Chương 9

Nguồn: EbookTruyen.VN
Editor: Uniirr

Đời trước, Khương Hân không quen biết Lệ Trầm và Trình Nghệ Đông cùng một thời gian, bởi vì khi Diệp Mạn và Lệ Trầm yêu đương, cô không biết Trình Nghệ Đông, chỉ biết tên và thân phận.

Sau này cô bị tàn phế, từ trên giường bệnh tỉnh lại, được Trình Nghệ Đông nuôi, Lệ Trầm đã vào ngục giam.

Trước hai đoạn thời gian này, cô cũng không biết Lệ Trầm và Trình Nghệ Đông là chuyện như thế nào, lúc trước là không có ai để hỏi, đến cả Diệp Mạn cũng không biết tình huống. Mà lúc sau, cô không có tâm tư quan tâm chuyện khác, chỉ cảm thấy tồn tại như vậy rất liên lụy hắn, muốn được chết.

Đời này, quen biết Mạnh Húc là ngoài ý muốn, bởi vì hắn và Diệp Mạn đổi chỗ ngồi, thành bạn ngồi cùng bàn của cô, nên cô mới có thể quen biết Trình Nghệ Đông sớm như vậy. Hơn nữa, cô còn thấy được tình huống khi Lệ Trầm và Trình Nghệ Đông ở chung.

Lúc trước cô không hiếu kỳ, bởi vì không muốn quan tâm vấn đề gì có quan hệ với Lệ Trầm, nhưng khi bị Lệ Trầm chặn ở cửa thư viện xin số di động, trong lòng cô vẫn luôn bất an, cảm thấy đời này có lẽ mình không tránh được Lệ Trầm, liền sinh ra tò mò.

Lúc trước, Khương Hân vẫn luôn cho rằng quan hệ của Trình Nghệ Đông và Lệ Trầm là thân như cha con, tuy rằng bọn họ kém nhau mười hai tuổi. Nếu không phải quan hệ đó, thì ở kiếp trước, Trình Nghệ Đông đã không vì Lệ Trầm phạm phải đại sai, mà gánh vác tất cả trách nhiệm, lo lắng cho cô.

Nhưng ngày đó ở hành lang, thái độ của Trình Nghệ Đông đối với Lệ Trầm, cùng khi đối mặt với Mạnh Húc không giống nhau. Hắn đối xử với Lệ Trầm rất tàn ác, nhưng đối với Mạnh Húc thì không làm chuyện gì có ác ý.

Nói trắng ra, khi so sánh Lệ Trầm và Mạnh Húc, thì Mạnh Húc giống người thân, còn Lệ Trầm thì không phải.

Khương Hân vuốt bình nước trong tay, vân vê lòng bàn tay, nhìn Mạnh Húc.

Mạnh Húc không cố tình dấu diếm quan hệ của mình và Trình Nghệ Đông, nhưng ở trường học cũng không nhắc tới Trình Nghệ Đông, càng không cùng người khác khoe nhà ông bà ngoại hắn có tiền. Xem ra Khương Hân tò mò cái này, hắn không cảm thấy không thể nói:

"Vì chú không muốn bị giục kết hôn, mới thu nhận Lệ Trầm."

Khương Hân nghe không hiểu, cầm bình nước lên sửng sốt "A?"

Mạnh Húc vặn chai nước trong tay.

"Hắn lớn hơn chúng ta mười hai tuổi, năm nay 29, sắp 30, mà ông bà ngoại đã gần 70, lại chờ đợi thì cảm thấy chắc sắp chết đều không ôm được cháu trai, thúc giục hắn kết hôn. Nhưng chú của tôi hình như là không muốn, nói cái gì cũng đều không kết hôn. Sau đó cả ngày bị ông bà ngoại nói không ôm được cháu trai bọn họ chết sẽ không nhắm mắt, vì thế chú dưới sự tức giận, thu nhận cho bọn hắn một người cháu trai, dỗi bọn họ, nói có cháu trai rồi, ba mẹ mau ôm, thiếu chút nữa bọn họ trực tiếp tức chết."

Vốn dĩ hắn kể câu chuyện rất nghiêm túc, hơn nữa lại cùng Lệ Trầm có quan hệ, kết quả Khương Hân không biết vì cái gì khi nghe lại muốn cười, cảm thấy thao tác này của Trình Nghệ Đông rất thú vị: "Chú của cậu rất tùy hứng."

Mạnh Húc gật gật đầu, cũng cảm thấy thao tác này thật kỳ ba, nhưng ngoài miệng nói: "Bất quá rất hữu dụng, từ khi làm người giám hộ của Lệ Trầm ông bà ngoại không bắt hắn kết hôn, nghe nói sợ hắn lại làm ra chuyện gì kỳ quái, ví dụ như...... Mang một nam nhân về ở chung gì đó......"

Khương Hân nhịn cười, cô nhấp miệng, tâm tình nhẹ nhàng. Nhưng nghĩ đến Lệ Trầm, loại cảm giác nhẹ nhàng này chậm rãi biến mất.

Cô nhìn Mạnh Húc tiếp tục hỏi: "Vì cái gì lại chọn Lệ Trầm?"

Mạnh Húc nhún vai "Một tên côn đồ lưu manh, tùy tiện đi ra ngoài hỏi thăm, đều biết phẩm hạnh của hắn có bao nhiêu ác liệt, đại khái là như vậy mới có thể làm ông bà ngoại ngậm miệng lại."

Nói đến ông bà ngoại, Mạnh Húc trong lòng oán hận, không giấu giếm Khương Hân, tiếp tục nói: "Ông bà ngoại thích lo chuyện bao đồng, năm đó mẹ và ba tôi kết hôn, bọn họ chướng mắt ba, sống chết không đồng ý. Buộc mẹ phải ký hiệp nghị từ bỏ quyền kế thừa tài sản, mẹ dưới sự tức giận mà ký vào, hiện tại quan hệ của ông bà ngoại với mẹ tôi không lạnh không nhạt."

Đại khái thì nhà ai cũng có nỗi khổ, Khương Hân phụ họa Mạnh Húc hàn huyên một hồi, coi Mạnh Húc là bạn thân, nghe hắn nói chuyện gia đình, an tĩnh mà nghe hắn nói hết.

Nói xong cái này, đem đề tài lôi trở về hỏi Mạnh Húc: "Ngày đó ở hành lang, sau khi tôi và cậu rời khỏi, chú của cậu cùng Lệ Trầm nói gì?"

Bởi vì không muốn quan tâm đến chuyện của Lệ Trầm, lúc ấy Khương Hân không hỏi nhiều, Mạnh Húc cũng không chủ động nói. Hiện tại nhìn cô hỏi: "Hắn cảnh cáo Lệ Trầm, kêu Lệ Trầm cách tôi xa một chút. Chú thu nhận Lệ Trầm vì ông bà ngoại, nhưng cũng cho hắn tiền học phí, sinh hoạt, cho hắn chỗ ở. Lệ Trầm sợ chú của tôi, không dám không nghe."

Khương Hân nghe hiểu, chậm rãi gật đầu, lòng bàn tay cọ xát nắp bình.

Trong lòng cô có rất nhiều ý tưởng, cuối cùng suy nghĩ quấn quanh, yên lặng hít một hơi nhìn về phía Mạnh Húc, biểu tình có hơi ngượng ngùng, nói: "Chúng ta có thể làm bạn thân sao?"

Lúc trước cô còn âm thầm quyết định không thân cận với Mạnh Húc.

Mạnh Húc bỗng dưng sửng sốt, sau đó nhìn Khương Hân "Oa, nguyên lai chúng ta không phải là bạn thân hả, tôi cho rằng chúng ta đã sớm là bạn thân, kết quả chỉ có một mình tôi cho rằng như vậy, quá xấu hổ đi."

Khương Hân cũng rất xấu hổ, thu hồi ánh mắt.

Gió nhẹ đảo qua sân bóng.

Mạnh Húc cười rộ lên "Đùa cậu thôi, cậu không xem tôi là bạn tốt mà đã đối xử tốt với tôi như vậy, lãng phí thời gian học bù và giảng đề cho tôi, chứng minh cậu là cô gái tốt, tôi đã sớm xem cậu là bạn thân."

Tình bạn ở cao trung rất thuần túy, vô cùng đơn giản không trộn lẫn tạp chất.

Đối mặt Mạnh Húc như vậy, Khương Hân có chút hổ thẹn, bởi vì cô là người ôm mục đích. Đột nhiên cô thay đổi chủ ý muốn cùng Mạnh Húc làm bạn thân chân chính, không cần lo lắng chuyện bị Lệ Trầm khi dễ.

Lại ngẫm, Mạnh Húc cũng vì vấn đề học tập, nên hắn mới xem cô là bạn thân. Bạn thân sao, có đôi khi chính là giúp đỡ nhau theo nhu cầu.

Khương Hân trấn an chính mình, trịnh trọng gật đầu "Về sau tôi sẽ giảng đề cho cậu, cậu có yêu cầu hỗ trợ, nói cho tôi là được."

Mạnh Húc không khách khí "Được."

Hai người từ sân thể dục về phòng học tiếp tục ôn tập.

Trong học tập, thông thường đều là Mạnh Húc hỏi Khương Hân, thành tích học tập của Mạnh Húc không tốt.

Tính tình của Khương Hân rất tốt có kiên nhẫn, nói chuyện lại nhẹ nhàng, mỗi lần giảng đều rất dễ hiểu, trước nay chưa bao giờ không kiên nhẫn.

Bởi vì ngày hôm sau phải thi, rất nhiều bạn học ở lại ôn tập đến chạng vạng đều không đi.

Mạnh Húc cũng không muốn về, hỏi Khương Hân: "Cậu ôn tập thế nào? Muốn lưu lại ôn tập thêm không? Tôi xem bọn họ đều không đi, tôi cũng không muốn đi."

Trong chuyện học tập, bọn họ cũng phân cao thấp.

Mà kỳ thi lần này là kỳ đầu tiên sau khi Khương Hân trọng sinh, Khương Hân cảm thấy mình chưa ôn tập đúng chỗ, cho nên cũng không muốn đi, nói với Mạnh Húc: "Vậy cậu không về nhà ăn cơm sao?"

Mạnh Húc nghĩ "Nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn, ăn xong lại tiếp tục ôn tập."

Trên người Khương Hân cũng có tiền tiêu vặt, cảm thấy phương pháp này cũng được, vì thế mượn di động của Mạnh Húc gọi cho mẹ Khương, nói mình ở trường học ôn tập đến tối mới về.

Di động vừa cúp xong, lại vang lên, trên màn hình sáng lên một chữ "Chú".

Khương Hân đưa di động trả lại cho Mạnh Húc "Uy, chú."

Trình Nghệ Đông ở đầu bên kia nói chuyện "Đêm nay ba mẹ cháu có việc, chú tương đối rảnh, cho nên nói chú đưa cháu đi ăn cơm, cháu ở đâu?"

Mạnh Húc nhìn Khương Hân một cái.

"Cháu ở trường học, ở cùng với Hân Hân, chúng cháu đang định đi ăn cơm, không cần chú dẫn cháu đi ăn."

Trình Nghệ Đông nói chuyện bá đạo lại dứt khoát "Được, cháu ở cổng chờ chú."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro