randall lập tức nói với Vu Triết: "Phóng thích Vinh Quang 3000X!"

Vinh Quang 3000X xuất hiện, bảy người lập tức tránh vào bên trong phi thuyền.

Trần Khiết nhanh chóng khống chế thao tác, điều khiển Vinh Quang 3000X lần lượt tránh thoát răng đao tập kích.

Randall lạnh lùng nói: "Đừng ham chiến, tranh thủ thời gian rút lui!"

"Vâng!" Trần Khiết tiếp thu được chỉ lệnh, lập tức điều khiển phi thuyền một bên tránh né công kích, một bên nhanh chóng thoát đi chiến trường.

Vinh Quang 3000X không hổ là cơ giáp cấp S, mặc dù chống lại cơ giáp hình người khổng lồ cấp S Vô Tận Hào cũng không có chút nào thua kém, thậm chí còn có thể chiếm ưu thế ở phương diện tốc độ, chỉ nháy mắt, Vinh Quang 3000X đã biến mất trên bầu trời xanh nhạt!

Laurent thoả mãn nhìn thoáng qua hài cốt khắp nơi trên đất, thu hồi Vô Tận Hào trở về mặt đất.

Đội viên lập tức bu lại, thất chủy bát thiệt nói ra: "Vô Tận Hào quả nhiên lợi hại, ngay cả Randall gặp đều chỉ có đường chạy trối chết!"

"Laurent đội trưởng, tuyển thủ dự thi đã bị một hành động của chúng ta đào thải một nửa, kế tiếp còn cần tiếp tục sao?"

Trong mắt Laurent mang cười nhìn đám người dự thi chạy thục mạng, "Không cần phải lãnh phí thời gian trên người bọn họ, chúng ta chỉ cần mau chóng hoàn thành nhiệm vụ là đủ."

—— —— ——

Bên trong Vinh Quang 3000X

Trần Tuấn Vũ vẻ mặt kinh ngạc dò xét cấu tạo bên trong Vinh Quang 3000X, bằng vào thực lực của hắn, tự nhiên có thể dễ dàng nhìn ra chiếc phi thuyền này không giống thường, "Không nghĩ tới vị chế tạo sư quốc gia thứ tư thực sự tồn tại?"

Lance nhỏ giọng nói: "Lúc trước không phải đã sớm công bố sự tồn tại của X đại sư sao?"

Trần Tuấn Vũ thoáng thu hồi vô lại, nhẹ nhàng cười cười, "Ta vẫn cho là cái cớ của Hoàng đảng để làm yên lòng người."

Lance túng quẫn, y nên nói cái gì cho phải đây?

Randall đứng giữa mấy người, "Mọi người thu được tin tức nhiệm vụ sao?"

Hạ Mạt, Vu Triết cùng Lance nhao nhao lắc đầu.

Trần Tuấn Vũ thật vất vả thu hồi lực chú ý, không đếm xỉa tới mở ra quang não, không nghĩ tới bên trong quang não lại xuất hiện một tin tức như thế này: "Nhiệm vụ của lần thi tuyển này: Tìm được bảo tàng giấu ở trong rừng rậm mô phỏng—— Rương hoàng kim."

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Hạ Mạt vô ý xác định hỏi: "Nhiệm vụ của bọn Laurent chắc là khác với chúng ta chứ?"

Mọi người một trận trầm mặc.

Ngay sau đó, Trương Lợi nhận được tin tức: "Xin mời chú ý, toàn bộ đội ngũ lần này chỉ có hai nhiệm vụ, nhiệm vụ mà các ngươi lấy được rất có thể sẽ giống đối thủ, cho nên, xin hãy nhanh chóng nắm bắt thời gian."

Trần Tuấn Vũ nói với Hạ Mạt: "Đây coi như là câu trả lời cho vấn đề của cậu?"

Hạ Mạt cứng ngắc gật đầu, "Cái kia, nếu như vậy, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian lên đường đi?"

Randall nói: "Cậu biết địa điểm của rương hoàng kim?"

"Ây..."

"Chúng ta phải tiến hành lập kế hoạch ngay khi nhận được nhiệm vụ, cần phải rút ngắn thời gian hoàn thành nhiệm vụ. Đầu tiên, Vu Triết, có thể tìm tới bản đồ toàn cảnh của rừng rậm mô phỏng không?"

"Dễ dàng." Vu Triết vùi đầu, mười ngón nhanh chóng thao tác trên "bàn phím ảo", màn hình ba chiều giữa không trung lập tức hiện lên hình ảnh lập thể của rừng rậm mô phỏng, "Điểm màu đỏ trên màn hình chính là vị trí của chúng ta bây giờ."

Bảy người làm thành một vòng, cẩn thận nhìn chằm chằm hình chiếu lập thể.

"Bởi vì bên trong nhắc nhở của chúng ta, cơ bản không có miêu tả đối với vị trí của rương hoàng kim, cho nên tất cả chỉ có thể dựa vào chính chúng ta." Randall nói.

Hạ Mạt nhìn thấy Vu Triết, yên lặng nghĩ: Nếu như Vu Triết có thể phá dịch Mật mã gốc thì tốt rồi, tìm được rương hoàng kim gì đó cơ bản chỉ cần vài phút đồng hồ có được không.

"Căn cứ vào tin tức bên trong hình chiếu, chúng ta có thể phát hiện phía đông, phía bắc của rừng rậm mô phỏng đều là sa mạc, mà miền tây cùng vùng phía nam thì là vùng đất toàn đá. Nếu như các cậu là nhân viên giám thị thì sẽ đem rương hoàng kim thả ở đâu?"

"Ah?" Hạ Mạt lăng lăng nhìn chằm chằm Randall, tại sao cậu luôn cảm thấy lời nói này của Randall có ý đánh bạc trong đó?

Lance nói: "Nếu như là ta, đương nhiên sẽ giấu trong các mỏm đá. Núi đá nghe là biết là nơi giấu đồ tốt."

"Hoàn toàn khác biệt."

"Tại sao?"

"Núi đá mặc dù rất dễ giấu đồ vật nhưng nó cũng dễ dàng làm cho người dự thi phân biệt rõ phương hướng, tìm đúng vật giống với trong mô tả, đồng thời tránh né công kích của đối thủ. Nhưng mà sa mạc thì lại không giống như thế. Trong sa mạc chỗ nào cũng giống nhau, áp lực tạo cho người dự thi lớn hơn núi đá rất nhiều; trừ đó ra, trong sa mạc không dễ ẩn nấp, rất dễ dàng bị đối thủ phát hiện. Đối với vòng loại chỉ chọn hai đội ngũ như thế này, sa mạc mới là tràng thí luyện tốt nhất."

Nghe xong Randall phân tích, Hạ Mạt cảm thấy còn rất có đạo lý, "Cho nên mục đích kế tiếp của chúng ta chính là sa mạc?"

Randall gật đầu, "Trước mắt chúng ta còn chưa hiểu rõ về đề mục mà đội Laurent nhận được, nếu như giống nhau thì hai bên nhân mã đối đầu sẽ vô cùng tiêu hao sức chiến đấu. Ta không muốn hao phí quá nhiều thể lực trước khi cuộc chiến chính thức bắt đầu, cho nên chúng ta phải đi tìm rương hoàng kim trước tất cả các đội ngũ khác."

"Ừm."

Sau khi xác định mục tiêu, Trương Lợi điểu khiển Vinh Quang 3000X bay nhanh về phía khu vực sa mạc.

Ngay lúc đó, mười người Laurent cũng tạo thành một vòng, đang thảo luận nhiệm vụ của bọn hắn.

"Tìm được rương hoàng kim được giấu bên trong rừng tậm mô phỏng? Ahhh, rừng rậm mô phỏng lớn như vậy, chúng ta phải tìm từ chỗ nào?"

"Rương hoàng kim cũng là kim loại, chúng ta có thể dùng dụng cụ dò tìm kim loại để dò, thế nhưng như vậy rất mất thời gian."

"Thời gian là vàng bạc, chúng ta không thể chậm trễ được."

"Vậy chúng ta đến cùng nên làm cái gì bây giờ? Dù sao cũng phải có một phương hướng chứ? Hiện tại cả phương hướng cũng không có?"

Một đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía Laurent.

Laurent trầm mặc một lát, hỏi: "Đối với tìm tòi phương hướng, các anh có ý kiến gì hay?"

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút.

Cuối cùng, một Beta nam tương đối thấp bé trong đám người nói: "Tôi đề nghị bắt đầu tìm từ sa mạc."

Đuôi lông mày Laurent nhướng lên.

Mọi người nhao nhao hỏi: "Sa mạc? Tại sao?"

Beta nam gãi gãi đầu, "Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không nói rõ được, chẳng qua nếu như tôi là lãnh đạo nhà trường thì nhất định sẽ đem mục tiêu đặt trong sa mạc."

"Chuyện này..." Mọi người đều chuyển ánh mắt về phía Laurent.

Laurent ngẩng đầu, thoáng suy tư một lát, nói: "Đi sa mạc!"

——

Vinh Quang 3000X nhanh chóng chạy đến khu vực sa mạc.

Phi thuyền lơ lửng giữa không trung, bảy người nhìn ra phía ngoài từ cửa sổ, Trời đất chỉ có một màu, đều là một mảnh vàng sẫm.

Trông thấy đám cát bụi không có giới hạn kia, trong nội tâm Hạ Mạt rất là không chắc "Chúng ta tìm như thế nào?"

Trương Lợi nói: "Trong sa mạc có một đặc điểm chính là đủ loại vật chất đều phân bố đều đều. Tớ đề nghị chúng ta chia làm ba tổ, dùng dụng cụ viễn trình để điều tra. Đường kính dò xét của dụng cụ viễn trình là 100m. Ba tổ cùng nhau làm, từng vòng một có thể dò xét 300m. Nếu như tiến triển thuận lợi thì sẽ rất nhanh tìm thấy mục tiêu."

"Nếu như trên nửa đường bọn Laurent tìm đến thì làm sao giờ?" Đây mới là Hạ Mạt lo lắng nhất.

"Nếu như bọn họ thực sự tìm tới thì dưới tình huống nhiệm vụ giống nhau chỉ có thể cứng đối cứng. Nắm tay người nào lớn, người đó là lão đại."

"Được rồi, tranh thủ thời gian hành động."

Trương Lợi phân công thành viên trong đội, trong đó Randall, Hạ Mạt một tiểu tổ; Trần Khiết, Vu Triết một tiểu tổ; Trần Tuấn Vũ, Lance cùng Trương Lợi một tiểu tổ. Xác định xong nhân viên, mọi người lập tức khởi động dụng cụ dò xét viễn trình.

Hạ Mạt cùng Randall cùng ngồi ở trong Minh Vương Hào. Tuy nói Hạ Mạt khó tránh khỏi có chút áp lực nhưng may là bọn họ đều đang có chuyện để làm nên vẫn không đến mức bởi vì cảm xúc mà cảm thấy quẫn bách.

Trần Khiết cùng Vu Triết ngồi Vinh Quang 3000X, hai người bọn họ đại khái là tiểu tổ nhẹ nhõm sung sướng nhất. Trần Khiết tuân theo bản tính cao lãnh từ trước đến nay của Alpha, Vu Triết thì cho rằng trừ hắn ra tất cả mọi người đều là nhược trí, vì vậy hai người đều không nói chuyện với nhau, không khí cũng là hòa hợp.

Trần Tuấn Vũ, Lance cùng Trương Lợi ngồi trên phi thuyền Vinh Quang 3000 mini do Trần Tuấn Vũ điều khiển.

Vừa tiến vào phi thuyền, Trương Lợi tự động kết nối với máy dò xét viễn trình

Lance vô cùng rảnh rỗi, giương mắt nhìn kết cấu của chiếc phi thuyền này.

Trần Tuấn Vũ một bên chú ý tình huống chung quanh, một bên dùng ánh mắt còn lại quan sát Lance, đợi đến khi Lance xem hết cấu tạo bên trong phi thuyền, hắn nói: "Cùng Vinh Quang 3000X tự nhiên là không thể so sánh."

Lance không khách khí chút nào gật đầu, "Đúng thế, Vinh Quang 3000X chính là của bổn cung, được chính tay đại sư cấp quốc gia nổi tiếng làm, làm sao anh có thể hơn hắn?"

Trần Tuấn Vũ cười cười, mí mắt có chút rủ xuống, khiến người ta thấy không rõ ánh mắt của hắn, "Không biết tôi có thể có cơ hội gặp mặt với đại sư X vĩ đại không?"

Hết chương 244.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro