Chương 73
Editor: Vuvu
Cố Đình Quân ôm Đường Kiều vào trong nhà, để cô ngồi trên sofa, còn anh ngồi xổm trước mặt cô, thấp giọng nói: "Đừng sợ, Y Y đừng sợ a." Ánh mắt nhìn lướt qua giày của cô rồi nhanh chóng rời đi.
Đường Kiều cúi đầu, ngón tay xoắn lại với nhau, bộ dáng vô cùng khẩn trương.
Cố Nhị Nữu không ngừng xoay quanh Đường Kiều kêu gâu gâu, đuôi to lắc lư như quét rác.
Đường Kiều ôm chầm lấy Cố Nhị Nữu, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Cố Đình Quân nhìn cô như vậy, trong lòng lo lắng, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nói: "Tôi đưa cô về nhà được không?"
Đường Kiều chỉ im lặng gật đầu, không nhìn Cố Đình Quân.
Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, Cố Tứ đã quay lại, nhìn thấy Đường Kiều liền không biết mở miệng thế nào.
Cố Đình Quân đứng dậy nói: "Ta đưa Y Y về nhà trước, những chuyện khác nói sau."
Cố Tứ: "Vâng."
Cố Đình Quân nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của Đường Kiều, nghĩ đến cô gái nhỏ chắc chắn chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, nghe được tiếng súng khó tránh khỏi kinh hồn táng đảm. Anh thấp giọng trấn an: "Đừng sợ, không có việc gì đâu."
Đường Kiều cúi đầu dạ nhỏ.
Cố Đình Quân: "Có phải Y Y sợ không?"
Anh nắm tay Đường Kiều, nói: "Đừng sợ."
Hai người cùng ra ngoài, chỉ là vừa ra khỏi cổng, Đường Kiều liền phát hoảng. Không biết từ lúc nào, trước cổng liền tụ tập nhiều người như vậy, trên dưới hai mươi người, đều mặc quần áo màu đen, cũng không biết từ đâu xuất hiện.
Cố Đình Quân nhìn lướt qua, mỉm cười nói: "Bọn họ đều là hàng xóm xung quanh."
Đường Kiều nói thầm: Ngài coi tôi là đứa ngốc sao?
Nhưng cô vẫn thông minh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cố Đình Quân nắm tay Đường Kiều, nói: "Hay là tôi cõng cô về nhà?"
Đường Kiều nhanh chóng lắc đầu, sao cô dám để Thất gia cõng chứ? Đây không phải muốn tìm chết sao?
Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Kỳ thực, tôi vẫn ổn."
Cố Đình Quân lại nở nụ cười, anh dắt tay Đường Kiều đến cửa Thẩm gia, Thẩm Liên Y tất nhiên cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, thế nhưng bà không biết làm thế nào, cả người ngơ ngẩn, chỉ có thể sốt ruột đi quanh nhà. Nghe thấy tiếng Đường Kiều liền chạy nhanh ra cửa, lo lắng nói: "Con về rồi, mẹ còn tưởng.."
Giọng nói dồn dập dừng lại, nhìn Cố Đình Quân đứng bên cạnh nói: "Cảm ơn ngài, Cố tiên sinh, làm phiền ngài tự đưa Y Y về, thật sự cảm ơn ngài."
Cố Đình Quân mỉm cười, vô cùng khách sáo: "Không biết là trẻ con nhà ai nghịch pháo, tiếng động quá lớn. Hình như Y Y bị dọa sợ, tôi thấy không yên tâm nên đi cùng."
Thẩm Liên Y nghe vậy quay sang nhìn con gái: "Con có sao không?"
Đường Kiều lắc đầu: "Không sao ạ, chỉ là bỗng nhiên có tiếng nổ lớn như vậy, con bị giật mình."
Thẩm Liên Y cũng gật đầu: "Còn không phải sao? Mẹ còn tưởng là tiếng súng đâu! Không ngờ là tiếng pháo, đám trẻ này, thật sự cái gì cũng có thể làm. Nếu còn nhìn thấy, mẹ nhất định phải dạy dỗ chúng mới được. Cũng qua nửa năm rồi, còn nghịch pháo cái gì a.."
Thẩm Liên Y không ngờ rằng người như Cố Đình Quân sẽ nói dối, nên bà tin tưởng vô điều kiện.
Cố Đình Quân mỉm cười: "Vậy Y Y nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối uống chút sữa, như vậy sẽ ngủ ngon hơn."
"Gâu gâu!" Tiếng chó sủa vang lên.
Cố Nhị Nữu cũng theo lại đây, lắc cái mông kêu không ngừng. Thẩm Liên Y lần đầu tiên nhìn thấy chú chó mà Y Y vô cùng yêu thích, thật đáng yêu nha. Đúng là chủ nào chó nấy.
Mặc kệ là Cố Thất gia hay là Cố Nhị Nữu, đều làm cho người ta có thiện cảm.
Tuy rằng ở chung với Cố Thất gia có chút áp lực, nhưng Thẩm Liên Y cảm thấy, đó là vì bản thân bà không có học vấn, đứng bên cạnh người tài hoa như vậy nên mới thấy xấu hổ, tự ti.
Bà nói: "Đây là Cố Nhị Nữu phải không? Thật đẹp nha!"
"Gâu gâu gâu!"
Cố Nhị Nữu vui vẻ chạy quanh ba người.
Đường Kiều ngẩng đầu yếu ớt nói: "Mẹ.. Con hơi mệt.."
Cố Đình Quân lập tức nói: "Vậy tôi về trước, hai người nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ điều tra người đốt pháo, cứ để như vậy sẽ ảnh hưởng tới người khác."
Anh khoát tay: "Nhị Nữu, về thôi."
Cố Nhị Nữu lưu luyến không rời, cẩn thận từng bước đi theo Cố Đình Quân, ba bước lại quay đầu nhìn Đường Kiều một cái.
Đường Kiều thấy bọn họ đã rời đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô sợ Cố Nhị Nữu quá thông minh, sẽ ngậm khẩu Browning đem trả lại, nếu như vậy, Đường Kiều đúng là khóc không ra nước mắt.
Người vừa đi, Đường Kiều liền vào nhà: "Mẹ, con đói quá, tối nay ăn món gì vậy ạ?"
Đúng là trở mặt nhanh hơn lật sách.
Thẩm Liên Y: "..."
Bà do dự hỏi: "Con không phải bị dọa sợ sao?"
Đường Kiều cười như không cười hỏi lại: "Pháo có gì đáng sợ nha? Con chỉ hơi đói, nhưng lại ngại nói thẳng thôi."
Thẩm Liên Y đúng là hết chỗ nói: "Người ta rất tốt, con đừng có làm bừa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được, sao phải nói dối chứ. Nếu người ta biết được chẳng phải càng xấu hổ ư? Hơn nữa Thất gia rất hiền hòa, con nói thật, ngài ấy cũng sẽ không nghĩ gì."
Thẩm Liên Y cảm thấy thói quen này của con gái thật không tốt, giống như kẻ hai mặt, lại dạy dỗ: "Chúng ta không thể làm loại người trong ngoài bất nhất như vậy được."
Đường Kiều a một tiếng, gật đầu đồng ý.
"Con lên tầng thay quần áo."
Đường Kiều vọt vào phòng tắm rửa, một thân khoan khoái nhẹ nhàng bước ra.
Cô đổi một chiếc váy màu đỏ, soi gương, thật rực rỡ, lại nhìn gương nở nụ cười, rất xinh đẹp nha.
Lại nói đến, cũng may mấy năm này ở Thượng Hải lưu hành giày ủng ngắn, nếu không khẩu Browning của cô không thể giấu được. Chỉ là, tuy Cố Đình Quân cảm thấy cô đơn thuần đáng yêu, nhưng bản năng của anh vẫn luôn có. Đường Kiều có thể cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Đình Quân lúc anh ngồi xổm trước mặt cô.
Cũng may.. Cô đã sớm chuẩn bị.
A di đà Phật!
Tuy cứu người là công đức lớn, nhưng Đường Kiều vẫn không muốn để lộ con át chủ bài của mình.
Ai có thể cam đoan hoàn toàn tín nhiệm một người chứ?
Có đôi khi đúng là ý trời, Cố Đình Quân không thể nào biết được, kỹ thuật bắn súng của cô là do anh dạy, bây giờ cô lại dùng nó để cứu anh.
Trầm tư một lát, Đường Kiều vui vẻ đi xuống nhà.
Lúc Đường Kiều xuống liền nhìn thấy Thẩm Thanh bước vào.
Ông nói: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Đường Kiều nháy mắt: "Không có chuyện gì nha! Bác cảm thấy có chuyện gì sao?"
Cô lại muốn đi ra ngoài nhìn xem, Thẩm Thanh lập tức ngăn lại: "Đừng đi, xe đỗ đầy bên ngoài, có rất nhiều người, một cô bé như cháu đi ra không thích hợp."
Đường Kiều chậc lưỡi, cảm khái: "Vậy là.. Hồng môn tụ hội? Quả nhiên là công tử Hồng môn a, mọi người đều bảo vệ."
Thẩm Thanh ngẩng đầu nhìn Đường Kiều: "Thì ra cháu biết."
Ông luôn cho rằng Đường Kiều còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhưng rõ ràng, không phải như vậy.
Thẩm Thanh nói: "Cũng không nghe cháu nói bao giờ."
Đường Kiều cười tủm tỉm ngồi trên sofa, nói: "Lúc cháu quen ngài ấy liền biết, Thất gia cũng không giấu giếm cháu."
"Hai người đang nói gì vậy? Ai u, vừa rồi đột nhiên có tiếng pháo nổ, không biết đã xảy ra chuyện gì. Còn có Y Y, con bé này thật hư đốn, người ta đối xử tốt với nó như vậy, nó lại.."
Đường Kiều ôm lỗ tai chạy trốn: "Mẹ đừng nói nữa! Con không nghe thấy gì hết!"
Bộ dáng này của cô chọc mọi người bật cười.
Thẩm Liên Y đánh con gái một cái: "Con nhóc đáng ghét này."
Đường Kiều chu miệng cười.
Thẩm Thanh đã về, Đường Kiều lại kêu đói, cơm tối hôm nay ăn sớm.
Trên bàn cơm, Thẩm Thanh nói: "Đường Sĩ Kiệt bị khai trừ rồi."
Đường Kiều cười tủm tỉm nói: "Cho nên cháu có cần đi thắp nén hương cảm ơn ông trời không a?"
Thẩm Liên Y cũng chướng mắt Đường Sĩ Kiệt, bà nói: "Cảm ơn ông trời làm cái gì, mẹ thấy con nên cảm ơn bác con mới đúng." Thẩm Liên Y nghĩ là Thẩm Thanh làm.
Đường Kiều cười giòn tan: "Cảm ơn bác!"
Thẩm Thanh dừng một chút, cổ quái nhìn Đường Kiều.
Đột nhiên ông bật cười, chậm rãi nói: "Kỳ thật không phải như vậy."
Thẩm Liên Y liền nói: "Vậy chắc chắn là hắn làm người quá kém, hắn có thể đối xử ác độc với em họ như vậy, đối với người ngoài chắc chắn càng không tốt, có kết cục như vậy cũng không có gì lạ. Hoặc là đắc tội với ai, bị người ta trả thủ!"
Nghĩ đến Đường Sĩ Kiệt là anh họ của Y Y, nhưng lại luôn luôn giúp đỡ Đường Hành, trong lòng Thẩm Liên Y rất khó chịu. Con gái của bà, bà rõ nhất. Cho nên Đường Sĩ Kiệt gặp chuyện như vậy, bà vô cùng vui vẻ nha!
Thẩm Thanh mỉm cười nói: "Nhà chúng ta có hàng xóm tốt nha."
Lúc trước nghe Thẩm Thanh nói Đường Kiều đã đoán được, lúc này coi như được chứng thực.
Cô cười nói: "Cho nên a, phải tạo mối quan hệ thật tốt, chắc chắn chỉ lợi không hại."
Thẩm Liên Y không hiểu hai người đang nói gì. Đường Kiều nghĩ mẹ cô đúng là đơn thuần!
Thẩm Thành nói trắng ra: "Là Cố Thất gia làm."
Thẩm Liên Y sửng sốt, nửa ngày mới nói: "Là ngài ấy? Làm sao có thể là ngài ấy? Vì sao ngài ấy phải giúp chúng ta? Chuyện này.."
Trực giác nói cho Thẩm Liên Y biết chuyện này không đơn giản.
Nếu là Thẩm Thanh làm, hoặc là bản thân Đường Sĩ Kiệt gặp báo ứng, bà sẽ vô cùng vui vẻ. Nhưng nếu là Cố Thất gia làm, bà lại cảm thấy không yên.
"Vậy.. Chúng ta có cần đến cảm ơn ngài ấy không?"
Đường Kiều đang ăn miếng cháo suýt nữa phun ra, cười ha ha.
Thẩm Liên Y bất đắc dĩ: "Con nhóc kia, con nhìn con đi, bẩn chết đi được."
Bà vội vàng đưa khăn cho con gái, Đường Kiều lau một chút, nói: "Mẹ a, ngài đúng là kẻ dở hơi, cảm ơn cái gì chứ! Người ta lại không nói với chúng ta, chúng ta chủ động đến mới là gây chuyện đó. Lại nói ai bảo Đường Sĩ Kiệt miệng tiện đắc tội người khác? Con không tin kẻ đắc tội Cố Thất gia sẽ có kết cục tốt. Lúc này chỉ là bị đuổi việc mà thôi. Lại nói, người như hắn đi làm có thể giúp gì cho dân chứ, nhân phẩm kém như vậy, bị đuổi việc chính là vì dân trừ hại a!"
Giọng nói lạnh lùng của Đường Kiều vang lên: "Cả nhà bọn họ bị đuổi mới là chuyện đáng ăn mừng nha!"
Đường Kiều nói xong liền nhìn thấy Thẩm Thanh đang nhìn mình.
Cô giống như bị mèo ăn mất đầu lưỡi, dè dặt hỏi: "Ha ha.. Không phải cha hắn cũng bị khai trừ chứ?"
Thẩm Thanh ý vị thâm trường gật đầu.
Đường Kiều dừng một chút, sau đó cười phá lên.
Cô đập bàn: "Hay quá! Quả nhiên ông trời có mắt!"
Thẩm Liên Y im lặng một chút sau đó cũng vui vẻ, đại phòng Đường gia bắt nạt người như thế nào, bà rõ nhất. Bây giờ thấy bọn họ gặp xui xẻo, sao bà có thể không vui được chứ.
"Ai, ta phải đi thắp một nén nhang cho Bồ Tát, thật sự phải cảm ơn Bồ Tát, đám người xấu xa đó, đúng là gặp báo ứng rồi."
Thẩm Liên Y cơm cũng không ăn liền chạy chậm lên tầng.
Đường Kiều nhìn bóng lưng bà nở nụ cười: "Bác đừng nói cho mẹ biết."
Thẩm Thanh hiểu ý cháu gái, ông nói: "Con người mẹ cháu rất đơn thuần."
Dừng một chút, ông lại nói: "Y Y cũng đơn thuần, tuy Cố Thất gia nhìn qua rất tốt, nhưng tóm lại.. Cháu vẫn là một đứa trẻ, ít tiếp xúc với ngài ấy thôi."
Đường Kiều ngoan ngoãn gật đầu, nhưng thật ra cô không để chuyện này trong lòng.
Cô nhanh chóng ăn cháo xong, cười khanh khách nói: "Bác ăn từ từ nha, cháu phải đi xem mẹ cháu."
Lại nói: "Cháu cũng muốn cảm ơn Bồ Tát."
Đường Kiều vội vàng lên tầng, mẹ cô quả nhiên đang ở Phật đường. Đường Kiều tùy ý cầm một quyển Kinh Phật, đi ra ngoài ban công, ban công bên trái rất lớn, lại gần Cố gia. Đường Kiều gan lớn, ngồi vắt vẻo trên lan can, đặt Kinh Phật lên đùi, nghiêng đầu nhìn về phía Cố gia.
Quả nhiên có rất nhiều người nha!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro